jeudi 10 avril 2014

* NƠI Ô CỬA NGẬP NẮNG ( 1 + 2 ) - văn -

dangson.fr




















Có những câu chuyện rất bình thường mà thôi    .  Chuyện của anh cũng như thế : Mỗi ngày đi ngang bàn giấy, ngước nhìn lên tấm ảnh có ánh mắt của gương mặt và nụ cười hiền hoà để nhớ đến nàng .

Lặng thinh, lặng thầm, rồi sợ thấy mình buồn bã, anh quay đi . Ngày như ngày . Lắm lúc, ra khỏi hãng, anh la cà chỗ này chỗ kia vì sợ thấy mình lê chân về nhà . Nhìn căn bếp lạnh ngắt, nhìn giường chiếu vậy mà lạ lẫm . Anh mãi miết ngồi hết quán này , quán nọ, ăn uống xập xình lêu rêu 
đ gọi là nhét cái gì vào bao tử cho khỏi xót . Về nhà lúc trời tối mịt, bật ngọn đèn, rồi lăn ra giường .

Thấy anh gầy ọp ,vài người bạn rủ rê lại nhà ăn uống . Có người chép miệng khuyên :


- Sợ thui thủi thì mang một con chó nhỏ về làm bạn .

  Anh im ỉm, ngẫm ngh
ĩ rồi lắc đầu . Lúc còn bên cạnh anh, nàng nuôi con mèo cụt đuôi rất đáng ghét tên là Cộc . Hiên cưng chiều nó đến nỗi anh có lúc phải ganh tỵ :


  - Coi bộ em cưng thằng Cộc hơn anh !

Hiên điềm nhiên liếc xéo anh bằng đưôi con mắt :

- Vớ vẩn gớm !  Anh không phải là một đứa trẻ để cứ phải ganh đua chỗ với nó .


Anh biết rõ những lý do để không ưa nó và nó cũng chẳng ưa gì anh . Cái chỗ nằm của nó mỗi lần Hiên ngồi xem truyền hình là tựa sát vào đùi Hiên hoặc nhảy thót vào lòng để cuộn tròn mình tìm hơi ấm và sự vuốt ve . Khi Hiên ngồi viết lách thì nó leo lên bàn ngồi nhìn chủ hoặc  cuộn tròn sát  bàn chân dưới gầm bàn . Mỗi lần anh đi ngang, anh ném cho nó cái nhìn vô thiện cảm và cong môi miệng kiểu xì xì - Đồ nịnh thần, nịnh chủ .


Bây giờ thì anh đã nhận ra sự vô lý ấy của mình thì đã muộn , con mèo tên Cộc chờ mãi không thấy cô chủ về nhà nữa . Sau những ngày chầu ch
c loanh quanh từ bàn giấy có chỗ nắng hắt vào, sau lần chạy đi, chạy lại quanh quẩn ở nhà bếp, ở phòng ngủ không thấy bóng dáng của Hiên, Cộc thẩn thờ  mỗi lần anh cho nó ăn . Anh ra vẻ dịu dàng với nó khi cố gắng vui vẻ kiểu gượng gạo :

-Ăn đi mà . Có cái gì ăn cái nấy, tao không biết làm bếp giỏi như cô ấy . Tao đang gầy đét đây . Mày thấy không ?


Cộc ăn qua loa rồi bỏ ra vườn .  Nó không biết nói nhưng nó biết nó đi tìm cái gì ở người nó yêu thích . Nó không biết ngôi mộ của chủ nó nằm nơi đâu để đến thăm như câu chuyện kể ở xứ Mễ Tây Cơ có con mèo kia ngày nào cũng ghé mộ thăm chủ, nó vơ lá phủ lên mặt mộ đá ,câm lặng nằm chờ phép lạ .


Hơn cả tuần nay, về nhà, anh không thấy bóng dáng con Cộc  đâu nữa ,anh hoảng hốt đi dọ hỏi các nhà hàng xóm . Ai cũng lắc đầu ái ngại . Đii ra lại đi vào nhà, nhìn ảnh của Hiên ,anh ủ dột nói thầm thầm :  " Khi em đi rồi , anh sợ sự cô đơn nên đâm ra tử tế hơn với nó . Vậy mà nó cũng bỏ đi ... "




Ngày kia ,đi làm về, bất giác,  có cái cảm giác như ai đang theo mình , anh nhìn  thấy ánh nắng hắt xuống từ phía sau lưng : bóng của mình và có bóng con  Dừng bước,quay phắt lại thì bóng con mèo chạy mất .


Hụt hẩng bất ngờ, anh lên tiếng gọi :

   -  Cộc à phải là mày không ? Về nhà đi , tao biết tao cần mày lắm . Tao đã bỏ thói cắn cẩm, lèo nhèo ganh ghét mày rồi .



   Phải rồi . Khi người ta biết cô quạnh có nghĩa là gì .   Khi bộ ba mất một thì còn hai . 


   Anh nhẹ nhàng mở cửa vào nhà , bật sáng đèn bếp, ở tủ lấy gói đồ ăn khô bỏ vào cái bát màu hồng của Cộc và để ngay trước cửa sổ sát bàn giấy còn  ngập nắng chiều .Ở chỗ này, ngày nào đó đã có tất cả sự trìu mến của hai bóng dáng .


   Ước gì . Ước gì .....




đăng sơn.fr


   Viết sau khi đọc truyện ngắn 
"   Bàn làm việc ở cửa sổ có nắng   " - Kỉ Phấn Trắng - VipTruyện v.n

   




NƠI Ô CỬA THẤY MƯA 

____________________________________________

@nguyênhạ  - đăng sơn.fr








   Vậy mà chờ mãi, vẫn thấy con mèo không trở về . Anh thấy bực bội lắm,anh giở trò nhịn ăn, uống bia tù tì như thằng bợm .Ngồi nhìn màn ảnh vô tuyến nhả hình ảnh nhảy múa, anh chả hiểu gì .

  Khi thiếp đi, trong giấc nửa tỉnh, nửa mơ màng,anh thấy Hiên trở lại . Đẹp vô cùng, cũng chừng ấy tiếng cười thành tiếng, cũng từng ấy dịu dàng như ngày nào mới quen nhau ( lúc ấy chưa có thằng Cộc - con mèo cụt đuôi đáng ghét ) Ở Hiên là hình ảnh của sông hiền hoà, ở Hiên là những bóng nắng không gay gắt , kể cả lúc Hiên có điều gì giận dỗi .


   Anh tỉnh dậy, hốt hoảng, miệng khô hốc ,vớ chai nước lăn lóc trên bàn,đụng tay vào tấm ảnh của Hiên . Tiếng mặt kính vỡ dòn làm anh đau nhói khi nhìn tấm ảnh rơi xuống đất vỡ tan, anh cúi lưng, nhặt ảnh chân dung, ôm vào ngực lắp bắp " Anh xin lỗi em "


   Hiên đã không bao giờ trở về nữa . Thân xác Hiên đã tan vào cát bụi thành đất . Anh biết rõ như thế khi cất công đi tìm  con Cộc, di sản còn lại của tình yêu Hiên đã dành cho nó .



Nguyên một ngày thứ bảy, anh được nghỉ làm đi lang thang .Vào một quán nước tối om om có đèn mờ và tiếng nhạc rậm rực, anh gọi bia, ngồi im trong góc quán nhìn thiên hạ nói cười .

Một mái tóc, một mùi nước hoa đàn bà đi ngang,thân hình ấy đứng lại . Cúi xuống dọ hỏi :

- Thấy anh có vẻ ủ rũ  cả buổi tối ? Có lẽ đang buồn điều gì đó sao ?

   Nhìn cô gái  và kiểu cách ăn mặc,anh biết đây là một trong những cô gái ăn sương,giang hồ . Anh lẳng lặng gật đầu và lắc đầu ngay sau đó .

Cô gái tự nhiên ngồi xuống cái ghế đối diện - bắt chuyện :

- Có thiếu gì phương cách giải sầu . Tối nay hàng họ ế ẩm, không nhiều khách . Trông anh giống y ông bồ cũ của tôi .  Anh ấy đã chết sau một tai nạn giao thông . Này anh !   Tôi có thể bớt giá cho anh nếu anh cần giải sầu .


  Anh định lắc đầu, nhưng chẳng hiểu sao lại gật đầu .Cái lắc đầu để biểu lộ sự chán chuờng . Gật đầu vì sợ thấy mình quá một mình .



   Cô gái cười nhẹ, đứng lên với câu nói " Đi theo tôi, phòng trọ của tôi gần ngõ kế bên  "




Anh uể oải ra quầy bar gọi tính tiền . Đi theo cô gái. Ra đến cửa, anh nhìn cô rồi ấp úng :


- Thôi vậy,tôi đang buồn, chẳng ham muốn gì ?


-  Đã ừ khi nghe bớt giá mà lại lắc . Anh bị khùng hả ?


  Anh mời cô điếu thuốc lá cuối cùng trong bao thuốc ( bình thường, anh không uống rượu , hút thuốc khi có Hiên . Tại Hiên đi rồi, buồn quá  nên phì phèo cho có cái đỡ vẩn vơ )

Cô gái nhả khói xanh lơ , nhìn anh ái ngại :

-  Tôi cũng đang buồn, không biết làm gì cho hết đêm nay . Hay là tôi cho không anh . Chịu chưa ?



Anh cười, hiền lành nói cám ơn cô rồi quay đi .


  Cô ta hậm hực dậm mạnh đôi giày trên lề đường, nói với theo :

- Chưa thấy gã nào kỳ lạ như anh .



Phải rồi . Nếu cô ta là anh, cô sẽ hiểu thế nào là một nỗi trơ trọi khi ngồi một mình nhìn màn mưa qua ô cửa vắng tanh . Ở chỗ ấy, có cái bàn làm việc sát cửa sổ . Ở chỗ ấy, mới ngày nào anh thích ngắm nhìn một hình dáng, một mái tóc qua dãi nắng nghiêng nghiêng .


   Bây giờ thì mỗi ngày, dù cho nắng có tràn qua cửa sổ,mắt anh vẫn nhìn thấy những giọt mưa rơi .










  . CHÚNG MÌNH

   .... 



               

    Aucun commentaire: