___________Bụi Mưa -
" Đến một lúc nào đó,người ta nên xóa bớt những kỷ niệm cũ để thêm vào những kỷ niệm mới ... "
Buổi chiều đang rơi . Đọc như thế ở cái mail gửi bài của bạn viết trong nhóm từ Paris . Tôi chẳng hiểu tại sao hắn viết như thế . Bận rộn với công việc, tôi phớt lờ cái điện thư của hắn và nghĩ là hắn đang buồn bã với cái gì đó ( Mỗi lần hắn buồn,hắn gửi thư và viết những bài rất buồn )
Tôi đã đối đầu với nhiều sự buồn bã quá độ trong việc làm,trong đời sống . Khi đọc lá thư gửi bài với sự bắt đầu như thế, tôi sợ ủy mị, sợ thấy những giọt buồn như mưa đang rơi ngoài cửa kính nhìn xuống bờ sông .
Bạn tôi là một người lãng mạn cực kỳ và tôn thờ chủ nghĩa độc thân . Vì sao thế ?
Sống độc thân là một cách chọn theo ý muốn . Mắc gì hắn than, hắn rên ?
Nhớ có lần hắn rủ tôi ngồi quán . Cái quán đìu hiu vì trời bão táp oằn oại bên ngoài . Hắn rủ rỉ ,mặt ển, xìu :
- Có khi nào mày buồn quá độ không ,mày ?
Tôi ngó hắn . Ngạc nhiên :
- Mày đang muốn xưng tội ?
Hắn im . Khuấy cái muỗn cà phê kêu leng keng . Rồi hắn im .
Tôi cũng im . Im để nghe tiếng im lặng của bạn mình . Hắn yêu quá nhiều : 19 tuổi theo nàng ở đại học từng chiều . 22 tuổi ,mất nàng vì nàng theo gia đình đi nước ngoài . 25 tuổi , yêu người đàn bà có chồng tù tội ,ba năm sau,chồng nàng ra khám . Nàng về với chồng . 30 tuổi lại thất tình .
Tôi ngán chuyện tình của hắn,tôi nổi cọc :
- Câm mồm đi con ! Số mày đen .
Hắn nổi khùng ,cáu kỉnh :
- Còn mày ? Mày yêu đã bao nhiêu lần ? Ra sao ?
Tôi ú ớ . Chẳng biết trả lời ra sao . Tôi ghét kiểu xưng tội theo cung cách nhà văn , nhà thơ . Những chuyện tình của tôi không bao giờ giống như hắn ( Khi yêu,tôi hung hăng chiếm đoạt,tôi lấn đất dành dân ... )
Hắn yêu để buông tay và mất .
Mỗi người ,mỗi tính .
Tôi ấn ngón tay vào nút xóa bài và quyết định không đọc bài truyện ngắn về tình yêu mà hắn vừa gửi ở mail box .
Kệ hắn - Tôi sợ đọc xong ,thấy mình buồn .
đăng sơn.fr
" Đến một lúc nào đó,người ta nên xóa bớt những kỷ niệm cũ để thêm vào những kỷ niệm mới ... "
Buổi chiều đang rơi . Đọc như thế ở cái mail gửi bài của bạn viết trong nhóm từ Paris . Tôi chẳng hiểu tại sao hắn viết như thế . Bận rộn với công việc, tôi phớt lờ cái điện thư của hắn và nghĩ là hắn đang buồn bã với cái gì đó ( Mỗi lần hắn buồn,hắn gửi thư và viết những bài rất buồn )
Tôi đã đối đầu với nhiều sự buồn bã quá độ trong việc làm,trong đời sống . Khi đọc lá thư gửi bài với sự bắt đầu như thế, tôi sợ ủy mị, sợ thấy những giọt buồn như mưa đang rơi ngoài cửa kính nhìn xuống bờ sông .
Bạn tôi là một người lãng mạn cực kỳ và tôn thờ chủ nghĩa độc thân . Vì sao thế ?
Sống độc thân là một cách chọn theo ý muốn . Mắc gì hắn than, hắn rên ?
Nhớ có lần hắn rủ tôi ngồi quán . Cái quán đìu hiu vì trời bão táp oằn oại bên ngoài . Hắn rủ rỉ ,mặt ển, xìu :
- Có khi nào mày buồn quá độ không ,mày ?
Tôi ngó hắn . Ngạc nhiên :
- Mày đang muốn xưng tội ?
Hắn im . Khuấy cái muỗn cà phê kêu leng keng . Rồi hắn im .
Tôi cũng im . Im để nghe tiếng im lặng của bạn mình . Hắn yêu quá nhiều : 19 tuổi theo nàng ở đại học từng chiều . 22 tuổi ,mất nàng vì nàng theo gia đình đi nước ngoài . 25 tuổi , yêu người đàn bà có chồng tù tội ,ba năm sau,chồng nàng ra khám . Nàng về với chồng . 30 tuổi lại thất tình .
Tôi ngán chuyện tình của hắn,tôi nổi cọc :
- Câm mồm đi con ! Số mày đen .
Hắn nổi khùng ,cáu kỉnh :
- Còn mày ? Mày yêu đã bao nhiêu lần ? Ra sao ?
Tôi ú ớ . Chẳng biết trả lời ra sao . Tôi ghét kiểu xưng tội theo cung cách nhà văn , nhà thơ . Những chuyện tình của tôi không bao giờ giống như hắn ( Khi yêu,tôi hung hăng chiếm đoạt,tôi lấn đất dành dân ... )
Hắn yêu để buông tay và mất .
Mỗi người ,mỗi tính .
Tôi ấn ngón tay vào nút xóa bài và quyết định không đọc bài truyện ngắn về tình yêu mà hắn vừa gửi ở mail box .
Kệ hắn - Tôi sợ đọc xong ,thấy mình buồn .
đăng sơn.fr
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire