.
Sau Cánh Cửa Đã Đóng .
Là kẻ thích những gì cũ kỹ , tôi hay đi lại những con đường xưa . Mắt nhin ngắm như tìm một trong những dấu tích .
Những ngọn gió luà , những màu nắng nào đó trên những bụi hoa của ngày hôm nọ , hôm kia không bao giờ giống ngày hôm nay . Tất cả đều thay đổi như ngày tháng của hôm nay không bao giờ quay trở lại .
Duy , chỉ có một điều là hình ảnh và chữ viết là còn ở lại .
Sau cánh cửa của diễn đàn đã đóng , tôi đọc lại những gì em đã viết trong những thoáng vội vã và không vội vã . Tôi biết em không là nhà văn và sẽ không bao giờ có thể là một nhà văn như có lần tôi đã viết góp ý cho em ở vài bài viết vì tôi nói thật và thẳng thừng : " Văn của em là loại văn nói ( như người ta hay nói chuyện ngoài đời, cho dù biết nói, biết diễn đạt ...."
Em đã công nhận điều tôi nhận xét và bảo là tôi khó tính như một cụ già ( Lão )
Em không có thực chất là một kẻ biết cắt gọn và dùng văn phong với tất cả kỷ thuật để dụng ngữ trên câu chữ nhưng tôi nhận thấy vài điều chân thành từ cách đùa nghịch trên câu chữ của em qua những bài kể chuyện về hình ảnh nghệ thuật và văn nghệ .
Em hì hà để không giận gì tôi khi tôi bảo em là một con nhỏ xảnh xẹ và xí xọn ( Ẩn ngữ kiểu của tôi : XX ) Và em đã chấp nhận tôi gọi đùa em là cô giáo xí xọn .
Hôm nay, trở về nẽo cũ . Mở cánh cửa của chữ nghĩa và xem lại những hình ảnh, tôi giữ lại một hình ảnh của em để viết .
Không viết cho một nhà văn có đầy đủ chữ nghĩa và lắm khi rất ảo dạng khi lạm dụng ngôn từ như một cách điểm trang màu mè ... Tôi viết cho một mối tình cảm khi biết em đã có lần viết cho tôi ở những trang viết lặng lẽ nhất đến từ tâm hồn .
Tôi cảm ơn em nếu biết đâu, có một dịp tình cờ ghé vào đây để đọc những hàng chữ này .
( Đừng làm nhà văn để em mãi là em - Thật Tình . )
đăng sơn.fr
SO SAD TO SAY GOOD BYE
...Mtn.
....
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire