dimanche 27 avril 2014

*** Chiều sâu ở mỗi người viết -

.













      





Biết rất rõ khi mình cần gì để đọc ở một bài viết qua bất cứ thể loại nào . Khi đọc, có thể chúng ta bị thôi thúc, cuốn hút vì một cái tựa có vẻ " dữ dội " như một hình thức quảng cáo món hàng . 



Một món ăn có cái tên đẹp, một quyển sách, cuốn phim hoặc một người viết có cái tên đẹp thì dễ thu hút ( Cứ tạm xem là như thế đi ) 



Hẳn là đã có lắm lúc bạn nhận được một món quà được gói, và có cái nơ tuyệt đẹp . Bạn háo hức lắm trước khi mở quà - Phải vậy không ? 




Thì đây - Món quà : 





Ở cái bao bọc bên ngoài, tôi cẩn thận cài mẫu giấy có chữ " Warning " Cẩn thận - cảnh báo - Vì món quà này có hai nghĩa : Nghĩa Đen và Nghĩa Bóng . 



Quà là một hiện vật, có thể có giá trị hoặc không hề có một giá trị nào đối với bạn - vì lẽ : Tôi không là bạn với những ý thích riêng của bạn . Tôi chỉ có một tấm lòng để gói quà tặng bạn mà thôi . 



Mở gói giấy , bạn sẽ nhìn thấy những dòng chữ tượng hình viết bằng những ngón tay trên phím chữ . Và có sự thận trọng . Theo tôi thì chữ nghĩa, nếu có sự trân trọng khi dùng nó là một món quà ( tinh thần ). 


Khi chọn một bài viết của một tác giả để đọc, tôi có sự thích thú, đọc chậm rãi để tìm thấy một luồng ánh sáng , tôi gọi đó là ánh sáng của tâm thức . Một người chẳng may bị mất ánh sáng ở đôi mắt, vẫn có thể viết trên một bàn phím đặc biệt và dùng thứ ánh sáng của tâm hồn để viết ( Miễn là biết rõ ràng là mình đang viết gì ? Viết ra sao ? ) 



Có những bài viết kiểu văn nói đã làm tôi thất vọng . Vì sao thế ? Văn nói là một phương thức tùy theo sự suy nghĩ nhanh hay chậm và tùy theo cảm quan để nói, để đối ứng . Văn viết là một chuỗi suy tưởng cần sự mạch lạc và cần một độ sâu qua các hình thức ẩn ngữ, đảo ngữ và phản ngữ .... 



Viết văn về lý luận thì tốc độ của chuỗi suy nghĩ phải ngắn nhưng đầy đủ từ sự liên kết giữa cách so sánh, óc phán đoán và lòng bày tỏ sự khát khao tìm định lý của sự kiện . Điều này đòi hỏi sự truy tầm tất cản trọng, sự mày mò nghiên cứu và một kiến thức nào đó để làm căn bản . 

Viết văn loại tùy bút thì rất khác, viết từ những cảm giác nhất thời về tâm trạng và dùng vốn từ ngữ vựng để diễn đạt nhưng cần sự trôi chảy để chuyển tiếp như dòng suối xuôi chảy . 


Ở văn chương luôn có sự trải nghiệm của tuổi tác để có một độ dày ( chiều sâu của kinh nghiệm ) 




Tôi đã đọc những bài viết của những người còn rất trẻ và xem đó là những món quà khi tìm thấy sự trong sáng, nỗi niềm ao ước ( hoài vọng ) và những chiều hướng tích cực của tâm hồn muốn hướng thượng . 


Những món quà này đã làm người đọc sung sướng và chiêm nghiệm vì có giá trị riêng biệt . 



Hình ảnh của một người đàn ông đi tìm con mèo đã bỏ đi khi người bạn đời đã khuất . Ở ô cửa ngập ánh nắng đó có một món quà không nhỏ ( Món quà của cảm giác cô đơn đến tận cùng ! ) 


Hình ảnh của một cậu bé loay hoay trong vòng 7 năm trời để đi tìm một hướng đi là hình ảnh của một món quà mà tôi, kẻ đã đi, đã vấp ngã tìm thấy lại chính đó đã là hình ảnh ngày xưa của mình . 

Món quà tượng trưng trên những dòng chữ ấy đã đưa tôi đến hình ảnh của một cô nhỏ thăm thẳm nhớ đến mẹ sau bao năm tháng đau khổ và cô đã trải lòng trên trang chữ . Nó làm tôi buồn bã và ướt ở đôi mắt trước màn ảnh vi tính . 



Khi đọc xong, tôi thừ người và viết rất nhanh khi đặt chính mình vào hoàn cảnh của một người cha thấy con gái mình vò võ . Mình khóc, nó cũng khóc . Nó chờ mẹ nó khi nó thiếu tình của mẹ . 


Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! Sao mẹ bỏ con mà đi ( ! ? ) 



Tôi viết truyện ngắn mang tên " Đừng Khóc LYLY " với giọt lệ chảy dài trên má . Tôi ủy mị vì quá mềm lòng đấy ư ? Tôi không từng bị mẹ bỏ rơi ở tuổi niên thiếu nhưng khi đọc câu chuyện ấy, tôi thấy con bé ấy, nó cũng là một món quà để tôi có thể khóc khi viết . 



Ở những trang viết rất trẻ, ở một dạng viết kiểu phóng sự cho một buổi gặp gỡ, tôi đọc đến đoạn con bé kia nhỏ xíu xiu, rụt rè ít nói khi đến họp mặt, nó im rơ , quan sát rồi lễ phép ăn nói kiểu thận trọng , con bé lấy cái tên như con trai ( NamLyNguyệt ) - Và tôi cũng đã thử đi tìm một món quà vô hình từ con bé xem nó đã nghĩ gì - Viết gì ở bài viết nhật ký mang tên " Không An Phận " ? 



Tôi lấy cảm hứng từ cái tựa " Không An Phận " để đẩy con bé đến một chiều hướng tích cực hơn khi dùng hình ảnh của Steve Jobs khi tung ra những sản phẩm đầy kỷ thuật mở đường cho sự cạnh tranh của bao đối thủ ) Một Bill Gate không cần nhiều bằng cấp . Một Richard Anderson từ một chân bán điã hát trở thành người cầm đầu của thương hiệu Virgin Megastor . Khi nhận món quà tinh thần ấy của tôi, con bé ấy không biết rằng là tôi đã nghiên cứu cách hành văn và sự sáng tạo của nó khi nó đẩy một dấu phẩy, một dấu chấm để làm sáng tỏ câu văn . 


Kỷ thuật viết là một sự sáng sủa trong câu viết . Là một trong những dấu chấm, dấu phẩy hoặc là một dấu gạch để ngắt câu . Sự linh động trong cách thức diễn đạt ngôn từ là những then chốt đẩy người viết đến đơạn đưòng tạm gọi là thành công . 




Chữ WARNING có một ý nghĩa rất ngầm . 



Tôi đã e dè khi dùng chữ Warning như một hình thức nổi giận khi thấy, khi đọc những lời lưu ý có vẻ kiêu căng, trịch thượng từ một kẻ học thức . Có học thì nên suy nghĩ và hạn chế sự kiêu ngạo và cung cách trịch thượng của mình . 


Tôi không dùng chữ viết và những món quà ngụy trang để biến đối tượng và đẩy họ thành đối thủ của mình . Làm gì đế nỗi phải khốc liệt khi phải dùng chữ ? ! Trong ý nghĩa khẳng khái phải có sự trân trọng khi dùng chữ để viết hoặc để tỏ thái độ . Chính thái độ viết là phong cách riêng. Viết là một món quà. 



Hãy biến chữ nghĩa của mình là món quà cho người, cho đời . 




Bạn hãy xóa chữ " Warning " của tôi đi khi mở và đọc xong " món quà " này ,. 


Từ một nụ cưòi rất ấm áp của bạn 

... 



đăng sơn.fr 

Aucun commentaire: