samedi 26 mai 2012

CHUYỆN PHIM BỘ mang tên GHÉT




.




CHUYỆN PHIM BỘ mang tên GHÉT .

_____________________________________________



. Lời dẫn tựa :


- Đây là một chủ đề kể chuyện ma và những chuyện " dễ ghét "




... Có cái ông nhà văn kia,có lẽ hết đề tài viết rồi nên ông quay sang đề tài viết truyện ma và đọc audio để bán hàng.Truyện của ông ta chỉ đề hù con nít và bà già con gái .Đọc riết thành nhàm và mau chán vì hết sợ. Đàn ông không thích đọc truyện ma,đàn ông chỉ thích lê la nghêu ngao gặp bạn bè...
Và đàn ông cũng hay dễ cáu.Khi cáu thì hắn viết.
Hắn không thích bắt chước cái ông nhà văn nhát ma ấy.Hắn viết theo kiểu của hắn và sẽ kể nhiều câu chuyện nhỏ ở đây.
Đọc xong thì có lẽ cũng có thể nổi da gà và kêu lên vài tiếng Ui ! Ui ! ...




*chuyện kể 1 -
























KHI NGƯỜI TA CÔ ĐƠN
@nguyênhạ

người rất sợ cô đơn.Hắn sợ đi làm về nhà thấy thu thủi mình ên.Sợ ngó ra ngoài cửa sổ thấy mưa ì ầm cả buổi chiều.Mưa như thế thì buồn lắm.Chẳng lẽ nằm ì ở nhà vặn nhạc rỉ rả và cũng rên ư ử theo mấy bản tình buồn ?
Nhạc Việt Nam buồn lắm.Đang trơ trọi mà nghe " Khóc một dòng sông " thì ê ẩm mình mẩy biết chừng nào mà kể.Hắn nhớ cái anh chàng trơ trụi ấy đã viết và hát như sau :
... Tôi hay nhớ về quê nhà vào buổi chiều Nhất là những buổi chiều mưa rơi
Cũng may,Cali trời mưa ít không như Sàigòn
Nếu không,tôi đã khóc một dòng sông..... *


Nghe như thế - Hắn không hiểu được thế nào là khóc một dòng sông ? - Dòng sông có thể là biểu tượng cho hình ảnh một dòng đời chăng ? Hay là vì người nhạc sĩ ấy đã nghe bài Cry Me A River rồi nổi hứng phóng tác qua lời việt ngữ ?
Hắn ngồi yên một chập lâu ở phòng khác ,nhìn ra vườn cây rì rào gió;Trời chuyển mưa giống.Ngó thấy tội nghiệp cây cối và những cành hoa Iris đang ngả nghiêng.Hắn tưởng tượng mình cũng đang là một cành hoa dù mình là đực rựa.

Lục đục đạo diễn xong màn ăn tối,hắn mở tivi thấy chiếu phim ma.Phim kể chuyện quỷ ám vơí những hình ảnh khủng khiếp.Bật thêm vài ngọn đèn để xô đuổi bớt đi bóng tối.Hắn đâm ra sợ ma dù chưa bao giờ thấy ma.Hắn bốc điện thoại gọi bạn để xem bạn còn thức không ? ( Đã nói là hắn đang sợ cái bóng cô đơn của mình mà ).

Bạn vui vẻ rủ hắn đến chơi.Hắn chỉ chờ có thế và nhanh nhẹn thay quần áo.Hắn chọn cái quần jean màu xanh bạc màu,cáí áo chemise màu xám đậm.Liếc vào gương kính,thấy râu ria lởm chởm,hắn mặc kệ khi thở dài ( Khi cô đơn,hơi đâu mà để ý đến ba cái lẻ tẻ ...)

Nhà bạn ấm vơí màu đèn.Bạn thấy đôi mắt hắn ngập đầy màu tối om om,bạn kéo ghế cho hắn ngồi và rót cho hắn ly whisky hiệu Ông già chống gậy.Bạn thì pha cà phê để uống.
- Cà phê như thế thì sao ngủ được đêm nay,ông ?
Bạn trả lời :
- Mụ Ma của tớ đang về quê thăm nhà.Tớ mình ên nên hay thức khuya viết lách.

Bạn hắn nhìn hắn cười cười để nghe hắn kể chuyện về " con ma nhỏ " của hắn.Nàng ấy không bao giờ biết nói câu " Em Yêu Anh "

- Hình như nàng ta sợ là nói như thế thì mình sẽ thua thiệt.Nàng chỉ nghe hắn lải nhải câu ngược lại là : " Anh thương Em - Anh mê Em ".

Nói kiểu một chiều như thế,hắn đâm ra mỏi miệng và nản chí.Hắn ngừng kể,quay sang nói vơí bạn mình :
- Tôi cho nàng thêm khoảng hai tháng nữa.Nếu nàng không biểu lộ tình cảm của mình thì tôi chôn mối tình của mình vào nghĩa trang.

Bạn lắc đầu :
- Nghe thảm quá ông ! Đừng vội vàng trong tình yêu.Hãy cho người ta có thời gian

Hắn không ầm ừ gì nữa.Nốc cạn cái ly chan chát,hắn bắt tay bạn từ giã.Bóng đêm dưới mưa sâu hơn,lạnh hơn.Lái xe,nhăn nhó nhìn màn mưa sau hai cây quạt kính xe,hắn bỗng nhiên thấy người hắn đang yêu có rất nhiều điều đáng ghét.

Và hắn hiểu tại sao hắn là một người cô đơn



______________________
KhócMộtDòngSông
* Nhạc và Lời của ĐứcHuy.




* CÓ NHỮNG BUỔI CHIỀU KHÔNG GIỐNG NHAU

đăng sơn .fr


-Tại sao những ngày đều phải giống y đúc nhau ?

Hắn tự hỏi như thế khi về đến nhà.Ly rosé theo hắn ra ngoài vườn đang ngập nắng chiều.Lơ lửng trên cành,nắng chiếu trên từng kẻ lá,từng cánh hoa non mơn mởn.Lắng nghe tiếng chim hót và nghe cái radio đang nhả những bản tin cho ngày bầu cử tổng thống vơí những con số trưng cầu dân ý kiểu khuynh đảo,bao che...Hắn lắc đầu,đổi đài nghe nhạc nhẹ,đầu nghĩ đến những tờ tạp chí chính trị đang diễu cợt in những tấm hình cận ảnh khuôn mặt ông tổng thống đeo kính râm vơí hàng titre chạy rất to : Bling Bling.
Hỗn hào như thế ! Giỡn cợt như thế vì chữ tự do ,dân chủ.
Hắn đang vui.Nhè nhẹ mà vui nên không muốn nhức đầu vơí những chuyện đánh đấm lôi thôi.Đời này đã có quá nhiều đấu trường ,người đời thích ăn thịt nhau trên mọi hình thức.
Hắn thấy và tự thấy mình hiền lành trong mọi công việc mình đang làm.Khi nào có việc gì quá đáng thì hắn chỉ trừng mắt và " ăn thịt " đối phương theo kiểu cách riêng của mình.Thịt đối phương có khi dầy cộm dai nhách làm hắn buốt răng.
Nói đến chuyện " ăn thịt,ăn cá " hắn lại nhớ đến có lần hắn cắn mạnh lên vai người yêu của hắn.Tự dưng nổi điên bất tử để cắn ( Hình như khi yêu nhau một cách quá đáng,người ta bỗng có ý muốn ăn thịt người mình yêu - Ngày xưa,báo chí có kể chuyện có gã Nhật bổn xấu xí nọ ở Paris đã ăn thịt cô người yêu người da trắng sau khi đã cắt nàng ra từng khúc ,để vào tủ lạnh để từ từ nhấm nháp - Và hắn vào tù để rất nổi tiếng về sau )
Nàng của hắn đã nhăn mặt,mắt ươn ướt để xoa tay trên vai tóc dài .
Nàng kêu lên :
- Ui ! Ui ! Anh điên rồi há anh ? Đau gần chết nè !
Hắn cúi hôn trên dấu răng bầm của cái Ui Ui như thế - Và nhỏ nhẹ trong tiếng gừ gừ :
- Bởi vì anh yêu em.Yêu quá cỡ thợ mộc.
- Bộ yêu thì phải cắn hay sao ? Làm như chó dại ha ?
Hắn cười.Yêu chữ " ha - ha " như thế vô cùng.Hắn quên ngắm trời xanh ngát trên đầu,quên và điếc để không nghe tiếng chim đang nhảy nhót hót vang khu vườn.Hắn chỉ nghe tiếng nàng rủ rỉ kể chuyện bếp núc,chuyệ n làm vườn của nàng.
Bờ môi chúm chím như hình ảnh trái táo mộng,đỏ ,ngon.Ánh mắt có nụ cười treo tòn ten lủng lĩnh.Hắn lại ghé vai ngoạm nhè nhẹ vào gáy tóc của nàng.Hắn hít lất hít để mùi da thịt như một kẻ chết đói đã lâu ngày.Hắn im lặng nghe lòng mình rưng rưng.Hắn nghe tim hắn đang chơi bài Happy Together xưa xưa .Nàng ôm gọn lất cái đầu hắn,hai bàn tay xào tóc hắn như người ta vo gạo làm đầu tóc hắn rối bời.
Gãi ngón tay lên vành tai hắn,nàng nhỏ nhẹ :- Nè ! Tóc quá dài rồi.Đi cắt tóc nha.Để tóc dài cái mặt thấy ghê.Ghét !
Hắn mở choàng mắt,nằm dài trên đùi nàng,ngó lên cái cầm tròn tròn của nàng :
- Ta không hiểu chữ " Ghét " của em như thế ! Ghét là sao ?
Kẻ đáng " ghét " ấy giật giật nhưng ngón tay xoắn vùi trên tóc đàn ông : - Đừng tìm hiểu chi cho mệt.Chỉ biết mình đang bị người ta ghét là được rồi.
Hắn giả vờ giận dỗi,tìm ngực trần của nàng để hôn làm nàng co rúm người vì nhột nhạt.Hắn tìm hơi ấm trong câu hỏi khác :
- Này cô.Nhà cô nói gì khi em yêu ta ?
- Nói gì là nói gì ?
- Thì phê bình anh này nọ
- Xời ! Ham lắm.Em chỉ mới thú thật vơí bà chị mà thôi .- Bà ấy bảo sao ? Chắc là khen anh hiền lành và bảnh tỏn há ?
- Ham lắm !

Cái cô người yêu của hắn hay phang bừa những câu " Ham lắm - Ham lắm " như thế.Và nàng chẳng bao giờ thú thật tình yêu của nàng cho hắn.Nàng biện luận là khi yêu thì không nên biểu diễn,không nên lên tiếng.Hãy để hành động trả lời cho việc làm.Kẻ nói nhiều trong tình yêu có thể là kẻ rất giả dối như những câu chuyện nhát ma con nít .Càng bịa thì càng gây sự hấp dẫn.

Kẻ mộc mạc hiền khô như nàng chỉ cần hắn ngồi bên cạnh.Tay nắm bàn tay.Và híp mắt,có khi đỏ bừng mặt khi nghe hắn rúc rích :
- Ui nè.Hãy để anh ăn thịt em.Nhăm nhăm...


Hắn hay cười một cách dã man và nham nhở.Bàn tay hắn như một người đi dạo biển.Êm.Nhột ! Phóng khoáng...
----

Buổi chiều đang xuống chậm.Từ từ khi nắng đã tìm cách lánh mặt sau vòm cây của tiếng chim hót.Bản nhạc từ cái đĩa Cd đã ngừng tự lúc nào.Hắn nốc cạn ly rosé hồng óng ánh.Thấy nhớ nàng kinh người.Giờ này nàng đang theo gia đình đi chơi xa.Nàng nói nàng sẽ viết cho hắn từ cái mail.Cả ba hôm nay,nàng chỉ gửi cho hắn vỏn vẹn một hai chữ cụt ngủn.

Từ những cái ngắn ngủi ấy,hắn chỉ nhớ vỏn vẹn ba chữ : " Rất Ghét Anh "




* Chuyện kể 3 : TÌNH NHƯ SÔNG TRÔI

__________________________
@nguyênhạ & đăng sơn.fr







Như thường lệ,sau màn ăn uống ẩm thực rất hùng tráng thì mọi người xúm nhau lại bù khú.Đèn đuốc được tắt bớt đi khi các bà xúm quanh nhau kể lể.Hắn ngồi ở đầu bàn nghe lõm bõm được tiếng còn tiếng mất.

Đại khái là có mụ vừa ly dị xong sau vài cuốn lịch đằng đẳng chung sống.Mụ kể lại câu chuyện tình thời ấy.Chuyện hẹn hò bồ bịch,chuyện đưa đón coi bộ tình rất tình.Trong lúc nhớ lại dĩ vãng,mắt mụ lim dim làm mụ trẻ hơn,đỡ héo hon hơn đoạn kể chuyện ma ,chuyện kinh dị lúc choảng nhau đòi bỏ nhau để cắp chiếu ra toà -Mắt trừng trừng như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nhau - ......

Mỗi bà một câu ra điều thông cảm.

Có bà chép miệng kiểu lý sự :

- Phí của giời.Biết thế cứ để vậy mà yêu nhau.Lấy nhau chi rồi đập nhau...

Cái bà tóc tém kia phang thêm một câu khác.Quỷ quái.Hung hăng :

 Ôi ! Cái bọn đàn ông chúng thế đấy.Họ xem vợ như những kẻ tôi đòi.Họ chỉ được cái tài diễn tuồng điệu bộ khi chưa để mình xập bẫy.


Hắn ngứa tai,ngứa mắt.Kên cái bà ấy và hình dung thử hình ảnh bà lúc bà còn thời con gái để ưỡn ẹo :

- Xời ! Sao anh hứa lèo ? Trễ giờ quá rồi.Giận cho coi.


Con gái nào cũng na ná giống nhau ở cách vùng vằng quay đi.Mặt thì sưng sỉa khó ưa.Các cô đợi sự nài nỉ của giống đực.Khi yêu thì giống đực khá kiên nhẫn cho dù rất bực mình muốn đấm đá.Và con trai dắt con gái đi ciné,đi uống nước,đi ăn hàng để chuộc tội trễ hẹn.Những màn hát bội hò hẹn cứ tái diễn như thế cho đến khi mần thịt nhau,cưới cho bằng được nhau về.Bụng phình to rồi đẻ mấy lứa.Rồi lại gấu ó,chán chường nhau ra rít.


Bọn đàn ông đã rời bàn kéo nhau ra vườn đấu hót chuyện chính trị ,chính em và phì phà nhả khói.Họ không hảo cái màn kể chuyện tình vụn vặt như thế cho lắm.Họ có chuyện riêng,có việc làm của họ.Họ thích đánh boxe,thích đấu gà,đấu vật,thích xe hơi,nhà cửa,thích ngắm người đẹp dù cho biết tất cả các người đẹp rất nguy hiểm ( nhất là những người vừa đẹp,vừa thông minh và biết dùng nước mắt như một vũ khí tối hậu...)


Hắn cảm thấy sự có mặt của mình rất thừa thãi bên cạnh những người đàn bà đang dổi đề tài qua kim cương,hột soàn và kiểu cách chơi hụi.Lẳng lặng rời đám tiệc,hắn mở cổng bước ra khỏi khu vườn tối om om.Thả những bước chân lang thang,thọc hai tay vào túi quần,hắn đi dạo.Mắt ngước lên nhìn bầu trời sao để chợt dưng nhớ đến một câu hát vu vơ nào đó :

... Bầu trời nhiều sao sáng đêm nay...


Rồi ,rồi gì gì nữa ? Hắn quên mất tiêu mấy câu sau.Ờ ờ ..hơ hơ..Hình như là bài hát ấy tên là Người Tình Trăm Năm thời đó mà có kẻ nhẫn tâm đã đổi lại cái tựa là " Người Tình Năm Trăm " !


Đáng ghét thật ! Hỗn hào và làm hư hại nghệ thuật như thế là điều hắn ghét cay ghét đắng.



Đá tung một cái lon bia hết thời bị quẳng ở một góc đường,hắn nghĩ đến một người mà hắn cũng đang ghét.Ghê gớm mà ghét.Ngày hôm kia,hai đứa lại giở chứng cãi cọ nhau.Hình như hai đứa như chó vơí mèo.Hình như họ đến vơí nhau để chỉ thấy những điều khác biệt và kiếm chuyện cãi vã nhau.


Uể oải rời mắt từ bầu trời nhiều sao,hắn hục hặc với ý nghĩ đang đến rất nhanh trong đầu : Điệu này thì trang truyện tình của hắn sẽ bị đóng lại.Như cách để lật sang một trang khác.Khi đọc mãi một bản truyện,một bản kịch,người ta thuộc làu làu và dễ bị bội thực.



Hắn thấy lành lạnh.Khi có điều gì buồn bã thì người ta yếu người dễ trúng cảm.Hắn biết mình đang muốn bệnh rồi.Bệnh này gọi là bệnh tình ái.Một căn bệnh khó chữa và đáng ghét.





 










CHUYỆN KỂ VỀ ĐÊM
___________________________

@nguyênhạ & đăng sơn.fr










Hắn vốn là người ghét ồn ào.Câu " Thùng rỗng kêu to " thế mà đúng.Không đúng làm sao được khi thấy mấy cái nhãn hiệu " Đại Gia " " Kiều Nữ chân dài " chạy khắp thôn xóm.Vặn đài Viết Nam cũng thấy cảnh đại gia hì hà chơi gái chân dài,gái người mẫu.Đại gia nam thì nổ như tạc đạn trên những bàn tiệc say sưa nhả nhớt.Đại gia cái thì ít nổ hơn khi vào những hộp đêm tìm trai trẻ. Thiếu gia thì sung sướng dùng tiền của cha mẹ đi chơi bảnh.

Tình đời là thế.Ở đâu mà không thấy.

Hắn bắt đầu ngứa tay,ngứa chân,ngứa tai.Hắn đẩy ly rượu bạn mời đi chỗ khác.Hắn muốn tỉnh táo trước những trò hề của đời.

Trò đời nằm trên và ở giữa bàn tiệc.
Trò đời nằm trên và ở giữa bàn tiệc.
Thằng nhóc hỗn quá trời ! Nó có cái tiệm ăn,có 12 căn hộ cho thuê ở đất tây và có vài miếng đất dưỡng già bên quê nhà,nó đang rủng rĩnh tiền của để tậu xe láng coóng và nó đang hiu hiu nổ.Ai cũng thấy buồn cười.Nó có miệng lưỡi sang sảng và đang hứng chí khi có chất men để bốc.Con vợ đẹp của nó tủm tỉm cười vì quá thuộc tuồng của thằng chồng vô học nhưng mạnh miệng và mưu trí.


Hắn nhếch mép cười như lúc xem màn hài kịch.



Ngày tháng trôi nhanh như cái chớp mắt.Hắn buồn buồn hay đến nhà bạn bè ăn tiệc.Ít uống,yếu rượu nên hay ngồi nghe thiên hạ tán gẫu và kể chuyện ma.Ma quỷ đâu không thấy,chỉ thấy quỷ đội lớp người.Hể hả,thánh thót,ỏng ẹo.


Hắn thấy nhiều vì đi nhiều.Một năm hắn thay hai đôi giày,thay 4 cái quần jean để chà lết.Hắn thấy mình chịu hết nổi,trừng mắt nhìn thằng ranh con đại gia kiểu mơí .

Nói : 
- Nè chú em.Uống nốt cạn ly rồi về ngủ.Chuyện chú ,anh nghe rồi.

Thằng ranh nổi chứng,tợp chất cay,xè xè :

- Bộ anh ghen vơí tui há ,anh ?

Hắn đẩy ghế.Mọi người chồm tới,khoá tay hắn.Hắn nuốt thằng ranh con bằng mắt.Thằng nhải ranh đứng dậy lè nhè ,bám hông con vợ hở ngực phơi thịt :

- Bữa nào,tui gặp lại anh,hai thằng mình đấu nha anh.


Đó là một lời hăm doạ.Và hắn chờ.Hắn biết mình có nhiều kiên nhẫn ở đời.Nhìn cái bóng lẹo quẹo của hai đại gia khuất sau chiếc xế hộp kiểu mơí,hắn nhỏ giọng xin lỗi bạn bè.Ai cũng xuề xoà và nói hắn cộc tính.Hắn biết vậỵ chứ sao không ,





Đêm đổ ghèn,đổ khuya.Hắn rời nhà bạn,lang thang dẫm lên những vệt tối om om.Mùi bia nồng nặc của những gã vô gia cư bê bết xông lên mũi.Mùi nước hoa rẻ tiền của những cô gái ăn sương đang loè loẹt rưng rưng. Mấy chiếc xe cảnh sát đi tuần chạy ngang,ông cảnh sát thò đầu ra cửa ngó hắn tưởng hắn say.

Hắn đi bộ đến đầu cây cầu chính của thành phố.Tự dưng hắn thấy mình buồn.Mà lạ quá vậy cà.Buồn cái gì mơí được chứ ? Tuổi biết buồn của hắn đã qua rồi.Cái tuổi lãng xẹt đã xa ,rất xa.


Hắn mở cửa xe,ấn cái cd vào máy.Bản nhạc của anh em BeeGees nổi lên.Ngày hôm qua,báo vừa loan tải là Robin Gibb vừa từ giả cõi đời ô trọc.Vừa lái xe ,vừa nghĩ ngợi lan man,hắn sực nhớ đến cô người yêu nhỏ xíu xiu của hắn. Hai đứa hay dỗi hờn nhau,thương đó,giận đó.Rồi đòi dứt ,đòi lìa nhau.Mặt hai đứa gặp nhau sưng lên rất khó coi.


Hắn quành xe lại,vượt cái đèn đỏ,lái đến nhà nàng.Đi ngang nhà,thấy đèn đuốt tắt tối thui.Biết nàng đã ngủ khò.Hắn chép miệng than uông uổng.


Phải chi giờ này em còn thức,anh gõ cửa gặp em,làm lành vơí em và ôm em để kể chuyện ma.Ma đời,ma tình,ma yêu.

Anh không chừng cũng là một con ma đáng ghét đang ám em.



Đêm ngã xuống ngất lịm.Hắn quay kín kính xe,phóng vào bóng đêm.



---

                
    

chuyện kể 5.





HẠ HỒNG __________________________________
@nguyênhạ.







Hạ hồng là một cái tên mà chẳng hiểu tại sao hắn nghĩ đến khi lụi hụi nhìn vào tấm ảnh chân dung của người yêu.Nàng chụp hình trải tóc mềm trên bờ vai tròn vơí ánh nhìn thẳng.Nụ cười của nàng nằm trọn vẹn ở mắt.Mắt nàng cười tươi như thế hèn chi hắn mê nàng cũng phải.Khi người ta say mê cái gì đó,người ta ngu muội để quên đi những điều dễ ghét.Thương hay ghét là chuyện bình thường nên không có gì phải bàn cãi.Vả lại hắn không phải là kẻ tu hành sau khi nghe kỹ và thuộc làu làu bản nhạc mang tên " Vì Tôi Là Linh Mục " ( Lời bản này buồn thấm thía )...

... Ta là linh mục và em là tín đồ,là người tình.Người tình là ma quỷ, bỏ ta đi....


Hắn và người hắn yêu đã xém bỏ nhau nhiều lần.Nói là tính lìa nhau sau những lý do lãng xẹt,lãng nhách.Lẩm cẩm mà nói thì người yêu của hắn và hắn na ná giống nhau để hay hục hặc và đấm đá nhau tơi bời hoa lá.Nàng hay làm nư để khiêu khích hắn.Có khi đang vui,nàng đổ dưng đổ chứng,đổ quạu làm hắn buồn theo.Có khi hắn có cảm tưởng nàng là một nhà khoa học và hắn chỉ là một vật thí nghiệm.

Nàng thí nghiệm về những phản ứng của hắn khi khoe về những kẻ đàn ông hễ gặp nàng thì đều chết mê chết mệt ( Nàng phải mướn tiều phu để đốn những cây si trồng bậy ) Nàng khoe những bài thơ của nàng được ông nhạc sĩ nào đó ái mộ để phổ nhạc.Nàng khoe văn của nàng được báo Net của đàn bà đăng tải ngay tận quê nhà .Nàng...nàng....

Gã cả quỷnh như hắn ngồi trố mắt rồi trừng trừng ngó nàng.Cái đáng bực hiện rõ trên gương mặt lởm chởm râu của hắn.Biết hắn hay giận dỗi như trẻ con,nàng biến nàng thành ảo thuật gia để đưa bàn tay mềm cho hắn nắm.Nàng làm thuỷ triều lên xuống trên từng nhịp đập của trái tim đàn ông.


Nắng ngoài biển rất đẹp trên những bước chân.Mây trắng,rất trắng.Mùi da thịt của nàng ư ư nơi bờ môi và khuôn mặt nàng không son ,không phấn làm hắn say .Hắn hay im lặng bên cạnh nàng.Tất cả những ngôn ngữ của loài người đã trở thành thừa thãi.




---



Trời cuối đêm.Về sáng.Lạnh sương mù ở những đêm sắp sửa cuối xuân.Khu vườn của nàng đang yên tĩnh thấy hắn ngồi bệt xuống ở bậc thang dẫn vào cửa nhà.Nàng đang ngủ say bên trong để không biết hắn đang thao thức ngồi viết trong khu vườn ướt sương.

Ngày mai.Buổi sáng.Thức dậy,mở thùng thơ,sẽ thấy hai trang giấy ngập chữ và nàng sẽ đọc.Đọc để biết hắn nghĩ gì về nàng.

Nàng sẽ biết thương yêu hắn thêm.Mong là như thế -







-------


 ( Chuyện khác )
HÃY ĐỂ YÊN NHƯ VẬY ĐI NGHE.__________________________________
                                  đăng sơn.fr





Khi không thể làm gì được,người ta hay nói với nhau : " Let it be.Hãy

để yên như vậy đi nghe "

Để yên như vậy có nghĩa là đừng thay đổi điều gì cả.Cứ để đấy rồi hẵn
hay.Đến đâu hay đến đó.
Có hai nguời quen nhau,hiểu nhau rồi yêu nhau.Hình như có người này
yêu nhiều hơn người kia.Nguời này muốn tiến tới.Người kia giật mình sợ
hãi.Sợ hay e dè ? ( Ai mà biết đuợc ? )

Hãy tạm đặt tên cho cái người này tên là Chàng và cái nguời kia tên là

Nàng cho dễ nhớ và dễ gọi.Chàng làm sao cầm đuợc lòng mình khi thấy
Nàng dễ yêu quá. Trước khi thấy Nàng dễ yêu thì Chàng thấy có những sự
dễ thuơng của Nàng. Hình như ai nói thế mà đúng.Thấy dễ thương mà
thương không phải dễ.

Có người nói rằng Thương thì cũng giống như là Yêu,người khác cãi lại

: Yêu là yêu mà Thưong là..thương.Hai cái khác nhau.Dù na ná giống
nhau khi ghép lại hai chữ ấy thành Thương Yêu hay Yêu Thương thì cũng
chả sao .


Chàng chẳng cần tìm hiểu chi cho rắc rối cái sự đời.Chàng viết thư cho
Nàng với lời lẽ mặn nồng âu yếm,chàng nói thẳng với Nàng là Chàng nhớ
Nàng ( Chưa nói yêu vội vì Chàng không muốn làm kinh động Nàng. - Khi
bị kinh động thì Nàng sẽ sống như chú chim nhỏ thấy cái cành cây cong
lại tưởng ra là cây tên của người thợ săn thì hỏng chuyện )

Nàng đọc đi đọc lại những lời âu yếm bằng chữ nghĩa kiểu của

Chàng.Thấy lòng mình có vẻ rung động lắm,nhưng Nàng im lặng vì tính
Nàng rất thận trọng,nàng cần có thời gian để yên ả mà xét lại lòng
mình.Trí nhớ của Nàng rất tốt dể nhớ lại cái thời vừa mới lớn ấy.Cũng
từng ấy nhũng cái nắm tay,nhũng lần hò hẹn và môi hôn sau những lá thư
tình ngây ngô....

Bây giờ thì Nàng muốn biết,muốn hiểu lòng dạ của Chàng và cũng muốn
hiểu rõ mình xem mình có yêu thật hay chưa ? Hay chỉ vì một chút nhớ
nhung sau nhũng lá thư nói nhớ,nói thương của Chàng.

Ngày nhỏ giọt trôi theo ngày.Nàng cảm thấy trống vắng khi xa Chàng,khi

không có những chữ viết trên mỗi lá thư của Chàng.Hình như nỗi quạnh
hiu,nỗi trống vắng đã là cái tên không gọi được của nỗi nhớ...

Mỗi sáng,mỗi chiều,mỗi đêm Nàng thấy nhơ nhớ. Lạ kỳ. Lý trí nói với Nàng

: HÃY ĐỂ YÊN NHƯ VẬY ĐI NGHE. Trái tim nói với Nàng : " Cứ để yên nhu
vậy...Nhưng lỡ Chàng không hiểu,không chờ đưọc,Chàng bay đi thì ...

Nếu Chàng bay đi,nàng sẽ buồn lắm.Buồn hiu,buồn hắt để Nàng sẽ bắt

chước một người khi hát và ngồi viết : " Chợt Nhiên nhớ Nắng Sài Gòn "


.Ôi ! Nhớ quá .Người ơi !




______________________________________________________



        ĐẠO CHÍCH
          ( Hacker )




             Hacker là một cái tên của kẻ quậy phá hay len lõi vào nhà để phá phách.
  Tùy theo tính khí và sự từ bi còn xót lại để phá nhiều hay ít.Hắn cũng còn có cái tên khác là kẻ trộm ( đạo chích ) - Chẳng hiểu chữ  " đạo chích " từ đâu mà có ? Đạo thì có nhiều đạo trên cõi đời này.Hắn - gã hacker - vô thần.Phải nói là vô thần vì hắn bất lương.Hắn phá rào,trèo tường,lẻn vào nhà,lục xét các ngõ ngách để xem khênh được cái gì đi thì khênh.

   Làm ăn thì phải có thời,có những lần,hắn chẳng khênh được món nào có giá trị gì.Toàn là thứ trời ơi đất hỡi xém có khi đổ nợ.
   Hacker có mấy thằng bạn cũng nghề bất lương và có máu me tin dị đoan.Trước khi làm ăn trò gì thì hay bày trò xì sụp lạy  quỳ lại,thắp nhang cúng tổ.Hắn ngó thấy mà cười thầm nhưng vì tế nhị nên chả châm chích gì.Đạo nào cũng là đạo ,miễn là có lòng tin.

   Mà tin cái gì mơí được chứ hả ?

 Tin ở quyền lực  của thượng đế ư ? Người ta hay nhắc dến danh từ Thượng Đế ở sách thánh kinh.Hồi bé,học giáo lý vơí các ông cha,bà soeur,hắn nghe nói hở đã sinh ra đời là có tội ( Tội tổ tông vì hai cái người tên là Eva và Adam ) - Hắn chẳng biết mặt mũi hai kẻ đầu tiên của mặt đất ấy ra sao,chỉ nghe nhắc đến trái táo tượng hình cho trái cấm và gã đàn ông khù khờ ấy bị gạ để đớp,chưa kịp nuốt hết thì đã bị phạt. ( Ôi ! Đàn bà ! )
    Lúc bé thì tin.Càng ngày  thì càng khó tin theo một sự lý luận có logique :
    - Sao không nghe Adam và Eva làm đám cưới vơí nhau và đã đẻ bao nhiêu đứa con.
       Và những đứa con của hai kẻ đầu tiên biết yêu nhau ấy ra sao ? Bao nhiêu đứa ?


   - Và khi ra một bầy lúc nhúc để làm chật quả đất thì những đứa con cùng cha,cùng mẹ ấy lại yêu nhau,lấy nhau để tiếp tục sinh sản hay sao ?  Và dĩ nhiên là lại phạm tội vì là anh chị em mà lấy nhau ...

    Suy nghĩ,biện luận như thế một hồi lâu,thấy nhức đầu.Hắn thôi không tự đặt câu hỏi và tự giải lý mình ên nữa.Hắn hay đi ngang các quầy bán táo ( đủ kiểu táo - táo Fuji,táo Canada,táo tàu,táo dai .... (   * Chữ Táo Dai xin đừng nói ngược lại kiểu nói lái,tiếng lóng - nghe kỳ lắm ! ) Có lần ,lúc bé,hắn đã thò tay lấy trộm một trái táo - phạm tội ăn cắp như thế,ăn cũng chẳng ngon lành gì - và  thằng bé đã đi xưng tội.Chả thấy ông cha nói năng gì và hắn đoán là cái ông cha ấy cũng có khi ăn trộm táo như hắn.
   Tuy rằng không tin dị đoan,bói toán nhưng hắn lại thích nghe ba cái chuyện đài rủ rỉ nói về horoscope vào buổi sáng.Nghe thấy nhẹ nhàng ngộ nghĩnh.
    Giả tỷ ;một buổi sáng đẹp trời kia,hắn nghe đài nói nguyên văn :
   - Tuổi Hải Sư đang có nhiều tiến triển về nghề nghiệp,có thể được thăng chức.Sức khỏe rất tốt trong tháng.Về tình cảm thì gặp người thương và được cưng chiều...

   Hắn phì cười,vui  vẻ lắc lắc đầu không tin.

    Ở đời,chuyện gì không tin cũng có thể có thật.Có thật như lão chủ tờ báo ném bản tin vào mặt hắn ở văn phòng ngày hôm kia.
   Trời đang mưa gió ở ngoài cửa sổ văn phòng,giọng gã chủ báo gầm còn lớn hơn :
  - Anh viết như thế à ? Đọc xong  thấy khô khan như cơm cháy ... Tệ.Nhạt !
  - Thưa ông.Đó là bản tin,không phải là văn chương lãng mạn.
  - Anh có biết khi thiên hạ mua báo,đọc báo,họ thích cái gì không ?
 -  Biết.Thưa ông ?
- Chuyện ông tường thuật lại cảnh người đàn bà trẻ bị bắn chết trên hè phố chả có gì là kinh dị..


  Hắn trố mắt :
 - Tôi..tôi đã thêm hai viên đạn thay vì kể đúng sự thật theo người chứng là chỉ nghe ba phát đạn thôi,ông .Như vậy là tôi đã ăn gian hai viên.Tôi thấy hơi lố bịch và không lương thiện.

 Gã chủ nhân gào lên,con mắt trợn ngược trong xấu xí vô cùng :
 - Anh có thể bịa thêm là nghe một tràng dài tiểu liên.Máu me văng tung tóe,bà ấy dẫy đành đạch và nhận ra thủ phạm là người yêu cũ.

  Hắn chống cự một cách yếu ớt :
 - Thưa ông.Tôi chỉ nghe  nhân chứng kể lại ,và tôi cố gắng viết trung thực.

   Giọng kẻ kia hậm hực :
  - Làm báo như ông thì có ngày xập tiệm.Cái gì mình cũng phải viết cho gây cấn.Nếu viết sai thì ngày sau đăng lời cáo lỗi và lái câu chuyện đi như phim bộ để câu độc giả.Đọc giả nhiều thì có nhiều quảng cáo.Đã có bao nhiêu tờ báo xập tiệm đóng cửa rồi,anh biết như thế không ?

   Ngừng một chốc để nghỉ cái miệng.Lão chủ báo kiêm chủ bút phán :
  - Này ! Thiên hạ đang đồn rùm cái chuyện mấy thằng thanh niên ra khỏi dancing,say sỉn bị rớt xuống sông.Xác bị mổ ngực ,mổ bụng lấy tim gan..Hãy làm cho tôi thiên phóng sự năm kỳ về chuyện này.Càng nhiều máu me càng tốt.Chụp thêm những cảnh cây cầu về khuya và phụ chú kiểu rùng rợn.


   Hắn cúi đầu,hình dung gã chủ báo đang có cặp răng nanh và cặp môi đầy máu tanh.Hắn muốn làm gã xịt máu ra cửa mũi mà sợ bị mất việc nên đành nín lặng,hậm hực xách cái máy ảnh ra khỏi văn phòng.Hắn hậm hực,húc hắc muốn đổi nghề xoay qua viết tiểu thuyết kiểu La Lan,Quỳnh Giao,tha hồ mà bịa.
  Nghề của hắn như một kẻ bất lương dươí cái ký kiệu Hacker xấu xí.Tên thật ngoài đời của hắn đẹp lắm.,lương thiện lắm.Vào làm toà báo,lão chủ bút biến hắn thành kẻ đạo chích,chuyên chỉa ống kính và cây bút  viết về những cái  oái oăm gây cấn của người đời và phải lắm khi nói láo ăn tiền. Chuyện ít,xé ra to.Càng lôi cuốn,hấp dẫn càng tốt.

    Thế nào cũng có ngày hắn nổi điên.- Dạo này,cái xứ tân tiến này có nhiều người điên hoặc muốn điên.Ông tài xế xe bus ở Paris bỏ xe ở giữa rừng phố,chạy ào xuống đường la lối ỏm tỏi và bỏ việc.Con mụ Á đông kia ra phố,gặp lại kẻ thù cũ,mụ cởi ngay cái quần đang mặc,chùm lên đầu đối thủ để bị bọn họ xúm lại xé tanh banh cái quần và mụ đành cởi truồng  nhong nhong tức tưởi...Chuyện tưng,chuyển tửng kể hoài không hết trên mất tờ báo lá cải.

   Hắn sợ điên,sợ đói khi mất việc nên cũng phải nhượng bô viết về những chuyện kỳ khôi và bịa thêm cho ra chuyện.
   Để hạ hỏa,hắn ghé nàng của hắn.Cố dấu đi cái mặt chầm bầm.Nàng ra cửa đón hắn,tươi mát trong cái khăn choàng tắm màu trắng .Hắn ngó nàng,tặng nàng một nụ cười bí hiểm rồi trở chứng nổi cơn ghen.
   Ghen một cách vô trật tự :

  - Ăn mặc như vậy để đón khách hả ? Chướng mắt thật là...

 Nàng nghiêng nghiêng mái tóc ướt,bàn tay phải chà cái khăn trên mặt.Nàng tròn mắt :

 - Khách nào,anh ? Anh bấm chuôngthì em mở cửa.Rõ là...

  Hắn theo nàng bào nhà.Mắt cú vọ ngó quanh quấn như thám tử tìm kiếm tang vật.Tất cả đều yên tịnh ,tươm tất.Thấy tấm ảnh treo trên góc tường có ánh đèn hồng nhạt.Hắn lại gần để ngó cái nụ cười đáng nghi ngờ của gã đàn ông cạnh cô gái.Hắn nhận ra nụ cười của hắn bên nàng một ngày kia đi dạo trên phố biển.Tự nhiên,không hiểu sao,hắn đâm ra ghét nụ cười kênh kiệu nửa miệng của thằng trong tấm ảnh .

   Nàng choàng tay qua eo hắn từ phía sau lưng,úp mái tóc làm ướt lưng áo hắn.Thủ thỉ,thủ thỉ :

  - Nè.Chàng.Đang có chuyện gì bực mình phải không ?

   Giọng hắn yếu xìu.Hình như trong âm nói của hắn có cơn mưa nhão nhẹt :

 - Ai nói ?

 - Xời ! Nhìn cái mặt bánh bao như thế thì biết.Cấm dấu em chuyện gì...

 Hắn quay hẳn người lại,nhìn sâu vào đôi mắt đẹp đầy ánh sáng buổi chiều của nàng.Hắn muốn nói dối.Muốn làm hề như mọi khi cho nàng vui.Hắn chỉ muốn đem niềm vui khi đến.Chẳng ai muốn có một người yêu lúc nào cũng cạu cọ.

  Nàng chơm chớp mắt,đếm những áng mây đen thui trong ánh mắt hắn :

 - Em pha nước cam cho anh há ? Có tí mật ong cho bổ há ...

  Hắn gật đầu,liếc vào cái màn ảnh dang chớp nhảy của nàng,hắn lại gần để xem nàng đang đọc gì,viết gì,làm gì . Nhỡ biết đâu nàng đang tò tí vơí một thằng nào trên net thì hỏng việc.

Trang thư đang viết :

   " Gửi anh.

    Em đang nghĩ về anh....     ....   ....; 



    Rồi ,bỏ dở dang,cái gạch nối đang chớp chớp.

    Máu sư tử  Hà Đông của hắn dồn từng lít lên trán.Hắn đỏ cau như  lòng quả trứng luộc.

  - Bé nè .Em đang viết thư tình cho ai há ? Nói đi...

  Giọng nàng tỉnh queo :

  - Nhớ tình nhân thì viết cho hắn vài chữ.Chưa kịp viết tiếp nà....

 - Hắn là ai ? Hắn ngon hơn tôi chỗ nào  ?


   Nàng pha xong nước cam,kéo khoảng áo choàng che bớt khuôn ngực trần.Hắn đang chướng đời và muốn nổi cơn.Lúc này không nên sexy.Nàng kên kên hắn.

- Anh ! Đừng trẻ con như thế;Lại gần máy lần nữa và đọc cái tên người nhận mail đi,anh.

  Hắn quày quả bước lại bàn giấy.Tên người nhận từ cái mail đang dở dang là hắn.Hắn tỏn tè,len lén nhìn nàng đang ngồi ngó ra vườn hoa.Mùa này,hoa đẹp như môi người tình.Tất cả đều óng ánh như tấm tranh triễn lãm của họa sĩ vẽ sơn dầu.Hắn vụng về xin lỗi nàng.Nàng tỏ vẻ không hài lòng cho lắm.Những lúc như thế,hắn biết mình phải làm gì .


    Bàn tay có những ngón tay để xin lỗi.Ở da thịt người yêu có những chỗ để nhận lời xin lỗi.Chỗ để tỏ tình là đôi mắt.Chỗ để nhận tình yêu là vùng môi hé mở thơm mùi táo.Chỗ để ủi an,vỗ về là mùi hương của tóc dài.Chỗ để được cưng chiều và tưng tiu khi cần thổn thức là vùng ngực ấm.Chỗ để xin lỗi là...là....
     Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng để kiếm cho ra chỗ ấy.Nàng ôm cổ hắn,cạ má vào vùng râu lởm chởm ba ngày chưa cạo của hắn.

    Khi đắm đuối hôn nàng,trong đầu hắn nhớ lại lời báo tiên tri ở horoscope ngày kia : " Về tình cảm thì gặp người thương và được cưng chiều... "

   Ở trong vòng tay êm ấm có mùi thơm của sà phòng tắm của nàng,hắn nhắm chặt mắt ,quên bộ mặt hãm tài của gã chủ báo.Quên bài phóng sự ma quái xạo ke sắp viết,quên cả cái tên cúng cơm của hắn để hoàn toàn là một Hacker đạo chích.Hắn biết là mình đã lấy ,đã chiếm đoạt cái chìa khóa của trái tim nàng.Nàng bị hắn lục tung từng ngõ ngách.Sự ngây thơ mất đi,sự bí mật đàn bà đã bị khám phá theo từng hơi thở trên khuôn ngực hắn.Cả những nỗi buồn vui của nàng cũng bị hắn cuỗm mất.

   Và nàng bằng lòng .
   Như thế mà bằng lòng

____________________
đăng sơn.fr



KHI CẦN KHOẢNG LẶNG IM -
________________________________________
- đăng sơn.fr







Trong ngày nghỉ,được chút rảnh rỗi,hắn đọc được một bài viết trên Net như sau :


NGHIỆP ...




Mặt hắn nóng lên. Hai bên thái dương giật giật, mấy đường gân máu xanh hằn rõ lên. Có lẽ hắn đang giận dữ ghê lắm. Hai tay hắn cứ nắm lại rồi mở ra làm như muốn đấm vào không khí. Ai đang đứng gần chắc bị ăn đấm quá. Kiểu này ngó bộ không xong.


Hắn đi qua đi lại như duyệt binh. Nôn nóng. Hầm hừ. Mắt hắn nhìn vào đâu đó không chớp, trừng trừng. Thỉnh thoảng lại liếc vào chiếc đồng hồ trên tường. Cây kim giây hình như sợ lây đứng im không nhúc nhích. Cái giận của hắn bốc lên trong đầu mà lộ rõ ra cả ngoài không khí. Căn phòng ngột ngạt, không một tiếng động. Giống như có một làn hơi nóng tỏa lên từ đỉnh đầu hắn. Người gì mà cộc cằn. Giờ thì hắn bắt đầu giơ chân đá vào chiếc ghế gần bên. Coi chừng hắn sắp đấm xuống mặt bàn rồi kia... Mấy món ly tách trên bàn đang chuẩn bị để nhảy lên theo nhịp tay hắn giáng xuống mặt gương. Một tiếng động nhẹ vang lên, nhẹ thôi, nhỏ thôi, nhưng trong lúc này cũng đủ để hắn ngừng lại nghe ngóng.


Nắm đấm trên cánh cửa từ từ xoay một vòng, khoảng ánh sáng từ ngoài ùa vào theo cánh cửa mở ra. Một bóng người trong khung cửa che đi khoảng ánh sáng làm thành một vệt dài trên nền nhà. Hình như bóng người có tóc dài ngang lưng, bóng người mặc váy đầm ngắn ngang đùi... Hắn thở hắt ra, xoay lưng lại bóng người, chờ đợi.


Náng tóc dài bước hẵn vào trong phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại không gây thêm tiếng động nào. Nàng nhìn sau lưng hắn và cảm được cái không khí nặng nề chung quanh. Mọi thứ đặc quánh, kể cả hơi thơ của người đàn ông ... Nàng dợm bước về phía hắn, bàn chân vừa đưa lên, nghĩ sao nàng ngừng lại. Thêm vài giây im lặng trôi qua. Cả hai đang thử sức chịu đựng của người kia xem đến đâu. Người này chờ đợi người kia lên tiếng trước. Chỉ vài giây thôi nhưng giống như vài chục phút trôi qua. Cuối cùng hắn gằn giọng,

-Nói đi.

Nàng cắn môi suy nghĩ,

-Nói gì?
-Nói thật hết đi.
-Có gì để nói?
-Đừng như thế, hãy nói tôi nghe.
-Muốn nghe gì?
-Những gì em có thể nói được.
-Chả có gì để nói.
-Thật thế sao? Chả có gì để nói?


Cơn giận trào lên, hai mắt hắn đỏ ngầu. Chẳng hiểu hắn đã uống bao nhiêu ly rượu trước khi nàng có mặt? Hơi thở gấp rút, dồn dập. Hắn lại gần nàng, vẻ hung tợn làm nàng lùi lại. Có thể hắn sẽ bóp cổ nàng cho hả cơn chăng? Nàng nhắm mắt. Sợ. Cửa đóng rồi, làm sao thoát được? Nghe tiếng nói hắn sát bên tai, nàng co rúm người,

-Nào hãy trả lời tôi.

Nàng vẫn nhắm mắt. Im lặng.

-Em đi đâu với ai?

Nàng thở hắt ra,

-Đi có việc.
-Khai thật đi, với ai, đi đâu?
-Việc riêng.
-Tại sao không nói?
-Chả có gì để nói.
-Đừng làm tôi nổi điên.
-Anh đang giống như người điên bây giờ.
-Em làm tôi điên, khai thật đi.
-Đã nói rồi, chả có gì để nói.
-Tôi phải làm gì để em nói?
-Chả phải làm gì vì không có gì để nói.


Hắn giơ tay lên. Nàng trân trân nhìn hắn. Hắn muốn gì đây? Muốn hành hung một người phụ nữ? Nàng mở to mắt nhìn và chờ đợi. Chưa bao giờ nàng thấy người đàn ông nào giận dữ đến mức này. Mắt chạm mắt, tia nhìn nàng thẳng và sâu xoáy vào mắt hắn dò hỏi. Ánh mắt hắn như chùng xuống, nỗi buồn bã hiện rõ. Hắn hạ tay xuống, ngang tầm tay nàng.


-Đừng thử sức nữa, tôi không chịu đựng được.
-Ai làm gì anh?
-Em đang hành hạ tinh thần tôi.
-Bằng cách nào?
-Em không trả lời khi tôi hỏi.
-Tự anh làm khổ lấy anh, không ai làm gì cả.
-Tôi chỉ muốn biết em đi đâu với ai.
-Chuyện không có gì quan trọng.
-Thế chuyện tôi yêu em có quan trọng không?
-Hai chuyện chả dính dáng gì với nhau.
-Tôi có quyền hỏi và biết em đi đâu, làm gì với ai chứ?
-Đã nói là không có gì quan trọng mà.
-Nếu không có gì quan trọng tại sao em không nói cho tôi nghe?
-Chả có gì đáng để nhắc đến, tại sao mất thì giờ?



Hắn nhìn đồng hồ. Hình như cây kim giờ biết bay đã chạy hay bay một nửa vòng tròn rồi. Có lẽ hắn đang nhận thấy mình đã phung phí quá nhiều thời giờ bên người yêu.


Hắn quay lại vòng hai tay ôm nàng, dúi mặt vào mái tóc đen nhánh của người yêu.

Nàng đứng yên lặng không nói tiếng nào. Nàng biết hắn đang từ từ nguôi giận và sẽ trở lại là một người yêu tuyệt vời của nàng.




Ôi tình yêu!

Đôi khi cũng cần có những phút thay đổi không khí như thế ?


< Nguyệt Hạ





_____________



Dù biết là truyện,là hư cấu nhưng hắn ghét cay đắng cái nhân vật đàn ông trong truyện.Đành rằng nhân vật giống đực ấy ghen tuông và nổi điên khi ghen ( Khi yêu quá thì cũng có nghĩa là bị mù quáng và có thể nổi điên ! )

Đọc thêm vài đoạn thì hắn đủ sức hiểu tại sao gã đàn ông ất lại nổi xung như thế ( vì bị nàng chọc tức vơí những câu trả lời dấm dớ ... ) Đành rằng trong cuộc đời có rất nhiều hạng đông vũ phu,vũ bão.Lúc chưa cua được người ta kiểu cho cá vào rọ thì hết sức đường mật,lấy được rồi thì giở cái giọng đểu để lòi ra khuôn mặt đểu.


Hắn có người yêu. Nàng của hắn thỉnh thoảng cũng chọc gan hắn bằng cách này hay cách khác.Nàng ta biết ghen và cũng thích thử mức độ chịu đựng của hắn.

Ngày kia,nàng diện đẹp và biến mất khoảng hai ngày.Điện thoại im ru.Máy Pc tắt ngúm.Cửa nhà im lìm kín bưng.Loay hoay tìm kiếm nàng khắp nơi,hắn muốn nổi khùng ( nếu nhà bạn có nuôi một chú chó thì bạn sẽ thấy chú cún ấy nổi hung chạy tìm bạn khắp nơi và sủa lung tung ).Hắn không phải là chó.Chó không bao giờ biết yêu như người.Người đi đâu cũng báo cho nhau biết để nhau chờ nhau.

Hắn sững người,đá bàn,đá ghế và tìm những lý do xấu nhất để đoán về nàng :

- Nàng bị tai nạn bất ngờ ?

- Nàng bị bắt cóc ?

- Nàng chán hắn,bỏ hắn theo kẻ khác ?


Nghĩ đến câu đoán thứ 3 là hắn muốn cạu cọ để đốt nhà,đốt xe.Chuyện đốt nhà,đốt xe là chuyện giả tưởng trong tiểu thuyết.Hắn biết mình đang ở trong cuộc đời thất rất thật.Sừng sững mà thật khi chạy đi hỏi thăm những chỗ nàng hay lui tơí.


Ngày thứ ba thì hắn nhận được cái message texto .
Nàng ta viết :

" Em nè. Em đi nghỉ hè.Em muốn anh phải nhớ em ... "



Thật là dễ ghét.Hắn tắt máy điện thoại.Lặng yên.Hắn quyết định tặng thêm cho nàng 4 ngày từ nỗi lặng im của mình - Cả thảy là 1 tuần chẵn chòi cho tiện việc sổ sách.Như đã nói rồi,không phải là ai yêu cũng giống nhau . ( Đôi khi sự im lặng rất cần thiết )


Để xem sao ?





1 commentaire:

dulan a dit…

Cám on anh Bébé da dat tua cho 4 cau tho cua sóc la MAU CUA NANG, de thuong ghe, hihi....

Anh bebe ui, ngay nao soc cung vao tham Chung Minh, nhung may computer cua soc hom mua va hop dong net tai Finland, nen anh thay hien ra la chinh soc vao tham do, hihi....

Thang 6 ben anh co gi la khong, nhung voi soc thi la nhat la soc moi nam mo thay anh Bebe den nha tro chuyen voi papa cua soc, hihi....