samedi 21 mars 2015

< HÌNH-NHƯ <.....

.







.



Hình như mấy hôm nay tôi im ỉm và loay hoay với chính mình .
 Hình như tôi đã bị quá đà khi viết lách quá nhiều .
Hình như cả tháng nay, tôi viết nhiều hơn là đọc .
Và cả mấy ngày nay tôi bị " bí chữ ".
   Có lẽ chẳng ai hiểu thế nào là bị " bí chữ " đâu ( ! )



Tôi thấy và biết rõ ràng là mình bị nghẹt - bị  bí một cách lạ lùng và đã hong sợ lắm với ý nghĩ : ' Làm cách nào để thoát ra cái  nghẹn ngào bí tắt ấy ? "



    Tôi đã vào thương xá ở buổi sáng thứ hai vừa rồi . Họ đang có hội chợ bán  đầy sách cũ . Đủ loại sách về các đề tài . Họ bày bán cả đĩa nhạc kiểu xưa - lúc mà tôi còn là thằng bé hỉ mũi chưa sạch và đã vớ vẩn đua đòi mê sách báo .



 Nhịp tim tôi đã đập rất nhanh như lúc một người yêu hẹn hò đến chỗ có người yêu .
 Tôi run lên bần bật như thằng sì ke bị vật vì thiếu thuốc ghiền .

Tôi sờ soạng vào những trang giấy, lật những quyển sách, ngắm nghía những cái bià đĩa hát cũ mèm mèm  và bỗng chợt ao ước mình biến dạng thành một trong những trang sách cũ kỹ ấy .




Đứng ngn ngơ như một  gã thanh niên mới vừa biết yêu mà đã bị thất tình, tôi chọn mua vài quyển sách, trong thứ đã chọn ấy, tôi vác về một quyển hồi  ký của một gã thanh niên làm nghề trader cho nhà băng để đọc, để hiểu tại sao gã bị đuổi việc, nằm tù với bao cái ấm ức kiểu nạn nhân trước quyền lục và những con số ảo tính bằng bạc tỷ .

 Đã thức khuya đọc hết quyển sách vớ vẩn và tự dưng thấy tiếc đã bỏ ra 5 âu kim để cố mà đọc ba cái chuyện nhức đầu .
( Giá chính của quyển sách khóc lóc này lúc mới tung ra bán là 19 âu kim )



 Gấp quyển sách lại và nghĩ đến lúc mình sẽ vứt vào thùng rác hoặc là sẽ mang đến phòng mạch, thẩy lên bàn ở phòng đợi cho thiên hạ đọc và ngẫm nghĩ ......


     Đọc và nghĩ ngợi vài điều là chuyện riêng của những người đọc  - Nhưng .....
 Đọc xong thì thấy mình bị " Bí " .
 Thật là hoảng tiều .



 Khi muốn viết về một vài điều mà thấy mình kẹt thì mình muốn bực bội để nổi giận .
Để nguội đi , tôi im ỉm im lìm .


°°°



Sáng kia, sáng nay , nàng tưởng tôi đã ngỏm củ tỏi sau cả tuần im lặng . Nàng hỏi bằng vài dòng chữ như một kẻ đại keo kiệt .

- Anh còn sống không ?
-.......



 Dĩ nhiên là tôi còn sống . Tôi đang quạu cọ vì cạn đề tài để viết .

 Có lẽ ....
Có lẽ .....



 Có lẽ mai này, mốt kia, tôi dịu đi , tôi  sẽ vác máy ảnh đi lang thang qua những con đường đang nở đầy hoa muà xuân , tôi sẽ thấy mình dịu dàng hơn ngày hôm kia, ngày hôm nào , và  ( có lẽ ) tôi sẽ dịu dàng hơn để thử viết thêm một bức thư tình  kỳ quặc nhất thế kỷ .

 Có lẽ thế .....



 Nàng sẽ hiểu định nghĩa rất rõ ràng gia chữ Thích và Mê .
    Và cũng có thể là đọc xong những gì đã làm tôi đổ chứng đổ  cọc , nàng có thể trở thành một nhà văn để khi nào đọc xong điều nàng viết, tôi sẽ không tiếc nuối vì đã mất thì giờ để đọc như đã đọc bao điều vớ vẩn oái oăm ba trợn trên đời này .





 Mong là như thế -






 đăng sơn.fr









....

Aucun commentaire: