. dangson.fr
Cảm Nhận -
Theo dõi một vài chủ đề Góp Ý khi đi dạo qua phím chữ . Đọc thấy vài bình luận và vài bài đề cập về hình thức phê bình ( nhận định ) về cung cách viết của một số tác giả ... - Mình giữ im lặng để có thể đọc và hiểu qua vài điều .
Để có thể nhận định một cách khách quan một văn phong và một ( trong những ) chiều hướng sáng tác, ta nên gạt bỏ như thế nào sự chủ quan cần thiết và có khi rất cần có của mình ra sao ? Như thế nào ?
Nếu cần viết lời góp ý , ta nên nhẹ nhàng hay sẽ rất mạnh bạo trên câu viết của mình ?
Điều nhận định và phê bình không phải là điều dễ dàng khi đụng đến sự tự ái và một phần nào sự nhạy cảm của người viết . Người viết là ai ? Hắn có đủ bình tâm và có chăng một thứ bản lĩnh đã và đang có để sửa đổi hay sẽ cố sức kháng cự ?
Hắn sẽ tiếp tục viết và đọc .
Viết gì ? Đọc gì ?
Đây là vấn đề của thời gian -
3.
MONGMANH .
Ngày xưa có một con bé thích đọc sách . Nó có đôi mắt to, tròn và rất đẹp để hay mở to mắt khi lục lọi tủ sách của gia đình và tìm đọc như một cách khám phá thế giới .
Thế giới là cả một sự huyền bí từ khoa học , chính trị, tâm lý, nhân văn .
Thế giới luôn có sự tĩnh và động . Giữa hai trạng thái ấy là nội tâm . Tâm trạng có hình ảnh và sự chuyển động của tâm thức . Điều khó khăn là đọc và biết gạn lọc để giữ lại những điều cần giữ để nuôi dưỡng tâm hồn của mình .
Ta có thể đọc rất nhiều thứ nhưng ta không thể là một cái thùng rác để chứa tất cả những điều phế thải của rác và cặn bã .
Muốn hiểu thế nào là RÁC thì rất dễ, ta bỏ thì giờ đi ngang sạp sách báo, ta sẽ chạm mắt vào những cái tựa có vẻ đao to búa lớn in bằng chữ rất đậm để bắt mắt qua các hình ảnh khác choáng , khá nhạy :
Chuyện rác của xe cán chó, chó gặm bánh xe .. Chuyện gái chân dài uốn éo tạo cách giật gân và chuyện ký giả loại bèo nhèo biến thành ruồi nhặng để viết và bán giấy ....
Chuyện quan lớn, tài tử, ca sĩ ăn thịt đàn bà, đàn ông ở nhà hàng, ở khách sạn . Chuyện .....
Con bé đủ sức để loại bỏ những chuyện vớ vẩn để tìm đọc những điều khó khăn hơn từ những bản dịch của các văn hào khắp nơi . Và con bé mơ thấy mình viết văn , hy vọng mình thành nhà văn .
Sau bao năm tháng hì hục viết . Viết và xóa . Viết ở các diễn đàn và cảm thấy hụt hơi, nản chí vì thiếu kiên trì .
Và con bé biến mất như tan loãng vào bụi mờ . Thứ bụi của thời gian rất vô tình và mỏng manh .
Tôi muốn nói với con bé ấy một điều : " Cháu nhỏ đừng mơ làm nhà văn nữa . Hãy trở thành đàn bà và viết chuyện của mình bằng chính cuộc đời thật của mình " .
Văn chương - theo một cách nào đó - chỉ để làm dịu hơn một chút đời sống của mình .
đăng sơn.fr
....
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire