jeudi 24 octobre 2013

UI


.     




ƠI ƠI !






  ___________________________________________________






Người ta có rất nhiều cách gọi tên người yêu của mình. Và tùy lúc, tùy hoàn cảnh mà gọi .



Ở ngoài phố,tôi đã nhìn ngắm khi gặp những người yêu  khá lớn tuổi đi bên nhau,nắm tay,choàng vai nhau . Họ nói với nhau bằng nụ cười và bằng mắt . Tôi tránh, không cản đường của họ đang bước tung tăng .


Ở một quán nhạc,tôi  thích ngồi yên trong một góc ,nghe nhạc, nâng ly  rosé óng ánh nhìn những người ôm nhau,hôn nhau trên piste nhạc . Nhạc chơi bài gì,họ mặc kệ nhạc ,tai họ bị điếc để chỉ nghe nhau nói cười điều gì đó .



Ở một khoảng khắc đầy ấp của một buổi sáng,buổi chiều,tôi chọn những cặp tình nhân già hay trẻ để ngắm . Nhìn họ,đoán biết là họ đã là vợ chồng hay chưa . Nếu họ là vợ chồng rồi thì tôi ngừng ngắm .

  * ( Nói như thế , không phải vì tôi ghét những cặp vợ chồng - nhưng theo những thống kê của bộ xã hội thì người ta chỉ tình tứ ( lãng mạn ) khi  chưa lấy nhau ở thời hò hẹn - Anh tìm em,đón em buổi trời mưa - Hai đứa nép vào nhau dưới cây dù - Ui ! và Ui Ui ! -

Cõng nhau ,lấy nhau về . Năm đầu : Tốt - Tình ! Năm thứ nhì : Bắt đầu đụng độ cơm áo - Năm thứ ba,thứ tư : Mặt mày một đống,chén bát bay như địa chấn !   )



Cái gã nhà văn kia ra quyển sách cà chớn tên là " Tình  Yêu chỉ kéo dài chừng 3 năm " . Gã đã viết gì ? Gã hiểu gì về tình yêu ?


Tôi ghé tiệm sách ,tò mò giở quyển sách có cái tên khó ưa ấy đọc vài trang . Bỏ xuống . Vì sợ mình không còn tin về tình yêu nữa . Sợ mình sẽ mất đi chất dịu dàng cần thiết để viết những chuyện tình .



Chẳng lẽ khi quá thất vọng về tình yêu,tôi viết như sau :


  ... "  Chén bát bắt đầu vỡ tan . Những mảnh vụn tung toé đầy trên sàn gạch . Hắn tiện tay,vớ cái gạt tàn thuốc,ném vào  màn ảnh cái  tv đang nhả hình .

Bà vợ săn tay áo , trợn mắt vào nhà bếp ,hất tung nồi niêu son chảo,vớ con dao thái thịt . Thế là hai vợ chồng sáp lá cà  thịt nhau .... "




  No - No -




.  Tuy là không ôm cái mộng làm nhà văn ,từ ngày 16 tuổi đến thời sinh viên,tôi đã viết khá nhiều truyện ngắn đăng báo để kể về những chuyện tình . Có lúc  đã rất nhẹ nhàng, dịu dàng khi viết về những mối tình học trò .


Tôi đặt cho mình những điều kiện riêng như :

   - Nếu mình ác, cho hai nhân vật bỏ nhau vì hoàn cảnh, mình sẽ không viết kiểu oán trách . Không đổ lỗi cho trời đất .


   - Nếu mình  hiền, mình sẽ không viết kiểu có hậu ( cho chúng nó lấy nhau,đẻ 10 đứa con ) - Viết như thế thì nhàm và nhảm lắm .


   Khi viết về truyện tình người lớn thì tôi bắt mình phải có cái nhìn kiểu khác . Tôi không muốn bắt chước những tay nữ phái viết về chiều hướng buông thả của tính dục và tình dục .



Tôi đã không viết về một quang cảnh tối và những bàn tay mò mẫm trên thân thể nhau . Nhảm nhí lắm .


Vậy thì tôi  đã và sẽ viết ra sao ?



   .......





Ngày hôm kia,tôi nói với nàng :


- Anh đang thèm viết một bài tên là " Ơi Ơi "


Hai con mắt nàng tròn xoe - Làm như là tôi đang bị ấm đầu mát dây :


   - Úi ! Ui ui ! Ngày xưa,anh đã viết về chữ Ui Ui rồi mà  ? !


  - Thì sao ?


  - Nếu viết thì anh đổi cái tựa khác đi . Gì mà Ơi Ơi thấy kỳ .




Tôi lắc đầu . Ngắm nghía cái vẻ lì bướng bỉnh của nàng . Vầng trán như thế là bướng . Cái miệng hay cãi như thế là bướng và ngang tàng . Cái mặt này mà chìa tay ,vác về thì sẽ đập nhau cho bằng thích .


Nàng đọc rất nhiều và nàng hay có cái tật xía vào các tựa bài viết của tôi . Nàng làu nhàu là tôi viết kỳ cục !


   - Em nè ! Anh không phải là nhà văn . Mà mắc gì anh  phải viết giống người khác chứ ?


Nàng đang vận dụng hết trí thông minh để đoán và thử đọc ý nghĩ của tôi . Một lúc ngắn sau,nàng buông thõng  cánh tay .


   Những ngón tay thon dài như đang nhảy múa trên vai tóc :

   - Anh đừng viết về em nha . Đừng nhét em vào một nhân  vật trong chuyện . Đừng xài danh từ Bé Bé . Dị lắm !


  - Bé đừng trả giá .  Đừng làm anh quạu !



   Nàng làm mặt  giận . Phụng phịu quay đi . Tôi ghét đàn bà con gái hở chút là giận vì sự thiếu kiên nhẫn của riêng mình . Tôi gọi :



  - Ơi ơi ! Nè !


   Quả nhiên là nàng mềm lòng khi nghe tôi  hạ tông cho bản nhạc cãi nhau . Nàng quay lại , cười như con nít được kẹo .



   - Nghe anh gọi ơi ơi khiến tui mềm như cái mền rách á .



Ôi ! Tôi thích sự khôi hài của nàng .Cũng có lúc tôi e ngại,lắc đầu rùng mình vì nàng hỏi nhiều câu khó lòng trả lời . Nàng biết méo mó,biết ngoắc ngéo  .


   - Chừng nào anh lấy tui . Anh ? Tui đẻ cho anh mấy đứa con .



- Bộ anh khùng sao,bé con ?



Trong một người đàn bà hay có đứa con nít ranh mãnh . Nàng thả đứa con nít ấy chạy ra một cách bất ngờ .


Đứa trẻ ấy bám lấy vai tôi,gục môi mềm vào bờ cổ . Con nít làm mưa rơi . Mưa kiểu này ấm như những notes nhạc của  Paul Mauriat - Love Song .


- Sao nói là khùng khi lấy người ta  ?!



Thời gian và sự mòn nhẵn có thể biến người tình thành một mụ phù thủy nhe răng hung  dữ biết rủa xả,biết khô đắng .


   Tôi im lặng,ngắm thứ ánh sáng rất kỳ lạ trong mắt nàng . Tôi thử tìm một tiếng động nhỏ của cách phát âm chữ " Ơi ! Ơi ! " .


Hình như tôi nghe và thấy mình giả vờ điềm tĩnh
và vui vẻ lắm :


- Nhỏ nè ! Em cứ tự nhiên,cứ việc yêu anh .Khi nào đi lấy chồng thì cứ đi .




   Đứa trẻ con đàn bà ấy vẫn tròn xoe cửa mắt vì chẳng hiểu gì .Đàn bà chơm chớp đôi mắt mở to .



   Ở đôi mắt đẹp như thiên thần ấy có  dòng chữ đang viết của tôi với cái tựa vẫn giữ y nguyên theo ý định :  " Ơi ! Ơi ! "




  Đêm nay,dưới ngọn đèn nhỏ . Nàng đọc và biết tại sao tôi thích chữ Ơi ! Ơi !










  đăng sơn.fr   -

Aucun commentaire: