samedi 16 mai 2015

* Cám Ơn Em ( notre histoire )

.






Cám Ơn Em <








.
 Sự cám ơn là điều phải có và cần thiết .
 Vậy thì anh viết chữ Cám Ơn .

 Có rất nhiều thứ để cảm ơn như chữ BonJour - Lời chào .
......


 Ngày nọ, đọc tờ báo nói về xã hội, thấy nản :
 Họ viết  : Thời bây giờ , hình như người ta ngại  nói lời chào và chữ ' cám ơn ' nhau . Thời gian của nền tiến bộ làm như mình không còn thì giờ và mình lạnh lùng .


 Ở ngụm cà phê thứ hai, anh ném tờ báo vào sọt rác và đậy nắp thùng  rác lại .
Nhấp ngụm cà phê thứ 2, nhìn vào tờ lịch treo ở bếp,  anh hoảng hồn : Bây giờ là giữa tháng 5 <
 Có nghĩa là từ hơn 1 tuần nay, em và anh im lìm như nghĩa trang .

Nhấp ngụm cà phê thứ 3 , nhìn  đến con số 31 tháng 5 <
Anh nghĩ trong đầu : Có lẽ em đã chết ngắt . Hoặc là em đã quên anh .


Ở ngụm cà phê thứ 4 , nhìn vào con số 1 tháng 6 , anh ngậm ngùi để sửa soạn đi đám ma của em .
( Có nhiều cách để chôn cất một người : Giọt lệ nóng - Một nén hương - Một lời nguyện ... )



 Nếu em chết , anh đọc kinh lạy cha như sau bằng Pháp Ngữ :
" Mon père qui est aux cieux . Lạy cha chúng con ở trên trời . ý cha cả sáng ...
   Nhỏ ấy chết ngắc rồi . Xin giữ linh hồn của  Nhỏ ...... "


 Rời lời nguyện ấy, anh sẽ tìm một chỗ ngồi ở đầu phố nhìn thiên hạ và anh mở bloc-notes để viết :

"    Em !
   Vậy thì vậy . Anh chúc em yên nghỉ nơi chín suối . Anh còn ở lại để nhìn ngày qua ngày ...... "
 Amen -


.....

 Viết xong, anh mượn ai đó cái bật lửa để đốt mẩu giấy có lời nguyện ấy -
 Xong phần - Xong chuyện .
 ...



2-


Ai ngờ , chiều nay, giữa những công việc đầy đầu và khung trời xám xịt , anh nhận được tin em .Té ra em còn sống .
 Em nói đang ở phi trường và chờ anh ra đón em .

 Hú hồn !

 Máy điện thoại ngừng sau tiếng Ừ của anh .
 Cả cái thành phố này làm như nhẩy cỡn lên với tiếng Ừ ấy .
   Tiếng máy xe cũng lên tiếng Ừ .
 Những con đường vùn vụt gió cũng biết gật đầu thay cho tiếng Ừ ấy .



     Đến điểm hẹn ở cái quán nhỏ tí xíu ở phi trường ,anh  nghe thấy tiếng ' Ừ ' ấy ở môi mắt em .
(  < Hình như anh thấy cay cay ở mắt < Hình như chẳng có chúa phật nào  dự lễ đám tang của em  ) - Em còn sống sờ sờ . Cái áo đầm màu ...  Cọng môi màu..... những ngón tay màu .........  ?)

Anh bị câm nín bất ngờ .

Em cũng bị câm nhưng không bị điếc, bàn tay em nghe anh nói :
- Em - Em !


<
 Thế thôi, anh kéo cái valise có hai bánh xe của em ra cửa, chỗ bãi đậu xe .
 Hai chúng mình, chẳng ai nói gì với nhau .

 Nụ hôn ở trong xe biết nói :
( ---------------------------------------)








< Để Em Mềm Hơn Mọi Ngày <










 Chờ anh vượt hơn 3 chặng đèn đỏ, em mới lên tiếng :
- Ông chạy quá nhanh, coi chừng bị phạt đó , ông ơi !

 FM của radio đang để bài Something.

 Vượt thêm cái đèn đỏ thứ tư , anh quành xe về nhà . Con đường có 100 giọt mưa và vận tốc của gió là 89 cây số / giờ .
 Anh húc đầu xe vào cánh cổng vườn có đầy hoa hồng củat háng 5 
 Hai cánh cửa tội nghiệp bung ra  cho em thấy khoảng vườn cỏ vừa cắt  ngày hôm kia ( khi anh sửa soạn cầu nguyện cho linh hồn nhỏ nhoi tội tình của em )

 Mở cửa xe, nắm bàn tay mềm mềm của em .
 Anh lắng nghe tiếng đàn chim hót vang ở mái nhà . Những sợi tóc của em trên bờ vai tròn tròn cũng đang hát như chim hót .
    Anh ghé môi vào gáy tóc em , tìm cho bằng được một mùi hương . Không phải là hương nhang trên bàn thờ có di ảnh của ai đó  . Chỉ là mùi của em .
   Mùi của một con dốc mà ngày nào anh đến tìm em .
Mùi của một thứ bóng tối mà em  đã xấu hổ đón nhận ở một quãng đường có nhiều sương mù  khi ta rời đường phố .
Mùi của  một thứ không thể nào đặt tên .

Em biết - và em giữ yên lặng . Lặng yên như những khung cửa sổ trường luật ngày nào anh đã quay lưng .
 Ở đó - có những đạo luật cấm và cấm .
 Ở đó ,anh tìm rất kỹ để không thấy những khoảng luật lệ nào cấm ai yêu ai .
Em biết rõ là như thế khi anh mở khung cửa sau vườn và cười nhỏ với em .
Anh nói với em bằng ánh mắt :
- Có những buổi chiều rất im lìm, ở đó, dưới gốc cây kia là chỗ anh ngồi viết .
   Anh  yêu thích anh khi anh viết thư tình dài nhất thế kỷ . Viết xong, anh đốt tất cả vì anh sợ thấy mình sến và cải lương quá thể .... -


 Nói xong bằng ánh nhìn, anh kéo em vào nhà bếp, đặt em ngồi xuống cái ghế màu rất cải lương - màu hồng nhạt -
 Anh đạo diễn màn làm bếp :
- 4 trứng chiên - em 1, anh 3 .
  Ba chén cơm nóng - anh  2 , em 1
Thêm ba quả cà pháo  để chia nhau .


 Khi chúng mình nhai cơm,anh vặn cho em nghe bản nhạc rất mùi , mùi quê hương mà hôm kia anh đã khóc khi nghe .
   <<<<<<<<<<<<<<<< bản nhạc kể  chuyện thằng bé nhớ về quê nội - khi trở về trên chuyến xe đò, thì biết là bà nội mình đã mất tự năm nào .


 Bà ơi !
 Má ơi !
Em ơi !


 Anh đang muốn khóc như những kẻ ủy mị nhất trần gian này .
 Em có cách nào an ủi anh,chứ ?
 Làm sao em hiểu được ở những điều anh đã chưa từng kể cho em nghe .
 ?

 Làm sao ?
 Đừng đi đâu nữa - Em
 Ở lại đi .
 Ở lại với chiếc áo bà ba .
 Anh  cũng ở lại bên em .
 Một ngày nào đó , anh sẽ giã từ giấc mơ làm nhà văn để có em .



Ở góc yên tịnh nhất trong quả tim em, anh sẽ trở thành nhà văn để viết một câu chuyện duy nhất : " Chuyện của chúng mình " ....













..




 đăng sơn.fr

Aucun commentaire: