mercredi 18 décembre 2013

Chuyện cổ tích

.










Em tên là ... Em

Em xinh xắn - Tóc dài ngang vai,cười thấy có duyên


Em biết cười bằng ánh mắt

Em yêu bông,yêu hoa lắm

Em yêu mỗi buổi sáng thức dậy,nhìn ngắm nắng xanh ngoài ô cửa...

Nhưng có một thứ mà em yêu nhất :

Là những dòng chữ nhẹ nhàng của hắn - Hắn chưa bao giờ đoạt một giải nào về văn chương rẻ mạt ( Rẻ như bèo nơi hạ giới )

Hắn đùa vui khi nói như tự châm chích mình : " Anh không phải là nhà văn ,nhà thơ " Anh không thể kiếm cơm,kiếm bánh mì bằng chữ viết theo kiểu hò lơ,cầu ván đóng đinh như thế...
Những thằng viết văn,làm thơ hay èo uột và có lắm khi lơ lửng lăn cổ ra chết sau khi tìm cảm hứng bằng rượu,bằng ba cái hầm bà lằng của thuốc ghiền khi muốn viết- Ở đời xưa,đã có biết bao gã theo văn chương và ghiền nàng tiên nâu Opium lúc lơ lững nhìn lên trần nhà ngắm mấy con thằn lằn say khói thuốc ....

Hắn mua sách báo đọc và hắn né mấy tên làm thơ,viết văn như cẩn thận khi băng qua đường né xe cộ....Né kiểu như thế mà có một điều mà hắn không thể nào né được.Đó là ánh mắt của nàng,ánh mắt mà không có kẻ chụp ảnh nào có thể chụp được ( đôi mắt ấy biết giữ lại những đốm ánh sáng lạ kỳ của một thời điểm trong tranh của Paul Cezane vùng Aix en Provence đất Pháp :Thứ ánh sáng pha màu nắng nhẹ,êm,dịu,tình tình mà ta phải đi bộ rất lâu trên một vỉa hè và ngước lên những khung tường để thấy được )

Khi ngã vào một nhịp tim của ai đó,ta thấy lạ lắm : Lênh đênh như rượu - Ly đầu thấy đắng,ly thứ hai thì lìm lịm,ly thứ ba thì đỏ ửng sắc mặt - Ánh mắt của nàng ấy nằm ở ly thứ 4,thứ 5.Khi đã lỡ uống thì chơi luôn cho đủ đà.Thế là từ ngầy ngật qua lìm lịm.Không lịm sao được vơí cái giọng nói pha chè.Rượu mà có pha vị ngọt của đường cát nấu chè thì chỉ có nước lê và lết.

Hắn cố gắng tự chủ khi uống thứ rượu tình không có nhãn hiệu ấy và lưng lửng say nhè nhẹ.Nhẹ thôi để hiểu nàng nói gì.Hắn quên cả nàng ấy tên cúng cơm là gì.Hắn gọi nàng là " Em " . Ừ,em cứ là em,em thả cọng tóc mềm mềm để anh không còn đủ khả năng của một thằng đã có thời đi học vẽ chân dung khi muốn trở chứng họa hình em....
Em cứ là em để anh quên tất cả những notes nhạc anh đã viết ở cái thời chập chững học sáng tác.Những gì anh đã học,đã làm đều là những điều vứt đi khi anh say sẫm ở điểm sáng trong mắt em.

Lúc ấy,anh thảng thốt :

- Ui Ui ! Ui !

Cái giọng kia ngạc nhiên :

- Sao lại Ui Ui ! Em không có tên là Ui ! Anh đang mơ ngủ há anh ?

Hắn ầm ừ để " ui ,ui " thêm vài cái nữa theo kiểu ba trợn,cà chớn .Hắn đổ nhựa :

- Không lẽ tui gọi em là " Mắm ơi .Mắm ơi sau chữ Ui ? Em ?

- Chữ Ui là cái gì vậy ,anh ?

- Là biến thể của chữ " Ơi ".

Cái cô nàng ấy gật đầu không hỏi han thắc mắc gì nữa vì biết hắn đang say tình.
Mưa rơi kệ mưa ngoài cửa quán nước,nắng chập chùng kéo đến chen lấn giành chỗ vơí mưa cũng mặc kệ.Chuyện lẻ tẻ mà thôi . Nàng chẳng có bất cứ một phép lạ nào để biến mình thành một minh tinh màn bạc hương sắc nghiêng ngả thành quách.Hắn cũng chẳng cần nàng có sắc đẹp gợi cảm sexy một cách quá đáng của các nường ca sĩ sân khấu.Chỉ cần nàng ngồi ngoan,yên tĩnh bên hắn và chuốc rượu cho hắn say bằng tia mắt,nàng có ý tốt để nổi cơn từ bi tặng hắn thêm những nụ cười.Ngón tay út của nàng cho hắn cái địa chỉ riêng trên lòng bàn tay hắn .Nàng viết cái tên mới của nàng vừa được hắn tặng : Ui ! ( và cả hai cùng bằng lòng ) Sau đó,hắn chụp ảnh nàng bằng mắt hắn.




...



Bây giờ là buổi sáng.Ngủ dậy , không nhìn vào đồng hồ hay tờ lịch.Nàng tên Ui thị Em chỉ cần nhìn vào khoảng vườn nho nhỏ ngập nắng.Những bụi hoa nhắc nàng nhớ lại bức thư tình mơí nhất của hắn - cái gã nhà văn bất đắc dĩ hay say tình ấy -

Hắn đã viết :

"" Ui ! Em !


Tình yêu của em mà một tai ương và cũng là một phần thưởng cho anh. Tai ương là nỗi nhớ.Phần thưởng là bóng dáng,là tất cả những gì anh yêu nơi em....

Năm nay,Thêm một lần nữa,người ta đang trao giải Nobel cho những người góp ích vào các lãnh vực trên thế giới. Giải văn học không lọt vào tay anh ( anh cũng chả cần và không bao giờ có cái tham vọng ấy - anh chỉ cần tình yêu của em mà thôi )

Anh rất vui khi em khôi hài một cách rất dị kỳ ,em viết : - Anh ! Viết thư tình mỗi ngày cho em đọc.Như thế,có ngày đẹp trời nào đó,em sẽ trao tặng anh cái giải mà chưa từng có trong lịch sử văn học : Giải Nô Bộc ( hậu tận thế ) .


Ui ui ! Mắm ơi là mắm ( Mắm là một danh từ khôi hài khi một người yêu gọi những cô gái khác là Mắm )

Viết thêm những hàng cuối này cho em ,anh thấy buồn cười .Em sẽ có thêm nhiều cái tên khác khi anh yêu em.Miễn em hoài là Em !




đăng sơn.fr






Aucun commentaire: