dimanche 22 mars 2015

- WE WANT to KNOW

.



















....

NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM TRÊN ÐẠI LỘ SRI AYUTTHAYA



Người con gái Việt Nam

Trên đại lộ Sri Ayutthaya, Bangkok
Em đứng đó một mình ôm mặt khóc
Như chợt nhớ ra đây không phải Sài Gòn
Mái tóc thu buồn
Mái tóc héo hon
Bay phơ phất giữa phố phường xa lạ
Mười sáu tuổi kiếp giang hồ chung chạ
Trôi lang thang như những bọt bèo
Ðất nước nghèo không giữ nổi chân em
Nên xứ người em làm thân gái khách

Tuổi của em như sao mai mới mọc
Ðẹp vô tư như những cánh lan rừng
Tuổi bắt đầu của một mùa xuân
Có hoa bướm tung tăng
Có một chút tình yêu nhẹ nhàng thơ mộng
Lẽ ra ngày này em đang ngồi trong lớp học
Học làm người phụ nữ Việt Nam
Học chuyện thêu thùa may vá trông con
Học cả chuyện yêu đương
Ðẹp như trăng khi tròn khi khuyết

Bỗng dưng hôm nay em mất hết
Mất cả tuổi thơ mất cả cuộc đời
Bangkok chiều nay mưa lất phất rơi
Có làm em nhớ Sài Gòn mưa tháng sáu
Nhớ con hẻm vào nhà em
Dường như lúc nào cũng tối
Nhớ mẹ già đôi mắt dõi mù tăm
Nhớ đám em thơ đang đứng mỏi mòn trông
Tin của chị từ phương nào biền biệt
Còn ở đấy cả một trời thương tiếc
Như ngàn năm mây trắng vẫn còn bay

Nhìn sông Chao Phraya nước đục chiều nay
Có làm em nhớ đến sông Nhà Bè
Nhớ những con lạch nhỏ
Ðầy những rong rêu rác rưới
Cống rãnh gập ghềnh
Nước vẫn một màu đen nhưng là nước của em
Sẽ không thể nào đen như thế mãi

Khi cố bập bẹ vài ba tiếng Thái
Có làm em nhớ thuở lên năm
Ba bảo em đánh vần hai chữ Việt Nam
Em cố gắng năm lần bảy lượt
Nhưng cuối cùng dù sao em nói được
Mẹ thưởng em bằng những chiếc hôn nồng
Ba mỉm cười hy vọng chảy mênh mông
Ánh lửa tương lai đã bắt đầu nhen nhúm
Ánh lửa ngày xưa
Cho ngày mai tươi sáng
Ðã tàn đi theo giông bão cuộc đời

Sau những lúc đau thương da thịt rã rời
Em có khóc một mình trong bóng tối
Mỗi giọt lệ sẽ mang màu sám hối
Mỗi lời rên chôn giấu những ăn năn
Tóc thu buồn như những sợi oan khiên
Trói lấy cuộc đời em nghiệt ngã
Về đâu em chiều nay trên đất lạ
Về đâu em mưa gió phủ đầy sông
Người con gái Việt Nam trên đại lộ Sri Ayutthaya
Ðang nhắm mắt nhìn đời trôi vô tận

Lịch sử Việt Nam
Vinh nhục thăng trầm bao nhiêu bận
Nhưng chưa bao giờ đen tối hơn hôm nay
Ông cha ta có khi phải xuống biển tìm ngọc trai
Lên non tìm ngà voi trầm hương châu báu
Có những lúc cả giòng sông thấm máu
Có nhiều khi xương trắng gởi rừng sâu
Nhưng chưa một lần trong bốn ngàn năm
Có những cô gái Việt Nam
Phải sang xứ người bán thân nuôi miệng
Tủi nhục nầy không bao giờ rửa sạch
Nỗi đau nầy không phải của riêng em
Mà của mọi người còn một chút lương tâm
Và còn biết thế nào là quốc nhục

Ðêm nay anh viết nốt bài thơ
Dẫu biết chẳng thể nào tới tay em được
Thơ của anh
Tâm sự của một người anh nhu nhược
Giữa muôn vạn khổ đau chỉ biết đứng nhìn
Lơ láo giữa chợ đời
Vết thương nặng trong tim
Anh vẫn ung dung như người khách lạ
Nước Mỹ ấm no làm anh quên tất cả
Quên bảy chục triệu đồng bào đang cảnh lầm than
Quên đám em thơ lưu lạc bốn phương ngàn
Quên cả chính anh với những đau thương thời thơ ấu
Ngày anh đi mang hờn căm nung nấu
Hẹn non sông một sớm sẽ quay về
Ðem thanh bình gieo rắc vạn trời quê
Ðem mạch sống ươm trên từng nắm đất

Giấc mộng ngày xưa
Dù anh không còn muốn nhắc
Vẫn lạnh lùng sống lại giữa đêm mơ
Anh đang khóc một mình
Hay đang khóc trong thơ
Không, chỉ hạt bụi vừa rơi vào trong mắt
Hạt bụi đó chính là đời em đã mất. 


Trần Trung Đạo


...



        Đó là những điều mà tôi ( một thằng hèn ) vừa đọc được ở muôn ngàn bài viết về thân phận .

       Đọc để hiểu rằng linh hồn của chữ viết đã biến thành những giọt lệ . Lệ đắng , mặn như lúc gặp những bài viết từ uất hờn để thành ngọn lốc với câu : We want to Know .






    TỰ HỎI .




         Tự hỏi
       Quay mặt đi - hay là quay lại ?

      Tôi đã quay đi như trốn chạy
      Tôi đã chạy vắt giò lên cổ
 Tưởng như mình sẽ quên như bao điều mà thời gian sẽ thành bụi
 Bụi phủ trên những nấm mồ của cha ông ngày ấy
 Vòng kẽm gai đã khen khét mùi bom đạn
 Máu anh , máu cha và máu mẹ hoà vào nước mắt
 Đã nỡ quên hay là lòng mình vẫn còn nhớ ?


 Những buổi sáng yên lành bên này
 Có một kẻ xa xứ thức dậy
Ly cà phê sữa đã thơm phức bên khúc bánh mì trét bơ béo ngậy
 Hơi ấm lò sưởi biến thằng xa xứ thành kẻ hèn nhát
 Áo ấm , tiện nghi và ăn no rững mỡ
Đọc tờ báo có đầy hình quảng cáo gái đẹp
 Thằng hèn cố tình né tránh những bản tin dính đầy chữ nhục của kẻ lưu vong đang mất dần liêm sỉ

  Có những kẻ lưu vong đi ăn cắp
 Có những kẻ lơ láo bôi nhọ lấy chính mình
 Để không còn biết thế nào là chữ Nhục .

 Nhục khi biểu tình  với biểu ngữ giữa đám người hò hét
Nhưng có khi không hiểu tại sao mình hò hét
Cũng có khi như chỉ để tự trấn an mình
Khi tình cờ đọc bản tin  về xiềng xích tù đầy của những kẻ gan dạ hơn chính mình .


  Quay lưng đi và nhắm chặt mắt
 Lòng hụt hững tất bật
 Nhận ra mình đang là kẻ rất hèn nhát

' Em muốn biết về điều gì ?
 Biết gì với quyền lực và bao cảnh đọa đầy
 Từ thảm họa , từ quyền  hành của bạo lực ?


 Và tôi - Tôi biết gì , làm gì để trả lời ?

 Sẽ là bao năm nữa ?
Sẽ biết gì ở những cái tên hèn đã hằn trên trán tôi ?


Nđs .NgụyHúc





                                                                      dangson.fr











VIẾT NGÀY CÂY CHẢY MÁU...


(Viết một chiều đi qua Nguyễn Chí Thanh)

Ngày lẫm chẫm rụng đầy mưa xuống tóc
Bạn nhắn tin “Hà Nội chảy máu rồi”
Hai nghìn cây phải lìa hồn phố xá
Tiếng vọng trăm năm bỗng chốc dưới đế giày.

Người phủ tang lên những chiếc lá gầy
Những khuôn mặt giả ruỗng phỉnh phờ cứu độ
Lưu đày đi đâu hỡi hồn cây mất ngủ…
Trái tim ta thêm một khoảng khước từ.

Tiếng tích tắc loay hoay ta gỡ ta khỏi bản thể
Sự thật thường chật hẹp bện lấy cầu cơ
Mặt trời chết ngả vào thân cây cuống lá
Như thế kỷ bị bỏng trong ám hiệu bóc trần.

Đường phố đau như tim rỉ máu
Như ta vừa dẫm lên ngàn vàn mũi kim
Ô cửa ngoác ra một xẩm chiều trơ lạnh
Đậu vô danh từng hạt cát con đường…

Sự sống có hoài thai sau mỗi lần chạm cốc?
Chỉ lá thôi xanh yên phận cỏ rồi
Ta mê sảng được ôm cây vạm vỡ
Như hóa vàng ngậm độc dược vô ơn…
               

                                  ( by ThyNguyên 81 )










....



Aucun commentaire: