dimanche 8 décembre 2013

THƯ TÌNH NHIỀU CHUYỆN ....

.













Em !


Lẽ thường thì anh  ghét những kẻ lắm chuyện ,ngồi lê đôi mách, từ những cái  lắm chuyện của họ mà đâm ra vỡ chuyện...


   Để nhận diện những kẻ bô la,bô lô đó thì khi đi ngang một nhóm người,em chỉ cần liếc thoáng qua là thấy rất rõ : Họ ghé vào tai nhau, hai con mắt láo liên chạy qua chạy lại với cái ống kính quay 360 độ . Họ rì rào,rì rầm ,thêu dệt và bỏ thêm muối,tiêu,ngò,hành tỏi + đường cát  cho đủ mùi vị .



   Em !



   Anh sợ ngộ có ngày anh cũng thành dân lắm chuyện thì bỏ mạng sa trường . Người ta hay nói : " gần mực thì đen,gần đèn thì .... nóng " .

   Ở nghĩa đen của mực ( không có nét thư tình )

  Ở nghĩa bóng của đèn ( không có bóng tối của nét cô đơn )



  Để không bị trở thành kẻ lắm chuyện,anh phải  học  chữ Tách Bầy và Nhập Thể của triết học .


  Tách bầy là một sự  tự chủ để có thể đứng, nếu cần đứng vững một mình . Ở cái thế giới này,ta hay bị hoà đồng hóa theo một phe phái và chiều hướng suy nghĩ của họ :


- Phải nghe,phải nghĩ và phải nói giống đám đông để nhập bầy tạo sức mạnh ,kiểu đoàn kết

- Phải theo phong trào ca nhạc,hàng hiệu,phải khoa trương trưng bày và chạy thật nhanh để có chỗ đứng,chỗ ngồi tốt ...



   Phải... Phải ....




   Có những ngày,anh nổi cơn khùng lên để tách bầy . Con người cần đoàn thể và những cái bầy như bầy thú chìa nanh theo kiểu đa số thắng thiểu số .


Phải,phải ..... cái con khỉ đột !



  Anh bỏ cái đám đông hỗn loạn ấy,đi hoang . Đi như ở một ngày tuổi trẻ ấy ,đã khăn gói bỏ nhà đi bụi đời để nếm rõ cái khát,cái đói với những đồng tiền còn sót lại trong túi . Khi bò về nhà, nếm lại  sự ấm áp của không khí gia đình,lại thấy quý ,thấy thương .


   Em có biết cái cảm giác tách rời ấy ra sao chưa  ?


  Tách thứ âm thanh ồn ào của một sân khấu đầy đèn đuốc,đầy mùi vị son phấn hóa trang màu mè sau một buổi trình diễn , cởi đôi giầy,cởi bỏ trang  phục,xa rời những tiếng vỗ tay,tiếng huýt sáo chê bai khen ngợi của đám đông và lẳng lặng đi tìm lại chính mình .



Em thử ngắm nỗi lặng yên nhất trong ý nghĩ của mình và thử khám phá ra chúng,xem chúng ra sao ?


Những lần tách rời đám đông nhếu nháo như thế,anh có những góc đường yên tịnh của mình . Đi rất chậm ,mắt chỉ cần một hàng cây thưa gió,tai chỉ cần nghe tiếng rì rào của những chiếc  lá rơi nào đó bên lề . Có khi anh ngồi bệt xuống bên bờ hồ,nghe tiếng chim hót ,chúng vui vẻ với thiên nhiên, chúng không biết đố kỵ,ganh tương như loài người chúng ta....



      Chỉ cần một chốc lát lìa xa mọi người như thế,để nhận thức được cái lạc loài có chủ ý của mình, mình lại  tìm về đồng loại và mình có thể chọn loại nào để có thể hòa đồng .


     Khi  ở giữa họ,anh hiểu điều mình muốn nghe gì, muốn hiểu điều gì . Họ đưa đẩy chuyện ư ? Anh hỏi họ :


    - Bạn có bằng chứng về điều bạn đang nói không ?


   Nếu họ dẫn chứng theo một cung cách  khá vững và thành thật thì mình nghe . Còn không thì  " Bỏ đi Tám ( 8 ) . Tội lắm,người ơi . Ở đời,có báo chí kiểu lá cải,kiểu thêu dệt đánh đấm đủ rồi . Nói về cái gì âm ấm,nói gì về cái tình người cho người thì dễ nghe hơn ......





    Em !


   Anh không lắm chuyện . Anh chỉ nhiều chuyện mà thôi . Vì anh thích kể chuyện sau khi lượm lặt những điều cần giữ lại .


   Anh nhặt được ánh mắt của một người yêu đang lo ngại cho người yêu kia đang bị bệnh nặng,có thể lìa đời . Anh chỉ biết cách là hà tiện lời nói khi vỗ vai người lo  lắng ấy : Rồi cũng qua . Y học bên này tiến bộ mà ,bạn ơi ! "



    Chuyện vui,chuyện buồn đầy đủ như cái thực đơn của đời sống .



    Viết đến đây thì anh sực nhớ đến cái bao tử đang trống rỗng của mình ( Tối qua,mệt mỏi,trời lạnh,sau công việc làm,anh đã đi ngủ rất sớm )


     Nghĩ đến những món nào ngon  ngon dùm anh đi - em !

    Nghĩ đến một ánh đèn ấm áp trên khăn bàn trắng có lọ hoa hồng ít gai,em ngồi trước mặt anh . Đôi mắt chìm vào đôi mắt. Lắng nghe điều anh nói và sẽ không nói .


    Khi ấy ,anh  sẵn sàng hứa với em  : " Anh không phải là tay lắm chuyện "






  Vì thế - Anh viết thư tình .







    đăng sơn.fr 


Aucun commentaire: