mercredi 16 avril 2014

** NHỚ

.













  Mỗi sáng thức dậy, mở cửa sổ cho gió lùa vào . Nhẹ nhàng ngồi chờ cà phê mới và ăn sáng, nghe tiếng dương cầm và lúc sau, khều cục nhớ . Nói với nó :

 " Đừng nhớ anh - Hãy đừng thèm nhớ "

    Nó mà cãi lại thì bịt miệng nó cho nó im 



Nó cựa quậy thì trói nghiến nó lại để trang điểm, thay quần áo đi làm .

   Lái xe trên một con đường đẹp có hiu hiu nắng, nhỡ mà cục Nhớ thức dậy đòi nhớ thì nạt nộ nó :
- Im ngay cái mồm !
Cấm ỉ ôi, lè nhè . Nhức đầu .


 Thế là cục Nhớ tiu nghỉu lặng thinh nguyên ngày .
 Được yên thân làm việc với bao sự chú tâm .
 Cục Nhớ nằm dài trong cái xó xỉnh .



   Chiều đi làm về, mở ví, lục bóp xem cục Nhớ đang làm trò  trống gì . Nó thấy ánh mắt cô chủ, nó tõn tè như bị bắt gặp đang ăn vụng .

 Cô chủ hét lên :
- Mì đang làm cái trò gì thế ?



- Tui .... Tui đang thử nhớ chàng .


  Đồ khỉ gió ! Mắc chi mà nhắc hắn chứ ?
 Thôi đi - Bộ rảnh rang lắm chắc ?



     Nói cho ngon cái miệng đó thôi .
Trăng buổi tối đang ngất ngưỡng đầu cành khi nhìn qua khung cửa có mùi hoa dạ lý 


   Thấy thiếu, rồi thèm một tiếng nói .
 Nhớ ơi, ta phải làm gì ? Làm sao ?

 Nhớ liếc cô chủ đang thẩn thờ buồn bã nên nhắc nho nhỏ :
- Gọi cho hắn đi .
- Chả biết nói gì mà ...
- Thì cứ gọi  . Nói với hắn là em lỡ nhớ anh


 Xời ! Xời ! Tự ái nổi lên dồn dập . Run run bàn tay mỏ phone gọi hắn . Nghe hắn cười,ấm - Nhẹ :



- Nhớ há nhớ ?
 Chối bai bải :
- Còn lâu mới nhớ 

Bên kia cười dòn tan, tưởng như đang nhai bánh tráng :
- Nhớ thì nhận là nhớ . Chối làm gì ?
- Hứ !
- Nhỏ nè . Tui đi guốc trong bụng  em mà .
- Ai mở cho mà đi ?


   Lại cười, tiếng cười thấy dễ ghét :
- Tui cũng đang nhớ em  mà
- Sao không gọi phone hỏi thăm tui ha ?
- Tui sợ em chảnh,em kiêu kỳ , tui nhớ âm thầm cho nó gọn


 Nghe mà muốn bật khóc . Đang sụt sịt như con chuột thì hắn đoán được bên đầu dây kia ; Hắn quýnh :
- Ở yên đó đi . Tui ghé em . Để tui chạy xe chậm rãi . Lỡ có gì ....



    Cô chủ rời máy phone , quay lại thấy cục Nhớ thập thò lè lưỡi . Cô nạt nó :
- Chui vào giường ngủ đi . Đồ lắm chuyện .



 Cục Nhớ ngoe nguẩy , lúc lắc bỏ đi sau khi nói móc kiểu trống không :
- Biết mà . Không có ai thì cần đến tui ; Có hắn rồi thì đuổi người ta đi .



 Cô chủ cười nhỏ nhỏ . Híp mắt thấy xinh xinh .
 Phải rồi ; Khi có anh, em chẳng cần ai ( Ai là cục Nhớ )   .






 đăng sơn.fr

Aucun commentaire: