mardi 24 avril 2012

3 - QUÁN VĂN - Bài mới cập nhật 01. 02..2015 )











  QUÁN
   VĂN
___________

* Những Chủ đề của Tuyển Tập mang tên CHỢT NHIÊN



        Đời sống có những trật tự và vô trật tự trong những điều bất thường.
        Đôi khi ngoảnh đi,ngó lại ta thấy người và lắm lúc ,ta chỉ có riêng ta.
        Vì thế - Viết là điều cần thiết.



  __________________________________________






dangson.fr






Hình ảnh đã đăng




* Thử viết về một buổi tối.

ĐÊM VỀ VỚI ĐÊM. 

___________________________________________

1.



Sau cơn mưa bụi của một ngày khá dài .Đã lụi hụi loay hoay với những việc cần phải làm.Từng chặng đưòng dài đi nơi này,nơi
kia ,thoáng cái là thấy đến buổi chiều cận tối….


Về.Nhìn khu vườn sũng nước mưa.Dạo quanh,ngó cây,ngó hoa đông rực màu.Những sự đâm trồi nẩy lộc đã báo hiệu cho những ngày nắng ngập Xuân sắp đến.Tin vui đấy chứ.Rồi những đàn chim sẽ kéo nhau trở lại khu vưòn nhỏ,chúng sẽ ríu rít vui hơn trong từng tiếng hót líu lo…..


Về.Vào nhà;nhìn chồng giấy tờ,hóa đơn.Đọc từng hàng chữ,từng con số.Xếp lại cho có thứ tự rồi ngồi vào bàn ăn.Trầm tĩnh,điềm đạm thưởng thức cái huơng vị ngọt bùi từ những món ăn.Cám ơn bàn tay khéo léo,cám ơn sự đảm đang của bà bếp.Tuyệt !



Chiều rơi nhanh với bóng tối cận kề những khung cửa.Lại gặp chuyện phiền phức,bực mình.Gây cấn,phải giải quyết. Mệt ! Cáu ! Giận ! Nhăn !






Xong chuyện.Phải ra đường ngay lập tức.Đội nón dạ chống lạnh.Đề máy xe.Hai ngọn đèn xe đẩy lùi hơi sương ẩm giăng giăng. Vài chặng đèn ngã tư xanh đỏ.Băng xuống cái cầu chạy ra xa lộ.Thủng thỉnh lái xe với cái Cd nằm trong máy nhả nhạc của Françis Lai.Vẫn một Love Story đằm thắm.Vẫn một Une femme,un homme hoặc bản Solitude - Cô Đơn - nhẹ nhàng thoang thoảng.

Bóng tối chụp xuống hoàn toàn ở đầu mõm xe.Con đường dài dẫn đến nhà em ở.Cái làng nhỏ xíu xiu chỉ có độ khoảng 1500 cư dân hiền hòa.Những cánh đồi nho bát ngát nổi tiếng,những triền dốc chạy dài trong màn sương ẩm,vài chặng đường nhỏ cong queo lùi dần về phía sau theo tiếng nhạc nhỏ,ấm,dìu dặt…

Nghĩ đến em với đôi mắt tròn xoe.Ngạc nhiên :

- Đã hơn 9.30 tối .Sao anh đến muộn ? Bất ngờ mà không gọi phone ?!

- Muộn thì đã sao ? Cho anh ly trà hoặc ly cà phê nhạt nhạt và thơm.Ngồi với em chốc lát rồi anh biến.

- Anh sẽ biến đi đâu ? Sao không ngủ sớm ? Làm việc đã nhiều rồi.


Anh sẽ mỉm cười,giữ sự lặng thinh theo ý anh muốn.Em pha nưóc.Mùi trà,mùi cà phê thơm thơm làm anh không nghĩ đến những ngày lạnh giá nữa.Anh sẽ hỏi xin em cho nghe nhạc.Loại nhạc hòa tấu có tiếng Violon và piano nho nhỏ.Anh sẽ ngồi im, lắng nghe từng góc nhạc thênh thang…

- Em ra sao ? Thế nào ?

- Cũng vậy vậy..Chán đời và lạc lỏng.


Cô bạn nhỏ ơi !
Anh thuộc làu từng cách nói và hiểu cách nhìn đời bằng tia mắt đã có bao điều tuyệt vọng của em.Anh đã thuyết phục và làm đủ mọi cách để em có thể nhìn quang cảnh đời mình theo một chiều hướng khác.Vui hơn.khoáng đãng hơn.

Đôi khi,anh nản chí,thất vọng.Anh đành yên lặng nhìn góc đời của em theo kiểu bèo dạt mây trôi.Em để cuộc đời độc thân của em trôi về đâu ?!


- Trôi về phía anh.Tấp vào bên có đất phù sa của anh.

- Em không phải là ‘’ con bệnh ‘’ của anh.Em chỉ là em.Cô bạn nhỏ bất đắc dĩ của anh.Anh muốn và đã muốn giúp em để thoát ra cái cảnh em đang sống và em đang nghĩ.


Có lúc;em đã cười,cái cười pha nét tinh nghịch của một đứa trẻ thơ :

- Phải chi anh chưa có vợ.

- Để làm gì,em ?

- Anh khờ ! Để em có thể yêu đưọc anh.

- Có ai cấm em yêu anh đâu ? - Anh cười ,tự nhiên và cởi mở.Anh quen những câu nói như thế rồi ( từ những học viên của anh đã lâu nay ) .

- Hay là kiếp sau,anh nhé. ( ? )

- Kiếp sau cái con khỉ khô ! Anh không tin mình có kiếp sau. Em tin ư ?

- Em tin.Tin là em đã có ý nghĩ yêu anh.Cho em hôn anh một cái được không ?


Anh uống cà phê.Ngẩn người,câm lặng.Và em đã làm điều em muốn , em đứng dậy ghé môi vào má phải của anh.Nụ hôn nhỏ,ngắn,,dịu dàng.

Em đụng tay vào những sợi tóc ngắn củn cỡn của anh :

- Phải chi ta gặp nhau sớm hơn và anh là chồng của em.Em sẽ hầu hạ anh và sẽ chung thủy với anh.

- Nè.Nhỏ.Đừng nghĩ chuyện khùng điên.
- Em chưa khùng,nhưng có ngày cũng sẽ khùng vì anh.

Anh nhăn nhó,uống ngụm cà phê thứ hai.Cà phê ngon nhưng em làm anh sợ.Ngôn ngữ tây phưong của em làm anh điếng người !

- Em đang làm tình với anh bằng mắt đó,anh biết vậy không ?

Anh nhổm người,cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của em để hôn lên đó.Kính trọng.Nâng niu.

- Nè Nhỏ ! Hãy giữ lại điều suy nghĩ thầm kín đó cho riêng em.Anh hiểu và anh phải đứng đúng cái chỗ của mình.


Cả hai gật đầu,cùng mỉm cuời.Nhạc thênh thang thay lời em muốn nói.Anh yên lặng nghĩ đến một vài điều.Anh là đàn ông từng trải.Sóng gió đã ít nhiều.Đã vượt qua.Em ngủ với anh,anh ngủ với em thì ta còn lại gì cho nhau ?

Thôi sửa soạn đi ngủ đi,anh về.





2.



Xe tấp vào bãi đậu tối om om,anh tắt ngọn đèn xe.Bậc cầu thang dẫn lên nhà em lạnh ngắt.Hiu quạnh.Im lìm.

Cánh cửa màu xanh đậm nghe tiếng anh gõ cửa.Chủ của nó không có nhà.Bặt hơi ! Cửa không mở.Anh quay gót.


Con đường trở lại khu phố thân yêu của anh dài ,còn dài thăm thẳm.Anh có cảm tưởng như thế.Giữa quãng sương mù,nhạc chạy đến bài Un homme,une femme ( đàn ông và đàn bà ) lả lướt.Buồn.




Đêm xuống sâu.Đậm.








đăng sơn.fr










.






*    Cánh Cửa Khép
       -                                N.DuyToàn .




    Tôi không bị mù chữ khi đi ngang cánh cửa có cài tấm bảng " Closed " . 


  Phố xá đã lên đèn , dòng xe cuối chiều di chuyển như nước chảy . Đi ngang những tiệm quần áo, bóp ví , nhìn qua những khung kính , đèn đuốc đã tắt dần , nhiều cửa tiệm tắt đèn cài  bảng closed.


    Thèm ly cà phê, , thèm ly gì ấm bụng ,ghé quán , gọi ly nước . Quán để nhạc - bài Memory của Albert Morris một thời cũ .... Hình như chủ quán thích tiếng hát nồng nàn của Morris nên đĩa liên tục chạy đến bài Fellings .....

 Ngồi nhìn đường phố, nhìn cả những bàn ghế trống trãi ở cái góc phố có con đường ít người qua lại này này, tôi nghĩ đến em ( người cũ, người xua ) chỉ trong vài tích tắt . Biết là có nghĩ đến cũng vậy thôi . Đã rời thì là đã  xa rời . Nhớ đến làm gì ,để được gì ?  Vết thẹo nào cũng cần thời gian .

 Thời gian treo ở tấm bảng Closed  và ngủ  yên ở một tiếng hát - Cũ -


  < ... Closed     to stop or obstruct the entrances, apertures  <








..










Hình ảnh đã đăng dangson.fr






SOLITUDE.com 









1.   chuyện kể

----------------------------------
nguyễnthịLoanPhiên .




Thời bão tố qua rồi . Bây giờ là đến lúc bình yên. Thế đó, nhưng khi quá bình yên,êm ả,con người lại thấy mình ru rú cô đơn .


   40 tuổi để vẫn thấy mình không có một mái gia đình . Gia đình không phải là  cái văn phòng 25 thước vuông đầy ấp giấy tờ ,sổ sách ,bàn ghế và hai khung cửa sổ để ném cái nhìn xuống công viên của thành phố .

   Trời đang vào mùa thu . Lạnh ở chiếc lá rơi .




2. Chuyện Kể -

---------------------------------
   *  @nguyênhạ




Chỉ có một thời con gái thôi . Thời xuân thì qua rất nhanh. Hãy tưởng tượng đến một bãi cát khi thủy  triều kéo đến và rút đi , mặt cát chỉ còn trơ trọi những vỏ sò hến và những mớ rong rêu .


   Nàng biết là như thế nên  mở Google tìm vào web mang tên Solitude.com . Ở đó,có những người lẻ loi (  thật và giả ! )




   3. Chuyện Kể .

  ------------------------------

nguyễnthịChữNghĩa .



Muốn tìm bạn ở các webs không phải là dễ . Bạn tìm gi ? Tìm ai ?

Bạn có chắc là những tấm ảnh đăng ký tìm bạn ở các webs như thế là thật hay không ? Họ có thể méo tròn và lừa lọc với những tấm ảnh ba hoa sửa chữa kiểu photoshop .


Tâm hồn con người không cần những tấm ảnh không chân thật . Mà thôi,nếu cảm thấy quá đơn độc thì cứ thử . Thử 
vớí mình và thử sức với người . Biết đâu .....




  4. Chuyện kể ở một  quyển sách .

--------------------------------------------

   * đăng sơn.fr



Ngày nghỉ làm,tôi rất yêu nỗi lặng thinh  của mình vì tôi biết làm bạn thân với sự cô đơn .


Cô đơn không có nghĩa là  cô độc . Cô đơn để đi ngang một quán nước thấy người lạ ,người quen đang xúm xít nhau cười nói .Thấy những bàn tay vẫy vẫy mình vào nhập bọn . Mình cuời tươi ,lắc đầu .




Ghé Fnac,đứng rất lâu trước những đầu sách ở hàng khoa học  tự nhiên, xã hội và tâm lý. Chọn quyển sách mang tên Solitude . com - Tìm cái ghế bành,ngồi xuống mở trang sách .


Và đọc phần mục lục dưới câu dẫn tựa :


"  Bạn cảm thấy đang cô quạnh ư ? Khi những trang sách này đang nằm dưới đôi mắt bạn,có nghĩa là bạn đang cô đơn  ".


Tôi tự lắc đầu .


   Để có thể viết,tôi cần tìm sách để đọc .





5. Chuyện Kể  Thêm .


   -----------------------------------

* nguyễntrườngan .



Đầu mùa  hè,cháu đáp xe lửa về thăm chú . Hai chú cháu đẩy nhau đi uống cà phê ngoài quán . Cháu mở máy ảnh,khoe chú những tấm ảnh mói nhất mà cháu vừa thực hiện cho tờ Chasseur d'images ở Paris .


Cháu hỏi  như thăm dò :

   - Trong 9 tấm này,chú thích tấm nào nhất ?


   - Thế nào là nhất ?



Ơ hay ! Thấy chú vẫn như  mọi lúc, chú thích trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi . Lạ !


   Cháu lì,cháu lập lại câu hỏi ấy . Chú trả lời :


  - Chú thích tấm chụp cái bóng của cháu bên hồ công viên chếch nắng chiều . Tịnh ! Yên !



Cháu nhìn chú cười và cháu  đoán thấy một phần ánh sáng của nỗi cô đơn trong chú ....
















Hình ảnh đã đăng
dangson.fr















1-










*    GócPhố ở giọng nói
________________ nguyễnthịLoanPhiên


     





  


    Ngỡ như ngày nào . ngày ấy tình lắm ,đã vui lắm .

   Vui như tiếng cười ríu rít của một chú chim nhỏ nhảy nhót trên cành lá giữa bầu trời xanh .

   Vui khi nàng nghe tiếng sóng biển từ đường dây điện thoại . Nàng biết người ta gọi cho nàng từ bãi biển . Nàng reo lên :


- Đang dạo biển ha ? Sướng quá ! Sao gọi em  vậy ? Nhớ lắm sao ?


  Giọng người ta trầm, trầm lẫn tiếng gió từ bãi cát của phố biển mà nàng không thể nào thấy ở đường dây gọi :

- Sao em biết  là tôi nhớ em ?


Lại tiếng cười giọng trẻ nít :

-   Cấm anh xưng là tôi với em . Em ghét cái giọng kẻ cả ra vẻ ' tôi tôi '  ấy lắm á .  Xưng tội cho em nghe đi ?


     Giọng kể , chậm rãi như sợ chạy nhanh quá thì ngã u đầu .


 '' Ừ - Ừ mà . Mà ..... anh có tội gì mà phải xưng ? Em đang là linh mục để giải tội ư em ?



      Nàng giữ yên lặng trong giây lát để nghe  nhịp đập  của trái tim mình . Hình như từ một khoảng cách ngắn hay dài nào đó ,trái tim đã thoát nạn mù chữ để biết đọc những gì hắn viết ở chỗ này chỗ kia .Hắn , giọng văn viết không hẳn là của một nhà văn chuyên nghiệp . Ở hắn, qua những dòng chữ, nàng đã bắt gặp một góc núi, một cảnh đồi lồng lộng gió với chữ một mình . Hắn yêu cái một mình kỳ lạ của hắn qua những chiều mưa, những buổi sáng ngập nắng khi dậy sớm, ra phố , tìm cái quán ngồi ngơ ngẩn  ngó qua dẫy phố . Qua những dòng chữ của hắn, nàng hình dung đến vị cà phê lẫn trong bài hát mà hắn hay nhắc đến ở một bài viết về biển và nỗi khắc khoải :




Marie la Mer,
Au creux d'une vague
Je t'ai trouvée étrange et belle
Comme un oiseau de mer

Marie la Mer,
 
Le ciel était rouge et les algues étaient d'or
Comme de longs cheveux ondoyant sur la mer
Tu m'as souri, Marie la Mer
Il faisait beau dans tes yeux verts
Et on s'est regardé, longtemps, longtemps 


(  Salvatorr Adamo )



.    
                                                Marie La Mer
     


 Ngày ấy, hắn đã viết  dưới tấm ảnh tình nhân :


      





......   

GIỮA HAI BÀI HÁT,CÓ MỘT BÀI THƠ. 


L'Eté Indien 




Tu sais, je n'ai jamais été aussi heureux que ce matin-là 
Nous marchions sur une plage un peu comme celle-ci 
C'était l'automne, un automne oû il faisait beau 
Une saison qui n'existe que dans le Nord de l'Amérique 
Là-bas on l'appelle l'été indien 
Mais c'était tout simplement le nôtre 
Avec ta robe longue tu ressemblais 
À une aquarelle de Marie Laurencin 
Et je me souviens, je me souviens très bien 
De ce que je t'ai dit ce matin-là 
Il y a un an, y a un siècle, y a une éternité 

( Joe Dassin ) 




Marie la Mer 


Le ciel était rouge et les algues étaient d'or 
Comme de longs cheveux ondoyant sur la mer 
Tu m'as souri, Marie la Mer 
Il faisait beau dans tes yeux verts 
Et on s'est regardé, longtemps, longtemps 


( Adamo )
 


.... 


Như đã có lần nói : " Những người biết yêu nhau,khi hẹn hò đi dạo ở bãi biển,họ không thể nào không biết 2 bài tình khúc Marie la mer và L'été Indien này ". 

Ở Marie la mer ,có tiếng mưa biển và lời tìm gọi tha thiết của 1 người yêu xa người yêu. 

Ở L ' été Indien có lời tình nồng nàn như gió nhẹ cuốn trên cái robe của nàng.Và chàng nhìn sóng biển để nói với nàng : 

" Em biết không ? Anh chưa bao giờ sung sướng như buổi sáng ấy 
Chúng mình đã đi dạo trên bãi biển 
Đã là trời thu,một mùa thu mà trời rất đẹp 
Mùa ấy chỉ có được ở miền Bắc Mỹ 
Mà ở đó,người ta gọi là mùa hạ Indien 
Đơn giản là mùa của chúng mình 
Với cái robe dài giống như em... 


....Tu sais, je n'ai jamais été aussi heureux que ce matin-là 
Nous marchions sur une plage un peu comme celle-ci 
C'était l'automne, un automne oû il faisait beau 
Une saison qui n'existe que dans le Nord de l'Amérique 
Là-bas on l'appelle l'été indien 
Mais c'était tout simplement le nôtre 
Avec ta robe longue tu ressemblais 



.... 


Ở những ngày mới như thế này,trời đang cuối hạ,tôi không đủ tài viết những lời lẽ như trên,nên tôi chỉ có thể viết : 


HÁT LỜI BIỂN RU 



Tôi nghe biển hát 
Biển hát gọi người tôi yêu 

Biển hát gọi lời chiều 
Trong tiếng sóng có những tiếng cười êm 
Em mềm mại trong cánh gió 
Em dịu dàng hơn tiếng nhớ nhung thời đầu tiên 

Tôi đang nghe biển gọi 
Trên bãi cát dưới chân 
Biển vời tiếng tình nhân 
Bàn tay thả dài cuộn trên tóc 
Tóc run run như từng hơi thở 

Tôi đang nghe tiếng biển chờ 
Chờ trên đợt sóng vời vợi tình yêu tôi..... 



   


   Và nàng đã can đảm viết vài chữ để làm quen với hắn khi đọc ở đâu đó cái ý định bỏ viết của hắn .


 Ừ . Làm quen thì làm quen . Quen để cùng ngồi trước ly nước . Vu vơ lắng nghe những bản nhạc rất xưa .Nghe  và kể cho nghe về những kỷ niệm cũ .

     Nàng và hắn thích đọc thư viết cho nhau . Chữ rơi từ những ngón tay, chữ cũng làm rụng tim .


  Nàng cười, lắng nghe tiếng thở của hắn lẫn  tiếng gió biển và cũng nghe thấy tiếng nhạc từ đâu đó vọng lại . Nàng  biết trêu hắn :

- Đang dạo phố, đang  nghe những bản hay hay như thế để nhớ đến em và gọi cho em  . Em biết rõ như thế mà .



Hắn thầm, thầm gật đầu ở cái máy gọi và biết  là nàng không bao giờ thấy cái gật đầu kiểu thú nhận ấy . 


  Đành nói :

 - Anh nói là nhớ thì có chết con ma nào không ?

- Có chứ . Chết một con ma tóc dài đang hí hí vì vui khi nghe anh gọi . Đang thèm ngồi quán ngắm biển với anh . Thèm dành ly cà phê đắng nghét của anh . Anh sẽ làm gì cho hết buổi chiều đang đẹp y, anh ?



 Hắn thú thật là đã và sẽ không biết làm gì khi không có nàng bên cạnh . Buổi chiều trên phố biển chỉ tình, chỉ đẹp khi bàn tay nằm trong bàn tay . Ngồi  ngó nhau sâu đến tận cùng trong đáy mắt và hình dung mình đang bị chết đuối trong mắt kẻ kia là một cái thú ngu đần nhất trần gian .


- Cặp mắt nhìn của anh xấu xí lắm ! Nếu bây giờ , đang ngồi trước mặt anh, em sẽ né ánh mắt anh .


- Hơ ! Dễ mà . Thì anh sẽ tìm chỗ khác để nhìn nơi em .



Nàng biết rõ câu  ý ngầm của hắn như đã bao lần hắn nịnh nàng là một kẻ rất thông minh .


Khi rời máy nói,  nàng nghe tiếng cười dòn và ươn ướt của hắn . Nàng hiểu ở chữ " Tại Vì .......  "






...




 


















Đợi - ____________________________________
@nguyênhạ






Cô thấy nhoi nhói ở tim.Không phải vì cô đã thiếu ngủ từ những đêm qua.Không phải vì hai ly cà phê quá đậm ở văn phòng.Những người khách đã lần lượt rời cái văn phòng của hãng địa ốc,những tiếng reo ở điện thoại đã ngừng bặt.

Sự yên lặng của phòng làm việc có thể cho cô nghe thấy tiếng tích tắc của thời gian từ cái đồng hồ treo tường.Cô vươn vai rời bàn giấy sau khi ấn con chuột cho cái màn ảnh máy pc tắt ngúm.Pha ly cà phê,cô nhẹ nhàng mang vào văn phòng ông chủ bên cạnh ( Đây đâu phải là công việc của cô thư ký,ông ấy không bao giờ đòi hỏi cô phải pha cà phê,phải phục dịch ngoài mớ giấy tờ hồ sơ và sự đúng giờ nghiêm túc ) Chính cái sự nhoi nhói ở tim bắt cô làm việc này.Cà phê đậm !


Cô nhẹ tiếng chân,gõ cửa văn phòng.Ông ngồi sau cái bàn giấy to tướng,mái tóc ông bị cái màn ảnh vi tính che khuất.Cô thấy ông ngẩng đầu,mắt rời màn ảnh và chồng giấy tờ.Mắt ông có sẵn vài dấu hỏi,ông nghĩ là cô cần những chữ ký của ông như mọi ngày cho mấy bản hợp đồng thương mại.

Ly cà phê đáp xuống mặt bàn như câu trả lời.Ông nói,giọng trầm :

- Cám ơn cô. Sao lại phiền ?

- Không có chi,ông.Em nghĩ là ông đã mất ngủ và cần tỉnh táo ....

- Lúc nào mà tôi không tỉnh như sáo sậu,cô ?


Cô quay đi về phía hành lang cuối hãng,vơí tay khép cánh cửa phòng,cô biết ông đã nói dối khi nãy.Vơí tình hìhn nguy kịch của nền kinh tế,hãng này đã mất đi hai văn phòng giao dịch và chủ nhà băng đang đòi nợ cùng lãi xuất.Đã làm việc vơí ông từ 5 năm nay,cô biết rõ về ông hơn là ông hiểu cô.Ông có tài đứng trước những tình huống bất ngờ và ông cứ tưởng mình là một super man siêu nhân.Khi nhận được tin báo vợ ông đã thiệt mạng ở chuyến xe car du lịch bên Maroc,ông đã sững người thảng thốt đến câm lặng.Ông gục đầu xuống bàn giấy.Mắt đỏ hoe.Nhân viên gõ cửa vào chia buồn vơí ông.Ông không khóc.Ông sợ nhân viên biết điểm yếu của ông.Và sau đó,ông vắng mặt vài ngày để lo thủ tục ma chay .Chỉ cười buồn khi nói " Đời sống có sẵn sự chết ! " .

45 tuổi của ông buồn quá.Con trai lớn chết ở A Phú Hãn khi đóng quân,nay thì vợ chết.Ông âm thầm lấy việc làm để quên. 30 tuổi của cô,cô đã từng chứng kiến những khuôn mặt,những vóc dáng người buồn thảm.Làm như thân phận của con người là luôn phải chứng kiến những thảm kịch từ thời tiết,thảm hoạ địa chấn,chiến tranh,ngục tù....



Mãi suy nghĩ,cô giật mình nghe tiếng chuông điện thoại,mở máy trả lời.Mở pc tiếp tục làm việc.Như thế,một ngày trôi qua rất nhanh.

Chiều xuống ngoài cửa sổ từ bàn giấy.Cô thu dọn giấy tờ,khoác áo choàng ra cửa.Thấy cánh cửa văn phòng của ông vẫn còn sáng đèn,cô bước ngang,gõ nhè nhẹ vào cánh cửa,ra dấu cử chỉ bằng bàn tay từ giã.Ông ngẩng lên,gật đầu rồi lại cắm đôi mắt vào mớ giấy tờ.Vầng trán ông nhăn nhăn.


Trên đường về,cô tạt vào thương xá gần hãng,dạo quanh mấy cái cửa tiệm thời trang quần áo,bóp ví.Cái thú của đàn bà là lạng chợ búa.Có khi không mua gì cũng vẫn thích lạng.Cặp giò đẹp của cô tung tăng dưới ánh đèn bảng hiệu quảng cáo.Cô móc cái bloc notes có ghi những thứ đồ ăn cần thiết phải mua để làm bếp cho những ngày sắp tơí.

Bay nhảy theo những cửa hàng đông nghịt người ngày cuối chiều thứ sáu,cô thấy nhẹ nhõm như cánh chim thả mình theo gió.Ở ngoài cửa kính cửa hàng,cô thoáng thấy đám mây đen nghịt kéo đến.Mùa này mưa hay đến vào buổi chiều tối.Cô bỗng thấy thèm một cái gì âm ấm.Hình như bụng cô thấy đói.Cả hơn một tiếng đồng hồ đi lạng rồi còn gì ...


Đi ngang cái tiệm Pizza trong góc thương xá,cô tạt vào.Cô ngạc nhiên khi thấy cái lưng quen quen.Cô bước đến cái bàn có tấm lưng áo veste màu xám nhạt thì cô nhận ra ông.Ông ngồi một mình vơí chai Rosé còn đầy nguyên

- Ông ở đây lâu chưa ? Ông ăn một mình ha ?


Ông gật đầu nhìn cô.Cô hơi đỏ mặt khi nhận ra mình vừa hỏi một câu quá thừa và vô duyên.Người chung quanh hay bảo là cô duyên dáng,cô đẹp ,bây giờ,cô đang thấy mình xấu xí,vô duyên từ lời nói.

Đặt mấy gói bao giấy xuống đất,coôkéo ghế ngồi trước mặt ông và thử nói một cách tự nhiên hơn :

- Ông cứ tự nhiên ăn uống,em cũng đang đói bụng,em gọi cái gì để ăn chung vơí ông .Có gì phiền cho ông không ? Hay là ông hẹn vơí cô nào khác hả ông ?


Ông cười :

- Ai mà thèm hẹn vơí tôi.Ngồi đi,tôi có thể đãi cô tối nay.Cô ăn món gì ?


Ông ngoắc người hầu bàn ,gọi cho cô ly rượu khai vị và bảo cô hãy chọn món ăn.Cô nhìn ông,trong đầu sắp xếp những mẫu chuyện nhỏ,thoải mái.Cô không phải là bạn ông,lắm khi sau những câu chào hỏi thường thức,cô chẳng biết nói thêm điều gì ?


_ Ông nè.Sao ông im lặng nặng nề như thế ?

Ông cười,thoải mái :

- Cô muốn tôi nói gì ? Chẳng lẽ lại nói về việc làm của mình.Bây giờ thì đã tan việc.

- Thì có gì nặng nề trong đầu ,ông nói.Em có thể nghe dùm ông.Em đang rảnh rỗi.TV tối nay dở lắm.Em có thể thức khuya.Mai là ngày nghỉ.

- Ờ há.Tôi quên mất.Ngày nghỉ của cô nhưng là ngày đi làm của tôi.

- Bộ ông bị ám ảnh về việc làm há ông ?

- Khi nào làm chủ thì cô sẽ thấy.


Im lặng một chốc rồi ông kể về nỗi phiền muộn khi ông buột lòng phải đóng hai văn phòng dịch vụ và sa thải 8 cô nhân viên.Mắt ông xậm bóng tối.Ngọn đèn treo lủng lẳng trên đầu bàn không đủ soi nụ cười buồn của ông.Cô ngồi yên lặng ngó ông.Đàn ông khi có điều gì buồn bã,họ say sưa uống.

Ông thong thả vừa ăn vừa uống ly này sang ly khác.Cô hỏi chuyện thì ông trả lời.Chuyện đời ông như một quyển truyện đầy bất trắc và nghịch cảnh.




( đang viết ... )






* Thử viết về một buổi tối. ĐÊM VỀ VỚI ĐÊM.

___________________________________________

1.



Sau cơn mưa bụi của một ngày khá dài .Đã lụi hụi loay hoay với những việc cần phải làm.Từng chặng đưòng dài đi nơi này,nơi
kia ,thoáng cái là thấy đến buổi chiều cận tối….


Về.Nhìn khu vườn sũng nước mưa.Dạo quanh,ngó cây,ngó hoa đông rực màu.Những sự đâm trồi nẩy lộc đã báo hiệu cho những ngày nắng ngập Xuân sắp đến.Tin vui đấy chứ.Rồi những đàn chim sẽ kéo nhau trở lại khu vưòn nhỏ,chúng sẽ ríu rít vui hơn trong từng tiếng hót líu lo…..


Về.Vào nhà;nhìn chồng giấy tờ,hóa đơn.Đọc từng hàng chữ,từng con số.Xếp lại cho có thứ tự rồi ngồi vào bàn ăn.Trầm tĩnh,điềm đạm thưởng thức cái huơng vị ngọt bùi từ những món ăn.Cám ơn bàn tay khéo léo,cám ơn sự đảm đang của bà bếp.Tuyệt !



Chiều rơi nhanh với bóng tối cận kề những khung cửa.Lại gặp chuyện phiền phức,bực mình.Gây cấn,phải giải quyết. Mệt ! Cáu ! Giận ! Nhăn !






Xong chuyện.Phải ra đường ngay lập tức.Đội nón dạ chống lạnh.Đề máy xe.Hai ngọn đèn xe đẩy lùi hơi sương ẩm giăng giăng. Vài chặng đèn ngã tư xanh đỏ.Băng xuống cái cầu chạy ra xa lộ.Thủng thỉnh lái xe với cái Cd nằm trong máy nhả nhạc của Françis Lai.Vẫn một Love Story đằm thắm.Vẫn một Une femme,un homme hoặc bản Solitude - Cô Đơn - nhẹ nhàng thoang thoảng.

Bóng tối chụp xuống hoàn toàn ở đầu mõm xe.Con đường dài dẫn đến nhà em ở.Cái làng nhỏ xíu xiu chỉ có độ khoảng 1500 cư dân hiền hòa.Những cánh đồi nho bát ngát nổi tiếng,những triền dốc chạy dài trong màn sương ẩm,vài chặng đường nhỏ cong queo lùi dần về phía sau theo tiếng nhạc nhỏ,ấm,dìu dặt…

Nghĩ đến em với đôi mắt tròn xoe.Ngạc nhiên :

- Đã hơn 9.30 tối .Sao anh đến muộn ? Bất ngờ mà không gọi phone ?!

- Muộn thì đã sao ? Cho anh ly trà hoặc ly cà phê nhạt nhạt và thơm.Ngồi với em chốc lát rồi anh biến.

- Anh sẽ biến đi đâu ? Sao không ngủ sớm ? Làm việc đã nhiều rồi.


Anh sẽ mỉm cười,giữ sự lặng thinh theo ý anh muốn.Em pha nưóc.Mùi trà,mùi cà phê thơm thơm làm anh không nghĩ đến những ngày lạnh giá nữa.Anh sẽ hỏi xin em cho nghe nhạc.Loại nhạc hòa tấu có tiếng Violon và piano nho nhỏ.Anh sẽ ngồi im, lắng nghe từng góc nhạc thênh thang…

- Em ra sao ? Thế nào ?

- Cũng vậy vậy..Chán đời và lạc lỏng.


Cô bạn nhỏ ơi !
Anh thuộc làu từng cách nói và hiểu cách nhìn đời bằng tia mắt đã có bao điều tuyệt vọng của em.Anh đã thuyết phục và làm đủ mọi cách để em có thể nhìn quang cảnh đời mình theo một chiều hướng khác.Vui hơn.khoáng đãng hơn.

Đôi khi,anh nản chí,thất vọng.Anh đành yên lặng nhìn góc đời của em theo kiểu bèo dạt mây trôi.Em để cuộc đời độc thân của em trôi về đâu ?!


- Trôi về phía anh.Tấp vào bên có đất phù sa của anh.

- Em không phải là ‘’ con bệnh ‘’ của anh.Em chỉ là em.Cô bạn nhỏ bất đắc dĩ của anh.Anh muốn và đã muốn giúp em để thoát ra cái cảnh em đang sống và em đang nghĩ.


Có lúc;em đã cười,cái cười pha nét tinh nghịch của một đứa trẻ thơ :

- Phải chi anh chưa có vợ.

- Để làm gì,em ?

- Anh khờ ! Để em có thể yêu đưọc anh.

- Có ai cấm em yêu anh đâu ? - Anh cười ,tự nhiên và cởi mở.Anh quen những câu nói như thế rồi ( từ những học viên của anh đã lâu nay ) .

- Hay là kiếp sau,anh nhé. ( ? )

- Kiếp sau cái con khỉ khô ! Anh không tin mình có kiếp sau. Em tin ư ?

- Em tin.Tin là em đã có ý nghĩ yêu anh.Cho em hôn anh một cái được không ?


Anh uống cà phê.Ngẩn người,câm lặng.Và em đã làm điều em muốn , em đứng dậy ghé môi vào má phải của anh.Nụ hôn nhỏ,ngắn,,dịu dàng.

Em đụng tay vào những sợi tóc ngắn củn cỡn của anh :

- Phải chi ta gặp nhau sớm hơn và anh là chồng của em.Em sẽ hầu hạ anh và sẽ chung thủy với anh.

- Nè.Nhỏ.Đừng nghĩ chuyện khùng điên.
- Em chưa khùng,nhưng có ngày cũng sẽ khùng vì anh.

Anh nhăn nhó,uống ngụm cà phê thứ hai.Cà phê ngon nhưng em làm anh sợ.Ngôn ngữ tây phưong của em làm anh điếng người !

- Em đang làm tình với anh bằng mắt đó,anh biết vậy không ?

Anh nhổm người,cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của em để hôn lên đó.Kính trọng.Nâng niu.

- Nè Nhỏ ! Hãy giữ lại điều suy nghĩ thầm kín đó cho riêng em.Anh hiểu và anh phải đứng đúng cái chỗ của mình.


Cả hai gật đầu,cùng mỉm cuời.Nhạc thênh thang thay lời em muốn nói.Anh yên lặng nghĩ đến một vài điều.Anh là đàn ông từng trải.Sóng gió đã ít nhiều.Đã vượt qua.Em ngủ với anh,anh ngủ với em thì ta còn lại gì cho nhau ?

Thôi sửa soạn đi ngủ đi,anh về.




2.



Xe tấp vào bãi đậu tối om om,anh tắt ngọn đèn xe.Bậc cầu thang dẫn lên nhà em lạnh ngắt.Hiu quạnh.Im lìm.

Cánh cửa màu xanh đậm nghe tiếng anh gõ cửa.Chủ của nó không có nhà.Bặt hơi ! Cửa không mở.Anh quay gót.


Con đường trở lại khu phố thân yêu của anh dài ,còn dài thăm thẳm.Anh có cảm tưởng như thế.Giữa quãng sương mù,nhạc chạy đến bài Un homme,une femme ( đàn ông và đàn bà ) lả lướt.Buồn.




Đêm xuống sâu.Đậm.
Photobucket





đăng sơn.fr

   

________________________________________________









TÌNH Ở QUÁN MƠ




 























___________________________________





Có vài người nói - lẩm cẩm :

- Chẳng hiểu người ta ra quán nước nghe nhạc để làm gì ? Ở nhà cũng có đầy đủ cà phê ngon,đèn màu,nhạc cả tủ,cả đống .Vậy mà....


Câu nói ấy đã được nghe nhiều lần.Nhất là ngày xưa,khi anh ngồi với bạn hữu ở trong những cái quán vặn nhạc.Bạn bè hay kéo nhau tụ ở những quán có chủ chiều khách khi để nhạc.Anh có thằng bạn mê nhạc Trịnh,mê áo dài tím và mê Huế.Hắn hay rủ anh ngồi phì phà ở cái quán có dân thích nghe Diễm Xưa,Mưa Hồng.

Chiều lòng hắn,anh đi theo nhưng thật tình mà nói,anh không mê nhạc Trịnh.Những Hạ Trắng,những Biển Nhớ làm anh hay buồn và tím người.Thời ấy,anh còn trẻ quá,còn đang sung sức với những tình khúc của tây phương và anh ít nghe nhạc Việt. ( Người ta bảo là anh bị mất gốc ) - Và ai nói gì,phán gì cứ phán.Mình biết mình thích gì là được rồi.

Thế là đám anh la lết ở gần hết những cái quán nổi tiếng ở Saigon và khu lân cận.Mỗi quán nước có một khung cảnh theo sự bài trí mỹ thuật riêng.Có quán trang hoàng kiểu nhà lá lơ tơ thơ,có quán bày biện y hệt kiểu Pháp khi chơi toàn nhạc Pháp.Có quán rất thu hút khách vì cô chủ quán đẹp mê hồn.Khách vào chỉ để ngơ ngẩn ngắm hình bóng cô.Và có cả những gã si tình hay lui tới,tốn kém khá nhiều để làm bảnh và tặng hoa.

Anh cũng có mấy thằng bạn tiêu tiền như thế.Chúng đến quán có người đẹp không phải để nghe nhạc mới.Và ngồi giữa chúng,anh cảm thấy lạc lỏng.Đôi mắt của tiên nga,tóc dài ấy chẳng có gì làm anh rung động ( vả lại,anh tự lượng sức mình : Người đẹp quá,hoa khôi quá sẽ không bao giờ đến lượt mình khi có bao kẻ vây quanh để si dại. Như thế,anh bỏ tiền ra chỉ để nghe nhạc,tìm không khí và nhâm nhi ly cà phê ngon.Vậy ,thế thôi )


Có những ngôi quán thì anh chỉ đi một mình khi cần yên tĩnh.Quán càng đìu hiu càng vắng thì càng tốt.Ngồi ở những chỗ ấy,anh có thể thấm và ướt vơí những khúc nhạc tình.

Có những cái quán,anh chỉ ngồi với cô bạn gái.Nhất là khi tinh ý để biết cô đang để ý và ngã lòng vì mình.Trái tim của anh có cái chià khoá - anh biết như thế - Cô chỉ việc ngồi yên để cùng nghe nhạc với anh.Khi nào cần nói chuyện thì nói,nhưng đến bản nhạc nào quá hay thì phải im lặng.nếu không cái mặt anh sẽ sưng lên ,trông xấu xi lắm.

Cứ như thế - Cứ như thế.

Một buổi tối kia,anh chở một nàng tóc dài ,phóng vùn vụt đến một ngôi quán mơí mở trông ngon lành lắm.Quán nằm sâu trên một khu vườn lắm cây cối.Bàn ghế lịch sự dưới ánh đèn hồng nhạt dịu êm như những ánh mắt của từng cặp tình nhân.Nhạc để rất êm cho họ nói chuyện ,rủ rỉ thì thầm...

Anh chọn cái chỗ ngồi khá cao ở giữa quán ,chỗ có thể ngó xuống ngôi vườn tình tứ.Nàng buông cánh tay anh khi ngồi xuống ghế.

Nàng cười bằng mắt khi nói .Giọng ướt :

- Ai cũng ngó mình.Tưởng mình là một đôi tình nhân.

Anh chỉ biết cười :

- Tình làm sao được.Thím là thím của cháu mà.

- Tối nay thì quên cái chuyện Thím đi ,được không ?

- No no no !

- Bộ sợ bị ai ghen há ?

- No no no



Chữ " no - no " " như thế kéo dài cho hết buổi tối có nhạc tình lả lướt.Ai nhìn mình thì kệ họ.Mỗi người có một chỗ đứng,chỗ ngồi.Có những cái ranh giới không thể nào vượt và không nên vượt qua.Ngồi với nhau như thế,chia một góc ngày,nghe những khúc nhạc.Đó là một thú hạnh phúc nhỏ.Vậy thôi.




------


Rồi anh sẽ kể cho em nghe thêm về những mẫu chuyện nhỏ trong quán nước.Ở đây,anh đã có thêm một cái quán mới tên là Quán Mơ.Quán nhỏ,để nhạc tình.Và ngồi trong quán,anh biết anh sẽ kể cho em nghe về chuyện của em.Trong ánh mắt và nụ cười êm,đã có một khúc nhạc tình.


Hẹn em sau.




đăng sơn.fr
  _____________________________________________________________________________________
BÃI CÁT
và tiếng sóng biển.
              


__________________________________



Em nhỏ !


Có những nơi chốn đã làm anh say mê.Đi qua một lần là phải trở lại.Ý anh muốn nói về những thành phố biển.

Thành phố núi cao của anh ở gần biển.Đứng trên một ngọn đồi,anh có thể nhìn thấy dòng sông đang uốn mình trôi ra biển.Mỗi thành phố đều có nét đẹp riêng của nó.

Phố biển có những cái quán khoe bàn ghế lộ thiên.Tuỳ lúc mà anh chọn cho mình một chỗ ngồi.Ngày nắng ấm thì anh có chỗ ngồi để ngắm màu xanh của bầu trời ngập đầy trên bãi cát vàng óng ả.Với tiếng động bao quanh,ít khi anh nghe được tiếng sóng biển.

Chỉ vào lúc mà mọi người đã rút quân thì bãi cát và sự êm đềm mơí trở lại như một của cải riêng của anh.Thả bước chân trên bãi cát mềm mại,thu những tấm ảnh êm ả vào ống kính ,có lúc,anh không còn là mình nữa.Anh đã hoà nhập vào tiếng rì rào của sóng và lơ lửng hồn trên những mõm đá phơi mình vơí bọt biển.


Nếu trời không đẹp lắm thì anh có một chỗ ngồi sau vòm kính nhìn ra biển.Chỉ cần một trang sách,một tờ tạp chí và cuốn bloc note là anh có một thế giơí rất riêng của mình.Đọc xong,anh nghĩ mình có điều để viết.

Nói về sự bơi lội thì anh thú thật là anh bơi rất tệ.Và đã có lần xém bị chết đuối.Từ đó,anh sợ sóng,sợ chết chìm.


Chẳng thà chết chìm trong sóng biển ở mắt người.

Chẳng thà bị chết ngộp ở tiếng cười êm của người .


Người ta luôn có điều để chọn lựa và anh đã chọn.Và không bao giờ hối tiếc khi đã chọn cho mình điều cần thiết.Bây giờ thì đồng hồ của máy đã báo đến giờ phải ngừng bơi khi viết.

Hẹn dịp khác để trở lại nơi này.



đăng sơn.fr
                                               photo :@nguyênhạ





     _____________________________________




NGỌT.




Ngọt thì có nhiều thứ ngọt khác nhau.
Ngọt lịm,ngọt ngào,ngọt và ..ngọt.

Ly cà phê thứ hai của tôi đang ở trạng thái thứ nhất - có nghĩa là ngọt lìm lịm.Quá ngọt vì tôi lơ đễnh ,lỡ tay cho vào ly hai viên đường thay vì chỉ một viên để nếm được chất đắng nhè nhẹ của mùi cà phê.
Nghĩ mà buồn cười khi uống cà phê,có người nào đó đã thốt lên câu : " Tình yêu cũng giống như một ly cà phê.cà phê nguội tượng trưng cho một thứ tình yêu đã nguội lạnh.uống cà phê hơi đăng đắng thì sẽ nếm được cái hương vị bùi ngùi của tình yêu..."

Đã không phải là người nghiện cà phê để có thể viết một bài tán phiếm về cà phê và cũng không phải là một chuyên gia về tình ái nên tôi chẳng thể nào biết cái hương vị của T.Y khi uống cà phê không có đường.Ly cà phê của tôi luôn ít đường và để nguội xong mơí uống.

Thời ấy,người ấy hỏi tôi trong quán nước :

- Sao anh không uống khi cà phê còn nóng ?!

- Vì anh sợ nóng

- Người ta hay thích uống khi còn ấm

- Kệ người ta,anh chỉ là anh

- Anh kỳ cục.

- Cà phê nguội chả sao;miễn tình của anh đủ nóng là được rồi.


Tôi đành trả lời như thế để thấy mình ngọt lìm lịm,tôi ngồi bên người để nhìn ra ngoài cửa quán,để ngắm những hạt mưa rơi.Ở đầu một ngả phố có những cặp tình nhân đi dạo dưới những chiếc dù đủ màu sắc.Quay sang nhìn người,thấy mắt môi người ngọt.Thấy bờ vai tròn cũng ngọt.Và tôi thử ngọt ngào khen người.Tôi thêm đường cho ngọt ngắt vào lời khen ( có nghĩa là tôi đang nịnh nọt người ).Theo sự tính toán của tôi,khi mình nịnh người yêu thì mình chẳng mất gì cả.Mình chỉ có lợi mà thôi,vì người xưa hay nói : Lời nói chẳng mất tiền mua - Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.

Tôi chẳng lựa lời gì cả,vớ được câu nào thì tôi phang câu đó.Chẳng hạn,nói theo kiểu nhạc sến thì tôi khen đôi mắt người đẹp và tôi muốn chết đuối trong mắt người.

- Anh xạo !

- Môi em đẹp,êm,dịu làm anh phải say.

- Anh xạo nhất thế giơí.Xí ! Xí !


Tôi ngẩn ngơ vi chẳng biết " xạo nhất thế giới " là thế nào.Chẳng có giải quán quân nào cho những kẻ biết yêu nhau cả.Ai nói gì thì nói.Tôi nói điều tôi muốn nói để đôi mắt người nồng nàn nhìn tôi giữa chiều mưa bay.Hình như tôi thấy thời gian ngừng lại khi tôi hôn trên bờ môi của nàng bằng mắt.Ở cái thành phố chật chội và cổ lổ sỉ ấy,người yêu không nên hôn môi nhau trước thiên hạ.Tôi biết chờ đợi khi đưa nàng về nhà ở một góc buổi tối,để nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và rất ấm của nàng.Tôi hà tiện thời gian khi nói và thích nói bằng nụ hôn.

Những lời khen ngòn ngọt lúc ban chiều đã là những viên đường cho tình yêu thêm ngọt.Nụ hôn của người trả lại cũng ngọt.Lịm ! Say khướt ! Hình như,những lúc như thế,tôi quên cả trời đất,quên những ly cà phê nguội ngắt hoặc quá dở, vì đã lỡ tay nhiều đường....


Thời gian theo thời gian.

Sống ở một nơi xa.Đôi lúc uống cà phê nguội,ít đường hay nhiều đường,tôi chợt nhớ.Chợt nhiên...

Chợt nhiên....

đăng sơn.fr








VẬY MÀ….



______________________________





Buổi sáng được nắng ngập đầy.Bữa nay đường phố vui,nhộn nhịp hơn mọi ngày vì có hội chợ bán đồ ăn thổ sản dọc theo hai bờ đường…

Vậy mà,quán cà phê tôi hay ghé mỗi sáng thứ sáu lại vắng.Vắng từ ngoài vào trong.Chẳng biết cái quán này có gì thu hút mà mỗi lần đi ngang tôi đều tạt vào.Cô chủ quán cằn cỗi vẫn có cặp mắt kính trễ xuống sóng mũi,vẫn khuôn mặt âm thầm của mái tóc ngắn,lơ thơ như chậu cây thiếu nước,thiếu ánh sáng từ góc tường vàng mờ ánh đèn hiu hắt.Cái radio cũ mèm trên quày rượu vẫn nhả đều đều những bản nhạc xưa ơi là xưa cùng cái giọng người xướng ngôn viên nghe rè rè….

Bàn ghế nâu xậm,cửa kính,những bức tranh và bích chương gắn quanh tường…tất cả đều cũ kỹ cho tôi cái cảm giác ấm áp - loại ấm áp rêu xanh trên những bức tường thành của một thành phố đã đi ngang.

Nhìn đi,nhìn lại,thấy chỉ có tờ báo trên bàn là mới của ngày hôm nay.Ngoài những bản tin đấm đá,nổ bom giết người ở mấy cái xứ ’’ chùm khăn ’’,mắt ngườ i đọc ngừng lại ở cột đă ng tin ’’ Bùa Mê và Lừa Bịp ’’.

Gã thanh niên ( chẳng biết là con nhà nghèo hay nhà giàu ) thích mặc đồ sang trọng để đi lừa.Hắn khoác vào người nhiều cái tên của nhân vật tưởng tượng….Lúc thì tự xưng là con trai của một nhà hàng nổi tiếng ở đầu phố đi mua quà sinh nhật cho cha mẹ,thế là cô bán hàng cả tin đưa cả cho hắn những món mỹ phẩm đắt tiền và chờ hắn trở lại trả tiền,có lúc hắn gạ gẩm những người buôn bán xe,cuỗm luôn xe sau khi chạy thử một vòng,chưa kể mấy cái trò ăn quỵt và ngủ khách sạn không mất tiền…..
Các nạn nhân bị mắc bùa ăn nói của hắn được đếm sơ sơ cả hai chục mạng vì hơ hớ cả tin,sau khi tỉnh mộng,họ vác đơn kiện cáo và hắn bị túm.Ngày ra tòa,chàng vẫn bảnh bao nở nụ cười rất có duyên xin tòa cho chàng gởi một nụ hôn cho người yêu đang ngồi ở hàng ghế dưới .Mấy ông tòa tròn mắt,chưng hửng ngó nhau…..“




- Ông cười cái gì vậy ? Vui lắm hả ?!!

Cô chủ quán ném cho tôi câu hỏi.Nhìn quanh,quán vắng tanh,chỉ có tôi và cô;tôi bắt buột phải trả lời :
- Tôi đọc mẫu tin ’’ Kẻ lừa đảo ’’ và đang nghĩ cách quỵt cô ly cà phê.
Cô ta cười cười.Nụ cười bữa nay tươi hơn những buổi sáng thứ sáu khác.
- Nếu ai cũng nghĩ cách như ông,chắc tôi phải đóng quán về hưu non .
- Coi bộ cô khó tin người ?
- Bộ ông định làm thầy bói hả ? À này,sáng thứ sáu nào cũng thấy ông ghé với mấy cuốn sách và hý hoáy viết. Ông viết cái gì vậy ? Có hay ho lắm không ?

Tôi sững ngưòi trước câu hỏi.Lại tò mò, đàn bà con gái là chúa……
- Tôi đang viết về một cô chủ quán,cô ta thích nghe nhạc và thích hỏi chuyện khách…..
- Tôi đó hả ? Chuyện tôi có gì đâu mà phải viết ? Ông chỉ tổ mất thì giờ.

Cô ta quay đi dọn dẹp và pha nước cho mấy người khách vừa vào quán,tôi lại chúi mũi vào tờ báo và hàng chữ…

Nhạc đang nhả bài Angie thân quen của một thoáng Sài gòn xưa cũ trong tôi.Nắng lung linh ngoài cửa kính nhìn ra đưòng phố nhộn nhịp xe.Tự dưng vài cơn nhớ nào đó cuồn cuộn dâng trong lòng để nghĩ đến cái quán lộ thiên ở thương xá Tam Đa và cô chủ quán bắc kỳ,răng khểnh….Nàng đã thấy tôi hay ghé vào những buổi sáng lướt thướt nắng,tôi im lìm,tôi chúi mũi vào quyển sách hay tờ báo,hoặc lúc chán đọc,bó gối nhìn thiên hạ dập dìu…..
Nàng tò mò,bắt chuyện và một ngày kia,nàng kẹp lá thư vào quyển sách cho tôi mượn,lời
thư dịu dàng, đầy âm hưởng của những con dốc và dãy hoa quỳ của Đà Lạt….Và từ đó,nàng tin rằng nàng đã gặp lại người xưa qua hình ảnh tôi vì tôi có cá tính giống người ấy…..
Hình như tôi đã ngoan ngoãn’’ tử tế ’’ để nàng vương vấn và tin vào cái tình cảm Ảo ấy.Những vòng xe,những buổi tối tôi ghé ngang nhà , đưa nàng đi dạo,ngồi quán nghe nhạc…..Những lúc như thế,tôi đã ray rức vì nhiều lần muốn nói thẳng với nàng rằng :
““.. Đừng mơ hồ , đừng hoang tưởng tin vào môi tình ảo nữa,thật ra,tôi chỉ muốn xem nàng như một người bạn tâm tình,tôi thích được thoải mái giữ thật lòng mình …““““

Nhiều khi đời thật có nhiều thứ đắng,cay,ngưòi ta cứ muốn tin vào những điều không có thật để được yên lòng vui sống.Như một bám víu,như một sáng tạo của tinh thần……

Ngày qua ngày,tôi ra đi để sửa soạn sống ở một đất nước khác.Nàng đỏ hoe mắt đưa tiễn và tặng tôi sợi dây chuyền đeo tay với hàng chữ ’’ Đừng quên Em ’’.Trong đôi mắt ở nửa đêm ấy,tôi nhận ra điều nàng đang nghĩ và để hiểu rằng tình cảm nàng đang cho tôi là thật ! Tôi tự dưng bị biến thành kẻ bịp bợm vì đã không nói thật tất cả lòng mình……



&&


Giọng kèn ở cái radio và hai cọng kim giờ báo cho tôi biết khoảng khắc ngồi quán đã vừa đủ,tôi đẩy ghế lại quày tính tiền.
Cô chủ quán cười,giọng vui của loài chim sẻ - thoải mái,nhẹ nhàng :
- Bữa nay,tôi tặng ông ly cà phê, để ông khỏi mất công nghĩ cách lừa tôi.Thỉnh thoảng lại đây đấu hót vài câu cho vui.Lúc nào tôi cũng thấy ông bận rộn,ngồi chừng mươi phút lại biến mất. Ông làm nghề gì vậy ?

Tôi ngạc nhiên,tròn mắt :
- Chà chà !Hỏi nhiều vậy ta ơi ! Lại tọc mạch. Đang định học cách lừa ,học xong lại đưọc uống free.. Điệu này lại mắc nợ.thôi,cứ lương thiện sòng phẳng.Mắc nợ rủi khó trả…..

Cô quán nước nhăn mặt nhất định đẩy tiền tôi đưa,không nhận.
Đành thế,bữa nào trở lại,và bữa nào sẽ viết đôi dòng tử tế trên để cám ơn cô….

Tôi bước ra cửa,băng qua đường với ý nghĩ vui vui.Chắc điệu này phải sửa lại cái bài viết hoang tưởng đầy bịa đặt của mình ở bản thảo mang tên : Nỗi Im Lặng-Em và Tôi, ở đó tôi đã viết về cái quán này và kể rằng : cô chủ tên Julie mắc bệnh đồng tình luyến ái và quán đã đóng cửa vì Julie thất tình treo cổ lìa đời…..


Nghĩ lại,thấy mình ác quá.Chuyện ảo,chuyện thật cứ pha trộn vào nhau cho ra vẻ xôm tụ.Người ta sống sờ sờ lại có lòng tử tế.Vậy mà………



đăng sơn.fr


____________________________________





CHƯA CHỨ CHƯA PHẢI LÀ KHÔNG.


_______________________________
đăng sơn.fr










* tập 1 :


Chuyện xưa kể rằng :

Il était une fois,ngày xửa ngày xưa,có một anh chàng hiền - Rất hiền.Chàng siêng học,chăm chỉ.Cha chàng căn dặn :

- Con đừng dại mà yêu đương vớ vẩn.Đừng ngu khờ mà lấy vợ...

Chàng nhất nhất nghe lời.Ra đường,đi đâu cũng ngó thẳng ,không dám hó hé nhìn ai,nhất là nhìn các nàng.Nàng đẹp,kiêu sa,là người mẫu hoặc gì gì đó cứ kệ.


Cho đến một ngày kia,chàng vấp phải nàng,cả hai cùng té.

Nàng phủi áo,sừng sộ :

- Bộ ông đui hả ?

Chàng hãi lắm.Miệng tụng kinh,xin lỗi rồi thẳng đưòng bước đi .Nàng chanh chua :

- Nè cái ông kia.Bộ ông điếc hả ?

-

- Nè.Bộ cứ xin lỗi là xong hay sao ? Ông lâm tôi rách áo nè.Đền đi.


Cha mẹ ơi ! Làm sao mà đền ? Đành mời nàng vô một quán nước.Chàng gọi cà phê.Nàng gọi nước chanh.Làm như chanh thiếu đường nên giọng nàng càng thiếu ngọt.

Nàng xỉa sói :

- Coi bộ ông nhút nhát và nhát gái.

Chàng gãi dầu bối rối.Cha mẹ tui ơi, ơi ! Tình huống này thật khó xử.Biết trả lời ra sao ? Con gái gì mà dữ như chằng.Đành xin lỗi lẫn nữa.Thật tình mà cáo lỗi.Chứ chẳng biết nói gì hơn.



** tập 2.


Thế là hai đứa quen nhau.

Nàng thú thật :
- Ngày ấy,tui cũng run gần chết nên mới bày đặt làm mặt ngầu...

Chàng đành thú thiệt :

- Tui thấy em dữ quá,tui run

- Hihihi.Vậy là huề há ?!

- Huề sao được.Bây giờ đến lượt tui trả mối thù xưa .

- Chời ui ! Lấy gì mà trả ?


Chàng lấy hết can đảm bảo nàng nhắm mắt lại.Nàng nghe lời.Chàng cũng nhắm khẽ mắt để hôn lên má nàng.

Ôi ! Nụ hôn đầu ngây ngây làm chàng không còn là mình nữa.



*** tập 3.



Thế là hai đứa thương nhau.Chẳng đứa nào dám thú thật.Chuyện kỳ !

Không dám nói thì đành để giấy mực nói.Ngày nào hai đúa cũng viết cho nhau.Viết như Kim Dung viết truyện kiếm hiệp.Lâm ly bi đát và hoành tráng lắm.

Chữ nàng rất đẹp,chữ của chàng cũng đẹp.Vậy là xứng đôi vừa lứa.

Cho đến một ngày kia....





**** Tập 4.


Em yêu - Anh Yêu...


Vậy đó.Những người yêu hay bắt đầu những lá thư tình như thế.Nàng hay viết thư bằng mực tím.Chàng thì nghuệch ngoạc viết bằng màu gì cũng xong.

Chàng có khiếu viết thư,nhất là khi chàng rung động để yêu và để viết.

Chàng viết mùi lắm.Chàng tán tỉnh nàng bằng những lời lẽ rất mộc mạc.Văn của chàng thuộc loại tiền chiến.Văn phong của nàng thuộc style cận đại.Thẳng thừng ruột ngựa ( có sao nói vậy )

Đọc thư nàng chỉ chừng 5 phút là hết thư .
Đại loại :

" Bữa nay tui thấy nhớ anh.Nhớ nhất là khi tui đói bụng,tui quạu.Tui nhớ lúc anh đua tui đi an hàng quà vặt?Ngó anh mà tui muốn ăn thật nhiều vì đã có anh trả tiền.Tui thích anh chiều chuộng và nhịn ăn dể tui ăn dùm.... ''


Nghĩ thật chán đời.Ai ngờ thư tình mà viết cái kiểu đó thì kép Hùng Cường và Thành Được chỉ có nước bỏ sân khấu.

Thây kệ.người ta hay nói : Yêu quá hóa cuồng.Chàng điềm tĩnh đêm đêm thắp đèn cầy,đốt hương trầm viết cho nàng.


Có khi chàng nổi cơn viết cho nàng cả 5,6 trang chữ ơi là chữ.Chàng nghĩ rằng nàng sẽ động lòng như lúc nàng khoái chí híp mắt ăn hàng.


Ai dè,cho đến một ngày xấu trời kia nàng trả lời thư chàng bằng ba cái dòng lạ kỳ :

- Chưa Quên.

- Chưa Rảnh.

- Chưa Muốn.

Ký tên : Em.


Chao ơi ! Chàng thấy buồn vời vợi.Người đâu mà quá hà tiện chữ nghĩa.Chàng ngậm ngùi thấy hối hận là đã không nghe lời khuyên của cha già : Đừng Yêu !









* CÁI GÌ CŨNG VỪA VỪA ,PHẢI PHẢI.



__________________________________________________ _



... Tôi có người bạn thân
người ấy tên là Buồn
Hai đứa quen nhau từ ngày mới lớn
Ngày đó buồn còn xa lạ,không hay đến thăm tôi

Ngày đó, còn nhiều mơ mộng nên tôi cũng không thân

Cho đến ngày tôi biết,ngày biết yêu lần đầu
Ôi ! Những đam mê của thời mơí lớn
Tình yêu là trò chơi lạ,ai biết dến thương đau về sau
Từ đó,Buồn thường hay lại,hay đến thăm tôi luôn

Buồn ở lại lâu nhất lúc mất người yêu
Buồn rủ thêm cô đơn đến đây chơi mỗi chiều
Buồn luôn có măt mỗi lần ta nghĩ đến em
Sợ rằng lần này,Buồn sẽ ở lại đây mãi...


( Người Bạn Thân Tên Buồn ) - Đức Huy - 1983,1990.




......


Em nhỏ !


Đó là bài hát mà anh đã nghe đi ,nghe lại lúc sáng nay lúc rảnh rổi nhìn mưa và chờ cái hẹn vơí khách.Phần hoà âm theo điệu cha cha khá nhanh vơí tiếng hát của một nam ca si mà chẳng bao giờ anh thích dù hắn ta có chất giọng rất mạnh và hay ( nhưng hễ nhìn cung cách trình diễn màu mè và cái bản mặt nghêu ngao cùng tiếng gào ầm ĩ của hắn là anh thấy oải rồi ! ) - Vậy mà may ! Bản nhạc này của Đức Huy do hắn hát rất tuyệt.

Đức Huy là một trong những nhạc sĩ sáng tác mà anh hằng ưa thích.Nhớ lại những thập niên 80,anh vác được cuốn băng cassette của anh chàng về,cứ nghe đi nghe lại những bản như Mùa Đông Sắp Đến, Khóc Một Dòng Sông,Làm Sao Tôi Quên Được hay là bài Đỗ Quỳnh Hương...

Em cứ hãy tưỏng tượng mà xem : Giữa những buổi sáng,buổi chiều mùa đông lạnh,lái xe chạy ngang những góc phố một mình,trong xe nghe rỉ rả những bản nhạc như thế thì chỉ có nước buồn muốn...chết ! Cách hoà âm rất giản dị của Đức Huy cho những bản nhạc như thế cũng rất tuyệt.

Có vài người bạn khi nghe chung nhạc ĐH vơí anh thì chê chất giọng của anh chàng ấy.Anh cười ,im lặng khi nghĩ đến câu 9 người 10 ý.Vả lại vơí anh,anh xem ĐHuy đúng ra là một nhạc sĩ sáng tác có tài hơn là nói về chỗ đứng ca sĩ của anh ta.



Em nhỏ !


Sáng nay,mưa nhỏ,rất nhẹ,rất êm.Tiếng hát vẫn làm anh say say khi đĩa nhạc quay đ ến câu :

"Cho đến ngày tôi biết,ngày biết yêu lần đầu
Ôi ! Những đam mê của thời mơí lớn
Tình yêu là trò chơi lạ,ai biết đế n thương đau về sau
Từ đó,Buồn thường hay lại,hay đến thăm tôi luôn "

Thấm và thấy thấm.Thấm ở chỗ cậu bạn tên Buồn ấy đã rủ thêm một người bạn khác tên là cô đơn đến thăm.Thể nào cái gã thất tình,tình phụ ấy cũng phải ngả nghiêng buồn thấu xương.Kể cũng đáng đời cho gã.


Ở đời,thấy cũng khó nói quá ! Không yêu cũng chết, mà yêu cho lắm rồi thì cái buồn nó vật cũng chết ngắc.


Bài hát vừa ngừng thì lại đến giờ làm việc.
Anh phải ngừng những dòng lẩm cẩm,lẩn thẩn vừa kể trên.

Việc gì ra việc đó.Cái gì vừa vừa phải phải cũng tốt hơn.Anh đang nhủ lòng mình chiều nay đi làm về sẽ nghe nhạc pop hoặc rock cho thay đổi không khí.Trời đang xìu mà nhai mấy bản nhạc buồn bã hoài thì chỉ có nước..... (... )


đăng sơn.fr



DÒNG SÔNG
của Chữ -


________________________





Có một người đã viết :


"

Mông Lung ký
Một ngày, bỗng thấy chữ nghĩa nhạt phai đi sắc mầu lãng mạn ngày trước.
Thế là không muốn đọc nữa.
Thế là không muốn viết nữa.
Nhưng rồi, "ở không không biết làm gì", nên lại mon men muốn đọc, muốn viết.


Thời gian của đời người là một số đo đầy mâu thuẫn - có khi ngắn ngủi như một ngày bên cạnh người yêu, có lúc dài dằng dặc tựa một nỗi cô đơn vô hạn.
Hỏi cô, mục đích của cuộc đời là gì?
Cô nói, em không biết nữa. Còn anh?
Là cuối tuần được gặp em.
Cô hứ lên một tiếng trên ngực tôi.


Thật vậy.
Không có cô chắc tôi sẽ uống rượu, sẽ say. Và, sẽ ngủ vùi suốt thời gian còn lại của một đời người ".
DẾ - đặctrưng.net ( 12.05.2012 )




______________________________




... Viết gọn ,ngắn như vậy mà hay lắm.Văn viết nhẹ nhàng như một dòng sông đang trôi. Hình dung thấy mình đang đứng ở một dòng sông - Sông của chữ,gió hiu hiu mát khi nghe lời đối thoại của hai người :

- Hỏi cô, mục đích của cuộc đời là gì?

Cô nói, em không biết nữa. Còn anh?

- Là cuối tuần được gặp em.


Và cô ấy hứ lên một tiếng nho nhỏ trên ngực người yêu.Đọc như thế.Thích cách viết có chữ " Hứ " như thế.

Và thấy lạ.Ngộ.

Cô người yêu của tôi đã không bao giờ hỏi tôi như thế - Mục đích của đời người là gì, anh ?

Nếu lỡ miệng hỏi như thế,cô sẽ bị tôi nhăn nhó và tôi la lên :

- Em hỏi kỳ ! Hãy để anh hỏi lại em câu này - Em !
Sống để làm gì,em ?

Có lẽ em chẳng thể nào " hứ " lên một tiếng khi kên kên cái mặt nhìn anh.Anh chẳng thể nào có thể lãng mạn hơn người viết ấy để nói một cách nhẹ nhàng :

- Thật vậy.
Không có cô chắc tôi sẽ uống rượu, sẽ say. Và, sẽ ngủ vùi suốt thời gian còn lại của một đời người.




Nói như thế thì e rằng dễ thương,dễ cảm,dễ yêu quá.
Đọc những hàng chữ như thế để biết rằng cũng từng ấy những mẫu tự được ghép lại trong một ngôn ngữ,mỗi người có một cách diễn đạt riêng.

Và cô người yêu ấy sẽ luôn thích được đọc,được nghe như thế.Còn tôi ? Tôi vụng về và có lắm khi rất du đãng trong tình yêu,tôi không biết lãng mạn như thế.Tôi chỉ biết nắm tay nàng để đi rất chậm bên một dòng sông.Nhìn nhau ,cười nhỏ vơí nhau để có một lúc nhìn rất sâu,rất sát trong mắt người.

Hỏi thầm thầm :

- Viết cho anh vài chữ từ ý nghĩ em.Nếu em không viết,có lẽ :
" Không có cô chắc tôi sẽ uống rượu, sẽ say. Và, sẽ KHÔNG ngủ vùi suốt thời gian còn lại của một đời người "


Vì một lẽ,tôi sợ trong lúc ngủ vùi của mình,tôi sẽ lỡ bỏ quên người.



đăng sơn.fr
_______________________________







CHỢT NHIÊN NHỚ mưaSAIGON











Đài báo sẽ mưa cả hai ba ngày.Thế cũng là chuyện dĩ nhiên của trời đất.Những dòng sông mềm mại ở đây đã thiếu nước,những bờ cây quanh cánh đồng đã thiếu nước khi người nông dân ngừng chân trên bãi dốc ngó trời,ngó đất và gật gù : " Nếu không có mưa thì hạn hán.
Ở một nơi khác trên quả địa cầu cũng đang thiếu nước khi TV hay chiếu cảnh dân da đen đang sắp hàng gánh nước và phải lội đi rất xa....

Cũng một lúc như thế,có nơi lại mưa quá nhiều.Mưa dâng nước tràn ngập và gây bao thiệt hại....

Làm thế nào để có mưa và không mưa ?


Có những câu hỏi nghe ra tưởng và vô nghĩa,vô ích.Ở một buổi chiều đang rơi mưa và ngập dần bóng tối,tôi ngẩn ngơ nghe mưa rơi.Một thứ mưa dầm.Dầm cả một ngày.Tiếng gió rì rào ,tiếng nước long tong trên cụm lá lủng lẳng ở mái hiên nhà bạn bè.Bạn bè đang thắp đèn màu,đốt nến hồng,mở máy nhạc,mở màn ảnh TV để hát.Những bài tình ca có tên là Ai Sẽ Làm Ngừng Mưa Rơi hoặc Mưa Không Bao Giờ Rơi ở Cali của ban nhạc CCR thời ấy.Tiếng bass,tiếng đàn trống rộn rã đuổi theo tôi ra hàng lang mưa.Lắng nghe tiếng mưa trộn lẫn vào nhũng bản nhạc và ca từ,tự dưng tôi nhớ đến một vài khuôn mặt của bạn bè thời ấy.

Bạn tôi rời thành phố đi xa.Những cái quán nước có đầy ấp tiếng nhạc thì ở lại.Những con đường ngập lá me của những ngày nắng mưa ở lại.Tôi cũng trì chân ở lại thành phố nhỏ một thời gian dài.Có những ngày thấy thui thủi một mình,vào tiệm sách ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người đánh mất trí nhớ của mình,mắt nhìn vào những tựa sách.Tìm cho mình một đầu sách.Tìm một chỗ ngồi yên lắng.Mở trang chữ.Thấy mình trên dòng giấy.Chữ chạy theo nhau như một dòng nước.

Ngồi rất lâu như thế,ngắm nhìn một góc phố buổi sáng,buổi chiều.Tự hỏi mình,loay hoay tự hỏi : " ta làm gì ở đây ? " Ngày cũ bỏ đi.Bạn bè đã thay phiên nhau bỏ đi để tìm một chân trời khác đầy sự hứa hẹn...Ngồi rất lâu nhìn những ly cà phê đã cạn,chất đăng đắng của cà phê còn lại chút hương vị nào đó không rõ rệt.Vì là thế - sau những ngòn ngọt là vị đắng - Đắng không như món canh đắng.Đắng ở một vài điều chua chát...


Đời không có những ly chanh muối nhiều đường.Tình không có những trái xoài ngon thơm như lòng hằng muốn.Có gì mà toàn vẹn để lòng cứ nuối tiếc.Những bản nhạc tình rỉ rủ trong quán nước lắm khi không còn thấy hay nữa khi ngồi một mình lặng thinh.Những trang chữ của sách có khi cũng không còn thu hút khi một mình quá lâu,khi mắt nhìn ra lòng đường ngập mưa nắng hai muà.Cổng trường thời nhỏ đã xa rồi.Những cuộc tình chớp nhoáng ẩn hiện cũng đã xa rồi....

Cứ như thế mà xa,mà qua đi vì thời gian cũng có cái tên của một dòng sông.Nước thời gian đổ ra biển.Có khi biển cũng có cái tên gọi là biển nhớ.Ta nhớ điều chẳng quên và ta quên bẵng là mình đã nhớ....



---------


Đêm rơi chậm,tí tách nhả giọt mưa .

Đêm nhoài người để đậm hơn dưới ánh đèn đường.Ngôi vườn yên tĩnh lắm.Lòng tôi cũng đang tĩnh yên như sự tịch mịch của trời đất.Nhạc bên trong nhà vẫn đang quay,những giọng hát làm cho nhau có thể ấm lại cũng đang theo nhau quay tròn.Tôi kéo cao cổ áo,nép người vào cái cột mái hiên,nhìn lên trời cao để bắt kịp ánh đèn chơm chớp của một cánh máy bay đang chờ chực đáp xuống phi trường ở đầu kia một khúc sông.Giờ này,có lẽ những người hành khách đang ngủ vùi và khi mở mắt,họ thấy được bãi đáp và mặt đất đang ngập mưa với ánh đèn đuốc.

Chẳng biết là trong chuyến bay đêm đó,có ai là bạn tôi ? Có ai đã là một người quen biết của mình không ? Tôi không biết.Chỉ biết lòng mình chợt nhiên nhớ.

Đêm chảy dài ngập mưa.Tôi mở cửa nhà,tìm vào những bài hát đang nhả mưa nồng nàn.....

đăng sơn.fr


                                                                         
  ___________________________


















  * CỔNG TRƯỜNG - Ô MAI - ÁO TRẮNG ,và....
____________________________________




Sáng sớm,vừa mở cửa ra vườn thì đã thấy mưa.Trời âm u như thiu thỉu vào thu.
Buổi sớm ! Làm cho xong mấy thứ việc có tên và không tuổi,thủng thỉnh ngồi vào bàn giấy.Mở máy,đọc ở dưới mấy bài thơ của chủ đề Mưa thì thấy có cô bạn viết :
"
Đọc MƯA của anh ....DL nhớ một buổi tối lang thang ...bổng trời đổ mưa,tấp vội vào hiên một quán nhạc có piano (không nhớ tên quán nhưng nhớ đó là góc đường Hiền Vương - Nguyễn Phi Khanh, Dakao Saigon) và tự nhiên cũng có 1 anh chàng tấp vào trú mưa .... những câu chuyện vu vơ khởi đầu và kết thúc khi cơn mưa tạnh.
Có thể gọi là kỷ niệm không ? Khi mà đã hơn 36 năm DL vẫn còn nhớ anh chàng ấy tên THẢO cùng với tiếng đàn dương cầm vọng ra rất khẻ,rất du dương .... Có thể không là kỷ niệm với chàng trai nhưng là kỷ niệm của một thời mình đã từng sống trên phố thị quê hương , một chút ngọt ngào của những cơn mưa Saigon ... bất chợt vỗ về , ngưng đọng trong một góc ngăn kéo ....dễ thương ...

Nhắc đến Nguyễn Phi Khanh, lại nhớ đến ô mai Nguyễn Phi Khanh , nhắc đến ô mai lại nhớ đến ô mai Lê Thánh Tôn,anh nds có cười DL hay không khi mà DL nói rằng đến bi chừ DL vẫn còn được bạn bè trong đám cựu nữ sinh TV Saigon ở Hoa Thịnh Đốn thỉnh thoảng phải gửi ô mai cam thảo qua cho DL đấy,trong tất cả các thức ăn nhâm nhi DL chỉ mê nhất là ô mai cam thảo ...hihi...

Nhắc đến dễ thương lại nhớ đến DỄ THƯƠNG của Dung Saigon ,Võ Hà Anh của một thời bạn bè chuyền tay nhau đọc ... "
DL.



Vậy sao ? Bóng thời gian bay hoặc cứ thế mà trôi,chỉ biết một điều là kỷ niệm trộn lẫn vào trí nhớ còn ở lại.Ở lại với sân trường đầy hoa phượng vĩ ngày ấy.Nhắc để mà nhớ.Nhớ những cánh vai tròn của áo trắng và những mái tóc dài tha thướt.

Ngày ấy,từng con đường lốm đốm nắng dẫn đến trường của bầy áo dài lúc nào cũng làm ngơ ngẩn những chàng trai tóc ngắn.Chàng ngước mắt,chàng tìm một hình bóng và chàng biết đợi chờ.Nàng lúc nào cũng chậm trễ vì mải mê đùa nghịch với đám bạn.Họ ríu rít cười bằng miệng và cả bằng mắt,họ chia nhau những nhón tay bốc ô mai để làm môi thêm hồng.
Nàng mặc kệ chàng tóc ngắn đang chầu chực mỏi chân như chó chờ xương ở cổng trường.Nắng cứ việc lốm đốm đùa nghịch trên vai tóc ngắn.


Chàng nhỏ thấy như có những con kiến đang bò ở dưới bàn chân mình.Thời gian cũng giống như một điều trừu tượng vì nguời ta không thể nào sờ mó đụng tay vào thân thể của thời gian,sự đợi chờ nặng nề ấy chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được . Để tránh nỗi lê thê,người ta cũng có thể làm tàm tạm một bài thơ từ nỗi bồn chồn trông ngóng.Chẳng hạn:
dễ thương dấu trong màu ô mai đỏ
ở ngày nào áo trắng đã tan trường
anh theo em, đi theo từng cơn nhớ
hồng giấc mơ để thấy đời dễ thương

dễ ghét ôi ! mỗi lần em hờn giận
tà áo trắng cũng biết buồn trước cổng
em ngày ấy mềm mại trong nắng ấm
để bây giờ nhớ lại vẫn còn thương

( DỄ THƯƠNG )


Nhắc đến chữ " dễ thưong " thì hãy dễ thương cho trót .Dễ thương từ lá thư đầu tiên của ngôn ngữ vụng về khi đã nắn nót gửi cho người sau khi đã kẹp vào quyển sách,lúng túng trao người.Về nhà,hồi hộp thử tưỏng tượng ra đôi mắt chơm chớp của người khi mở thơ ra đọc.Dòng mực xanh trên giấy trắng đã cứ thế chạy thẳng vào tim người.( Chẳng biết nhịp tim người đập ra sao ? )

Thế là chờ với đợi để lại hồi hộp khi đọc thư.Có lúc người chỉ trả lời vỏn vẹn có mấy câu...Ôi ! Ôi !

Trong thư tình học trò có lời hẹn.Buổi đi chơi đầu tiên có cái nắm tay mang tên luống cuống,hồi hộp.Cứ tưởng trái tim mình sẽ rơi ra khỏi lồng ngực,dòng điện vừa ấm vừa dịu ở bàn tay người hình như có ký tên của nỗi sung sướng,bồng bềnh khó tả ( Ôi chao ! Ôi ! Thuở ban đầu của những vụng dại.Ôi ! )


Đang viết đến chỗ điện giật ở bàn tay hẹn hò thì bản tin từ radio cắt đứt dòng nhạc nhẹ đang thong thả như mưa.Bản tin kể chuyện cô nhỏ học trò 16 tuổi ,cho cái hẹn hò với cậu nhỏ làm quen qua Face book.Cô hẹn cậu ,khi cậu đến thì bị dám bạn đầu trâu mặt ngựa trấn lột lấy hết quần áo và đập cho một trận sắp đứt thở...

Đài kể thêm là càng ngày lũ học trò càng ngổ ngáo,hung hãn.Chúng bày trò hành hung người đi đường hoặc thầy cô rồi quay vidéo để tung lên you tube xen kẽ với những tấm hình tự khỏa thân khoe của....


Vậy ư ? Thời đại tân tiến của vi tính là thế.Còn đâu những bức thư tỏ tình vụng dại ? Còn đâu những hẹn hò như thời ấy,thời chưa từng có những cái message từ điện thoại kiểu ngắn gọn,kiểu làm hư hại chữ nghĩa ?

Tôi với tay tắt ngúm cái đài phát thanh và tự nghĩ : '' Phải chăng mình đã quá lỗi thời khi còn ngồi viết những dòng chữ như trên ?

Tôi không biết.Không có câu trả lời rõ rệt nhưng tự nhủ thầm : Lần sau khi viết để thả hồn về vài kỷ niệm cũ của ngày áo trắng,tôi sẽ không bật radio nữa.

đăng sơn.fr







* Thế Giới Của Chữ
và những hẹn hò -
________________




Anh có cái thú nhỏ ở nhà bạn mình khi mọi người đang tụ tập nghe nhạc,đấu hót và hát hò là dấu anh vào một chỗ riêng.
Bạn anh có một cái góc nhỏ làm bàn giấy sát khung cửa sổ,ấm cúng và dịu.Ở đó - anh có một chỗ ngồi,vừa nghe bạn hát những bài nhạc tình vừa nhâm nhi ly rượu ấm,ngón tay anh biết tìm cái phím và con chuột của máy vi tính.Anh hay mở lại nhũng trang viết,thoải mái đọc lại những điều mình đã viết.

Vừa mở trang chữ của phố chữ,anh thấy có cái tin nhắn ở ô
cửa - Ngắn - Gọn :

" Bạn có một thư - Có muốn đọc bây giờ không ? "



Dĩ nhiên là muốn.

Em viết :

" Nè anh.Chào anh.Em thấy tên anh.Chúc anh vui "

Có lúc nào mà anh không vui - em ? Anh thấy vui khi đến nhà bè bạn.Thấy vui với những cung cách ấm cúng khi tán chuyện rù rì với bạn bè.Những tiếng cười,nói,những tiếng động của chén bát ly tách.Từ những bản nhạc rộn rã phát ra từ dàn máy,anh luôn thích những bản nhạc có âm điệu pop rock và hình như anh hay sợ những bản nhạc lê thê buồn bã.

Em biết không ? Bây giờ cô ca sĩ có một bộ ngực được tân trang kiểu vĩ đại và kiểu đại hạ giá đang rên rỉ bản nhạc có tên : " Anh còn nợ em "

Cô ngân nga,cô híp mắt ,chìa môi đòi nợ tình.Chuyện kể tình yêu nằm dài trên băng đá công viên vào một buổi chiều ẩm ướt và tình yêu than vãn đòi cho bằng được một món nợ tình.

Chao ơi !

Chao ơi ! Rồi làm như chưa hài lòng với bản nhạc ướt quá cỡ ấy,bà bạn của anh lại phang thêm một bài khác mang tên : Trả nợ tình xa.

Có một điều anh không hiểu là tại sao lại phải trả nợ tình xa ? Một khi tình đã vỗ cánh bay đi,những nụ hôn,những quấn quýt hò hẹn đã rời xa thì sự lãng quên đau nhức uà đến rồi tan,tan theo mây khói của năm tháng...Người ta còn gì để trả nợ và đòi nợ nhau ?

Câu hỏi lẩm cẩm như thế vẫn còn nguyên ở trong đầu anh.Liếc mắt nhìn ra ngoài khung cửa,anh thấy một màu trắng của băng giá đông lạnh.Muà đông nơi chúng mình còn đang dài,cái lạnh có thể làm người ta ray rức khi nhớ nhau.

Riêng anh.Anh vẫn còn đủ trí nhớ để biết mình nhớ gì,nghĩ gì ?

Nhớ một con đường đã nghiêng nắng,nhớ một góc phố có hàng chè đậu đỏ ngày ấy tan học và hẹn hò nhau.Nhớ một ý nghĩ rất mơ hồ về tương lai trên thành phố cũ có tuổi trẻ của mình.

Nhớ để mà nhớ.

Cũng may,những con chữ đã giúp anh ghi lại những điều cần giữ khi mà thời gian giống như một lớp bụi làm nhạt nhoà kỷ niệm...

Cũng may là từ hàng chữ ngắn ngủi của em để cho anh biết mình vẫn còn một tình thân.Biết mình còn những điều vui,rất nhỏ,rất nhẹ nhàng để giữ gìn và trân quý.

Em !

Buổi tối trên góc bàn viết của anh đang trôi qua.Đêm ở ngoài đường lạnh cóng đang xuống sâu và nhanh như vòng đồ hồ có những cây kim quay đều.


Em !


Khuya rồi đó.Trong anh,vẫn thao thức trên dòng chữ viết.Giờ này,có lẽ em đã lên giường với chăn ấm.


Ngủ ngon - em !

đăng sơn.fr



   



Góc Tĩnh Yên ...


______________________



Ngồi giữa đêm để nghe nhạc và viết cũng là một cái thú khó bỏ.Đêm mang lại niềm yên tĩnh sau một ngày bận rộn.

Ngày và đêm là hai điều khác nhau như màu đen và màu trắng.Trắng ở chặng đường mờ sương,trắng như những giọt nước linh tinh vắt vẻo trên từng ngọn cây lá,như màu da của người bản xứ đang chạy tất bật vơí đời sống.

Đêm nhả bóng tối xuống đầy khu vườn lạnh.Sợ đêm bị lẻ loi buồn bã với ánh trăng lưỡi liềm khuất sau dẫy mây mù,tôi bật những hàng đèn nhấp nháy chớp tắt còn trang trí để lại từ trước ngày giáng sinh.Đỏ,tím,xanh vàng... Đèn nhấp nháy,óng ánh và thấy được vui mắt.

Trở lại cái bàn ở góc bếp,mở trang tạp chí để đọc vài điều cần đọc.Đọc để thấy mình được lấp đầy một khoảng thời gian.Đọc xong thì viết.Viết là một điều vui.

Xin cám ơn một ngày bận bịu.Xin cám ơn những nụ cười,những lời thăm hỏi đến từ nhau.


đăng sơn.fr





VIẾT NGOÀI QUÁN NHẠC CŨ.







Đã say mê những cái quán có để nhạc từ thời áo trắng. Đến bây giờ,già đi chút nữa,tôi vẫn thấy mình còn đủ sức để tiếp tục mê quán nhạc.
Những quán nước,bar cà phê,cà pháo có gì lạ ? Vẫn mấy cái bàn,vài cái ghế,mỗi quán chỉ khác nhau ở cách trang trí bày biện ( và dĩ nhiên chỉ có người chủ quán hoặc người hầu bàn là khác ! )

Nói đến âm nhạc ở cái thế giới rộng mênh mông này thì nói chả bao giờ hết ý. Người thích Rock hoặc loại nhạc Rap hay nhạc mùi thì cứ theo sở thích riêng mà chọn quán.Tôi không đủ khả năng thẩm định để nghe rock hoặc hard rock nên chỉ mò vào những quán có nhạc nhẹ kiểu Bkue,jazz hoặc nhạc cổ điển để có thể vừa nhâm nhi ly cà phê vừa đọc báo hoặc viết lách.

Ở Pháp không có cái quán nào tên Hạ Trắng hoặc Biển Nhớ của họ Trịnh.Quán mang tên Mỹ hoặc tên Pháp, Ý đại lợi.
Cái quán tôi đang ngồi mang tên Couleur de Café ( Màu Cà Phê ). Ở đây yên tĩnh để người thích thưởng ngoạn có thể yên ả nhìn ngắm một góc phố ngang khuôn viên của ngôi nhà thờ chính giữa phố.

Mỗi khi có dịp ,nhất là vào ngày nghỉ thứ sáu,tôi thích ngồi yên ngắm thiên hạ và đọc sách báo….Đây là một cái quán đã có bao lần đổi chủ, đổi tên.Ngày ấỵ 30 năm về trước,nơi này là chỗ tôi đặt chân dến với gương mặt buồn hiu hắt vì mới sang đất Tây.Lạ nước,lạ cái.Buồn lắm ! Buồn vô cùng tận…

Bây giờ,tôi đã đỡ buồn vì đã quen với đời sống ở xứ người để nhận đó làm quê hương thứ hai.Quán Màu cà phê đang để nhạc bài Marie La Mer của Adamo…..


Marie – la mer
Au creux d’une vague,je t’ai trouvé étrange et belle
Comme un oiseau de mer
Marie – la mer
Le ciel était rouge et les arbres étaient grandes comme les longs cheveux ondulés sur la mer

Tu m’as sourit, Marie – la mer !
Il faisait beau dans tes yeux verts et lançait le regard longtemps,longtemps….

Marie,la mer.. ;
Au creux d’une vague,je t’ai predu
Et farouché…Marie la mer,comme un oiseau de mer
Il pleut sur la plage
Le temps s’était perdu en mer
Il faisait beau dans tes yeux verts
Et tendu la main doucement,doucement….

Marie – la mer
La mer est trop grise
Et je t’attends,
je t’attendais longtemps
Il pleut sur la plage
Il pleut pour toujours……


* Marie – la mer
Giữa con sóng,anh nhìn thấy em rực rỡ
Em như cánh chim biển.
Bầu trời rực đỏ và những nhánh cây như tóc chạy dài trên biển
Em đã cười với anh ở bầu trời đẹp trong mắt với tia nhìn dài đến tận cùng,tận cùng….

Marie –La mer
Rồi giữa con sóng,anh đã làm mất em,theo cánh chim biển

Mưa chợt rơi xuống biển
Và thời gian lặng chết trên biển
Marie - La mer
Trời biển ảm đạm
Cho anh chờ em
Anh vẫn chờ em
Giữa bầu trời mưa
Vĩnh viễn chỉ còn mưa……’’


Bài hát kể chuyện người tình đứng một mình dưới mưa trên biển.

Bài hát nhắc chừng tôi đến một góc đêm mưa ở Saigon,Tôi đứng ngoài quán Văn Hoa Đa Kao nghe Adamo hát như thở than, như hát riêng cho mình.
Bài Marie la mer cũng là bài hát khi tôi nhìn chăm chú người con gái ngồi trước mặt đang khóc .Giọt lệ lăn dài trên má để ly cà phê của tôi đắng nghét.

Tôi giữ im lặng nghe lời trách cứ của cô :
- Anh là người tàn nhẫn.Anh đùa nghịch với tình cảm của người khác !


Tôi giữ sự lặng im để nghe cho bằng hết bản nhạc buồn và tôi biết mình đã phạm tội.Tội rất nặng là đã để người ta đem lòng vương vấn mình.Tội ởm ờ không nói thật lòng mình.

Ngày ấy,tôi còn trẻ quá.22 tuổi để dừng lại và dấn thân vào một cuộc tình mình không chọn.Làm sao để chọn ? Cô bạn gái ấy không phải là mẫu người tôi đã vẽ ra trong giấc mơ của tôi.Nàng không xấu,không đẹp.Chỉ có điều nàng viết chữ rất xấu dù thư của nàng viết rất nồng nàn,lãng mạn.Tôi chỉ thích cái ý của người viết,còn tuồng chữ thì…..

Cũng ở cái quán nhạc Văn Hoa ấy,tôi đã bao lần trốn lễ ngày chủ nhật để ngồi với người cũ.Cô người cũ ấy có mái tóc dài ngang vai.Cô yêu nhạc pháp giống tôi để yêu cả bài Marie La mer.Với cô,tôi chẳng bao giờ tiết lộ việc tôi đã ngồi với cô bạn gái hay ứa nước mắt và hay sũng ướt như những cơn mưa chiều.

Chuyện gì đến thì phải đến.Tôi bị Chúa phạt bắt phải xa người cũ,xa luôn cô bạn lỡ yêu tôi với bao lá thư ướt đẫm.

Xa Saigon,xa những vòng xe buổi tối,xa những lần lê la ở các quán Làng Văn,Thơ,Lữ Quán…xa những bản nhạc tình của Christophe ( J’ai entendu la mer),Art Sullivan( Ensemble),Patrick Juvet ( Sonia )…Xa,xa nhiều thứ của thời tuổi trẻ và tôi xa cả tôi.Tôi thời ấy không phải là tôi bây giờ.



Bây giờ. Đời sống khác.Thời thế khác.Một Chỗ sống khác.Tôi thấy tiếc nuối.Tôi tìm lại đôi chút kỷ niệm cũ và tôi tìm được vài cái quán theo ý mình.Tôi tìm được thêm môt cái quán mang tên Marie La Mer và những tấm poster chụp cảnh biển chiều. Ở đấy Quán Biển,tôi được nghe lại những bản nhạc Pháp thời cũ và mới.

Tôi tạm ngừng viết ở dòng này để sửa soạn bữa cơm tối.
Mong có dịp sẽ viết tiếp khi trở lại nghe nhạc ở những ngôi quán cũ.




. đăng sơn.fr




TỰ KHÚC CUỐI TUẦN


__________________________________

Chiều cuối tuần,thứ bẩy - Không Hạt Dẻ - Không có hoa Ngọc Lan và cũng không có mùi hoa jasmin.....
....


Đó cũng có thể là một cái tựa mà tôi có thể viết để trả lời cho một cô nhỏ đã có lòng viết thư thăm hỏi tôi.

Cô đã kể về những chuỗi ngày kỷ niệm bên mái trường của ngày xưa.Ngày ấy của cô có đám bạn thích ăn quà vặt,thích đùa vui nghịch phá nhộn nhịp...Cô học trò tóc dài đã rất thích nhét hoa thơm vào cặp vở để cả lớp thơm lừng ngây ngất và khiến thầy giáo cũng quên cả chuyện giảng bài .....

Cô vui vẻ kể chuyện và trong đoạn văn của cô,tôi cảm thấy có chút ngậm ngùi tiếc nhớ khi nhắc đến những dòng chữ chuyền nhau cho quyển lưu bút.
Tôi cũng vậy đó chứ.Tôi đã có những ngày cũ tươi tắn như thế.Tôi cũng đã có những đùa nghịch như người ta hay nói " Nhất quỷ ,nhì ma,thứ ba học trò ".

Học trò là tôi chưa thấy quỷ,chưa thấy con ma nào ( chỉ trong trí tưởng tượng để thấy sờ sợ mà thôi ! ) .Học trò của ngày ấy chỉ biết ăn gian cóp py bài vở của nhau hoặc có khi ăn gian lén nhìn bài chép ở mỗi lần làm bài kiểm mà thôi.

Học trò có lúc ngẩn ngơ nhìn ra ngoài của sổ lớp học và học trò mơ mộng.Mơ thấy giờ tan trường,tan lớp để rủ nhau sang trường con gái bên cạnh.Tuổi 16,17 chưa biết yêu đắm đuối ở thời ấy.Tuổi nhỏ chỉ biết rưng rưng nhớ một cái gì đó không rõ rệt cho lắm.
Hình như len lén nhớ một ánh mắt trên một khuôn mặt có môi hồng và có sẵn cả những nụ cười e thẹn.
Hình như có thể để mà hình như vậy thôi. Con đường nhỏ có hàng cây lấm tấm mưa phùn hoặc có những đốm nắng ở một chỗ đứng chờ. Hình như tuổi ấy là tuổi của những bài thơ mới lớn,bài thơ nhỏ ướp thơm những mộng mơ thầm kín.

Tuổi nhỏ hay bắt chước nhau để ép những bài thơ như thế giữa tập vở hoặc ở một trang sách nào đó.
" Em tan trường về để trời mưa nho nhỏ
Anh dấu bồn chồn trên những gót chân
Em đi ngang mỗi lần anh đứng ngó
Thấy tội tình cho lời muốn hỏi thăm "



Vậy đó Áo Dài ơi ! Chưa quen,chưa biết thì tôi hỏi thăm và giả vờ bịa chuyện để làm quen.Biết đuọc cái tên người cũng là một kỳ công rồi.Áo dài vậy mà có khi khó khăn lắm khi bị hỏi tên,hỏi lớp.Nhiều khi " Áo Dài " cũng cho đại một cái tên của ai đó để khỏi bị quấy rầy.

Vậy đó,áo dài ơi ! Quen được với Áo Dài thì Tóc Ngắn cũng đã phờ người rồi.

Cũng lắm khi có những Áo Dài nói :

- Làm quen hở ? Không được đâu.Má tui khó lắm !
- Anh chỉ làm quen thôi mà.Có làm gì em đâu ?!

- Xí ! Bao nhiêu tuổi mà dám gọi người ta bằng em ?

Dễ mà. Nếu lớn hơn em một vài tuổi thì xưng là anh em ngọt lìm lịm.Lõ chẳng may bằng tuổi nhau thì xưng tên với nhau .Cứ vậy đi cho đơn giản để còn có dịp viết thư điệu bộ tỏ tình. Tình gì mà tỏ vậy,em ?
.....


Trường lớp,học trò,sách vở,mùa thi,phấn trắng bảng đen theo nhau cho kịp những ngày mưa ngày nắng. Rồi nghỉ hè,rồi tựu trường,có khi gặp lại nhau cùng trường,có khi không..Cho đến ngày lớn lên,ngã đường thời gian xa tít chồng chất lên nhau qua những nẽo đời.


...


Chiều nay.Mùa hạ .Trời rưng rức đầy mây giữa những cơn gió xoáy đợi mưa,nhận đưọc mấy dòng thư nhắc về ngày cũ thời áo trắng giữa những con ngõ nắng mưa ở thành phố cũ.

Lòng chợt rưng rưng.



đăng sơn.fr





.....




       09 06. 2014



   



dangson.fr








-












Không 
phải 
làdễ.








___________________________ 







Có cái thú là khi dùng thì giờ viết bài ( đi tìm ý tưởng ) thì vặn nhạc ở bộ nhớ của máy vi tính , để nhạc lả lướt với những cung điệu và giọng hát nỉ non . 



Ngày kia, một người bạn rất mê say âm nhạc ghé nghỉ hè, viếng cảnh ,ở trọ tại nhà, anh chàng móc hành lý ra Cục Bộ Nhớ đen thui cỡ bàn tay và tải vào máy tôi để tặng hơn 6000 bản nhạc lỉnh kỉnh, linh tinh . 


Chàng ta dặn : 

- Em cứ tải hết vào máy, bản nào nghe không thích thì anh cứ việc xóa . 




Ừa - Ừa . 



Mê âm nhạc, khó tính với chất giọng ca sĩ theo một chiều hướng thưởng ngoạn riêng, có những giọng hát mà không thể nào chấp nhận để lọt tai vì quá lè nhè hoặc hát mà cứ rống lên như bị ai dí dao thọt tiết . Chịu khó vừa viết bài vừa nghe cho có cái gọi là thưởng thức . 


Có khi phải ngừng phím chữ để nhăn mặt vài cơn . Vì sao nhăn ? 



Ca sĩ hát trực tiếp trên sân khấu rất khác khi thu âm ở phòng ghi âm ( đã đành thế ! ) nhưng hát có hồn, có mượt mà hay không là chuyện cần đặt lại vấn đề . Những ngón tay nhấp trên con chuột để tì xóa những tiếng hát xanh xao, chát lè ấy đã xóa thì không tiếc nữa . 


Xóa - Xóa - Hoặc nhẩy qua bài khác . 




.... 




Sáng muà hạ - đang có hứng với những ngón tay bay trên dàn phím chữ .. A - B - C - D ..... 



Ngón tay nhảy đến chữ PD . Nghe lại, tìm lại những bài tình ca . Gặp giọng cô ca sĩ chát lè hát bài " Ở Bên Nhà " . Lắng thở nghe ca từ . Buồn bã đến tột cùng vì lời ca thấm thía . 


Nghe lại 3 lần bài hát , lại nghĩ đến tâm trạng của kẻ sáng tác và chiều hướng thay lòng của họ . 






Buồn ! 






đăng sơn.fr 








CHÚNG MÌNH
      

2 commentaires:

HIEN MINH a dit…

Nhớ em, và rất nhớ ...Đọc các bài của em, thật là tuyệt ! anh Hiển.

nds a dit…

...

Cám ơn anh Hiển và các bạn khác đã ghé thăm -



Tình Thân -
nđs