vendredi 6 décembre 2013

THƯ .

.






V I Ế T
để giữ lại khoảng khắc của HIỆN TẠI .
 



__________________________________________________ ______________ 






Nếu có ai đó hỏi :


- Ông chọn quá khứ hay là hiện tại ?



Tôi suy nghĩ chút đỉnh để trả lời :


- Không chọn gì cả . Chỉ biết là mình đang sống mà thôi .




Chuyện thật dễ hiểu . Khi sống là mình đang ở thì Hiện Tại . Sống là cảm nhận . Khi viết về một điều gì đó là chúng ta đang giữ trọn vẹn một khoảng khắc của sự có mặt của mình .


Vậy thì,tôi viết . Viết từ một bức thư đến từ nơi xa ( Chỗ đang là mùa đông )




* Notice for Use : Để giữ lại thời gian , khi đọc những dòng này,bạn hãy tạm quên mình là ai - Quên tuổi tác và quên cả giới tính của mình .


Mời bạn biến thành một cô bé để đọc thư .






" Thư từ Nơi Xa .







Cô hàng xóm ( bis )



Có lẽ cô ngạc nhiên khi thấy chữ " bis " sau cái tên gọi là hàng xóm . Tôi cũng ngạc nhiên không ít khi gặp lại cô ở một góc viết khác sau những năm tháng lưu lạc .

Hình như cô hay hoài niệm về quá khứ ( thời ấy,đẹp lắm ! Đẹp như một vùng nắng âm ấm rọi trên những trang sách học trò . Đẹp như ngày mình hay ngồi mơ tưởng thành người lớn để tự do kiểu người lớn ...)


Ngày ấy, khi cô chán đọc những trang sách có vẻ triết lý khô khan,cô lò dò vào những trang net để chơi,để đọc .... Và cô rơi vào trang viết của tôi .



Chẳng biết cô đọc gì đó sau đó,cô để lại lời góp ý với câu hỏi quen quen :


- Chào Ông . Có bao giờ ông viết truyện ngắn không ?




Thấy cái tên nick của cô,tôi tức cười : " Cô Hàng Xóm " - Cái tên này là hình như cô nhại lại từ bài " Cô Láng Giềng " ở một bản nhạc xưa .


Câu hỏi của cô làm tôi ngậm ngùi không ít vì nghĩ rằng đã từ lâu,tôi đã không viết truyện ngắn nữa . Tôi có cả trăm lý do riêng để mất đi cái hứng chí ngồi hì hục viết truyện ngắn gửi báo .


Những đam mê nào rồi cũng đến lúc phải chán . Chán những điều ảo tưởng khi xây dựng hình nét cho những nhân vật . Ở ngoài đời,những nhân vật sống mà mình đã và đang thấy là những đoạn bi hài kịch sống động .


Nói thế thôi . Chán viết truyện thì mình tìm truyện để đọc . Và mình đọc đ
ủ thứ lung tung .
 


1 -



Và từ một lúc ấy,tôi cũng trở thành một độc giả của cô . Khi đọc những nỉ non về một niềm tin vào thượng đế của Cô Hàng Xóm ,có lúc tôi thấy tôi bực mình ,phải nhăn nhó vì có cảm tưởng là cái cô nhóc khó chịu đang là một đứa trẻ chạy theo Chúa để mặc cả và vòi vĩnh ....



Nói thật thì mích lòng như thế này :


Nếu tôi là ông Trời,thì tôi sẽ bảo cô :


- Này Nhóc ! Đừng thắc mắc nữa . Đừng lèo nhèo, ì èo như thế ,ta nhức đầu lắm !



Con bé níu áo :


- Sao lại không chứ ? Chúa có phán rằng " Cứ gõ thì cửa sẽ mở,cứ xin thì sẽ được mà ? "


- Họ viết như thế thôi. Làm sao ta có thể chiều lòng hết thảy mọi người ? Trái đất này đâu chỉ có mình ngươi .



Thế là cô phụng phịu, nước mắt ngắn dài. Lại giận dỗi quay đi .




Có lần,đêm xuống,cô chong đèn ,gõ chữ :


" Có thể tôi đốt sách kinh . Tôi giận chúa rồi . Xin gì cũng chả được "



( Chuyện này thật là động trời ) -

Chúa nghĩ thầm :


- Ơi ! Con gái ơi ! Bộ con đang là một Tần Thủy Hoàng để đốt sách hay sao con ?


Con nhóc h
t mặt,ngang ngạnh :
 


- Ừa,tui giận,tui đốt đó . Ông làm gì được tui á ?



Chúa ngán ngẩm,lắc đầu ,quay đi để mồi điếu thuốc , hít vài hơi cho nguôi giận . Nó đốt sách ư ? Ta chỉ cho cháy nhiều lắm là vài trang giấy thôi. Rồi lửa tắt .



Ngài ngồi xuống kế bên . Hỏi nhỏ :


- Con đang muốn gì ?


Cô ta muốn nhiều thứ lắm . Sợ kể ra không hết,cô chìa cho chúa một cái danh sách dài như tờ sớ táo quân .


* .......


* ........



------





Trời Phật Thánh Địa Quỷ Thần ơi ơi !


Sao lại có những ước muốn nhiều như thế chứ ? Sao không xin một cây đũa th
n cho được việc ?
 



Chúa hãi sợ,biến mất .


Cô nhỏ ngồi bệt xuống đất,lòng thòng nước mắt .






2. 


GIẢI PHÁP 





Thưa cô .



Đây là một trong những giải pháp cấp thời .


Nếu không xin được một cây đũa thần, cô hãy chọn một cây bút có màu mực đẹp . Mở những bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu để nghe như :


- Tôi Muốn


- Đồng Xanh


- Giấc Mơ Hồng .


- Tình Nhỏ Làm sao Úm


- Tình lớn làm sao quên .....




Sau khi nghe, ực thêm vài ly cà phê loại cực mạnh và ngồi ngay ngắn vào bàn ,ngả bút hý hoáy viết truyện dài ,truyện ngắn .




Sau một thời gian viết lách và tịnh tâm ,biết đâu,chữ nghĩa có thể làm mình vui . Vui như một kho
ng trời xanh ngát,thả những bước chân trên đoạn đường rất đẹp,nhìn ngắm mây trời,ngắm hoa trái nở rộ .... Và biết đâu ,sẽ có một lúc cô buột miệng,chúm chím môi cười .
 


Khi cười rất tươi, có một ý nghĩ nhẹ nhàng thoáng qua trong đầu rằng : " Tôi cám ơn Trời đã cho tôi có đôi mắt nhìn ngắm cảnh vật, một vòng tay nhân ái,một tấm lòng vị tha . Cám ơn trời đã cho tôi một mái ấm bình dị và bao điều khác mà tôi đang có : " Hiện Tại "





Chúa ơi !


Em nghĩ lại rồi,em không giận ông nữa đâu . Chuyện nhỏ mà . Em sẽ tìm lại cuốn kinh th
ánh đã lỡ tay đốt vài ba trang . Ở một khoảng trống của quyển sách,em sẽ ghi thêm vào hàng tựa truyện mang tên là !
 


" VIẾT ĐỂ BIẾT MÌNH HẠNH PHÚC " .





Amen .
 





đăng sơn.fr 





" VIẾT ĐỂ BIẾT MÌNH HẠNH PHÚC " . 
Écrire ,c'est la vie et le bonheur . ________________________   

..... 
  









2.




 




KHÔNG ĐI TÌM ĐỊNH NGHĨA  
   
   
   
   ...  
   
   
   
  Chào em - người viết .  
   
   
  Đã lâu rồi,tôi không vào những trang viết của em , và thời gian cứ  trôi như dòng sông .  
   
   Vài hôm nay,trở lại dòng sông chữ của em,tôi đọc rất chậm rãi một bài viết của chủ đề " Đôi Dòng " . Đọc và thấy thú vị về sự loay hoay với cái định nghĩa của tình yêu ( một đề tài không đơn giản chút nào và có lắm điều phiền toái oái oăm )  
   
   
   Tình yêu,tự bản thân nó,đã là một sự mâu thuẩn đến tột cùng . Người ta đã đến gần nó, ngắm nghía ,sờ soạng theo một cách nào đó vào cảm xúc của mình rồi e dè như chạy trốn ,rồi lại có khi ngơ ngẩn,tiếc nuối rồi ngã vào nó ( bị thương nặng hay nhẹ cũng là bị thương ... )  
   
   
   Ở những dòng viết của em,tôi giữ lại một điều diễn đạt :  
   
   
" ......    
Anh và tôi vẫn cứ song song đi qua cuộc đời này, đôi lúc chúng tôi lại như tình cờ va chạm, lại như cố tình va chạm ở một thời gian nào đó của dòng đời, rồi chúng tôi bật ra xa ..xa lắm ..cứ tưởng đời này là vĩnh viễn quên ….Nhưng ai có biết đâu, một cơn gió mùa hạ thổi ngang, một chiếc lá thu rụng ..một thảm cỏ dù xanh tươi hay vàng úa, rồi mây, rồi nước, rồi tiếng động của muôn vật xung quanh, một bóng xe lướt qua, một giọt mưa bên cửa ...tất cả mọi thứ đó điều như mang hình dáng của anh …….Vạn vật mang hình bóng anh, nhưng bóng anh vẫn biệt tăm trong cõi đời này …..Đêm tôi đưa tay cố chạm lấy vầng trăng ….cứ như chạm, như lại xa ….trăng cũng là anh ..ngôi sao xa tít ấy ..cũng là anh ….  
    
Để rồi giọng cười vang của anh, âm thanh trong tiếng nói của anh ...cả tia mắt nhìn rất sâu , rất dịu dàng …..cả vòng tay, nụ môi rất nhẹ ấy ….tất cả điều không có một bản copy nào cả ...anh ...duy nhất chỉ là anh thôi …  
    
Vậy mà anh lại trùng trùng xa ...còn tôi …?  
  

( DiênVỹ )  
   
   
      Chữ " copy " làm ngỡ ngàng . Đúng và không đúng từ nỗi mâu thuấn không hợp lý theo những cách nhìn riêng về đề tài Tình Yêu .  
   
     Đúng ở chỗ là mỗi cảm nhận của mỗi người khi được yêu,bị yêu rất khác nhau ( tò mò,háo hức,đau thương,sung sướng ... )  
   
   Còn về vấn đề sai ư ?  
   
   Có  nhiều người nói : '' Tình yêu nào cũng giống nhau ở sự nhung nhớ khi bắt đầu và chấm dứt bằng những giọt lệ "  hoặc là : " Tình Yêu làm gì có thật vì  là ảo giác  ! "  
   
   
   
         Là một người viết,tôi không muốn lý luận và giải thích lằng nhằng về tình yêu nữa . Nó  ra sao thì mặc xác nó .Tôi để nó yên tịnh trong một gói ( quà ) bọc bằng giấy bao màu hồng,màu xanh cột nơ đỏ . Trên gói quà kinh khủng ấy,tôi cẩn thận gài thêm một tấm thiệp có ghi chữ in màu đỏ : " Warning - Cẩn thận - Bom mong manh - Nổ Chậm - Đừng mở  "  
   
   
   
         Vài hàng thăm chữ của em .  
   
       Tôi chúc em đừng bao giờ mở gói quà có tấm thiệp ác nghiệt như thế .  
   
   
   
   
   
   
     đăng sơn.fr  
   
   ( ThưTừNơiXa )  
  
  
  


Aucun commentaire: