.
TẢ THỰC
Một mình một phố
Một phố một mình
Phố như không mình
Mình như phố vỡ…
Tất tả cho đi
Tất tả nhận lại
Tất tả cô đặc
Tất tả hòa tan…
Tôi ơi đừng gục
Tôi ơi đừng đau
Tôi ơi phố vỡ
Tôi ơi nát nhàu…
.
.
DỮ LIỆU CHO EM
Có thể còn ngồi gần hơn được nữa
Nhưng em về để cõng lại hạt mưa
Cái nhíu mày nơi anh khó hiểu
Em tự tin thả vẩn vơ về nơi bắt đầu.
Những dữ liệu cho một ngày sẽ tắt
Những ồn ào rồi cũng chợp mắt
Những ý nghĩ rồi cũng tìm đường tránh mặt
Nếu một ngày em không như mọi ngày.
Không phải giấc mơ nào cũng có thật
Không phải sự thông minh nào cũng thuộc về cấp cộng riêng anh
Không phải em tạo bức tường cho em ẩn dụ
Em đã quen cư ngụ, quen cả thuộc tính thu mình.
Ngoài kia tháng ba rành rọt
Ngồi đánh vần nội dung bài thơ vừa tạm trú
Cuộn mình trong chăn ngủ
Đợi một ngày từ âm điệu tháng tư…
thynguyên -
()
NỤ TẦM XUÂN
Em qua mùa đông mặc áo
ủ ấm cho giấc mơ người tặng lời cầu hôn
đêm qua.
Em độc hành
với mùa xuân đợi
chờ anh ở phía bên kia những giằng xé
đời thường.
Có gì đâu
gia tài em chật ních những nụ cười
hàng tá sách văn chất chồng năm mười bẩy
con còng no sóng vần vũ vùi sâu dưới cát
mà em thì chật hớ những vần thơ.
Có gì đâu
cái bóng đổ xiên
chạm đáy mọi ưu tư thuần khiết
em nông nổi
em thờ ơ
em đánh mất
dòng tin nằm gọn mấy từ.
Có gì đâu
em dấu ước mơ gần
kiệm cả cái nhìn anh sâu thẳm
lá tầm xuân
ngọt mưa xuân
nở bung một khoảng trời mới
nơi ấy
em tắm tuổi ba mươi.
--------------------------------------
thynguyên -
BUỔI CHIỀU RƠI
Ngồi trước em
Anh toan tính điều gì
Chỉ ly cafe biết
Chỉ gió biết
Chỉ đất biết
Và anh biết.
Chẳng phải đàn bà trên thế gian này cạn
Chẳng phải ngôi nhà anh thiếu nụ cười
Chẳng phải bếp hồng bên anh lạnh
Mà chỉ bởi buổi chiều đánh rơi…
Buổi chiều đánh rơi khuôn mặt em
Duyên phận đã khóa đi trên cát
Buổi chiều đánh rơi bài thơ đêm qua anh ngập ngừng trốn viết
Ngập ngừng gửi trên phiên bản yahoo.
Anh đừng tập nói những lời có cánh
Đừng nhặt lên những thứ em vô tình đánh rơi
Để người đàn ông trong anh biết lối quay về
Để người đàn bà trong em không thấy mình có lỗi…
-------------------------------------
Thy Nguyên xin phép được đăng lời giới thiệu của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều cho Cầm Mưa.
NGƯỜI ĐÀN BÀ KỂ CHUYỆN
Với cách nhìn của mình, tôi nhận thấy : Có một người đàn bà ngồi xuống, vấn tóc chậm rãi và bắt đầu kể cho tôi nghe những câu chuyện. Ngôn từ của chị giản dị, thành thật, chính xác, cảm xúc kìm nén nhưng da diết. Người đàn bà ấy có tên Phạm Thúy Nga ( Thy Nguyên ).
Mỗi câu chuyện chị kể cho chúng ta trong đó có tôi chính là mỗi bài thơ của chị khi tôi đọc xong. Mỗi nhà thơ đều có cách công bố bài thơ của mình theo một lối riêng. Hay nói cách khác là sự xuất hiện con người họ trong bài thơ của mình. Người xuất hiện như một vũ nữ, người xuất hiện như một người mẫu, người xuất hiện như một nhân vật của giới showbiz...Còn Phạm Thúy Nga ( Thy Nguyên ) xuất hiện như một người đàn bà bình dị trong một ngôi nhà. Người đàn bà đó ngồi xuống hơi thu mình và bắt đầu kể câu chuyện của chị.
Thơ ca hiện đại luôn chứa đựng một câu chuyện chứ không phải chỉ trình bày một trạng thái cảm xúc. Chính vì thế, nó dần dần loại bớt tính từ trên con đường của nó. Chính điều này là một thách thức đối với nhà thơ. Nhà thơ không còn dựa vào sự du dương và tính thuận tai bởi các tính từ. Nhưng nếu đi qua được thách thức ấy, nhà thơ sẽ tạo ra độ sâu và tính hiện đại của bài thơ.
Phạm Thúy Nga ( Thy Nguyên ) khởi sự những bài thơ của mình không phải là đặt một ý chí để đối mặt với thách thức đó mà là bởi nhu cầu cần được lên tiếng, cần được chia sẻ và lý giải các trải nghiệm trong cuộc sống tình yêu, gia đình và xã hội của chị. Bài thơ Bốn người đi lạc là một điển hình của cách kể chuyện đó. Một bài thơ với lối kể chuyện khúc triết nhưng nhiều hình ảnh thi ca mới mẻ và chứa đựng trong nó một cảm xúc da diết vô cùng. Sự kìm nén cảm xúc trong bài thơ này đến độ tôi cảm giác rằng chỉ chạm nhẹ vào là nó sẽ bùng nổ thành một tiếng kêu xé lòng.
Giọng và lối kể chuyện ấy là của chị. Chị chỉ có thể làm cho người nghe không rời bỏ câu chuyện của mình là khi chị không rời bỏ lối ấy và giọng ấy của chị. Có một vài bài thơ trong tập thơ này đã chứng minh điều đó. Những bài thơ ấy đã có những hình ảnh, những câu rơi vào sự diêm dúa, cầu kỳ mà nó không phù hợp với chị. Ngay tức khắc, nó làm cho người nghe bắt đầu mất sự tập trung, nhìn đi nơi khác và lắng nghe những điều khác.
Nếu coi mỗi bài thơ chị viết như việc chị ngồi xuống kể một câu chuyện thì mỗi khi kết thúc câu chuyện chị đứng dậy và lặng lẽ ra đi để lại cho người đọc một trải nghiệm, một bài học, một suy ngẫm. Nó để lại cho người đọc một không gian. Và trong không gian tĩnh lặng nhưng nhiều xao động bên trong ấy, người ta bắt đầu nghĩ đến ý nghĩa của đời sống. Chính vậy mà không ít những câu chuyện chị kể đã không rời bỏ ta hoặc ta không rời bỏ chúng.
Hà Nội 11/2013
Nguyễn Quang Thiều
EM RU EM
Đêm
em thủ thỉ
quấn vào em chiếc khăn sót lại.
Đêm như em
đêm như anh
ngược mái tóc về sau
cây cọ khua ngang vần dọc.
Em bớt cái nhìn ảm đạm
vẽ tranh trong trí nhớ ngọt lành
một ngôi nhà màu xanh
một ngôi nhà em anh
đứa trẻ ngồi đợi mẹ tan ca về sớm.
Lô nhô gió cuốn cửa
giả định vô tình
đêm
cây cọ ru mình...
.....
Thy Nguyên .
-----
VIẾT để Kể Chuyện
Thấy không cần thiết để nói,để viết về Thy Nguyên nữa , vì bao nhiêu điều giới thiệu và ca tụng không cần phải có trong thế giới chữ nghĩa của cô .
Từ một ngày cũ, Thy Nguyên nhỏ nhẹ khi ghé thăm tôi :
- Học trò có bản thảo, thầy có cách nào đọc và sửa chữa ,góp ý kiến và viết cho em lời tựa trước khi xuất bản .
Tôi cười , trêu ghẹo cô :
- Tôi ghét cách làm thơ của em . Chúng như những bật thang chữ lên hàng,xuống hàng và chúng làm tôi đau nhói .
- Em biết mà . Thầy không thích cách làm thơ của em, thầy chỉ yêu những con chữ của học trò người dưng là em mà thôi .
Thấy lạ lùng :
Em đã kể gì trong những câu chữ ấy ? :
LẠNH
Sáng nay trời đôt nhiên nhiên lạnh
Chẳng muốn chạm vào đâu
chẳng muốn nghĩ đến đâu
để nguyên mọi quẩn quanh trọn vẹn...
Em có lạnh
đừng lạnh tâm hồn
đừng cho đi tiếc nuối
đừng giãi bầy với chữ
đừng viết thơ bằng lòng thù hận
chưa khô. (Lời anh nói trong mưa).
Quá khứ hai đầu đu đưa
đeo bám khi em ngủ
đeo bám cả vòng xe xuống phố
tội cho em gió lạnh trở mùa...
(Đêm trắng 12/2010 )
Sáng nay trời đôt nhiên nhiên lạnh
Chẳng muốn chạm vào đâu
chẳng muốn nghĩ đến đâu
để nguyên mọi quẩn quanh trọn vẹn...
Em có lạnh
đừng lạnh tâm hồn
đừng cho đi tiếc nuối
đừng giãi bầy với chữ
đừng viết thơ bằng lòng thù hận
chưa khô. (Lời anh nói trong mưa).
Quá khứ hai đầu đu đưa
đeo bám khi em ngủ
đeo bám cả vòng xe xuống phố
tội cho em gió lạnh trở mùa...
(Đêm trắng 12/2010 )
BA MƯƠI HAI CHỮ
Đông
gõ nỗi nhớ của em
gài lên mây
chạm cả chút vô hình
sót lại.
Người
cầm chừng nỗi nhớ ngươì
vay trả vay
cuộn tâm tình câu chữ
chất dày...
Đông
gõ nỗi nhớ của em
gài lên mây
chạm cả chút vô hình
sót lại.
Người
cầm chừng nỗi nhớ ngươì
vay trả vay
cuộn tâm tình câu chữ
chất dày...
Em viết như thế - Làm cách nào cho tôi có thể hiểu đầy đủ những gì chất chứa khi em thắp đèn ngồi viết ?
Có người đã nói : Thơ là sự diễn đạt của cảm xúc . Đừng dày vò, tìm hiểu ngôn ngữ ở tận đáy sâu .
Mỗi người , khi đọc thơ , họ lắng nghe để nắm lấy một thứ sâu lắng ẩn mình trong câu chữ .
Ở những người làm thơ, có lần tôi tâm sự với em là tôi e dè và sợ nhất là những sáo ngữ, giả vờ màu mè đóng kịch với những ngôn từ đỏm dáng .
Ở em, tôi tìm thấy một ngôn ngữ đơn giản , ngộ nghĩnh với cách buông thả ý nghĩ lạ lùng .
Khi đọc thơ em . Tôi thấy có những ngọn đèn thao thức . Vì thế, tôi hiểu " Tại sao chúng mình làm thơ "
Hãy sâu, hãy lắng .
đăng sơn.fr
( cuối năm 2013 )
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire