vendredi 27 juin 2014

.... THÊM LẦN TỰ BÚT

_
dangson.fr
















- NHẬT KÝ của đàn ông
........






Ngồ ngộ với một ý nghĩ quái lạ từ danh từ Nhật Ký ! 


Chữ Nhật Ký ném cho tôi một hình ảnh rất nữ phái : Họ nỉ non, lòng thòng ghi chép chuyện lòng, chuyện ngổn ngang, chuyện tâm tư ,chuyện lung tung . 


Ngày xưa, còn đi học, chập chững viết , thấy gió thoangthoảng, thấy mưa bay bay ngang cửa lớp, thấy dường như thầm thầm để ý đến con nhỏ nào đó . 


Thấy mình kỳ kỳ . Chẳng biết nói gì với ai . Đành mở tập giấy , mỗi ngày, mỗi ghi vào đó một vài thứ chẳng ra làm sao . Rồi lười, rồi khi đọc lại , thấy mình ủy mị , rồi quăng đó , lãng lờ . 


Con gái thích viết nhật ký như ghi lại một chặng thời gian . Hình như trời sinh ra lũ con trai, đàn ông để không viết nhật ký ( tôi nghĩ đại như thế với những dấu vết như dao khắc của thời gian ) 





.... 



Có một vài người viết đã tâm sự : " Chữ nghĩa vốn không có giống đực và giống cái . Để có thể sáng tác, khi viết, ta nên quên đi cái giới tính của mình ". 



Vậy sao ? Tôi hay đọc vài trang nhật ký của phái nữ vì tò mò, xem họ nghĩ gì , và họ trải một phần nào những ý nghĩ ấy ra sao khi viết ( ? ) Tôi không viết nhật ký, và từ những chặng đường đời đã trải qua, tôi đã thử viết theo kiểu Tự Bút . 


Tự bút là một cách viết theo cách ký sự kể chuyện . Và tôi lẩm cẩm lập ra những chủ đề như Thêm Một Lần Nữa - Viết Để - hoặc là Chợt Nhiên . 


Bây giờ, thay vì viết và dùng danh từ Nhật Ký, tôi thử pha 3 chủ đề đó và trộn lẫn vào nhau . 


Thử xem sao 




VIẾT cho Con Trai . 




Đi làm về , cha thấy con đứng ngoài cổng . 


Hỏi con : 


- Hôm nay không đi làm sao ? 


Con lắc đầu, trả lời cụt ngủn : 

- Tối kia, con đã nói với ba rồi . Con đã nghỉ việc rồi . Ba không tin sao ? 



Cha lắc đầu, chẳng nói thêm câu nào khi quay lưng vào nhà , hỏi chuyện mẹ con . Nàng nói " Kệ nó . 25 tuổi, nó biết nó phải làm gì vì công việc hãng điện thoại của nó đã có quá nhiều áp lực ... " 


Cha lại nín thinh khi nghĩ đến biết bao nhiêu hãng xưởng, thương mại đang thải nhân viên, đang gặp khó khăn để đóng cửa hàng loạt, nạn thất nghiệp đang vượt đến lằn mức đáng lo ngại . 


Trong sự im lặng ấy, cha nghĩ về biết bao nổ lực đã tranh đấu của con khi con được tuyển dụng giữa biết bao đối thủ xin việc làm để có một chỗ đứng . 


Đàn ông không biết nói, ít khi biết thủ thỉ chia sẻ nhất là giữa cha con , cho dù là từ khi con vừa 18 tuổi thì cha không còn nghiêm khắc với con nữa . Theo cha thì khi trưởng thành, cho dù là còn thiếu kinh nghiệm sống thì chàng thanh niên vẫn có một lề lối để suy nghĩ và đi con đường riêng của mình . 


Lắm lúc , thấy con ngồi ăn , tay gắp, miệng nhai, tay kia cầm cái điện thoại với những ngón tay bấm liên tục trên màn ảnh, cha cáu lắm nhưng cố gắng ôn tồn nhỏ nhẹ : 

- Con này, khi ăn uống, con hãy tập trung vào hương vị và hưởng thụ ... 


Con im lặng . Những ngón tay vẫn hí hoáy ở cái điện thoại mắc dịch . Khi con lái xe quá nhanh , bị phạt vạ dài dài, cha nhắn nhủ con , khi con phàn nàn " Úi trời ! Đi làm, có lương để trả tiền phạt, làm giàu cho nhà nước .... " 


Cha nhìn con, kiểu mỉa mai con : 

- Con ơi ! Lỗi tại mình, vả lại nhà nước cần tiền để trang trải chi phí đang thiếu hụt . 


Con lại nín thinh . Hình như con đang nghĩ là " Cái lão già này quá khắc khe , quá ác với cách lý luận như thế " . 


Giữa hai cha con là một khoảng nín thinh . Con chỉ rù rì dí dắc tâm tình với mẹ con mà thôi . Không cạy được miệng con thì cha muốn viết cho con vào ngày sinh nhật 25 tuổi của con vừa qua ,cha muốn kể những câu chuyện , những giọt nước mắt của con khi con nhận được tin về thằng bạn đã đậu xe, nả viên súng vào đầu nó ở một buổi chiều ngập ngụa gió sau thảm cảnh của gia đình nó .... 


Cha không biết viết nhật ký nữa , cha kể chuyện mà thôi - con . 


Có phải những tình huống ở đời này là những câu chuyện ghi lại mổi ngày, mỗi tháng hay không ? 



Trầm lòng để viết , viết giữa những buồn vui .... 



- ( Từ VIẾT ĐỂ ) 




** THÊM MỘT LẦN TỰ HỎI . 




Hẳn nhiên, có lắm lúc thắc mắc và không tìm ra được những câu trả lời một cách thỏa đáng . 


Thắc mắc điều cần thắc mắc . Khi gặp gỡ bạn bè , thì thầm với nhau về đời sống, về mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái . Ai ai cũng có vẻ hãnh diện khi nói về con cái . " Nó " giỏi lắm, học hành đỗ đạt, " Nó " làm quan lớn ở bàn giấy, ở bộ này bộ kia , nó lập gia đình, đẻ con cái . Nó .. Nó .... 




Nhớ có lần sang thăm gia đình ở California , đang lẩn thẩn đứng trước những hàng sách của một tiệm sách khá đồ sộ thì nghe tiếng điện thoại vang inh của quầy tính tiền . 


Bà chủ tiệm ( tôi đoán mò ) nhắc máy : 


- Allo . Alô , tôi đây . 


Rồi bà nói một giọng rất nhanh nhẹn, rất giọng bắc kỳ của thời cha mẹ tôi : 


- Ối giời ơi ! Chuyện thằng con bác sĩ của tôi đấy à . Nó kiếm được khối tiền, lấy cô vợ Mỹ, xây cái biệt thự to lắm trên đồi Long Beach . Sung sướng lắm ! Ối dào ơi ơi ! 


Đứng lựa sách . Không muốn nghe thì cũng phải nghe chuyện bà mẹ tự hào và đang nổ tanh bành về cậu ấm khoa bảng . Tôi gật gù để hưởng ké cái lâng lâng của một bà mẹ có con thành đạt , cho dù thay vì nhỏ giọng tâm tình thì bà mở máy oang oang hết cỡ làm như sợ khách không nghe thấy . 


Chọn sách xong, ra quầy trả tiền . Bà bán sách hỏi : 

- Hình như ông đến từ xa . Mà này ông . Ông đến từ Paris há ? Trông ông khác người bên này quá . 


Tôi tròn quay hai con mắt : 

- Bộ bà thấy cái gì khác lạ ? 

- Giời ! Nhìn cách ăn mặc thì đoán ngay . 



Tôi cười , cười , định hỏi bà một câu về cậu con trai thành đạt của bà : Này bà . Cháu nó có hay về thăm mẹ không ? 



Ở một người cha, người mẹ , tôi yêu thích câu trả lời là " CÓ " - ( Chúng ngoan và hiếu thảo lắm cho dù là bận rộn cách mấy đi nữa ) 


Cha mẹ nào mà không muốn được con cái tề tựu dắt díu nhau về thăm hỏi mình ? Tôi đã thấy và vui với những nụ cười rạng rỡ của những cha mẹ có con cái, con cháu về thăm và tôi yêu những đứa con ấy . Nó , dẫu là có làm đến chức tổng thống, chủ tịch, thủ tướng mà khi về thăm mình thì yêu cầu nó lột cái chức vị ngoài đời của nó ra để đơn thuần trở lại là một đứa con . 



Khi viết những điều này, tôi thử chụp cho bạn những lời tâm tình của những đứa con biết nghĩ, những bậc cha mẹ biết hy sinh, biết bảo bọc lo lắng cho con cái . 



Hình ảnh một người con gái lo lắng cho bà mẹ quá lớn tuổi đang cùng ở chung một mái nhà của mình : 

- Mẹ tôi yếu lắm rồi . Bà đang bị mất trí nhớ . 



Hình ảnh của một người con khác vừa chôn cất bậc sinh thành : 

- Tôi cũng mừng cho cha mình đã quy tiên vì đã không còn bị hành hạ vì bệnh tật ... 



Biết bao đứa con đã quay lưng đi sau khi đã đủ lông đủ cánh ? Biết bao nhiêu những bà mẹ, ông bố ngẩn ngơ trông ngóng tin tức của con cái khi chúng biệt tăm . 


Khi gõ những dòng chữ này, tôi đang nghĩ, đang nhớ về mẹ tôi . Bà không phải là đọc giả của tôi nhưng bà thích nghe con trai mình nói : - Mẹ ơi . Sáng nay, con rất nhớ mẹ . Mẹ ơi " 



Tôi thèm nắm lấy bàn tay mẹ, để yên trong bàn tay mình trong một chốc lát im lặng . Hình như, đàn ông không biết nói chuyện vì kém cõi lời ăn tiếng nói . 


Thôi thì , mình viết . 




Viết thêm một lần nữa khi nhớ lại những câu mà bạn bè đã dặn dò thăm chừng nhau : - Đừng quá lo lắng cho việc làm của con cái . Chúng đã trưởng thành và có khi tính toán hay hơn mình . Thời đại mới mà . 


Phải rồi ,thời đại quá tiến bộ có sẽ làm hao hụt đi cái tình cho cái tình không ? 



( Mỗi người chúng ta đều có câu trả lời cho riêng mình ) 


đăng sơn.fr



...

Aucun commentaire: