Để có thể viết - Viết thật tình mà viết . Viết không đỏm dáng màu mè thì có câu trả lời cho câu hỏi như sau ....
- Sự im lặng có màu sắc ra sao ?
Sau câu hỏi ấy là một nỗi lặng im gần như tuyệt đối .
Đây là câu trả lời rất rõ ràng về màu sắc của nỗi im lặng .
1 -
Màu trắng . Trắng ngần như một giọt sương trên lá buổi sớm . Như nắng chói loà trên đường di .
2-
Màu đen . Như khi tắt tất cả những bóng đèn . Ngồi nhìn bóng đêm đen . Nghe hơi thở để biết mình đang sống .
3 -
Màu xám nhạt - Khi nhắm mắt, nhìn màn mi khép lại bằng chính ý nghĩ của mình .
Để viết thật hơn nữa , hãy thử nốc cạn 3 ly rượu mạnh, lảo đảo ra vườn giữa đêm sau cơn mưa lúc chiều .
Ngã lăn trên bậc thềm cửa , sóng soài trên mặt đất ẩm ướt có mùi hương đêm .
Cố gắng mở to mắt, tìm cho bằng được một ngôi sao sáng nhất , ngôi sao độc nhất của bầu trời đêm .
Ở tận cùng điểm sáng ấy, có đủ 3 thứ màu sắc của nỗi cô đơn đến tận cùng .
Nếu cần khóc , cứ khóc .
Dòng lệ sẽ là mực, để viết .....
đăng sơn.fr
CẦN GÌ ĐỂ VIẾT (? )
Ở dưới bài mới tên là " NHÓC " , tôi được một dòng chữ ghé thăm.
Chữ viết :
... " Chào người viết
Người đọc vẫn quan tâm những gì viết ra, đã là câu trả lời rõ nhất.
Chúc người viết thoải mái!
người đọc
NGỘ -
( dt.net )
...
Để có thể viết ( viết một cách khá trôi chảy ) tôi đọc khá nhiều khi sắp xếp dùng thì giờ để đoc. Đọc trên những chuyến tramway khi có việc ra phố,thay vì ngồi ngó châm bẩm những cảnh đời có lắm khi kỳ cục trước mắt : gã cao bồi con ngang nhiên mồi lửa đốt thuốc lá dưới cái bảng " no smoking " - Bà béo tròn kia mở điện thoại la lối chí choé với kẻ đầu dây nói - Đứa con gái ăn mặc ngắn ngủn cụt cỡn nghênn ngang gác giầy lên thành ghế... ) Tôi sợ mình ngứa mắt rồi bị tai bay hoạ gởi nên ngậm câm ,chăm chỉ nhìn vào trang báo ,tôi cẩn thận như kẻ lái xe luồn lách giữa những bản tin quái ác vì sợ bị tê liệt đầu óc - Ở thời này,muốn tìm ra được một vài bản tin vui thì thấy hơi khó vì phải đọc rất kỹ như một kẻ khảo cổ.
Để có thể viết,tôi tìm một cái quán khá yên tĩnh,cẩn thận ngó tới,ngó lui để tránh những cái bàn có đám nguời ăn nói to tiếng vì tôi ái ngại sự kinh động. Nếu không có chỗ nào để ngồi viết thì tôi tản bộ và " thâu hình,chụp ảnh " bằng cặp mắt nhìn và cái memory card trời gắn cho ở não bô.Cuốn sổ tay của mình có chi chít chữ và mật mã đánh số - Khi không tiện ghi lại những sự kiện bằng một dọc chữ thì tôi viết chữ tắt và đánh số mật ngữ.
Đại khái như sau : Trên lề đường ,gặp cảnh cô bé ngồi ăn xin giữa trời đông - ( tôi không thể đứng lại để " viết " với những ngón tay đang cứng lạnh,tôi ghi vào bộ nhớ của mình hai chữ tắt là : Bb ( về nhà,tôi khai triển bài viết và bắt đầu mổ chữ - B là :bé - b nhỏ là :buồn- và ngón tay chạy chữ.
Đơn giản thế thôi.Viết kể lại một cảnh tượng và viết như thế nào để có sự trung thực thì là một chuyện khác.Ta có cần thêm mắm thêm muối vào bài viết cho câu chuyện được mặn mà không? Và sau khi đã " ba xạo " thêm bớt như thế,ta có nghĩ là mình đã nói xạo không?
Có lần bị " chận đường " phỏng vấn ,tôi nói với ông ký giả và hỏi ông :
- Ông có nghĩ là mình trung thực không khi viết ?
Ông giữ im lặng trong vài giây lát rồi ơ ơ ,hơ hơ. - Như thế,trong ánh mắt của ông,tôi đọc thấy chữ hoàn cảnh tình thế,điều kiện và khả năng lương thiện....
Sau vài câu phỏng vấn của ký giả,sau cái bắt tay nhau từ giã,tôi xin ông hãy viết về vài điều vui để đời còn cái mà vui trong sự quân bình.Ông gật đầu,chìa cho tôi cái địa chỉ của toà báo và cái địa chỉ mail của ông.....
Tôi vui khi cám ơn ông vì sẽ có điều để viết.Mở cuốn sổ tay,tôi chọn trang P để ghi vào chữ Presse ( báo chí ) - Trong cái nghĩa của chữ Presse ( báo chí ) ấy còn một nghĩa bóng là " Ép " - Presser. Nguời ta có thể ép lòng,ép lương tâm khi viết vì những lý do riêng để có lợi lộc.....
Ngộ cái là,làm gì thì làm ,khi ngồi im ngó lại cái tôi của mình,mình có thấy mình gian dối hay không? Ngộ lắm ! Giữa cái " Có " và " Không " lẫn lộn là những điều còn chỗ để viết. Viết bằng trái tim.
đăng sơn.fr
THỬ ĐỌC VÀ VIẾT THEO MỘT CÁCH KHÁC .
Buổi sáng,dậy sớm,có tí thì giờ đọc vài trang trên một vài Website.Có những bài văn,sưu tầm được tải lên,đọc thấy khoan khoái,dễ chịu vì những dòng,những trang chữ đã cho mình được cái cảm giác sống.Phải thế.Đọc cũng có nghĩa là SỐNG,là thu nhập.
Mở thêm vài trang net,thấy có cái tựa viết về một Ngài " Tiến Sĩ " giấy.Bài viết kể về sự ngu dốt cực độ của một ngài TS khi ông ta sang Nhật Bản có thông dịch viên.Ngài ấm ớ hội tề trước những câu hỏi của người có học thật sự đặt ra.
Đọc và buồn cười quá ! Không nhịn được cười.Định viết vài câu ngắn gọn để cám ơn người đã có lòng tải bài sưu tầm lên và có thể cùng nhau suy ngẫm.
Lại thấy có nhiều người vào viết lời Góp Ý.Có những lời góp ý rất trung dung và sát thực.Đọc thêm vài lời nhân dịp bài viết để lợi dụng tìm
cách " Choảng nhau '' và " Húc " nhau.Thế là những câu chữ viết lời góp ý thành những trận thư hùng thanh toán nhau và phá hư cả cái Chủ Đề.
Lại hết nhịn cười được.Cười trong cái méo mó.Cười khi đọc và cảm nhận thấy trên những câu chữ và cách hành văn có đầy những hậm hực và những lời thóa mạ bất chấp sự tự trọng của cá nhân khi phải dùng đến chữ.
Ô hay ! Chuyện net,chuyện viết,chuyện đời là như thế.
Ô hay ! Ngẫm nghĩ tại sao ta lại phải bi quan trước cái thảm cảnh tiêu điều và sự không biết tôn trọng chữ nghĩa ?.Nói như thế,nghĩ như thế là ta có thể tách " Chữ " ra khỏi cái
" Nghĩa " bình thường như một chất lõi phải có.
Đọc xong,thừ người vài phút và nghĩ rằng mình không nên viết thêm một lời GÓP Ý nào đến từ chữ của mình.Vô ích mà thôi truớc những dòng chữ đã được thể hiện như một đấu trường hoang dã.
Người nói nhiều hay nói ít cũng là nói.
Nói sau khi suy nghĩ và biết tôn trọng điều mình nói và điều người khác đã diễn đạt một cách đứng đắn hay không là một chuyện cần phải đặt ra.
Nghĩ như thế.Mình có những ý nghĩ để viết ra những câu viết này.
Xin thành thật chia buồn cùng Chữ Nghĩa của thánh hiền và cũng xin ngả nón chào chữ nghĩa.
Xin chữ nghĩa chớ buồn.Vẫn còn những kẻ viết biết tự trọng và dùng trí tuệ để diễn đạt ý tưởng đó chứ.
Chữ nghĩa và cách dùng chữ để viết ư ? Viết để học,để diễn giải ,viết và học không phải chỉ để có cái bằng Tiến Sĩ.Có học thức mà không có đủ được một dúm của SỰ TRI THỨC thì có đến 10 cái bằng đại học cũng phải vứt đi.
đăng sơn.fr
.
....
CẦN GÌ ĐỂ VIẾT (? )
Ở dưới bài mới tên là " NHÓC " , tôi được một dòng chữ ghé thăm.
Chữ viết :
... " Chào người viết
Người đọc vẫn quan tâm những gì viết ra, đã là câu trả lời rõ nhất.
Chúc người viết thoải mái!
người đọc
NGỘ -
( dt.net )
...
Để có thể viết ( viết một cách khá trôi chảy ) tôi đọc khá nhiều khi sắp xếp dùng thì giờ để đoc. Đọc trên những chuyến tramway khi có việc ra phố,thay vì ngồi ngó châm bẩm những cảnh đời có lắm khi kỳ cục trước mắt : gã cao bồi con ngang nhiên mồi lửa đốt thuốc lá dưới cái bảng " no smoking " - Bà béo tròn kia mở điện thoại la lối chí choé với kẻ đầu dây nói - Đứa con gái ăn mặc ngắn ngủn cụt cỡn nghênn ngang gác giầy lên thành ghế... ) Tôi sợ mình ngứa mắt rồi bị tai bay hoạ gởi nên ngậm câm ,chăm chỉ nhìn vào trang báo ,tôi cẩn thận như kẻ lái xe luồn lách giữa những bản tin quái ác vì sợ bị tê liệt đầu óc - Ở thời này,muốn tìm ra được một vài bản tin vui thì thấy hơi khó vì phải đọc rất kỹ như một kẻ khảo cổ.
Để có thể viết,tôi tìm một cái quán khá yên tĩnh,cẩn thận ngó tới,ngó lui để tránh những cái bàn có đám nguời ăn nói to tiếng vì tôi ái ngại sự kinh động. Nếu không có chỗ nào để ngồi viết thì tôi tản bộ và " thâu hình,chụp ảnh " bằng cặp mắt nhìn và cái memory card trời gắn cho ở não bô.Cuốn sổ tay của mình có chi chít chữ và mật mã đánh số - Khi không tiện ghi lại những sự kiện bằng một dọc chữ thì tôi viết chữ tắt và đánh số mật ngữ.
Đại khái như sau : Trên lề đường ,gặp cảnh cô bé ngồi ăn xin giữa trời đông - ( tôi không thể đứng lại để " viết " với những ngón tay đang cứng lạnh,tôi ghi vào bộ nhớ của mình hai chữ tắt là : Bb ( về nhà,tôi khai triển bài viết và bắt đầu mổ chữ - B là :bé - b nhỏ là :buồn- và ngón tay chạy chữ.
Đơn giản thế thôi.Viết kể lại một cảnh tượng và viết như thế nào để có sự trung thực thì là một chuyện khác.Ta có cần thêm mắm thêm muối vào bài viết cho câu chuyện được mặn mà không? Và sau khi đã " ba xạo " thêm bớt như thế,ta có nghĩ là mình đã nói xạo không?
Có lần bị " chận đường " phỏng vấn ,tôi nói với ông ký giả và hỏi ông :
- Ông có nghĩ là mình trung thực không khi viết ?
Ông giữ im lặng trong vài giây lát rồi ơ ơ ,hơ hơ. - Như thế,trong ánh mắt của ông,tôi đọc thấy chữ hoàn cảnh tình thế,điều kiện và khả năng lương thiện....
Sau vài câu phỏng vấn của ký giả,sau cái bắt tay nhau từ giã,tôi xin ông hãy viết về vài điều vui để đời còn cái mà vui trong sự quân bình.Ông gật đầu,chìa cho tôi cái địa chỉ của toà báo và cái địa chỉ mail của ông.....
Tôi vui khi cám ơn ông vì sẽ có điều để viết.Mở cuốn sổ tay,tôi chọn trang P để ghi vào chữ Presse ( báo chí ) - Trong cái nghĩa của chữ Presse ( báo chí ) ấy còn một nghĩa bóng là " Ép " - Presser. Nguời ta có thể ép lòng,ép lương tâm khi viết vì những lý do riêng để có lợi lộc.....
Ngộ cái là,làm gì thì làm ,khi ngồi im ngó lại cái tôi của mình,mình có thấy mình gian dối hay không? Ngộ lắm ! Giữa cái " Có " và " Không " lẫn lộn là những điều còn chỗ để viết. Viết bằng trái tim.
đăng sơn.fr
THỬ ĐỌC VÀ VIẾT THEO MỘT CÁCH KHÁC .
Buổi sáng,dậy sớm,có tí thì giờ đọc vài trang trên một vài Website.Có những bài văn,sưu tầm được tải lên,đọc thấy khoan khoái,dễ chịu vì những dòng,những trang chữ đã cho mình được cái cảm giác sống.Phải thế.Đọc cũng có nghĩa là SỐNG,là thu nhập.
Mở thêm vài trang net,thấy có cái tựa viết về một Ngài " Tiến Sĩ " giấy.Bài viết kể về sự ngu dốt cực độ của một ngài TS khi ông ta sang Nhật Bản có thông dịch viên.Ngài ấm ớ hội tề trước những câu hỏi của người có học thật sự đặt ra.
Đọc và buồn cười quá ! Không nhịn được cười.Định viết vài câu ngắn gọn để cám ơn người đã có lòng tải bài sưu tầm lên và có thể cùng nhau suy ngẫm.
Lại thấy có nhiều người vào viết lời Góp Ý.Có những lời góp ý rất trung dung và sát thực.Đọc thêm vài lời nhân dịp bài viết để lợi dụng tìm
cách " Choảng nhau '' và " Húc " nhau.Thế là những câu chữ viết lời góp ý thành những trận thư hùng thanh toán nhau và phá hư cả cái Chủ Đề.
Lại hết nhịn cười được.Cười trong cái méo mó.Cười khi đọc và cảm nhận thấy trên những câu chữ và cách hành văn có đầy những hậm hực và những lời thóa mạ bất chấp sự tự trọng của cá nhân khi phải dùng đến chữ.
Ô hay ! Chuyện net,chuyện viết,chuyện đời là như thế.
Ô hay ! Ngẫm nghĩ tại sao ta lại phải bi quan trước cái thảm cảnh tiêu điều và sự không biết tôn trọng chữ nghĩa ?.Nói như thế,nghĩ như thế là ta có thể tách " Chữ " ra khỏi cái
" Nghĩa " bình thường như một chất lõi phải có.
Đọc xong,thừ người vài phút và nghĩ rằng mình không nên viết thêm một lời GÓP Ý nào đến từ chữ của mình.Vô ích mà thôi truớc những dòng chữ đã được thể hiện như một đấu trường hoang dã.
Người nói nhiều hay nói ít cũng là nói.
Nói sau khi suy nghĩ và biết tôn trọng điều mình nói và điều người khác đã diễn đạt một cách đứng đắn hay không là một chuyện cần phải đặt ra.
Nghĩ như thế.Mình có những ý nghĩ để viết ra những câu viết này.
Xin thành thật chia buồn cùng Chữ Nghĩa của thánh hiền và cũng xin ngả nón chào chữ nghĩa.
Xin chữ nghĩa chớ buồn.Vẫn còn những kẻ viết biết tự trọng và dùng trí tuệ để diễn đạt ý tưởng đó chứ.
Chữ nghĩa và cách dùng chữ để viết ư ? Viết để học,để diễn giải ,viết và học không phải chỉ để có cái bằng Tiến Sĩ.Có học thức mà không có đủ được một dúm của SỰ TRI THỨC thì có đến 10 cái bằng đại học cũng phải vứt đi.
đăng sơn.fr
.
....
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire