_________________
TUYỂN TẬP
TRUYỆN NGẮN
__________________
với @nguyênhạ - N.DuyToàn - NguyễnthịLoanPhiên - NguyễnTrườngAn
Trần K.Sơn - đăng sơn.fr ...
1. Một Thoáng Mơ Xa - @nguyênhạ
2. Phố Đêm - đăng sơn.fr & @nguyênhạ
3. Tình cũ một lần - nguyễnthịLoanPhiên & đăng sơn.fr
4. Vòng Tay Của Đêm - @nguyênhạ & đăng sơn.fr
5. Bóng Tối và Ánh Sáng - @nguyênhạ & đăng sơn.fr
___________________________________________________
MỘT THOÁNG MƠ XA
@nguyênhạ
Cô cảm thấy mỏi lưng và nặng trĩu ở đầu óc.Rời đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn giấy,cô đến sát cửa sổ ngó ra dãy công viên.Cảnh vật êm đềm dưới dãy nắng sớm làm cô tìm lại vài cảm giác dễ chịu.Tự dưng cô có cái ao ước được rời việc làm để lang thang đến một cái quán nước,để thơ thẩn nhìn thiên hạ qua góc phố .Ngồi uống ly cà phê ,ngắm cảnh trời đông là một cái thú.
Tiếng gõ cửa văn phòng và tiếng nói vang lên làm cô quay lại :
- Nè Jenny ! Làm xong cái bảng lương và mấy món khác cho tôi ký chưa ?
- Sắp xong rồi,anh... Cho em một giờ nữa.Được không ?
- Hãy đúng giờ.Nếu không tôi sẽ trừng trị cô.
Người đàn ông biến mất sau cánh cửa kính dầy cộm.Đúng ra cô phải gọi ông chủ của cô bằng ông.Thưa
" Ông " một cách trịnh trọng.Nói về cái ông này thì không biết bao nhiêu lời lẽ trên trang giấy cho đủ.Lúc thì ông ta nghiêm nghị như một cái tượng gỗ,lúc thì ông nhẹ nhàng,khôi hài như một gã hề ở gánh xiếc.
Có lần ,ông nói như thật như đùa :
- Cô ráng mà giữ việc làm trong cái tổ hợp phòng mạch này.Cứ tà tà mơ mộng thì thằng bạn của tôi sẽ đuổi cô.Dạo này kinh tế khó khăn,thất nghiệp nhiều.Cẩn thận.
- Ông đang doạ em ?
Ông chủ lắc đầu,vẻ mặt hơi nhăn nhó :
- Thằng bạn tôi cũng là một ông chủ của tôi.Nó hay nói tôi là người việt thì hay bênh vực người việt.Nó bị stress vì việc làm.
Thế là Jenny có vẻ sợ hãi sau lời dặn dò bất ổn ấy.Cô làm việc nhanh nhẹn hơn dù có có tật hay lừ đừ mỗi sáng thứ hai.Từ hai năm nay cô làm việc cho cái tổ hợp phòng mạnh nhỏ này,cô thấy mình chỉ thật sự thoải mái khi nói chuyện với ông chủ người việt.Cái lão chủ tây kia thì lúc nào cũng vội vã như chạy và ít khi thấy lão có được một nụ cười.Hình như bệnh nhân của lão đã làm lão bị lây căn bệnh stress .
Buổi chiều xuống nhanh hơn mọi khi vì trời đang chuyển mưa.Gió làm người gây gây lạnh ,Jenny kéo cái khăn quàng kín cổ khi mở cửa xe.Chiếc xe không ho được một tiếng nào khi cô đề máy.Cô lạnh cóng và thấy mình đang muốn khóc vì tức bực.Từ bao nhiêu ngày nay với cái hàn thử biểu xuống dưới 5 độ,cái bình điện đang bắt đầu kiệt quệ.
Ngó quanh quẩn,vừa thấy ông xếp của mình đang mở cửa xe từ phía bên lề kia,Jenny quýnh quáng kêu inh ỏi :
- Xếp nè ! Xếp nè ! Cứu em.
An quay đầu,lại gần cô :
- Tôi là xếp của em ở trong hãng.Ở ngoài đường,đừng gọi tôi là xếp.Kỳ lắm !
Cô chỉ chỉ tay vào cái đầu xe và chùm chià khoá xe.An hiểu ngay :
- Mất điện ? Tôi không có dây cáp đề máy.Tôi chở cô đi mua bình điện khác.
Hai người chui vào lòng xe.An phóng xe đến thương xá.Miệng huýt sáo nho nhỏ bài Sunny,sunny.
Jenny tò mò :
- Thấy em bị mất điện,ông vui lắm hay sao ?
- Chẳng mắc mớ gì đến tôi.Chuyện của em và tôi khác nhau.Xe bị mất điện chứ em không mất điện.Điện của em còn đầy đủ sau một ngày là việc.
Jenny thấy thèm ly cà phê nóng,cô rủ :
- Ông có muốn uống một cái gì cho ấm rồi về parking thay bình điện cho em không ?
An nhìn đồng hồ tay.Trời chưa kịp tối .Giọng vui vẻ :
- Cũng được.Nếu em mời tôi để trả công.
Hai người chọn cái bàn sát cửa kính.Vài ánh mắt đang nhìn hai người làm cô có cảm tưởng mình đang ngồi với một người tình.Dáng của An lúc nào cũng tự nhiên.Kể cả lúc ông vô tình để ý đến vùng áo hơi hở ngực của cô nhân viên.
An bóc cho cô cái vỏ giấy bọc viên đường trắng tinh :
- Nè.Tôi dặn.Lần sau đi làm,đừng chọn cái áo hở ngực.Nhức mắt lắm đối với thân chủ.Nhất là với tôi.
- Ai kêu ông nhìn làm chi ?
- Tôi ghét loại phụ nữ khiêu khích.
- Vợ ông thì sao ?
- Bà ấy kín đáo hơn cô nhiều.
- Em cứ tưởng...
Jenny bỏ lững câu nói khi thấy ánh nhìn của người đàn ông quay đi chỗ khác.Trong tia mắt kiểu biết nói chuyện ấy,Jenny biết rõ là mình đang thấy một đời sống lứa đôi toàn vẹn của một hạng đàn ông biết chung thuỷ .Trong tia mắt nhìn xuống những ngón tay đang run rẫy của mình,cô biết rõ là mình có một cảm giác bất an .
Từ hai năm nay,khi gặp mặt và làm việc với người đàn ông vững trãi này,cô cảm thấy lòng mình bất an - Dù chỉ một thoáng.
_______________________________
@nguyênhạ
Cô cảm thấy mỏi lưng và nặng trĩu ở đầu óc.Rời đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn giấy,cô đến sát cửa sổ ngó ra dãy công viên.Cảnh vật êm đềm dưới dãy nắng sớm làm cô tìm lại vài cảm giác dễ chịu.Tự dưng cô có cái ao ước được rời việc làm để lang thang đến một cái quán nước,để thơ thẩn nhìn thiên hạ qua góc phố .Ngồi uống ly cà phê ,ngắm cảnh trời đông là một cái thú.
Tiếng gõ cửa văn phòng và tiếng nói vang lên làm cô quay lại :
- Nè Jenny ! Làm xong cái bảng lương và mấy món khác cho tôi ký chưa ?
- Sắp xong rồi,anh... Cho em một giờ nữa.Được không ?
- Hãy đúng giờ.Nếu không tôi sẽ trừng trị cô.
Người đàn ông biến mất sau cánh cửa kính dầy cộm.Đúng ra cô phải gọi ông chủ của cô bằng ông.Thưa
" Ông " một cách trịnh trọng.Nói về cái ông này thì không biết bao nhiêu lời lẽ trên trang giấy cho đủ.Lúc thì ông ta nghiêm nghị như một cái tượng gỗ,lúc thì ông nhẹ nhàng,khôi hài như một gã hề ở gánh xiếc.
Có lần ,ông nói như thật như đùa :
- Cô ráng mà giữ việc làm trong cái tổ hợp phòng mạch này.Cứ tà tà mơ mộng thì thằng bạn của tôi sẽ đuổi cô.Dạo này kinh tế khó khăn,thất nghiệp nhiều.Cẩn thận.
- Ông đang doạ em ?
Ông chủ lắc đầu,vẻ mặt hơi nhăn nhó :
- Thằng bạn tôi cũng là một ông chủ của tôi.Nó hay nói tôi là người việt thì hay bênh vực người việt.Nó bị stress vì việc làm.
Thế là Jenny có vẻ sợ hãi sau lời dặn dò bất ổn ấy.Cô làm việc nhanh nhẹn hơn dù có có tật hay lừ đừ mỗi sáng thứ hai.Từ hai năm nay cô làm việc cho cái tổ hợp phòng mạnh nhỏ này,cô thấy mình chỉ thật sự thoải mái khi nói chuyện với ông chủ người việt.Cái lão chủ tây kia thì lúc nào cũng vội vã như chạy và ít khi thấy lão có được một nụ cười.Hình như bệnh nhân của lão đã làm lão bị lây căn bệnh stress .
Buổi chiều xuống nhanh hơn mọi khi vì trời đang chuyển mưa.Gió làm người gây gây lạnh ,Jenny kéo cái khăn quàng kín cổ khi mở cửa xe.Chiếc xe không ho được một tiếng nào khi cô đề máy.Cô lạnh cóng và thấy mình đang muốn khóc vì tức bực.Từ bao nhiêu ngày nay với cái hàn thử biểu xuống dưới 5 độ,cái bình điện đang bắt đầu kiệt quệ.
Ngó quanh quẩn,vừa thấy ông xếp của mình đang mở cửa xe từ phía bên lề kia,Jenny quýnh quáng kêu inh ỏi :
- Xếp nè ! Xếp nè ! Cứu em.
An quay đầu,lại gần cô :
- Tôi là xếp của em ở trong hãng.Ở ngoài đường,đừng gọi tôi là xếp.Kỳ lắm !
Cô chỉ chỉ tay vào cái đầu xe và chùm chià khoá xe.An hiểu ngay :
- Mất điện ? Tôi không có dây cáp đề máy.Tôi chở cô đi mua bình điện khác.
Hai người chui vào lòng xe.An phóng xe đến thương xá.Miệng huýt sáo nho nhỏ bài Sunny,sunny.
Jenny tò mò :
- Thấy em bị mất điện,ông vui lắm hay sao ?
- Chẳng mắc mớ gì đến tôi.Chuyện của em và tôi khác nhau.Xe bị mất điện chứ em không mất điện.Điện của em còn đầy đủ sau một ngày là việc.
Jenny thấy thèm ly cà phê nóng,cô rủ :
- Ông có muốn uống một cái gì cho ấm rồi về parking thay bình điện cho em không ?
An nhìn đồng hồ tay.Trời chưa kịp tối .Giọng vui vẻ :
- Cũng được.Nếu em mời tôi để trả công.
Hai người chọn cái bàn sát cửa kính.Vài ánh mắt đang nhìn hai người làm cô có cảm tưởng mình đang ngồi với một người tình.Dáng của An lúc nào cũng tự nhiên.Kể cả lúc ông vô tình để ý đến vùng áo hơi hở ngực của cô nhân viên.
An bóc cho cô cái vỏ giấy bọc viên đường trắng tinh :
- Nè.Tôi dặn.Lần sau đi làm,đừng chọn cái áo hở ngực.Nhức mắt lắm đối với thân chủ.Nhất là với tôi.
- Ai kêu ông nhìn làm chi ?
- Tôi ghét loại phụ nữ khiêu khích.
- Vợ ông thì sao ?
- Bà ấy kín đáo hơn cô nhiều.
- Em cứ tưởng...
Jenny bỏ lững câu nói khi thấy ánh nhìn của người đàn ông quay đi chỗ khác.Trong tia mắt kiểu biết nói chuyện ấy,Jenny biết rõ là mình đang thấy một đời sống lứa đôi toàn vẹn của một hạng đàn ông biết chung thuỷ .Trong tia mắt nhìn xuống những ngón tay đang run rẫy của mình,cô biết rõ là mình có một cảm giác bất an .
Từ hai năm nay,khi gặp mặt và làm việc với người đàn ông vững trãi này,cô cảm thấy lòng mình bất an - Dù chỉ một thoáng.
_______________________________
PHỐ ĐÊM
______
đăng sơn.fr & @nguyênhạ
Đêm luôn có một vẻ đẹp quyến rũ nào đó.Đi dạo ở một khu phố,người ta hay có cái cảm tưởng yên bình với khoảng thời gian có thể co dãn.
Thả chậm bước chân đến khu phố quen thuộc,An nhìn ngắm từng nét đổi thay của những quãng trường và hàng quán.Cả cái nhà hàng ăn mà anh đang đẩy cửa bước vào cũng đã bao lần đổi chủ.Trí nhớ của An nhắc cho anh biết người chủ trước là một cô đàn bà người việt nổi tiếng ăn chơi.Thời trước cô từng là một ca sĩ trong giới về đêm.Đã bao lần cô ta mở tiệm và chỉ cầm cự được vài năm rồi lại sập tiệm.Bây giờ thì cô đang nướng tiền thường xuyên ở cái sòng bạc lớn nhất của thành phố.
Người chủ tiệm ăn luôn dành cho An một chỗ ngồi ở góc tường bên phải.Xa cái loa eo ẻo tuôn nhạc Salsa của người da ngâm.Trên tường của tiệm có nhiều tranh ảnh phong cảnh của đảo Réunion và những chùm hoa lá trang nhã.
- Bạn khỏe chứ ?
Bà chủ tiệm cỡ khoảng 40 tuổi.Nụ cười lúc nào cũng có nét thân tình khác với cái vẻ âu sầu,ỉu xìu của ông chồng tóc quăn da ngâm đang đứng trong bếp.
An cười,cởi áo choàng ngồi xuống ghế :
- Khỏe lắm nhưng đói lắm rồi.Có món gì đặc biệt tối nay.Anne ?
Bà chủ tiệm kéo ghế ngồi xuống trước mặt.Vẫn nụ cười có dấu chim di ở khóe mắt :
- Đừng lo.Lúc nào cũng có món lạ và ngon.Tối nay ăn một mình à ?
An gật đầu,biết Anne hỏi đến ai.Người bạn đời của anh tối nay được tự do để đi ăn với mấy cô bạn gái thời trung học.An từ chối không đi vì đã có lần cảm thấy khá lạc lỏng khi ngồi giữa thế giới của đàn bà.Họ luôn luôn có điều cần nói với nhau về tin tức thời trang,sắc đẹp,chuyện chồng con ,bồ bịch và kể cả chuyện đấm đá ghen tuông.Mỗi cặp đôi lứa đều có một cách thức để sống theo một lề lối riêng.Cứ bám vào nhau quá thì có ngày thấy bị ngộp và sẽ cắn nhau rất đau.
Bà bạn chủ tiệm đang làu nhàu kể chuyện ông chồng da ngâm không chịu làm việc và ngỏ ý muốn bán tiệm trong vòng vài tháng tới.
Thấy An im lặng một lúc lâu,Anne hỏi :
- Bữa nào tôi hẹn đến văn phòng,bạn vấn kế cho tôi nghe. Ừ đi.
Anh chẳng biết mình nên gật hay lắc đầu.Lại thêm một chuyện tình héo le và trái ngang.Anh nghĩ thầm nêú mình là một tay tiểu thuyết gia,anh sẽ viết gì về những câu chuyện tình yêu ? Ở những cái xứ này,người ta yêu nhau và bỏ nhau như sấm chớp.Mối hợp đó rồi tan.
Người đàn bà đứng lên khi thấy có một nhóm khách ùa vào.Giữa đám người đó,có một cặp thấy rất đẹp kiểu xứng đôi vừa lứa.Chàng và nàng được xếp cho một cái bàn ở góc tường sát cửa kính.Nàng nghiêng tóc trên vai,đắm đuối nhìn chàng trong cái nắm tay.
Khách vào lúc càng đông ở buổi tối thứ sáu trời đang dần ấm.Muà xuân làm như đang chực chờ trở về sau những ngày băng giá.Rồi người ta sẽ quên được những trận tuyết trắng và bầu trời hay có màu xám đục.
An tắt ngấm cái điện thoại di động,anh không bao giờ thích bị làm phiền trong giờ ăn uống.Tiệm đang để một cái đĩa chơi nhạc nhẹ rất hay làm anh cảm thấy thoải mái sau một ngày dài tất bật việc làm. Khách ăn uống khá nhanh để lục tục kéo nhau rời tiệm.Nghe nhiều người nói sẽ đi ciné vì rạp đang trình chiếu một cuốn phim ăn khách đạt kỷ lục .
Có tiếng mở cửa khá mạnh bạo làm An và vài người khách còn lại giật mình nhìn về phía có tiếng động và sự khá to tiếng. Một nguời đàn bà dềnh dàng đang xỉa sói cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa ngồi ở góc sát cửa kính.
Chàng trai vội vàng đứng dậy ,ôm chầm lấy vai người đàn bà và kéo ra cửa biến mất.Cô gái trẻ úp mặt vào lòng bàn tay sụt sùi.An hiểu lờ mờ về câu chuyện đánh ghen.
Cô gái mặc kệ vài người đang ái ngại nhìn về phía mình ,vẫn khóc nức nở trong lòng đôi bàn tay.
An lắc nhẹ đầu ,nhìn bà bạn chủ tiệm gọi tính tiền và khoác áo ra cửa.Trời bên ngoài thả xuống vài cơn gió lành lạnh.Tự dưng thấy thèm ngồi ở một cái quán bầy bàn lộ thiên để ngắm phố đêm.An lững thững kéo cái ghế gần tiệm ăn ngồi xuống,gọi một cốc bia của Hoà Lan.
- Xin lỗi ông . Ông có lửa không cho tôi xin ?
Giật mình quay sang chỗ phát ra giọng nói rụt rè có vẻ dịu dàng,An nhận ra cô gái trẻ đã khóc thút thít trong tiệm vừa rồi.
Mồi lửa cho cô gái hút thuốc,An nhỏ nhẹ :
- Cô ça va chứ ?
- Có phải ông là người khách trong tiện ăn đã thấy chúng tôi ?
Vẻ mặt của cô gái vẫn còn đầy nét muộn phiền.Đôi mắt ướt trũng ánh đèn đêm đầy nét bối rối lẫn cô đơn.
- Tôi có thể ngồi uống với ông một ly trà nóng cho tỉnh người không ông ? Tiền bia của ông để tôi trả.
An gật đầu nhìn cô gái kéo ghế ngồi xuống trước mặt.Trông dáng cô rất tự nhiên.
Tự nhiên như lúc cô nói :
- Phần duyên số của tôi khó khăn thật ông à ! Lần nào tôi cũng đụng phải một gã đã có gia đình.
- Thì lần sau ,cô nên cẩn thận hơn.Phải tìm hiểu cho kỹ để khỏi bị lầm.
- Này ông ! Ông có gia đình rồi .Phải vậy không ?
An bật cười.Xoè bàn tay và ngón tay đeo nhẫn của mình.
- Cô hỏi để làm gì,cô ? Có mắc gì đến cô ?
- Để biết ông ơi ! Đàn bà hay tò mò vậy mà...
Và cô kể chuyện tình của cô.Có những chuyện tình chẳng bao giờ vui.
______
đăng sơn.fr & @nguyênhạ
Đêm luôn có một vẻ đẹp quyến rũ nào đó.Đi dạo ở một khu phố,người ta hay có cái cảm tưởng yên bình với khoảng thời gian có thể co dãn.
Thả chậm bước chân đến khu phố quen thuộc,An nhìn ngắm từng nét đổi thay của những quãng trường và hàng quán.Cả cái nhà hàng ăn mà anh đang đẩy cửa bước vào cũng đã bao lần đổi chủ.Trí nhớ của An nhắc cho anh biết người chủ trước là một cô đàn bà người việt nổi tiếng ăn chơi.Thời trước cô từng là một ca sĩ trong giới về đêm.Đã bao lần cô ta mở tiệm và chỉ cầm cự được vài năm rồi lại sập tiệm.Bây giờ thì cô đang nướng tiền thường xuyên ở cái sòng bạc lớn nhất của thành phố.
Người chủ tiệm ăn luôn dành cho An một chỗ ngồi ở góc tường bên phải.Xa cái loa eo ẻo tuôn nhạc Salsa của người da ngâm.Trên tường của tiệm có nhiều tranh ảnh phong cảnh của đảo Réunion và những chùm hoa lá trang nhã.
- Bạn khỏe chứ ?
Bà chủ tiệm cỡ khoảng 40 tuổi.Nụ cười lúc nào cũng có nét thân tình khác với cái vẻ âu sầu,ỉu xìu của ông chồng tóc quăn da ngâm đang đứng trong bếp.
An cười,cởi áo choàng ngồi xuống ghế :
- Khỏe lắm nhưng đói lắm rồi.Có món gì đặc biệt tối nay.Anne ?
Bà chủ tiệm kéo ghế ngồi xuống trước mặt.Vẫn nụ cười có dấu chim di ở khóe mắt :
- Đừng lo.Lúc nào cũng có món lạ và ngon.Tối nay ăn một mình à ?
An gật đầu,biết Anne hỏi đến ai.Người bạn đời của anh tối nay được tự do để đi ăn với mấy cô bạn gái thời trung học.An từ chối không đi vì đã có lần cảm thấy khá lạc lỏng khi ngồi giữa thế giới của đàn bà.Họ luôn luôn có điều cần nói với nhau về tin tức thời trang,sắc đẹp,chuyện chồng con ,bồ bịch và kể cả chuyện đấm đá ghen tuông.Mỗi cặp đôi lứa đều có một cách thức để sống theo một lề lối riêng.Cứ bám vào nhau quá thì có ngày thấy bị ngộp và sẽ cắn nhau rất đau.
Bà bạn chủ tiệm đang làu nhàu kể chuyện ông chồng da ngâm không chịu làm việc và ngỏ ý muốn bán tiệm trong vòng vài tháng tới.
Thấy An im lặng một lúc lâu,Anne hỏi :
- Bữa nào tôi hẹn đến văn phòng,bạn vấn kế cho tôi nghe. Ừ đi.
Anh chẳng biết mình nên gật hay lắc đầu.Lại thêm một chuyện tình héo le và trái ngang.Anh nghĩ thầm nêú mình là một tay tiểu thuyết gia,anh sẽ viết gì về những câu chuyện tình yêu ? Ở những cái xứ này,người ta yêu nhau và bỏ nhau như sấm chớp.Mối hợp đó rồi tan.
Người đàn bà đứng lên khi thấy có một nhóm khách ùa vào.Giữa đám người đó,có một cặp thấy rất đẹp kiểu xứng đôi vừa lứa.Chàng và nàng được xếp cho một cái bàn ở góc tường sát cửa kính.Nàng nghiêng tóc trên vai,đắm đuối nhìn chàng trong cái nắm tay.
Khách vào lúc càng đông ở buổi tối thứ sáu trời đang dần ấm.Muà xuân làm như đang chực chờ trở về sau những ngày băng giá.Rồi người ta sẽ quên được những trận tuyết trắng và bầu trời hay có màu xám đục.
An tắt ngấm cái điện thoại di động,anh không bao giờ thích bị làm phiền trong giờ ăn uống.Tiệm đang để một cái đĩa chơi nhạc nhẹ rất hay làm anh cảm thấy thoải mái sau một ngày dài tất bật việc làm. Khách ăn uống khá nhanh để lục tục kéo nhau rời tiệm.Nghe nhiều người nói sẽ đi ciné vì rạp đang trình chiếu một cuốn phim ăn khách đạt kỷ lục .
Có tiếng mở cửa khá mạnh bạo làm An và vài người khách còn lại giật mình nhìn về phía có tiếng động và sự khá to tiếng. Một nguời đàn bà dềnh dàng đang xỉa sói cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa ngồi ở góc sát cửa kính.
Chàng trai vội vàng đứng dậy ,ôm chầm lấy vai người đàn bà và kéo ra cửa biến mất.Cô gái trẻ úp mặt vào lòng bàn tay sụt sùi.An hiểu lờ mờ về câu chuyện đánh ghen.
Cô gái mặc kệ vài người đang ái ngại nhìn về phía mình ,vẫn khóc nức nở trong lòng đôi bàn tay.
An lắc nhẹ đầu ,nhìn bà bạn chủ tiệm gọi tính tiền và khoác áo ra cửa.Trời bên ngoài thả xuống vài cơn gió lành lạnh.Tự dưng thấy thèm ngồi ở một cái quán bầy bàn lộ thiên để ngắm phố đêm.An lững thững kéo cái ghế gần tiệm ăn ngồi xuống,gọi một cốc bia của Hoà Lan.
- Xin lỗi ông . Ông có lửa không cho tôi xin ?
Giật mình quay sang chỗ phát ra giọng nói rụt rè có vẻ dịu dàng,An nhận ra cô gái trẻ đã khóc thút thít trong tiệm vừa rồi.
Mồi lửa cho cô gái hút thuốc,An nhỏ nhẹ :
- Cô ça va chứ ?
- Có phải ông là người khách trong tiện ăn đã thấy chúng tôi ?
Vẻ mặt của cô gái vẫn còn đầy nét muộn phiền.Đôi mắt ướt trũng ánh đèn đêm đầy nét bối rối lẫn cô đơn.
- Tôi có thể ngồi uống với ông một ly trà nóng cho tỉnh người không ông ? Tiền bia của ông để tôi trả.
An gật đầu nhìn cô gái kéo ghế ngồi xuống trước mặt.Trông dáng cô rất tự nhiên.
Tự nhiên như lúc cô nói :
- Phần duyên số của tôi khó khăn thật ông à ! Lần nào tôi cũng đụng phải một gã đã có gia đình.
- Thì lần sau ,cô nên cẩn thận hơn.Phải tìm hiểu cho kỹ để khỏi bị lầm.
- Này ông ! Ông có gia đình rồi .Phải vậy không ?
An bật cười.Xoè bàn tay và ngón tay đeo nhẫn của mình.
- Cô hỏi để làm gì,cô ? Có mắc gì đến cô ?
- Để biết ông ơi ! Đàn bà hay tò mò vậy mà...
Và cô kể chuyện tình của cô.Có những chuyện tình chẳng bao giờ vui.
TÌNH CŨ MỘT LẦN
__________________________________
nguyễnthịLoanPhiên & đăng sơn.fr
Đã là đàn bà thì ai cũng thích đi dạo phố,lơ ngơ ngắm nhìn cửa hàng và mua sắm.Thu không thoát khỏi cái thông lệ đó.Những muà bán đại hạ giá là những lần Thu háo hức nhất.Lắm khi có thể ngẩn ngơ khi thấy có cái áo đẹp,giá tiền phải chăng mà bị người khác chộp mất,Thu cảm thấy như ai lấy của mình đi cái gì.Tiêng tiếc,buồn buồn.
Trong đám bạn bè thân,có đứa bảo nàng là người tham yêu,tham sống.Đám học trò ngày xưa còn lại dăm đứa hay gọi cho nhau để ngồi nhắc lại chuyện cũ.Chuyện áo dài,tóc dài hay cười khúc khích rồi cũng hay lắm chuyện thủ thỉ mách bảo nhau khi nhận được lời tán tỉnh của ai đó.
Sự mơ mộng mất dần đi sau những năm tháng vào đời.Khuôn viên đại học không có những chương sách chỉ dẫn về kiến thức yêu đương.Ra trường,chạy theo những tính toán để giật cho bằng được một công việc làm tốt,lương tốt,việc làm khá thoải mái rồi đi lấy chồng,đẻ con.Cứ thế,đời trôi để có thêm những vết nhăn ở khoé mắt.
Chuyện lấy chồng của Thu đã làm đám bạn ngẩn người ,tròn xoe con mắt.
Đứa kia nói :
- Đúng là một con điên ! Không thương,chưa yêu mà người ta hỏi cưới cũng gật đầu.
Thu đã ra cái dáng tỉnh queo như chọc giận người :
- Rồi đã sao ? Tụi mày có biết tình yêu là cái gì không ? Đừng bày đặt dạy đời.
Có đứa đã cúi gầm mặt buồn rơi bên ly nước trong quán.Cái cúi mặt xoã tóc ấy đã làm điếng lòng kẻ trong cuộc.Con nhỏ tên Như hiền thục ấy đã mất người nó yêu trong một tai nạn xe cộ.Nó ở vậy để thờ phượng mối tình quá ngắn ngủi.Thu không có thì giờ như nó.Theo nàng thì thời gian không chờ đợi ai lâu.Đời người con gái có tuổi trẻ ngắn ngủi hơn bọn con trai đàn ông.Vì thế Thu đã gật đầu để Ừ một cách nhanh chóng khi anh chàng bạn mới quen hơn một năm đã nắm tay mình để hỏi cưới.
Ngày ấy,thả mắt nhìn dòng xe chạy nhốn nháo qua dãy phố ngập xanh nắng,nàng nhớ lời nói vu vơ của một chị bạn có tuổi.Chị ấy nói :
- Thà lấy người yêu mình yêu còn hơn ....
- Sao vậy chị ?
- Mày ngu như con bò.Để nó chiều chuộng mình chứ sao ?
Mà thật là như thế sau cái Ừ để kết liễu đời sống độc thân của mình,nàng được chồng chiều chuộng hết mực.Chồng ham mê việc làm và là mẫu người siêng năng.Chồng nhỏ nhẹ - Ừ em ! Nếu em muốn thế.
Nàng đàn bà muốn gì ? Muốn cái bộ bàn ghế màu hồng đậm.Muốn cái dàn bếp treo tường màu xanh dương dù chồng không hảo màu ấy.Chồng ừ. Cho đến cách thay đổi cửa màn ,cách bài trí trong phòng khách...Nhất nhất chồng chỉ gật đầu. Lắm lúc đứa trẻ con còn sót lại trong nàng muốn thử thấy người đàn ông lắc mạnh cái đầu và quắc mắt với một giọng cứng,lạnh : " Đã bảo là anh đã quyết định.Để đó,anh lo "
Chồng nàng không thích nói như thế vì đã quen cách phục tùng dưới sự chỉ huy cứng ngắt của một người cha có quyền thế trong xã hội.Chồng nàng có thể về nhà sớm hơn thường lệ mỗi khi Thu trở chứng than buồn và cảm thấy cô đơn.Anh cho đó là dấu hiệu của một người vợ yêu chồng và rất cần chồng.
Ngày qua ngày,cơm nguội vẫn là một thứ cơm nguội.Nguyên,chồng nàng như một cái máy sẵn sàng chạy theo ý vợ.Và anh cảm thấy hạnh phúc.Anh không hiểu là thế giới của đàn bà không đơn giản như thế.Người đàn bà đầu tiên của trái đất mang tên Eve đã thấy cái lưỡi nhọn thè ra của con rắn bên trái cấm.Trái táo trông chừng rất ngon ngọt khi được nhìn thấy qua hình dạng lấm tấm tươi mắt của những hạt mưa ngoài vườn.
- Cô có cần tôi xách hộ không ?
Thu giật mình quay lại khi thấy cái bóng to cao của người đàn ông qua khung kính của hàng.Nàng tròn xoe con mắt :
- Trời ơi ! Sa đó hả ? Lâu quá rồi không gặp.
- Hơn một thế kỷ rồi .Phải vậy không ?
Hai người bạn học thời đại học gặp lại nhau trên phố đông người.Thu mừng rỡ ríu rít.Thư cười tươi hơn cành hoa ở cửa tiệm từ góc phố nhộn người.Nàng rủ Sa ngồi ở cái quán lộ thiên.Quán có cái tên rất lạ và đẹp mắt như nụ cười của Sa : Couleur de Café - Màu cà phê -
Sa tự tiện gọi ly bia và cà phê sữa cho Thu như ngày xưa hay rủ nhau ngồi quán .Mồi điếu thuốc,nhả khói xanh,Sa nhìn rõ mặt Thu ,nghe nàng hỏi :
- Anh lúc này ra sao ? Vợ con bao nhiêu người ?
Giọng chàng buồn buồn :
- Nói về Thu đi.Nghe hay hơn.Nghe nói đã lập gia đình từ 10 năm nay và chưa có con cái.Phải không ?
Gật đầu.Tự dưng ở buổi chiều nay,Thu muốn mình được trẻ lại như một cách níu lại,lùi lại với thời gian.Ở thời cũ ấy,đã có ngày Sa và Thu rượt đuổi nhau.Sa đẹp trai,học lực xuất sắc và có nhiều cô theo đuổi vì cái nụ cười có vẻ ngang tàng.Kiểu cười nửa miệng như tài tử Delon một thời trong phim cao bồi Soleil Rouge.Thời ấy Sa đã làm nàng ngờ vực khi thấy chàng có biết bao cô gái vây quanh.Thái độ của Sa lúc nào cũng tỉnh bơ,trững giỡn cho dù Thu biết anh chàng có cảm tình sâu đậm với mình.Chỉ cần nhìn ánh mắt của chàng liếc nàng khi ngồi trong thư việc là Thu đủ hiểu dù có khi lờ mờ,phân vân.
Thời nhởn nhơ với sách vở ấy,Thu có nhiều người vờ vịt đeo đuổi nhưng vơí cái bản tính khá thực tế,Thu chỉ cắm đầu vào chữ nên cũng chơi trò vờ vịt như một cách qua ngày đoạn tháng.Dân theo ban toán như nàng không có thì giờ cho những bài thơ văn ướt đẩm chẳng đi đến đâu.
- Thu ! Em đang nhớ lại chuyện cũ.Phải vậy không ?
Nàng nhấp môi vào ngụm cà phê ấm,gật đầu.Nhìn mái tóc đã điểm vài sợi bạc và ánh mắt sâu của người bạn học cũ,Thu đoán là thời gian qua,Sa đã có điều gì đó khá buồn phiền.
Nàng đóng vai người đào huyệt :
- Kể em nghe đi.Anh đã có chuyện gì buồn,em có thể an ủi anh.Em vẫn là một cô bạn tốt như ngày nào.
- Anh đã lập gia đình với một cô gái người Pháp lai Ý.Cô ta đã bỏ anh rồi.Ly dị !
Thu thảng thốt ,tròn môi :
- Sao vậy anh ? Bộ anh không phải là một người chồng tốt hả ?
Ánh mắt người đàn ông trở nên xa xăm.Hình như anh đang thấy lại những ngày cũ đang lơ lửng trên một nóc nhà rất cao.Chỗ mà mây đen vừa chạm đến.
- Cô ấy đã vụng trộm với người bạn thân nhất của anh.Anh đã mất đi hai người mình yêu quý.Vợ và bạn.
Buổi chiều rơi trên sự im lặng khá lâu giữa hai người.Bất chợt,Thu kéo ghế ngồi xích lại bên Sa và nắm lấy bàn tay chàng.Bàn tay ở khá lâu trong nhau.Ấm.
Giọng Thu nhẹ nhàng :
- Em xin chia buồn với anh.Mà anh này ! Chuyện gì qua cũng đã qua.
Sa mồi điếu thuốc khác,mắt tránh tia nhìn của nàng khi nói nhỏ :
- Biết vậy,ngày đó,anh tỏ tình với em.Anh đã thật...vụng về
Làm như trong lòng Thu có một tiếng sóng biển nào đó.Động tĩnh và lắng trên bãi cát.Đọc ở đâu đó một đoạn văn,Thu nhớ lại đoạn tả cảnh tâm hồn của người con gái như một bãi cát mịn màng,chỉ cần một dấu chân dẫm lên,chỉ cần một đợt sóng trào dâng là có sự đổi thay .Điều rung động phải đúng lúc,đúng thời gian.Cái điểm hẹn chừng như rất mong manh.Một lần rồi hụt hẫng qua đi.
Khi chia tay nhau thì trời vừa chập tối.Thu đưa cho chàng số điện thoại khi nói :
- Thỉnh thoảng khi cần tâm sự ,khi buồn thì có thể gọi cho em.Vậy đi.Rồi anh sẽ gặp lại đám bạn học cũ của mình thời ấy.Nha nha...
Sa chẳng nói gì.Khi mở kính xe ,nhìn lại lòng đường thì bóng Sa đã khuất sau hàng cây lùa đuà gió bên kia công viên.Bóng tối nào đó trên lưng áo trắng của Sa đã làm lòng nàng chùng suống.Trên con đường lái xe về nhà,Thu thấy mình mất đi sự vui tươi của một buổi trưa đã qua ngoài phố khi mua sắm.
& &
Lâu lắm rồi Thu mới bị mất ngủ.Khẽ choàng cái áo rời phòng sau khi đóng chặt cửa nhốt gọn tiếng ngáy đều của chồng,nàng pha cốc sữa nóng mùi mật ong,Thu bật ngọn đèn vàng ở góc tường và mở máy hát .Giọng của Art sullivan vang lên nhè nhẹ :
*.... Ensemble
Ensemble
Sous le même soleil
Au cœur du même ciel
Ensemble
Ensemble
Nous reviendrons
Un jour nous reviendrons
Đó đã là bài hát khi xưa ngồi vơí Sa ở một quán nước của phố biển ngày hè.Sa đã vui vẻ hát theo,giọng trầm ấm vẫn như có lần Thu nghe chàng hát trong những tối văn nghệ liên hoan của trường.Nàng thấy những khuôn mặt trầm trồ của đám nữ choai choai.Lúc ấy,nàng hiểu rằng Sa là một người của đám đông.Thỉnh thoảng có hẹn hò đi chơi với chàng,Sa cũng chỉ một vì sao lạc giữa bầu tinh tú trong bóng tối nơi nàng.
Ngậm ngụm sữa thật lâu không cho chạy xuống cổ họng,Thu lắng nghe thêm vài bản nhạc của Whitney Houston và bắt gặp ý nghĩ của mình đang loay hoay bay về nơi có ánh mắt buồn của người đàn ông ấy.
Đêm xuống rất khuya ngoài vườn đầy bóng cây.Mở hé cửa kính,nghe tiếng lá rơi xào xạc,Khẽ rùng mình vơí hơi lạnh,Thu nghĩ đến hơi nóng từ bàn tay Sa nơi góc phố chiều.Cắn chặt môi,quay vào nhà,nàng thầm thì ở một đoạn hát của người ca sĩ da đen đang nức nở khi hát All I need is your love ...
Trong một nỗi niềm cô quạnh nào đó.Chẳng biết là câu hát như thế có đúng hay không ?
______________________________
VÒNG TAY CỦA ĐÊM
______________________________
@nguyênhạ & đăng sơn.fr
1.
.... " Anh !"
Đêm và những đêm của em rất dài. Những đọan phim ở đài truyền hình thì lại quá ngắn với em. Em chộp cái remote bấm hết đài này sang đài khác. Những bản tin phóng sự đã làm em thuộc làu vì chỉ từng ấy việc nhắc đi nhắc lại. Đài Tv vừa chiếu xong cái phóng sự về trận thủy triều và nguy cơ phóng xạ từ những lò nguyên tử bên Nhật. Đài khác thì nói về sự hiểm nguy của nghề phóng viên khi đi làm việc ở những xứ có biến loạn làm em nghĩ đến anh.
Anh biết không ? Hôm qua đài France 2 của Pháp có chiếu về tin xuống đường bạo động đòi dân chủ và quyền lợi của khối Ả Rập. Màn ảnh đã đầy ấp hình ảnh lê lết của người dân xuống đường, biết bao nhiêu nguòi đã thiệt mạng và trong một cái chớp mắt, em thấy anh cầm micro đứng nói trước những hình ảnh chiến sự. Bụi và khói cay mù mịt. Anh phong trần và gầy rất nhiều so với ở ngoài đời. Em đã thật sự xúc động khi thấy được anh trên màn ảnh. Mắt em đã nhòe đi và tai em cũng bị ù đi một cách khác thường.
Anh đó sao ? Anh đang nói về bài học dân chủ của các nước Ả Rập đang tuần tự theo nhau xuống đường đấu tranh. Giọng anh khàn và đục. Em biết anh đã rất mệt mỏi sau bao đêm khó ngủ và anh đã hút thuốc quá nhiều. Xem những hình ảnh khốc liệt như thế, em cảm thấy lòng dạ không yên. Em sợ.
Cái sợ của em đã bao lần làm anh nhăn mặt trông rất buồn cười. Cái nhăn nhó của anh dễ yêu chi lạ ! Những lúc như thế, em chỉ muốn ôm chầm lấy anh và cắn anh thật đau. Hoặc chỉ cắn bằng mắt cũng được.
Em đang nhớ đến anh đó. Anh có biết không ?
Em với tay tắt ngúm cái Tv và đặt cái đĩa hoà tấu của Paul Mauriat vào máy. Bản Love Story hay quá. Hay đến nỗi làm em phải nghe đi nghe lại đến hai ba lần. Em nhớ đến lần vào rạp xem cuốn phim này. Lúc cô diễn viên chính chết, em thấy em đã khóc.
- Em chỉ được cái mau nước mắt !
Vậy đó. Em nhớ có lần anh đã mắng yêu em như thế. Trời mưa gió sập sùi cũng có thể làm em buồn. Hình như đời của em đã buồn quá. Anh có tin vào tử vi và định mệnh không anh ?
Đứa trẻ vừa đưọc sinh ra đã mồ côi cả cha lẫn mẹ như em thì phải tin vào chữ định mệnh. Chữ Destin quái quỷ đó đã theo em từ lúc lọt lòng mẹ vào đến trại cô nhi cho đến khi được một gia đình có lòng từ tâm bảo lãnh em sang Pháp. Đi học và lớn lên ở một cái xứ sở không phải là của mình để nói thứ tiếng của người như tiếng mẹ đẻ... 23 tuổi thì bố mẹ nuôi của em giới thiệu cho em ông chồng hiện tại. Anh ấy phong độ, vững chãi với cái nghề nguy hiểm là cảnh sát. Suốt ngày anh ấy đi công vụ. Kể cả những ngày cuối tuần...
Em cô đơn quá đỗi. Cô đơn trong căn nhà rộng lớn, vắng lặng đến rợn người. Chồng em lại có máu mê bạn bè hơn đời sống gia đình. Hai vợ chồng không đẻ con được nên anh ấy càng thích sống ỏ ngoài hơn trong nhà. Là người chồng tốt nên anh ấy không để em thiếu thốn bất cứ điều gì. Anh khuyến khích em đi học khiêu vũ, một tuần ba lần và tập thể thao để không buồn chán và bắt em nghỉ hẳn việc làm để ở nhà.
Đời sống tẻ nhạt của hai vợ chồng cứ như thế. Trôi. Trôi đi cho đến ngày em gặp anh ở một hàng hiên quán nước. Em đang ngồi đọc tờ Le Point mới mua. Đọc đúng trang phóng sự nói về những tay tài tử hạng star bê bối, nhậu nhẹt xì ke ma tuý và vào tù ra khám như đi chợ. Bỗng có cái bóng đi ngang, húc vào bàn em làm đổ ly nước cam đang uống.
Cái bóng ấy chính là anh. Anh trầm tĩnh cúi xuống, rút khăn tay lau bàn và xin lỗi em.
- Chị ! Chị là người Việt Nam hả ?! Cho tôi xin lỗi.
Anh đã nhanh nhẩu gọi người bồi mang đến ly nước cam khác. Anh liếc vào trang báo em đang đọc dở dang để cười tủm tỉm.
Em ngạc nhiên, thắc mắc :
- Sao ông cười ? Ông chế nhạo tôi ư ?
- Không dám, thưa chị. Chị đang ghé mắt đọc bài phóng sự do tôi viết
Em tròn mắt ngó anh. Không lẽ cái tên Patrick Delon lại là cái ông Mít đang đứng chần dần trước mặt ?
Không kịp đặt câu hỏi thì anh đã chìa bàn tay cho em bắt lấy một cách tự nhiên :
- Tôi là Patrick. Tên cúng cơm mà cha mẹ đã đặt là Duy. Lê Duy. Còn chị ? Chị tên gì ? Tôi có thể ngồi cùng bàn với chị một chốc. Có được không ?
Em chợt thấy ghét cái tự nhiên có vẻ bạo dạn và đỏm dáng của anh vô cùng. Nhưng cũng đành gật đầu để xem cái tên này sẽ làm cái trò gì.
Như đoán được ý nghĩ của em, anh móc ví chìa ra cái thẻ Presse có hình và tên của anh. Anh nói anh làm nghề phóng viên Reporter cho mấy tờ báo như Paris Match, Le Figaro hoặc Le Point của Pháp.
Vì cũng thích văn chương và báo chí, thế là hai đứa quen nhau. Dễ dàng. Tự nhiên và nhanh chóng.
2.
" Tình yêu là tất cả và cũng chẳng là cái gì hết ".
Em nhớ rất rõ cái định nghĩa của anh theo kiểu huề vốn khi có lần chúng mình ngồi quán. Chẳng biết câu chuyện loanh quanh như thế nào mà em đã buột miệng hỏi anh. Tình là gì ?
Anh đã gọi thêm một ly bia và bắt đầu cà khịa để kể cho em nghe về những mối tình kiểu chớp nhoáng của anh.
- Em nghĩ là lỗi ở anh, vì anh không biết dừng chân, đứng lại.
Anh ném cái nhìn ra ngoài cửa quán. Giọng buồn hiu :
- Có thể đúng và cũng không đúng...
- Tại sao vậy, Duy ?
- Nghề nghiệp của anh không cho phép anh dừng chân ở một điểm vững chắc. Cứ một hai tuần ở một chỗ, anh lại phải bay đi nơi khác. Chẳng biết sống chết ra sao. Nếu lập gia đình thì...
- Thì anh bỏ nghề này. Làm nghề khác. Có sao đâu ? Anh biết chụp ảnh, vẽ tranh. Hoặc là anh xoay qua nghề viết tiểu thuyết diễm tình...
Anh nhìn xoáy vào tận cùng của mắt em. Cười :
- Em nói nghe thấy dễ dàng quá. Anh thuộc type người thích phiêu lưu mạo hiểm. Thích tìm kiếm và khám phá không ngừng. Càng khói lửa, anh càng thích. Có một thời gian, các toà soạn phái anh đi làm phóng sự ở các quán bar, bia ôm hoặc trà trộn vào các ổ du đãng, ăn cướp... Được một thời gian, anh đâm chán ngấy lại xin ra các mặt trận xa xôi. Còn nghề viết tiểu thuyết ư ? Anh chúa ghét mấy thằng nhà văn an nhàn nói phét và viết truyện phét. Kể cả mấy thằng làm thơ, chẳng ra cái gì...
- Ô hay! Cứ nhìn Marc Levy thì thấy. Truyện của ông ấy rất thành công.
Anh cười. Ngó cách cười của anh chỉ muốn đấm cho vài cái. Người gì mà ngang ngược. Có cái gì đó trông như rất ngạo nghễ, cao ngạo ở anh. Ngồi nói chuyện với anh có lúc em thấy vui nhưng cũng có những lúc em đâm ra ghét anh hoặc nói đúng hơn là em ghét cách lý luận của anh. Gàn gàn, ngang bướng !
Quen nhau thì cứ quen nhau. Em chẳng nghĩ gì hơn về anh. Cho đến ngày nọ, anh đi xa cả tháng không về. Em chỉ nhận được mỗi lá mail của anh lúc anh chuẩn bị bay.
"" Cô bạn nhỏ !
Ở nhà. Hãy ngoan ngoãn. Đi xa về, anh sẽ có quà. ""
Anh chẳng nói anh đi nơi nào cho chính xác. Chỉ biết là hàng
tuần sau ( chắc anh nghĩ lại ) em lại có mấy chữ vỏn vẹn của anh trên máy :
" Cô bạn nhỏ thân mến !
Anh vẫn còn sống với những điều vui buồn trong công việc. Sẽ kể chuyện khi anh về. Nhớ ngoan ngoãn với ông chồng "
Cứ thế, cứ thế. Những dòng chữ vỏn vẹn đã làm em nghĩ đến anh.
Khi mình nghĩ nhiều về một người khác phái nào đó cũng có nghĩa là mình đang rung động, mình yêu ! Đã nhiều lần em quay đi, quay lại tự vấn lại lòng mình trong mỗi khoảng khắc rãnh rỗi. Tại sao thế ? Tại sao mình lại nghĩ hoài đến người ta ? Một người dưng tình cờ gặp trên hàng hiên quán nước. Rồi quen nhau, rồi mời nhau vài ly nước khi mình có dịp đi ngang toà báo. Người dưng bỏ việc, chạy ào ra kéo ghế ngồi, gọi nước. Nói dăm ba câu chuyện. Chuyện đời sống, chuyện chính trị, chuyện đánh đấm và cách tránh sự khuynh đảo ảnh hưởng hóa của nghề báo hoặc có khi lôi chuyện tầm phào chó cán xe, xe cán chó ra nói. Anh cười, em cười. Hình như chỉ có em là cười tươi nhất vì anh đã biết cách mang lại cho em những nụ cười. Tự nhiên. Thoải mái.
Dần dà, em hiểu được anh nhiều hơn. Qua gương mặt bảnh trai nhưng khá lạnh lùng khi anh muốn. Nhớ có lần, anh thấy trong quán có hai ba gã thanh niên dòm ngó và buông lời tán tỉnh bất lịch sự với em. Anh chậm rãi qua bàn của họ. Chẳng biết anh nói gì với cái giọng cứng và trầm của anh. Ba gã ba trợn đứng dậy bỏ quán đi mất. Em gạn hỏi anh theo thể tính của đàn bà. Anh chỉ cười, không nói gì hơn là câu : " Chuyện đàn ông. Em để ý làm gì ? "
Hình như câu " Chuyện Đàn Ông " càng thôi thúc sự tò mò nơi em. Đàn ông ơi ! Các người là ai ? Thế giới của đàn ông có gì lạ ngoài chuyện săn mồi đối với phụ nữ và chuyện lên giường making love ?
Ở anh. Cái nhìn về đàn ông của em đã từ từ biến dạng. Anh nói chuyện thản nhiên. Không một lời tán tỉnh bâng quơ.
Em hỏi anh nghĩ gì về cách ăn mặc chưng diện của phụ nữ. Anh đáp :
- Không có đàn bà xấu, chỉ có đàn bà không biết cách làm mình đẹp.
Em trở chứng thử trêu anh :
- Thế em có phải là người biết cách làm mình đẹp hay không ?
Anh nheo mắt, trả lời :
- Chuyện này bạn có thể hỏi thẳng ông chồng của bạn.
Em nhăn mặt :
- Hãy đừng nhắc đến ông chồng nhà quê của em. Ông ấy chả bao giờ khen tặng em.
- Anh cấm em nói xấu chồng. Ông ấy ra sao mà nói là nhà quê ?
- Ông Andy nhà em chỉ biết đi cày. Trước khi về nhà thì tạt vào quán đấu hót với bạn bè. Về nhà muộn để cơm nước, làm lặt vặt vài thứ việc nhà rồi bay lên giường khò thẳng cẳng. Hắn không thích ciné, không thích văn nghệ, không thích văn chương, báo chí.
- Haha ! Nhưng có điều là hắn thích em là được rồi. Thế là hạnh phúc rồi phải không ?
- Theo anh, thế nào là hạnh phúc ?
- Hạnh phúc với anh là những gì mình đang có và biết giữ lấy để toàn thiện theo khả năng của mình.
- Đơn giản thế sao anh ?
Anh chỉ tay lên bầu trời :
- Thấy gì không ?
Em ngước lên, thấy khoảng trời xanh ngắt trên những toà nhà của thành hphố. Những tàng cây đan nhánh tỏa bóng mát trên con đường đang nhộn nhịp xe.
Giọng anh dịu dàng. Nhẹ :
- Đó. Hạnh phúc là như thế. Nghĩa là em có đôi mắt để ngắm nhìn và tận hưởng. Hạnh phúc của anh là lăn lên cái giường sau một ngày dài mệt mỏi...
- Và có một bà vợ pha cho anh cốc nước chanh với lời nói âu yếm. Phải vậy không ?
3.
Em vừa đọc xong một cuốn truyện hay của Pháp. Trong truyện dĩ nhiên là có những nhân vật. Những nhân vật đó có đầy đủ sự thương yêu, giận ghét nhưng chẳng ai thù hận và đâm chém nhau. Loại truyện tình cảm này rất nhẹ nhàng cho nhũng người ngủ muộn như em.
Đồng hồ nhảy lên con số 11 giờ đêm. Andy vẫn chưa về sau khi gọi điện thoại báo là sẽ về rất muộn vì đi công vụ. Lại ba cái chuyện thả lưới bắt đường dây ma túy đang hoàng hành trong thành phố.
Những đêm ở nhà một mình như thế này, giữa căn nhà quạnh vắng, em lại thấy sợ. Sợ cái bóng tối dướ i ánh trăng trên từng lùm cây
ngoài cửa sổ. Sợ một tiếng điện thoại nào đó báo về nói " Andy, chồng bà đã tử
nạn khi đi tảo thanh bọn cướp của giết người "
Để trấn áp những cái sợ và nhất là nỗi cô đơn đến từ ý nghĩ của mình, em làm tất cả những điều có thể làm được. Nghe nhạc, đọc sách, mở máy xem phim hoặc ngồi vào bàn viết thơ thẩn một mình như thế này.
Viết ư ? Viết đã trở thành một cái thói quen mỗi khi em có chuyện gì nay náy lẩn quẩn mãi trong lòng. Cái thói quen từ thời 16 tuổi. Cái tuổi lưng chừng của một đứa con gái hay khóc vì tủi thân. Nước mắt của nó đã biến nó thành người lớn trước tuổi. Nó tủi thân khi nhìn ngắm những mái gia đình có đầy đủ cha mẹ con cái. Nó thèm đuợc gọi tiếng Cha ơi Mẹ ơi trong vòng tay trìu mến.
Đứa con gái đã biết mơ để mà mơ trong một mái gia đình của người bão lãnh khi thoát ra được cái trại mồ côi. 23 tuổi, lấy chồng. Dù đuợc chồng ấp ủ thương yêu nhưng nó, ngưòi đàn bà vẫn thấy mình vò või cô đơn. Chồng của đàn bà rất tốt, rất bảo bọc nhưng chồng không biết hòa nhập vào dòng suy nghĩ của vợ. Chồng có thế giới riêng của anh, của súng ống đạn dược trong những buổi lùng bắt tội phạm, và chồng thích vui say vói bạn bè đồng nghiệp. Hình như chồng của đàn bà không bao giờ chịu tìm hiểu xem trong cái thế giới của đàn bà ngoài thể xác và sắc đẹp xem họ có cái gì khác ?
Em không muốn than thở như thế nữa. Dù sao đi nữa, em vẫn đã có được cho mình một thế giới riêng từ ngay trên những dòng chữ của mình. Viết về những điều suy nghĩ của riêng mình và viết về anh. Duy !
Em sẽ viết về những đoạn mail ngắn mà chúng mình hay gửi đi để thăm hỏi nhau. Em đã thèm có một ngưòi bạn thật sự hiểu mình để có thể chia sẻ vui buồn.
Từ nay, trong nhữ ng điều em viết về thứ tình bạn này, em sẽ gọi anh là chàng và có chữ nàng là em.
Em bắt đầu kể, và sẽ kể ra sao ,anh ?
___________________________
* ( Trích từ truyện dài Trong Vòng Tay Người Dưng )
BÓNG TỐI và ÁNH SÁNG
-----------------------
đăng sơn.fr & @nguyênhạ
Hai người ngồi đối diện nhau trong cái phòng khách.Cả hai đã giữ yên lặng một chập lâu.Tiếng tích tắc của quả chuông đồng hồ như gõ càng lúc càng lớn hơn.Thời gian tưởng như đang kéo nhau đi rất chậm.
Trời bên ngoài nhả sương khuya.Muà lạnh vẫn còn dài trong màn đêm ẩm ướt.Dưới ngọn đèn chỉ vừa đủ sáng hai khuôn mặt.Vũ nhìn nét mặt buồn đang cúi xuống của vợ.
Thấy không giữ được sự lặng im quá lâu nữa.Anh lên tiếng :
- Em đang nghĩ gì ? Chuyện của mình có nên tiếp tục nữa không ?
- Anh nghĩ gì thì cứ nói.Em hoàn toàn theo sự quyết định của anh.
Vũ thấy mình đang tuyệt vọng.Anh muốn đứng lên ,thẳng tay tát vào mặt vợ.Chỉ kịp nghĩ đến hành động thô bạo của một kẻ thất học,vũ phu như thế,anh buông thỏng tay rồi lầm lì nhìn vợ :
- Anh nghĩ là mình đã không mang lại hạnh phúc cho em qua bao nhiêu năm qua.Anh đã làm gì có lỗi trong đời sống vợ chồng ?
Loan muốn nói,muốn kể về nỗi trống trãi của mình khi chồng quá mê say lao đầu vào công việc.Vũ mê công việc và các thành qủa của sự nghiệp và đã bỏ quên nàng trong cái thế giới tưởng là nhung lụa sung túc.Về đến nhà khuya lơ,khuya lắc là Vũ đã lăn quay.Vợ trẻ đẹp bên cạnh chỉ như một cái bóng hoặc là một món đồ để trang trí trong căn nhà rộng đầy ấp tiện nghi.
- Em quen với hắn bao lâu rồi ?
Nàng cắn môi,bật khóc :
- Hơn năm nay,anh...
- Hắn là ai ? Hơn anh ở điểm nào ?
Loan ngồi thẳng người,rót cho chồng và cho mình ly nước cam.Rồi nói về nỗi cô đơn của mình khi vò võ hàng ngày ngồi viết và gửi bài trên một vài diễn đàn.Người ấy là một người viết.Hai tâm hồn đã đầy ấp nỗi cô đơn và họ chạm vào nỗi rung cảm để quen nhau.
Người ấy thích viết thư.Nàng mê đọc thư và cũng mê viết.Vậy thôi.Chuyện kết bạn ,chuyện ngọt ngào qua câu viết.Vậy thôi.
Mỗi con người đều có một đời sống thân xác và một đời sống tinh thần.Hai cõi riêng có lúc hoà nhập và cũng là một cõi riêng.Rất riêng.Người ta có thể thở hơi thở bằng chữ nghĩa của đầu óc,trí tuệ.Con tim có nhịp đập nào đó mà lý trí không thể xoay sở để kềm giữ.
Có lần ,người ấy viết :
" Em hỏi anh : Chúng mình có nên gặp nhau không ? Gặp nhau để làm gì ? Khi mà em đang có một đời sống hiện hữu,có một mái gia đình vững chắc.Hãy biết rằng , qua câu chữ,anh có tình cảm cho em.Cả hai chúng mình đều có sự ràng buột.Và chúng mình đều không muốn mất những gì mình đang có ... "
Nàng viết trả lời :
" Mình đến với nhau muộn rồi.Phải thế không ? " Nhưng em vẫn muốn gặp anh. "
" Nhưng khi gặp nhau,cũng có thể chúng mình sẽ mất đi gia đình của mình "
Cứ như thế,dùng dằng và họ giận hờn nhau,cãi nhau trên thư từ.Là một người vợ đảm đang,nàng vẫn làm trọn vẹn đầy đủ nghĩa vụ với chồng con nhưng mỗi lần nỗi trống vắng thừa thãi trở lại xâm chiếm,nàng hụt hửng để thấy có thứ gì rất thiếu thốn trong lòng.
Một nụ cười,một ánh mắt dịu dàng.Một vòng xe ngang phố.Một lời hẹn hò.Hình như cô gái tóc dài thời mộng mơ đã trở về.Hình như giữa cô gái và người đàn bà là một trận chiến.Đôi co,dùng dằng....
Mỗi ngày nàng mỗi buồn hơn.Muà thu đổ lá theo từng cơn gió cuốn,nàng thẩn thờ đứng dựa cửa.Vũ nhìn nàng từ phía sau lưng ở một góc bếp,anh thở dài trong nỗi lặng thinh.Sống với nhau đã biết bao nhiêu năm,anh có cái linh tính và sự tinh tế để hiểu được Loan qua cử chỉ và ánh mắt.Loan không thể nào phân định rõ được lòng mình.Tình yêu là điều gì như có sợi dây thắt lại trong phần ảo giác.Nỗi nhớ nhung nào đó không bao giờ là một màu sắc ,một hình ảnh rõ ràng.
Giọng Vũ lên tiếng,kéo Loan về với thực tại :
- Em có muốn chia tay với anh để có một đời sống khác theo ý em không ?
Loan rơi nước mắt,nhìn những điểm ánh sáng trong cặp mắt buồn bã của chồng.Nàng khóc oà khi Vũ ôm ghì lấy vai nàng để dỗ dành.Người con gái của thời mộng mơ bay nhảy đã biến mất trên một thảm cỏ hoa dưới bầu trời đầy sao sáng...Người đàn bà yêú mềm kia cũng biến mất trong vòng tay biết ủi an vỗ về của chồng.
Nàng khóc thật lâu trên ngực áo ướt đẫm của chồng.Mùi da thịt quen thuộc lôi kéo nàng trở lại chỗ đứng của một người vợ đã làm tất cả để bảo vệ hạnh phúc.
Vũ nâng khuôn mặt ướt nhoè của vợ,dùng những ngón tay lau những giọt lệ của nàng,anh thì thầm :
- Anh vì em và anh sẵn sàng trả lại sự tự do cho em.Nếu không còn yêu nhau nữa thì đừng cầm buột với lòng mình.
Loan thảng thốt bịt miệng chồng,nàng rúc vào cổ áo và hôn lên mùi da thịt đàn ông.Cắn vùng ngực rộng của chồng.nàng nức nở :
- Không anh.Không ! Qua rồi anh.Em ở lại với anh.Mình sẽ làm lại từ đầu.
Vũ âu yếm hôn lên đầu mũi người vợ, anh thì thầm như nói với riêng mình :
- Ừ.Rồi anh cũng phải sắp xếp lại để tập thay đổi cách nhìn về đời sống lứa đôi.Anh sẽ cố gắng.
Nắm tay chồng,đứng nép vào nhau,nhìn ra khoảng bóng tối ngoài vườn cây,Loan hình dung đến một điểm sáng của ánh mặt trời vừa ló dạng.Tất cả những điều vừa qua đã như là một giấc chiêm bao.
__________________________________
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire