.
chuyện CỔTÍCH thời nay . ( tựTìnhKhúc ) *
2006.
Muà đông ở thành phố có những ngày đầy tuyết . Những đồi núi,những cây thông mặc toàn áo trắng trông lạnh hơn . Nhỏ sợ lạnh, thấy không cần phải thò đầu ra ngoài . Đứng sau ô cửa sổ ,ngó trời,ngó đất . Thấy sao nhớ nhà . Nhà ở bên kia bờ đại dương - Xa lắm . Tự nhiên thấy mình cô quạnh . Nhỏ thèm khóc ghê nơi .
( Có lúc em thèm khóc
Một mình giữa mùa đông
Nhớ nhà nên thèm khóc
Giọt lệ biến thành sông .... )
Nhỏ lấy ve áo,kéo lên lau nước mắt . Nhỏ bỏ bê sách vở , không học chữ nào vào đầu nữa . Ra đường,tây nó muốn nói gì thì kệ nó . Lõm bõm mà đoán thì cũng hiểu đại khái . Học chi cho lắm - Đau đầu .
Nhỏ mở máy,tìm đọc truyện tình cảm . Nhỏ rơi từ trang chữ này qua trang khác . Nhỏ vẫn thích những bài viết kiểu dễ thương của Đoàn Thạch Biền .
* 2007 .
Khi đã đọc mãi thì cũng có lúc phải chán . Nhỏ thấy mình cần viết . Viết như một cách trải lòng ( viết như viết nhật ký lưu bút cũng chẳng sao )
Đăng ký vào một diễn đàn, nhỏ thấy nó ồn ào ,náo nhiệt như một cái chợ vỡ nhưng lại thấy vui . Để được vui ở thế giới ảo,nhỏ lấy nhiều cái tên như " Nhỏ Xí Xọn " " Như Thảo " Xì Trum Hòn Bi " .... Và nhỏ nghịch ngợm để tạm quên những ngày xa nhà ,nhớ gia đình .
Ngày kia, vô tình,trứớc khi tắt máy vì mỏi mắt , nhỏ đọc :
THẤT TÌNH. -
Thầy có thì giờ hông thầy ?
- Có và không.Còn tùy.Nói đi .
Con nhỏ học trò nhăn như bị :
- Trời ơi ! Thầy nói chuyện như cắn người ta !
- Tại hôm nay tôi có nhiều chuyện buồn
Con nhỏ ngồi xích lại.Tay chống cằm : - Thầy kể em nghe đi rồi em kể chuyện buồn của em với thầy.
- Nè. Đừng trả giá với tôi.Nói đại đi,biết đâu chuyện buồn của em có thể làm tôi đỡ buồn
- Sao kỳ vậy thầy ?! - … - Thầy ! Có bao giờ thầy bị thất tình chưa ?
- Ư.. ư.. ừ ừ… Dăm bảy lần gì đó.Hỏi làm chi ? Chuyện riêng !
- Tại vì trò của thầy cũng đang bị thất tình..
- Lộn xộn.Buồn vài đêm rồi cũng xong
Con nhỏ cứng đầu,kiếm chuyện :
- Em thất tình đã đến hơn 2 năm rồi thầy ui ! Ổng có vợ rồi mà em cứ yêu ổng.
- Đồ khùng điên !
- Sao thầy nói em khùng hở thầy ? Tình yêu là điều mà người ta không thể nào giải thích được.Thầy có bao giờ đắm đuối yêu thương một ngưòi đã có gia đinh chưa ?
- Không dám.
- Em không tin
- Không tin thì tâm tình và hỏi làm chi ?
Con nhỏ cúi gầm mặt buồn bã.
- Thầy có cách nào giúp em .Làm sao quên được người ta ?
- Cách nào Nhỏ ? Hay bảo vợ ông ta đánh cho cô một trận là hết yêu.
- Thầy kỳ.Em để thầy suy nghĩ cách giúp em.Bây giờ em dọt.Em có cái hẹn với ông ấy.
Con nhỏ xách cặp vở phóng ra bãi đậu xe nhanh như cắt.
Với tay tắt ngọn đèn trong phòng học,khóa cửa.Tôi thấy mình buồn buồn khi nghĩ đến những người lỡ yêu nhau như thế. "
--------
*2008
Bây giờ là cuối năm 2007 ,bước sang đầu 2008 . Nhỏ chuẩn bị khăn gói về quê . Nhỏ vẫn thỉnh thoảng đọc văn của Đoàn Thạch Biên và nhỏ thấy rất ghét những tên viết sau để nhại lại style của ông nhà văn ấy . Những ngày trước khi khăn gói quả mướp rời xứ Pháp lạnh lẽo, nhỏ vào viết góp ý cho thằng cha viết bài văn Thất Tình ở chủ đề " CHUYỆN TRONG LỚP HỌC "
Viết như sau :
" Thưa ông !
Tôi chúa ghét những kẻ nhại lại văn phong của ĐTB với kiểu xưng hô : Em và tôi . Nếu có ngon thì ông thử viết kiểu của ông xem sao . Chào ông . "
Vài ngày sau,cô nhận chữ trả lời :
" Thư trả lời .
Thưa cô .
Cám ơn cô đã có lòng sỉ vả và có lòng tốt khiêu khích tôi. Ai nói với cô là tôi nhại lại văn phong của ông ĐtB ấy chứ ?
Tôi đọc về ông ta rất nhiều và rất thích những cái tựa bài của ông ấy như :
Tình nhỏ làm sao quên - Đâu phải cái gì cũng mong manh - Ví dụ như ta yêu nhau .....
Thích là một lẽ nhưng khi viết thì tôi phải quên ông ấy đi . Khi tôi viết bài " Tình nhỏ làm sao Úm ? " - thì tôi chỉ là tôi . Ông ấy không bao giờ dùng chữ " ÚM " kỳ cục như thế .
Tôi chỉ viết kiểu nửa mùa như cách nghịch ngợm để đuà vói chữ mà thôi . Thí dụ tôi viết " Tình Lớn ,làm sao bế "
Xin cô đừng thách thức tôi , tôi nổi dóa mất hay .
Ps : Xin cô làm ơn đừng gọi tôi bằng Ông . Tôi hãi lắm . Tôi còn trẻ ở năm nay - Cô gọi tôi bằng chú là phước đức cho đời nhà tôi / Amen -
Cô quê quá - Giữ im lặng nhưng thỉnh thoảng năm khi mười họa mò vào đọc xem thằng cha đó viết thêm điều gì . Và cô rình chỗ sơ hở trong văn gã viết để đập .
* 2009 .
Thế là cô quen hắn . Cô bỏ chữ " chú " già nua khi hạ bệ hắn xuống chức anh . Hắn chả nói gì - Coi như chuyện đã rồi . Con nít gọi mình là anh,mình trẻ lại cho dù năm tháng qua đi .
Con bé nghe lời anh lớn bỏ hẳn cái diễn đàn chuyên đấm đá và buôn dưa kia . Thỉnh thoảng chạy theo anh lớn như kiểu níu áo đòi cố vấn,đòi nợ .
Anh làm nghiêm,anh hay la rầy nhỏ. Nhỏ quạu, nhỏ đâm gấu,nhỏ hỗn . Anh giận,anh bỏ đi .
* 2010 - 2012 -
Bẳng đi mấy năm phiêu bồng . Anh lớn lang thang mực bút đi viết dạo ở nhiều chỗ .
Ngày kia,anh nhận được mấy chữ ở mail Box . Chữ viết - gọn ghẽ :
" Chào chú - Ủa quên - Chào anh .
Nhóc nè . Trí nhớ anh còn tốt hăm ,anh ? "
- Úi trời ! Trời ! - Sau ngày đồn về tận thế, nhỏ vẫn còn sống ha ?
- Bộ ông hay trù ẻo cho tui chết há ông ? Thấy lúc nào ông cũng cà chớn như xưa ? Ông bỏ vợ đi tu chưa há ?
Anh lớn thấy người cà chua, cà chớn là em . Nếu muốn phản công em,anh sẽ nói như sau :
' Người ngoan đạo như em thì nên đi tu . Ngày ngày lần hạt,quỳ gối đọc kinh - Vui lắm . Khi nào lìa trần,trời cho em lên thẳng thiên đàng .
Người ham mê đầy bụi trần như anh nên ở lại vì có ích lợi cho trần gian xôi thịt . Ở lại để chiều chiều,tan sở, chạy về nhà vác xe đạp leo lên những con dốc ,ngừng bánh, ngắm cảnh hoàng hôn trên đỉnh cao có tháp chuông nhà thờ . Bên dưới là dòng sông đang uốn khúc .Anh có thể ngồi bệt xuống bãi cỏ để viết vài bài thơ tình ái . Hoặc có thể phóng bút viết theo kiểu Love In Paris .
Văn loại mới nhất vào cuối 2013 không hề giống kiểu văn của Đoàn Thạch Biền ( Ông ấy về vườn , về hưu đuổi gà rồi ) Anh vẫn viết để biết mình còn sống .
Một ngày nào đó anh sẽ viết tiếp những chương truyện ngắn bỏ dở dang ( Và cũng có thể lấy cái tựa đề là '' Tình Nhóc vẫn không Quên " )
hơ hơ .
đăng sơn.fr
chuyện CỔTÍCH thời nay . ( tựTìnhKhúc ) *
2006.
Muà đông ở thành phố có những ngày đầy tuyết . Những đồi núi,những cây thông mặc toàn áo trắng trông lạnh hơn . Nhỏ sợ lạnh, thấy không cần phải thò đầu ra ngoài . Đứng sau ô cửa sổ ,ngó trời,ngó đất . Thấy sao nhớ nhà . Nhà ở bên kia bờ đại dương - Xa lắm . Tự nhiên thấy mình cô quạnh . Nhỏ thèm khóc ghê nơi .
( Có lúc em thèm khóc
Một mình giữa mùa đông
Nhớ nhà nên thèm khóc
Giọt lệ biến thành sông .... )
Nhỏ lấy ve áo,kéo lên lau nước mắt . Nhỏ bỏ bê sách vở , không học chữ nào vào đầu nữa . Ra đường,tây nó muốn nói gì thì kệ nó . Lõm bõm mà đoán thì cũng hiểu đại khái . Học chi cho lắm - Đau đầu .
Nhỏ mở máy,tìm đọc truyện tình cảm . Nhỏ rơi từ trang chữ này qua trang khác . Nhỏ vẫn thích những bài viết kiểu dễ thương của Đoàn Thạch Biền .
* 2007 .
Khi đã đọc mãi thì cũng có lúc phải chán . Nhỏ thấy mình cần viết . Viết như một cách trải lòng ( viết như viết nhật ký lưu bút cũng chẳng sao )
Đăng ký vào một diễn đàn, nhỏ thấy nó ồn ào ,náo nhiệt như một cái chợ vỡ nhưng lại thấy vui . Để được vui ở thế giới ảo,nhỏ lấy nhiều cái tên như " Nhỏ Xí Xọn " " Như Thảo " Xì Trum Hòn Bi " .... Và nhỏ nghịch ngợm để tạm quên những ngày xa nhà ,nhớ gia đình .
Ngày kia, vô tình,trứớc khi tắt máy vì mỏi mắt , nhỏ đọc :
THẤT TÌNH. -
Thầy có thì giờ hông thầy ?
- Có và không.Còn tùy.Nói đi .
Con nhỏ học trò nhăn như bị :
- Trời ơi ! Thầy nói chuyện như cắn người ta !
- Tại hôm nay tôi có nhiều chuyện buồn
Con nhỏ ngồi xích lại.Tay chống cằm : - Thầy kể em nghe đi rồi em kể chuyện buồn của em với thầy.
- Nè. Đừng trả giá với tôi.Nói đại đi,biết đâu chuyện buồn của em có thể làm tôi đỡ buồn
- Sao kỳ vậy thầy ?! - … - Thầy ! Có bao giờ thầy bị thất tình chưa ?
- Ư.. ư.. ừ ừ… Dăm bảy lần gì đó.Hỏi làm chi ? Chuyện riêng !
- Tại vì trò của thầy cũng đang bị thất tình..
- Lộn xộn.Buồn vài đêm rồi cũng xong
Con nhỏ cứng đầu,kiếm chuyện :
- Em thất tình đã đến hơn 2 năm rồi thầy ui ! Ổng có vợ rồi mà em cứ yêu ổng.
- Đồ khùng điên !
- Sao thầy nói em khùng hở thầy ? Tình yêu là điều mà người ta không thể nào giải thích được.Thầy có bao giờ đắm đuối yêu thương một ngưòi đã có gia đinh chưa ?
- Không dám.
- Em không tin
- Không tin thì tâm tình và hỏi làm chi ?
Con nhỏ cúi gầm mặt buồn bã.
- Thầy có cách nào giúp em .Làm sao quên được người ta ?
- Cách nào Nhỏ ? Hay bảo vợ ông ta đánh cho cô một trận là hết yêu.
- Thầy kỳ.Em để thầy suy nghĩ cách giúp em.Bây giờ em dọt.Em có cái hẹn với ông ấy.
Con nhỏ xách cặp vở phóng ra bãi đậu xe nhanh như cắt.
Với tay tắt ngọn đèn trong phòng học,khóa cửa.Tôi thấy mình buồn buồn khi nghĩ đến những người lỡ yêu nhau như thế. "
--------
*2008
Bây giờ là cuối năm 2007 ,bước sang đầu 2008 . Nhỏ chuẩn bị khăn gói về quê . Nhỏ vẫn thỉnh thoảng đọc văn của Đoàn Thạch Biên và nhỏ thấy rất ghét những tên viết sau để nhại lại style của ông nhà văn ấy . Những ngày trước khi khăn gói quả mướp rời xứ Pháp lạnh lẽo, nhỏ vào viết góp ý cho thằng cha viết bài văn Thất Tình ở chủ đề " CHUYỆN TRONG LỚP HỌC "
Viết như sau :
" Thưa ông !
Tôi chúa ghét những kẻ nhại lại văn phong của ĐTB với kiểu xưng hô : Em và tôi . Nếu có ngon thì ông thử viết kiểu của ông xem sao . Chào ông . "
Vài ngày sau,cô nhận chữ trả lời :
" Thư trả lời .
Thưa cô .
Cám ơn cô đã có lòng sỉ vả và có lòng tốt khiêu khích tôi. Ai nói với cô là tôi nhại lại văn phong của ông ĐtB ấy chứ ?
Tôi đọc về ông ta rất nhiều và rất thích những cái tựa bài của ông ấy như :
Tình nhỏ làm sao quên - Đâu phải cái gì cũng mong manh - Ví dụ như ta yêu nhau .....
Thích là một lẽ nhưng khi viết thì tôi phải quên ông ấy đi . Khi tôi viết bài " Tình nhỏ làm sao Úm ? " - thì tôi chỉ là tôi . Ông ấy không bao giờ dùng chữ " ÚM " kỳ cục như thế .
Tôi chỉ viết kiểu nửa mùa như cách nghịch ngợm để đuà vói chữ mà thôi . Thí dụ tôi viết " Tình Lớn ,làm sao bế "
Xin cô đừng thách thức tôi , tôi nổi dóa mất hay .
Ps : Xin cô làm ơn đừng gọi tôi bằng Ông . Tôi hãi lắm . Tôi còn trẻ ở năm nay - Cô gọi tôi bằng chú là phước đức cho đời nhà tôi / Amen -
Cô quê quá - Giữ im lặng nhưng thỉnh thoảng năm khi mười họa mò vào đọc xem thằng cha đó viết thêm điều gì . Và cô rình chỗ sơ hở trong văn gã viết để đập .
* 2009 .
Thế là cô quen hắn . Cô bỏ chữ " chú " già nua khi hạ bệ hắn xuống chức anh . Hắn chả nói gì - Coi như chuyện đã rồi . Con nít gọi mình là anh,mình trẻ lại cho dù năm tháng qua đi .
Con bé nghe lời anh lớn bỏ hẳn cái diễn đàn chuyên đấm đá và buôn dưa kia . Thỉnh thoảng chạy theo anh lớn như kiểu níu áo đòi cố vấn,đòi nợ .
Anh làm nghiêm,anh hay la rầy nhỏ. Nhỏ quạu, nhỏ đâm gấu,nhỏ hỗn . Anh giận,anh bỏ đi .
* 2010 - 2012 -
Bẳng đi mấy năm phiêu bồng . Anh lớn lang thang mực bút đi viết dạo ở nhiều chỗ .
Ngày kia,anh nhận được mấy chữ ở mail Box . Chữ viết - gọn ghẽ :
" Chào chú - Ủa quên - Chào anh .
Nhóc nè . Trí nhớ anh còn tốt hăm ,anh ? "
- Úi trời ! Trời ! - Sau ngày đồn về tận thế, nhỏ vẫn còn sống ha ?
- Bộ ông hay trù ẻo cho tui chết há ông ? Thấy lúc nào ông cũng cà chớn như xưa ? Ông bỏ vợ đi tu chưa há ?
Anh lớn thấy người cà chua, cà chớn là em . Nếu muốn phản công em,anh sẽ nói như sau :
' Người ngoan đạo như em thì nên đi tu . Ngày ngày lần hạt,quỳ gối đọc kinh - Vui lắm . Khi nào lìa trần,trời cho em lên thẳng thiên đàng .
Người ham mê đầy bụi trần như anh nên ở lại vì có ích lợi cho trần gian xôi thịt . Ở lại để chiều chiều,tan sở, chạy về nhà vác xe đạp leo lên những con dốc ,ngừng bánh, ngắm cảnh hoàng hôn trên đỉnh cao có tháp chuông nhà thờ . Bên dưới là dòng sông đang uốn khúc .Anh có thể ngồi bệt xuống bãi cỏ để viết vài bài thơ tình ái . Hoặc có thể phóng bút viết theo kiểu Love In Paris .
Văn loại mới nhất vào cuối 2013 không hề giống kiểu văn của Đoàn Thạch Biền ( Ông ấy về vườn , về hưu đuổi gà rồi ) Anh vẫn viết để biết mình còn sống .
Một ngày nào đó anh sẽ viết tiếp những chương truyện ngắn bỏ dở dang ( Và cũng có thể lấy cái tựa đề là '' Tình Nhóc vẫn không Quên " )
hơ hơ .
đăng sơn.fr
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire