mardi 22 novembre 2016

* Viết và đọc từ một cơn mưa xa .

..






.



















  Nhận được vài chữ của cô đọc giả :





Ông  xa lắc xa lơ thân mến!

Sài Gòn bây giờ là 10:50 PM.

 Vậy là đã hơn nửa tiếng trôi kể từ lúc em  ngồi trước màn hình PC để viết thư gửi Ông . Nhưng  ông ơi, giá mà  ông biết rằng  em thật ngốc ngếch biết bao nhiêu khi phải thú nhận  rằng   : " Viết thư tình còn dễ hơn viết thư gửi cho ông ". À, mà em chỉ tưởng tượng vậy thôi chứ đã viết thư tình cho ai đâu. 

Viết gì? Viết để làm gì?  Dù đã đọc bao lần những bài viết của ông ở những mục mang chủ đề ấy, em vẫn ngơ ngác khi ngồi trước bàn phím gõ chữ. Em bây giờ chỉ muốn đi lạc trong những câu chuyện của người khác, được là nhân vật của người khác, và hẳn nhiên sẽ rất thích thú bước vào khu vườn đầy mưa của ông . Mà có lúc Em  phải nghi ngờ rằng ông  bị trúng độc hơi nặng thì phải và chẳng thể nào nhớ hết những bài thơ mà mình viết giữa những cơn mưa. 


 Ông ngủ ngon nghen.


---------------------------------------------------------------------------




.                      dangson.fr




















   Trả lời tàm tạm :

" ....

  Cô ơi !

 Cái thói quen thức dậy rất sớm đã kéo tôi ra khỏi một giấc mơ đầy màu sắc và y như thật :  Trên màn ảnh đầy màu  và âm thanh đêm qua , tôi thấy tôi quen với nàng tóc dài,  và lạ thay , cô ấy có khuôn mặt của ca sĩ Ái Vân với chất giọng bắc .

  Chuyện ngộ và kỳ , tôi thấy mình ôm vai, kề cổ và hôn cô ấy rất đắm đuối và khi rời môi cô , mở cửa thì thấy mẹ mình vừa ghé tai vào khe cửa để rình chúng tôi .

 Tay trong tay với nàng khi bước theo mẹ xuống cầu thang, tôi - cái gã trong cơn mơ ấy - đã dõng dạc nói với mẹ :

- Con sẽ cưới cô này làm vợ .


     The End  ở lời phụ chú : *   Cô đọc giả này - Cô hẳn biết rằng là ở một giấc mơ là những điều chẳng bao giờ có thật .  Và , có lẽ thế , có lắm người muốn viết văn , làm thơ để giữ lại những giấc mơ khá đẹp (   ! ... )



  Bây giờ, ta trở lại chuyện hiện thực .

 *  Trời ngoài vườn đang rắc rắc mưa < Lại  mưa như mấy sáng sớm kia , tôi uống cà phê sữa , mở cái màn ảnh nhỏ đọc  câu trả lời của cái ông  hành nghề bác sĩ kiêm nghề nhà văn kia ở bài phỏng vấn ở một diễn đàn văn học  ...

 Coi bộ ông nhà văn có vẻ  bực dọc hay bất mãn gì đó nên hụych toẹt :

-   Nhìn thế giới văn học (chợ búa) quanh mình, tôi dần mất niềm tin vào văn chương. Và tôi tin rằng mình chẳng có duyên nợ với thứ nào ( hoặc với ai.)


 Câu hỏi khác :

-    Ai có thể lấp đầy được khoảng trống của nhà văn  ?

 Trả lời :- Nhà văn nói chung: tôi không biết. Riêng tôi: Không một ai.

  



-------------- Hơ !


...



  Tôi đọc xong ,  ngậm ngùi  áy náy khi nhớ lại những người đàn bà đã phán thẳng thừng .


 Người yêu đầu tiên ( Mẹ tôi ) :

- Viết lách làm cái gì, con ?   Lo học hành thi cử đi . Những thằng ký giả, nhà văn đều đói . Hứ !


  Sau cái Hứ kinh hoàng đó là đến phiên người bạn đời , nàng không biết Hứ như thế, nàng chỉ biết châm biếm :

   -   Viết đi rồi đói . Chả thấy cái viết làm ra tiền gì hết . Nếu ông mà viết ra tiền  để nuôi vợ con thì  tôi để ông viết một ngày cả chục giờ .....


    Đó là chưa kể những bà bạn đã lườm, nguýt ở những khung cảnh nên thơ nào đó . Họ bóng gió xa gần để giết lần mòn kẻ viết khi  họ kể lại những câu chuyện thảm thương của những kẻ viết lách ... Nào là trở chứng khùng điên, phá sản, đi ăn mày .... Nào là .....
...

Rồi cũng có một ngày , gã nào đó dưới một cái tên tàm tạm  đã viết lời góp ý  -    Đọc, thấy anh viết như  hoang tưởng .....


...

 Đó chỉ là cái giá rất  ' bèo ' khi người ta chạm mắt vào vài bài viết .


 Những khoảng trống trải , có cần lấp đầy chúng không ?


  Nếu nhìn những vòng kim quay ở cái mặt đồng hồ có con số từ 1 đến 12 ( Loại đồng hồ cổ điển )  ai đã tìm được một khoảng trống của thời gian .




 Riêng  tôi , tôi vẫn tìm được cho mình những khoảng trống cho dù là chật chội để viết về  hiện thực .



   Hiện thục ở cái vỉa hè Sài Gòn buổi sáng , ngồi  lặng tĩnh nhìn ra đường chưa đầy ấp xe cộ, nhìn những gốc cây gần cái tiệm bán hủ tiếu mì , thấy cái ông chủ quán, tóc cắt ngắn đang thành kính thắp mấy nén nhang và kính cẩn cúi lưng cắm xuống cái chén đựng gạo, cạnh đó là những món thức ăn kiểu bồi dưỡng cho thần thánh , chừng một khoảng khắc sau,  thấy một cái dáng đàn ông già khẳng khiu đạp xe đạp , cúi lưng mở cái bao nylon vớt mấy món cúng kiến ấy và đạp xe đi .


 Trên cái bloc - notes của tôi , phải ghi thêm chữ ' Hiện Thực '


 Phải rồi .


 Sợ mình đi lạc sau những bài thơ ra vẻ  lãng mạn ướt át , mình phải trở về với chính mình để  dứt mình khỏi những giấc mơ hoang tưởng .



   Cô người đọc  xa xăm ơi !


   Người đọc, có thể đi lạc ở rừng mưa chữ ở một lúc nào đó nhưng người viết , họ vẫn luôn có một cái bản đồ để không đi lạc đâu











 đăng sơn.fr





















Aucun commentaire: