mercredi 19 février 2014

* A B C

.












Để xem tôi sẽ viết gì ? 




Ngày hôm kia, vào một diễn đàn trẻ, gặp và đọc 
được một vài viết hay ở chủ đề của mình, tôi có cảm hứng để rời lại giờ đi ngủ vì đã gần 11.30 khuya . Gõ chữ như điên trên phím vì sợ những ý tưởng bay mất . 



Ở một người viết, hắn ngại nhất là viết theo một cách rời rạc, chẳng đâu vào đâu . Tất cả những ý tưởng cần phải trôi chảy như một dòng nước . Khi nước đang chảy mà gặp sự gián đoạn thì nước sẽ len lỏi tìm đường thoát . 


Khi viết xong ấn vào nút tải bài thì trang chữ bay mất !
 


Lại chưng hửng . Lại hỏi lại ngón tay của mình : " Ngươi đã làm gì ? " 




Ở đời trần , khi làm việc và đối ứng với những bất trắc, tôi lắm khi vênh váo có vẻ kiêu ngạo là mình có thể rất nhanh nhẹn để xoay sở và thoát hiểm . Lúc còn trẻ, tôi hay có thói quen phòng bị khi đến một chỗ xa lạ . Saigon thời ấy loạn lạc, hay đập nhau trong xóm , trong quán nước vì những lý do lãng nhách . Khi bước vào một chỗ tụ tập hội trường, một cái hộp đêm, một cái quán, tôi hay ném cái nhìn về những cánh cửa thoát . Khi cần kíp, tôi biết mình sẽ thoát bằng ngã nào . Đến một con đường ngõ cụt, tôi luôn phòng bị một vài kẻ hở đề phòng bất trắc . Cái giác quan thứ 6 của tôi chạy nhanh hơn cái chương trình của hãng Apple và tôi đã tin là như thế . 


Ở khóa học, tôi luôn gài các học viên bằng những câu hỏi quái ác và tôi chỉ cho họ cái kiểu Plan A, B, C ....... Tôi chận em bằng ngõ này, em sẽ thoát ra bằng ngã nào và hãy nói cho tôi biết tại sao ? - ( Solution ) 

Có học viên kia cười, cười : - Ông có vẻ bị méo mó nghề nghiệp . 



Tôi biết cách để không trả lời . Điềm nhiên không phải là khinh thường . Im lặng không phải là lơ là . Ở ngoài đời, tôi sợ nhất là những kẻ nói nhiều theo kiểu nói vô bổ, sợ kẻ tán tụng kiểu tính toán . Con người cần tính toán để giữ đường sống . Khi gặp đủ thứ hạng người, tôi thích quan sát và lắng nghe họ và dùng thì giờ để phân tích họ . Họ là ai ? Họ chân tình hay chỉ dùng ngôn ngữ làm bình phong ? 



Khi tham gia sinh hoạt ở các diễn đàn, tôi không thấy mặt những người cùng sinh hoạt . Và tôi giữ chừng mực khi giao tiếp . Đếm và nếm được sự chân tình là điều quý . Còn lại một số khác, tôi biết mình nên hạn chế sự giao tiếp vì họ chỉ đến để vui chơi chốc lát và họ sẵn sàng quên một cách nhanh chóng dù có lời chào hỏi lịch sự đã nhận được . 




Tôi đang cay và đắng khi viết những dòng này ư ? 


Có thể lắm chứ . Đó là cái Plan B của riêng mình . 


Plan B là Lờ đẹp . 


Plan C là Viết để giữ lại nhau . 









đăng sơn.fr 

Aucun commentaire: