THÊM MỘT LẦN NỮA
_________________________________
Bút Ký - đăng sơn.fr
THÊM MÙA LÁ RỤNG.
______________________________________
Có một bản nhạc mà tôi đã rất yêu thích ở ngày xưa....Đêm chưa qua mà trời sao vội sáng....- Chiếc Lá Cuối Cùng - Ca từ đã sâu lắng buồn thảm vơí giọng hát Lệ Thu.
Sang bên này,thỉnh thoảng nghe lại ở cuộn băng cassette cũ mèm.Giọng người ca sĩ ấy thời xưa khác bây giờ.Bây giờ nghe cô hát lại trên một sân khấu thì tiếng hát chát chúa vì tháng năm đã trôi qua.
Trong lãnh vực nghệ thuật,hễ bạn yêu thích một tác phẩm,chắc hẳn là bạn rất vui khi gặp được tác giả.Chuyện dĩ nhiên như thế và sẽ có điều thú vị.Tôi có dịp tình cờ gặp người sáng tác bài Chiếc Lá Cuối Cùng ( nghe người ta nói ông ấy bảo thế ).
Tôi gặp ông,sau cái bắt tay chặt chẽ,tôi vui vẻ,hỏi :
- Có phải chú có bút hiệu là Tuấn Khanh của bài Chiếc Lá Cuối Cùng ?
Ông gật đầu xác nhận và tôi đã nức nở khen ngợi.
Một thời gian sau,tôi xem tin tức trên Tv thấy và nghe tin Tuấn Khanh của CLCC vẫn còn ở Việt Nam. Sau này,trong các chương trình thi ca nhạc,văn nghệ,tôi lại thấy một Tuấn Khanh khác,tròn trịa,vui vẻ và trẻ hơn.Chuyện lấy trùng tên khi sáng tác là chuyện thường tình ( dù cho là nên tránh ) nhưng có điều không được " thường tình " cho lắm là chuyện nhận bừa.
Sau này,mỗi lần có dịp gặp lại cái ông nhận bừa ấy trong những buổi tiệc ở đây đó,tôi im lặng và tránh ngồi cạnh ông vì tôi sợ mình hăng quá sau vài ly vang để nhận bừa và lấy đại Bài Không Tên cuối cùng là của mình ( như thế,tôi sẽ phạm tội vơí ông Vũ Thành An ).
-
Ngày mai,thứ hai là ngày chôn cất vợ ông nhận bừa ấy.
Chiều nay,tôi ngồi gọn lỏn ở cái góc bếp nhỏ xíu xiu,nghe lại hai lần bài Chiếc Lá Cuối Cùng,cảm thấy buồn buồn.
Ừ. Ừ.Đời người như chiếc lá ở những mùa lá rụng và không rụng.Sống vui được ngày nào hay ngày ấy.Trách nhau làm gì ?
đăng sơn.fr
THÊM CHUYỆN TÌNH XƯA ______________________________
đăng sơn.fr
Đọc truyện kể về một ông già.Già giữ kín,giữ nguyên mãi một mối tình xưa làm tôi nhớ lại một chuyện tình khác.
Để tôi kể cho bạn nghe :
Ông bạn này là dân chơi nhạc rock từ thời hyppy của Sài Gòn.Ông ta và tôi quen nhau chỉ qua mấy đám văn nghệ làm tết cho cộng đồng đây đó.Thấy ông có cái hay hay của một người nghệ sĩ,tôi làm việc chung,ông chơi solo guitar khá lả lướt và sexy.Nhìn ông thì biết là trong máu của ông có bia và nhạc.Mỗi lần đến đoạn solo thì ông bậm môi,khép mắt,quỵ gối,bò lê bò càng trên sàn nhạc ,ngó thấy mê mẩn vì phê lắm ! Chỉ có cái phiền là ông hay vặn âm thanh khá lớn,nhiều khi át cả ban nhạc làm người nghe phải co rúm người lại như những con chuột nhắt - Và chúng tôi hùng hổ,đụng nhau lộp cộp.
Là người phụ trách đạo diễn sân khấu kiêm phần âm thanh ,tôi kéo tiếng đàn của chàng ta xuống ở phần mixage.Đang phê ,đang lên đồng,chàng ta quay lại,liếc vào dàn máy và sưng mặt để kên.Kên thì kệ ông,tôi làm công việc của tôi.Vì cái tính ngang và là thằng khá thẳng tính,tôi chẳng sợ tên nào trong ban nhạc.Không phải là kỹ sư âm thanh nhưng tôi luôn tự hào là mình có sự cân bằng và một lỗ tai âm nhạc khá chính xác và phải động thủ. Từ từ,anh nhạc sĩ rock tóc dài đến vai hiểu tôi và hăng hái làm việc chung ( cho dù nhăn cứ nhăn và có vẻ oán tôi )
Khi bạn biết chơi nhạc thì dĩ nhiên bạn sẽ dễ dàng trong việc thu hút phái nữ khi họ biết ngẩn ngơ,lăng tăng yêu nhạc.Chuyện thường tình mà thôi,trong các buổi tập dợt văn nghệ,ông ta và cái con nhỏ tập tành ca hát lặn đi chơi và luôn luôn đến muộn.Khi đến thì họ đụng phải cái mặt hùng hục như đưa đám của tôi,vì tôi bắt buột nói điều cần nói để thu xếp.
Có vài buổi tối buồn buồn,ông mỏi tay ,bỏ đàn ghé tôi ngồi nghe nhạc,và ông kể chuyện tình sau vài chai bia lạnh : Chuyện cô tóc dài viết chữ dẹp ở khuôn viên đại học.Hai đứa đã bên nhau rồi vì thời cuộc phải xa lià nhau.Nàng ở lại quê nhà và lấy chồng ( giống như bài không tên số 2 của Vũ Thành An ).Bên này,chàng chum chủm giữ hình của nàng trong ví và không còn biết mở cửa trái tim ( chỉ lạng qua,lạng lại qua đường vài khi mà thôi - Những người khác không phải là cô ấy ) -Mỗi,mỗi đêm,chàng lục ví,đánh đàn,gục đầu và xem hình ảnh người yêu.
Đã bao nhiêu năm qua rồi,chàng nhạc sĩ vẫn thế.Lì lợm như bóng tối nhá nhem.
- Ông lì lợm thế.Giữ kỷ niệm mãi như thế để làm gì ? Tôi hỏi.
- Ông không yêu giống tôi.Đừng hỏi.Yêu là Yêu.Thế thôi.
Phép lạ ở đời trần không bao giờ xảy đến.Ông hút thuốc,uống bia và gặm cái cô đơn thường xuyên và ông buông dàn chết trong cảnh cô quạnh. Đúng ra,đây là một chuyện tình nhạt như nước ốc.
Đúng ra,hình ảnh của ông nhạc sĩ ấy đã chìm vào quên lãng.Chiều nay về nhà,nghe lại bản nhạc tên Chiều Trên Phá Tam Giang của Trần Thiện Thanh,tự nhiên tôi nghĩ đến ông.Ông đã yêu thích bản nhạc này đến độ nghe đi nghe lại mỗi mình nó trong cái đĩa laser dics và cứ đòi nghe mỗi lần ông ghé chơi.
Ừ ông ! .... "Chiều trên phá Tam Giang,anh chợt nhớ em.Nhớ ôi ,niềm nhớ đến bất tận.Em ơi ! Em ơi .... "
Có lần nghe nói,đi đâu ,ông cũng bê theo cái đía có bài hát và có lần ông đã để quên cái đĩa trên băng ghế xe hơi đóng kín cửa giữa nắng hè.Cái đĩa tủi thân co rúm lại như cái bánh đa.Và ông hì hục đi tìm mua lại cái đĩa khác.Cũng chỉ vì một bài.
Bây giờ,nếu còn sống thì có lẽ ông nhạc sĩ ấy đã được trao cho một giải quán quân vô địch Lì.
Bây giờ,nếu ông còn sống thì cũng sẽ có những câu viết này cho ông.
Thật là....Thật là......
______________________
- France.
THÊM MỘT GÓC ĐỜI.
---------------------------
Với cái chủ đề này,tôi loay hoay với chính mình.
Tại sao lại cứ ràng buột mình vơí những cái Thêm,Thêm ...Thêm cái gì mới được chứ ?
Thêm vui,thêm buồn,thêm tình,thêm tiền,thêm nợ nần,thêm....
° ° °
Mà thôi ! Thấy tội nghiệp cho mình- Tôi không tự hành hạ mình thêm nữa.Khi thấy có điều cần viết,cứ thản tâm sắp xếp thì giờ và ngồi xuống ,lục lọi ý nghĩ và trí nhớ của mình để viết.
1. Gặp Lại .
Buổi tối trời thu bắt đầu lạnh.Gió âm ẩm ngoài bãi đậu xe của nhà Ga chính của thành phố.Tôi và cái bà nhà của mình có nhiệm vụ đánh xe ra nhà ga đón một ông bạn nhạc sĩ đáp xe lửa đến từ xa.
Thấy còn sớm,nàng nhà và tôi ngồi ở vỉa hè của một cái quán rất lộng lẫy.Bàn ghế mây,đèn trang hoàng ấm cúng.Nàng biết tôi thích đọc báo chí,tin tức nên yên lặng để tôi ngồi đọc.
Tôi nói với nàng :
- Xong rồi em . Hắn đã đi bán muối.
Hắn ở đấy có nghĩa là ngài Ka Đa Phi của xứ Lybie. Tấm ảnh và bản tin này có lẽ làm nhiều người vui. Tôi chẳng thấy vui khi đọc một lời tuyên bố ghi lại : " Ka Đa Phi đã chết vì không có một cách chọn lựa nào khác ..."
Có chọn lựa đấy chứ. Ít ra ông ta đã chọn con đường ở lại dù có chạy theo đám tàn binh để lánh nạn nhưng cách đào tẩu của ông ta vẫn khác những hình ảnh của những vị to đầu ở thời 30.04.1975.
Mà thôi, tôi không thích chiến tranh và những điều quẩn bí của chính trị.Buổi tối của chúng tôi đang lạnh và đẹp.Những câu chuyện của chúng tôi sẽ rộn rã tiếng nói cười khi có dịp gặp lại nhau.
Thời gian trôi rất nhanh,tại sao ta lại để những tiếng bom đạn,những hình ảnh chết chóc cướp đi như một cách chiếm hũu ?
Đứng ở tụ điểm tiếp tân hơn 30 phút,bụng đói cồn cào.Vẫn không thấy bóng dáng ông bạn.Tôi gọi phone thì biết chàng ta đã tọt ra ngoài ga và đúng chờ mình ở đầu một ngả đường trước cái quán lung linh đèn đuốc.
Gặp nhau . Mừng rỡ.Thấy bạn vẫn thế.Vẫn cái giọng bắc ấm áp và nụ cười rộng.Thoải mái !
Xe phóng lên chiếc cầu dài về phố núi.Điểm tụ họp nằm ở nhà một cặp bạn thân khác.Anh chàng bạn mở mắt ngó quanh ,ngó dọc để nhận ra là đã có biết bao nhiêu đổi thay.Bản nhạc nức nở của thằng cháu ruột ở anh vang đầy lòng xe .Thằng nhỏ hát ở cái CD đầu tay : " ..Anh muốn nói lời xin lỗi em ,khi tình chưa toàn vẹn thì ta đã xa nhau.Vì anh yêu đuối,không ngăn được trái tim mình...."
Tôi vặn nhỏ nhạc,quay sang anh :
- Nè anh ! Bảo thằng bé Trịnh Lam thay đổi cách viết ca từ cho những bản nhạc về sau nhé.Nó cứ tìm lỗi để xin lỗi liên tục thì người nghe sẽ có ngày bỏ rơi nó "
Chúng tôi quay sang đề tài sáng tác và cách viết ca từ cho những bản nhạc tình.Nhạc Việt hay buồn bã và uỷ mị khi nói về những cách xa.Và người ta hay rên,rên,rên thảm não...
Bạn tôi cười,có ý trách tôi :
- Cậu nghĩ sao ? Khi chia tay thì có ai vui ?
Câu nói này đưa chúng tôi đến chỗ hẹn.Khoảng bóng tối ngập đầy khu vườn.Trong ánh lờ mờ của ánh dèn vàng,tôi thấy những cụm hoa hồng lả tả còn sót lại.Mùi vườn,mùi cỏ cây chỉ thiếu mùi hương ngọc lan như đêm nào tôi có dịp đi dạo ở thành phố cũ ,tiếng dương cầm của ai đó đã làm lòng mình trầm lắng...
Bữa ăn muộn nhưng thân tình vơí vài ly vang đã khiến anh bạn hứng chí.Có tiếng điện thoại vang,cái màn ảnh của máy di động của anh hiện ra hàng chữ : " Maman " - ( Bà nhà )
Giọng bà vợ trẻ của anh vang rõ :
- Ba đến bình an rồi hả ?
Anh đuà như thật :
- Mẹ mày nè.Hãy ở lại và sửa soạn lấy chồng khác nhé .Lần này anh sẽ ở lại đây luôn.Bạn bè đang tìm cho anh một bà mới.Ngon lành hơn mẹ mày nhiều.
Cả bọn cười ồ.
Mọi người ngồi châu đầu nghe anh kể lại câu chuyện đời của anh từ những nợ nần sau cuộc chia tay vơí bà vợ đầu.Anh bạn bùi ngùi kể về tấm lòng của nàng vợ sau đã yêu anh để cùng che chở nhau để tạo lại từ đầu.
Tạm xong phần phim bộ tình cảm và thân phận,chúng tôi sửa soạn chia tay nhau sau khi bàn bạc về buổi văn nghệ cho buổi tối hôm sau.Cả bọn bày trò cùng nhau làm sinh nhật chung.Trong nhóm bạn,có cả thẩy 6 mạng sinh cùng một tháng.
Gặp nhau,quây quần,tha hồ mà cười đùa.
2. Đêm Vui .
Khoảng 28 người đã đến đứng đầy ở phòng khách và nhà bếp.Củi đốt trong lò sưỡi lấp lánh như hình ảnh một đêm giáng sinh.Chỉ thiếu màu tuyết trắng trên quả đồi trước nhà Du - chủ nhà .Các bà bận tíu tít mặt mũi trong bếp.Tất cả sẽ chơi cái trò self service vì không tiện cái màn bưng chén bát.Các chàng,các ông thì cầm ly rượu khai vị ,châu đầu tụm năm,tụm bẩy tán chuyện.
Ông bạn nhạc sĩ gặp lại một số bạn hữu xưa,nhất là gặp cái ông ký giả người Tàu bạn tôi đã có thời cùng hò hét ầm ĩ trên các sân khấu lễ lạc.
Du,chủ nhà bắt tôi giữ phần ghi lại hình ảnh vào camera.Tôi chỉ việc im lìm chỉa ống kính và bấm máy loạn cào cào.Tôi thích cái trò này vì đỡ phải mỏi miệng và có thì giờ khám phá ra những ánh mắt,những nụ cười khá đẹp.Các bà tối nay rất xinh đẹp lộng lẫy.Có bà chọn cái áo hở cổ thấy nhức đầu,chóng mặt vì sexy và đẹp.Họ muốn điệu,muốn "khoe của " thì tôi để họ khoe,tôi biết cách làm họ đẹp hơn,nhậy cảm hơn vơí những góc cạnh phải có.
Mấy ông quay lại thấy tôi im ỉm ngồi ở bàn,họ khều tôi để kéo vào phe đấu hót.Tôi thấy mình chẳng có gì để nói.Bớt cái miệng lại cho đỡ ồn ào nhà cửa và ngồi yên ghé tai nghe vài bản jazz hòa tấu từ cái cd mang theo là điều tôi hằng thích khi đến nhà ai dự tiệc.
Anh chàng nhạc sĩ từ xa đến khoái chí vì được giới thiệu vơí những người bạn mới chưa từng gặp.Trong đám người ấy,có một người đàn bà xinh xắn tên Vy .Vy đẹp,sang trọng,dịu dàng khoan thai trong kiểu tóc bồng bềnh được bơí cao lên để hở chiếc cần cổ .
Chàng nhạc sĩ cầm bàn tay nàng để hôn và mở máy tán :
- Anh rất vui và rung động khi gặp em.
- Giời ạ !
Vy cười,vẻ xấu hổ khi nhìn cái nheo mắt của tôi sau lưng chàng nhạc sĩ có máu khôi hài và thích của lạ.
- Anh ơi ! Cứu Vy !
Nàng cầu cứu khi nhìn tôi.Tôi lắc đầu :
- Em hãy hãnh diện khi có một gã đàn ông hôn lên bàn tay và mở lời ong bướm,ba xạo...
Thế là khi bắt đầu ngồi vào bàn,chàng nhạc sĩ đòi phải ngồi cạnh cô em gái người dưng ấy.Người đàn bà nhìn về phía Sa,ông chồng bay nhảy đào hoa đang rục rịch đi đi về về đã chưa dứt khoát hẳn vơí nhau.Sa biết thân,biết phận chỉ cười cười khi nghe người khác đùa nghịch.
Sau bữa ăn quá ngon là màn văn nghệ bỏ túi. Máy TV tắt ngúm. Cây đàn điện và ampli đã sẵn sàng.Máy Mixage cũng đã sẵn.
Chàng nhạc sĩ ôm đàn dưới ánh đèn mờ mở lời.Giọng ấm :
- Thưa các bạn.Đây là một đêm đặc biệt trong đời tôi.Bản Only You và Khúc Thụy Du sẽ được trao về một người .Và người ấy sẽ cảm động.
Mọi tia mắt đổ dồn về phía anh và nguời ấy.Tôi biết " cái Người Ấy " không biết hát và nàng cảm thấy ngượng ngùng.
Những tiếng hát được cất lên trong sự chăm chú và thích thú. Âm nhạc có khả năng ru hồn người.Những người biết hát thay phiên nhau vơí những tình khúc vượt thời gian.
Càng du dương vơí tiếng đàn,tiếng hát,chàng nhạc sĩ càng hứng chí.Chàng chơi đàn không biết mệt và chàng cứ lèo nhèo khi thêm,thêm những bản nhạc tình để gửi tặng " Một Người Nào đó "
Có vài nguời để ý thấy chàng hơi đi quá đà.Tôi để ý thấy Vy giữ khuôn mặt nghiêm và lạnh.
Khi đến cuối phần văn nghệ,chàng NS đến bắt tay Sa,chồng "cũ " của
Vy và nói :
- Này chú,chú có phiền gì khi anh buông lời trêu ghẹo cô ấy không ?
Sa cười hiền lành,điềm đạm :
- Không anh ạ .Xin anh cứ tự nhiên.
Chuyện hai người đàn ông nói gì vơí nhau sau đó thì tôi không rõ.
Trong đầu tôi lúc lái xe về nhà thì có một ý nghĩ - " Tôi sẽ nhắn nhủ vơí chàng nhạc sĩ, bạn của tôi ,một điều : " Hãy thận trọng và đừng để lời nói đi nhanh hơn ý nghĩ của con tìm mình "
Thế thôi.
Thêm một lời bài viết như để ghi lại không khí của một trong những đêm vui.
đăng sơn.fr
..
THÊM ĐIỀU CŨ KỸ.
____________________
Có một vài bạn viết hỏi thăm :
- Tại sao anh hay nhắc về kỷ niệm cũ và tại sao anh viết " Chuyện Trong Lớp Học " ? Và cách viết của anh hơi giống cách viết của Đoàn Thạch Biền ?
Tôi ầm ừ.Tôi thấy có thể trả lời một vài điểm nhỏ.
Ngày xưa,đi học.Tôi có khi sợ đi học.Ngày đầu tiên đến trường,thằng bé đã lăn đùng ra đất,gào thét ầm ĩ.Và nó chạy trốn,báo hại chị người làm phải chạy theo kiếm tìm.
Ngày thứ hai,thứ ba,nó vẫn có cái cảm giác không dược an toàn khi đi học.Cái gì cũng lạ,cũng rất xa cảnh trong nhà.Ở lớp học,nó không có mẹ nó.Nó không được mang con thỏ đen xì ở hai cái tai vào lớp.Nó hay có tật nhớ nhà,nhớ mẹ....
Thằng bé hay thui thủi với những hòn bi trong túi quần.Nó lẻ loi một mình ở giờ chơi.Nó ít bạn.
Đến năm lớp nhất thì nó có một cô bạn nhỏ,tóc cột bím.Hai đứa hay ngồi chơi với nhau trước cửa nhà thờ ngó ra cổng trường khi chờ cha mẹ đến đón.
Con nhỏ thương nó,nó có cảm tình vơí con nhỏ tóc bím và nó nghĩ rằng lớn lên sẽ lấy con nhỏ làm vợ
( Ui ! )..Lên lớp 6,con nhỏ dọn nhà đi mất.Thằng bé đành chơi với mấy thằng con trai.
Lên lớp sáu,nó có một cô giáo rất cưng nó.Cô giáo hay ngồi cạnh nó mỗi khi sửa bài và giảng bài.Cô nói nó dễ thương và đẹp trai như tài tử Alain Delon của Pháp.Nó chả biết Delon là ai.Nó tìm phim của Alain và xem thử coi đẹp trai là cái gì ?
Cô giáo hay ăn gian và cho nó nhiều điểm khi nó làm bài luận văn.Cô nói :
- Lớn lên,em sẽ là một nhà văn và em sẽ kể chuyện của Cô và Em....
Lớn lên,rời lớp thì cô giáo đi mất.Nó đi ngang nhà cô.Thấy tiếc nuối.Nó chưa kịp làm nhà văn.Trong đầu nó muốn học làm bác sĩ hoặc cùng lắm là một nhà đạo diễn điện ảnh....
Thời gian trôi.Thằng bé trở thành người lớn.Cuộc đời khốc liệt đẩy nó thành đàn ông.Có khi vững trãi.Có khi không .
Gã đàn ông bây giờ có một lớp dậy viết và diễn kịch .Một tối một lần.
Trong lớp có nhiều cô nhỏ dễ thương mà thương không phải dễ.Nhiều cô học viên đã đặt nhiều câu hỏi rất hắc búa. Lắm lúc không thể nào trả lời được.
Bây giờ nghĩ lại.Gã đàn ông không trở thành một nhà văn - Vì nhà văn theo hắn, không phải là một cái nghề để kiếm cơm.Nhà Thơ cũng thế.Hắn rất sợ đói.Và hắn nghĩ rằng : Có viết thêm một ngàn năm nữa,hắn sẽ không bao giờ là một Đoàn thạch Biền để viết : " Tình Nhỏ Làm Sao Quên "
Tạm hết chuyện.
đăng sơn.fr
* ( Trích từ : " Chuyện Trong Lớp Học )
&&&
THÊM LẦN TRỞ LẠI_______________________________________
Mỗi lần ăn uống xong với bạn bè,tôi có cái thú lang thang dạo đêm.Những chỗ đến từ nhà bạn vẫn là những đoạn đường thả bộ.Một mình thong dong với bóng tối nhả xuống từ hàng đèn đường,ngắm những khu vườn đầy hoa yên tĩnh,nhìn thoáng vào những ô cửa sổ sáng đèn ấm cúng,có lúc tôi được nhìn thấy hai ba người ngồi rủ rỉ tán chuyện bên nhau quanh chiếc bàn bếp....
Biết mình có thể là người dễ hoà nhập vào đám đông,tôi vẫn biết cách thoát khỏi cái đám đông.Họ có sự náo nhiệt ồn ào của họ.Họ nói về thị trường chứng khoáng,nói về nền chính trị bè đảng,nói về tình đời,tình người...lúc tôi rời bàn để sửa soạn cuộc dạo tối thì họ đang kể,đang nói về một cặp vợ chồng đại gia oan nghiệp đang bị suy xụp nguy khốn vì nhà nước đang làm khó dễ qua những thủ doạn gian manh của họ....Có những câu kết luận là làm ác thì trả ác.Có kẻ im lặng ngẫm nghĩ,có kẻ hỉ hả vỗ tay như trả được mối thâm thù nào đó.
Tôi đứng ngoài cuộc chiến.Tôi thích sự yên tĩnh để lòng không náo động.Người ta đã học đủ các mánh lới để hại nhau,người đời biết oán ghét nhau để không học bài học biết đùm nhau,thương nhau.Có phải là như thế không ?
Không đi tìm câu trả lời khi nghĩ đến những điều quá quắc trên đời,tôi đứng thơ thẩn ngó mấy con đường cuốn nhau dài heo hút.Bóng tối đầy,thỉnh thoảng có vài chiếc xe đạp cọc cạch chạy ngang,thảng hoặc có tiếng chó sủa vu vơ đuổi theo bước chân bộ hành.
Đi bộ như thế,loanh quanh một chập lâu,tôi đẩy cổng trở vào phòng ăn chỗ đang tụ tập.
Có người bảo tôi :
- Thật uổng cho anh.Anh không được nghe một câu tuyên bố quan trọng.
Người khác chỉ tay vào cặp vợ chồng đã lìa nhau từ 4 năm.Nói :
- Ông chồng thú tội đã làm vợ nhà buồn và muốn quay về.
Tôi cười.Các bạn của tôi,ai cũng tốt lành khi muốn cặp này xum họp và đã khuyên giải lắm lần.Cô vợ ngồi yên thin thít.
Tôi nhìn mặt cô,nói vơí cô :
- Em bé ! Em còn chờ gì nữa .? Làm đám cưới lại thì anh sẽ làm phù rể và lo về phần chụp ảnh.
Cô ngồi im im.Mặt có nét ỉm buồn và không nói câu nào mặc cho biết bao người nhao nhao thuận tình khuyến khích.Cô chống tay lên cằm,mái tóc chảy xuống vai để tư lự.
Tôi muốn cáu lắm nhưng tôn trọng cách buồn bã im như hến của cô.Tôi nói là tôi để cho cô 3 ngày để suy nghĩ và báo cho chúng tôi cái tin mừng.Cô lại ngồi yên.Mắt không nói lên điều gì phấn khởi.Tình yêu của cô đã liệt hoặc chết hẳn hẳn rồi hay sao ?
Tôi vào phòng khách bên cạnh của nhà bạn,lục lạo lấy một tờ giấy trắng gấp làm tư.Ở một mặt giấy- tôi ngồi xuống và hí hoáy viết :
" Em gái thân !
Hãy trở lại vơí nhau nếu còn có thể.Đừng để thời gian đóng bụi nếu còn yêu nhau "
Vỗ vai cô,tôi kẹp mẫu giấy dươí ly nước của cô.Ánh mắt cô cúi xuống,mở tờ giấy rất nhanh và đọc rất nhanh.Cô lại quay đi yên lặng.
Từ lúc ấy đến suốt buổi đêm ca hát,khiêu vũ,tôi không nghe cô nói câu nào.Lúc chia tay nhau,cô chào tôi đi về .Liếc trên bàn tiệc,tôi thấy mẫu giấy viết của mình vẫn gấp làm tư nằm lại ở giữa ly tách.
Đêm lạnh chìm sâu theo mùi vườn ẩm từ một trận mưa rào bao ngày trước.Tôi mở cửa xe với cái ý nghĩ tội nghiệp cho dòng chữ của mình .Thật tình mà thấy chữ nghĩa đôi khi rất vô dụng khi mà lòng con người ta đã thật sự nguội lạnh.Tình yêu là một cái gì đó mà tôi không tài nào hiểu rõ.Mà tôi hỏi lại vơí chính mình : " Thắc mắc,đăm chiêu chuyện tình yêu còn sống hay đã tắt thở của họ để làm gì ? " đăng sơn.fr
THÊM một góc cuối ngày. _______________________________________
Trời dần ấm.Xanh ngát bầu trời.Hoa xuân nở rộ khắp vườn.Thế là những chiếc xe đạp lại thấy loanh quanh chạy đầy ngoài đường.Thiên hạ tấp nập kéo ra phố ,ngồi đầy ở các quán nước lộ thiên.
Tạt vào thương xá,chỗ bán sách báo,máy móc dụng cụ điện tử và đĩa nhạc.Tôi chọn được vài cái điã phim và nhạc. Loại phim tình cảm nói về tình người để khi xem xong,có một chút gì giữ lại trong đầu mà bùi ngùi,suy nghĩ về tình đời,tình người dương thế.
Người ta hay nói vơí nhau : Chẳng có điều gì thập toàn ở trên đời này. Cứ phiên phiến đi mà sống...Mãi nghĩ loanh quanh về một vài điều gì đó trong đầu,rồi một lúc,mắt tôi chạm phải hình ảnh của một người đàn bà còn trẻ,cô ngồi yên ở vỉa hè trước tiệm bán quần áo sang trọng trên dãy đường ngập người đi bộ.Trước mặt cô có một tấm bảng viết tay : J'ai Faim - Aidez - moi / Tôi đói - Xin hãy giúp tôi.
Tôi cúi xuống,bỏ vào cái lon của cô những đồng tiền lẻ còn xót lại trong túi mình.Tôi nói nhỏ vơí cô như nói với chính mình : " Hãy can đảm - Cô ! " .Nhận được nụ cười buồn của cô,tôi quay đi ,lòng gợi lại lưng chừng hình ảnh của một ông khách quen của mình : Ở một ngày nọ,mùa đông,chính mắt tôi thấy ông ấy đã mua một gói bánh khá to và đã cúi xuống để ân cần cho cô đàn bả trẻ này.Cũng chính cô,tôi đã thấy cô ấy một vài lần ở ngoài chợ búa.Đôi mắt và gương mặt buồn bã,lúc nào cũng thấy cô cúi xuống,tóc xoã vai...
Dạo này,trên những con đường tấp nập dành cho người bộ hành,người ta hay thấy lũ trẻ tụ tập đàn đúm nhau để uống bia,uống rượu và xin tiền.Có tên xâm người vơí những hình ảnh quái dị,tóc nhuộm xanh đỏ,trước mặt lại có cái bảng hiệu viết nguệch ngoạc : Cần tiền để phi xì ke,uống rượu và chơi gái ! "
Tôi đi ngang,không để lại một cái nhìn đếm xỉa vì cho đó là một trong những hành động khiêu khích.Tuổi trẻ của chúng chỉ cỡ lứa 21 - 25 .Tương lai của chúng không lẽ chỉ nằm trên các vỉa hè và trên tấm bảng đề chữ như thế sao ? Thấy cũng tội nghiệp cho chữ nghĩa khi dùng vào một việc thiếu nhân cách như thế. Nếu muốn uống rượu,xì ke ma tuý thì cứ việc âm thầm mà thực hiện.Cần gì phải đi xin tiền với cái bảng hiệu đại hạ giá cho danh dự như thế ?
Trên chuyến xe điện vượt cây cầu chính của thành phố để về con phố núi của mình,ở một trạm ngừng,tôi thấy một cặp đàn ông và một đàn bà bước vào khoang tàu.Gã đàn ông là một người em của bạn cũ của tôi.Tôi lờ đi,xem như không thấy họ.Người đàn bà lai đen,cồng kềnh to lớn và có giọng nói rất rổn rảng có thể gây sự kinh sợ.Nhất là nụ cười và cặp mắt của bà trên khuôn mặt đã hơn 75 tuổi.Gã đàn ông " nhân tình" - và " chồng mơí " của bà đang đứng bên cạnh trẻ hơn bà khoảng 25 tuổi.Chuyện tình của bà đã gây kinh ngạc cho nhiều người đồng hương.Đã quen với những tình huống như thế,tôi không lấy gì làm lạ,chỉ hơi xốn xang cho bà ta là gặp phải một tay nghiện rượu và rất lười biếng.Hắn bám lấy bà để có thể yên lành làm bạn vơí rượu sau khi đã tự tay phá vỡ đi hạnh phúc của chính hắn vơí một người vợ trẻ đã xa rời hắn như một cách trốn chạy.
Hắn tìm chỗ ngồi,quay lại thấy tôi.Đưa tay bắt.Bàn tay của hắn mềm nhũn như cái giọng hắn - Khoẻ không ông bạn ? Lâu quá không gặp. Hắn hỏi tôi ,tôi ầm ừ.Giữa chúng mình có gì để nói vơí nhau ?
Tôi quay mặt đi,nhìn ra một hướng của ngọn đồi cao.Nắng chiều đang trải nhẹ trên những mái nhà.Lòng lại nghĩ loanh quanh đến những mối tình kỳ lạ trên thế gian.Có những kẻ yêu nhau và không bao giờ đến với nhau được.Lại có những kẻ yêu chỉ để mà có cái nhét vào cho đủ chỗ trống trong đời.
Trong lòng tôi cũng đang có một người để nghĩ đến.Người này đã rất xa.Xa như một khoảng sương của nắng trên cao ở dãy đồi kia mà tôi biết : Không bao giờ mình ôm được khoảng cao vời vợi ấy.Vì người ta hay nói rằng : Tình yêu có khi chỉ là một ảo giác.
Có thật là như thế không ?
đăng sơn.fr
THÊM NHỮNG MÙA XUÂN
_________________________
Những ngày lạnh cóng cũng trôi qua.Nắng xanh xanh trở lại ngập cây cỏ.Tôi thấy yêu thương thêm những bụi cây,những bóng nắng trải dài trên những cánh đồng,những đồi núi.
Đi ra ngoài,đi chợ búa cũng có cái thú vị riêng biệt khi gặp gỡ những người quen biết.Nở nụ cười chào hỏi nhau.Thân tình qua vài câu đùa giỡn...
Vừa rời cái quán nước ngập khách,tôi gặp lại cô bé người Nhật Bản.Nụ cười hồn nhiên của cô làm tôi nhớ có lần đã viết về cô như sau :
...
THÊM MỘT LẦN ĐỂ CÓ HƠI ẤM TỪ NHAU.
Cứ gọi cô bé nhỏ xíu con ấy là Anh Đào cho tiện đi,chứ cái tên của Cô khó nhớ và khó đọc quá,cái gì mà Yamasurisuri,khó nhớ,khó đọc quá ! Mùa xuân trên đất Nhật,trên vùng Phú Sĩ hay có hoa anh đào.
Anh Đào nhìn tôi bằng đôi mắt một mí,mặt buồn :
- Hôm nay ông mua gì ?
- Tôi ghé thăm cô,tôi muốn mua nỗi buồn của cô.
- Em không hiểu ? What ?
Tôi để nhẹ bàn tay trên vai cô :
- Ý nói là tôi đến để hỏi thăm tin tức gia đình nhà cô.Cả nhà ra sao sau vụ động đất ? Tôi lo cho cô.
Anh Đào cười hiu hắt :
- Cha mẹ em không sao.Cũng may tất cả bình an,chỉ có các bạn của em là mất tích sau cuộc hải chấn.Tất cả đường dây téléphone đã bị cúp.Khổ quá !
Anh Đào rơm rớm nước mắt sau câu nói,cuốn sách truyện bằng tiếng nhật cô hay đọc bị bỏ dở ở một trang giữa.Tôi ngần ngừ chẳng biết nói thêm một lời nào để an ủi cô bán hàng ở chợ.
Có nhiều khi giữ cho mình sự im lặng để có thể sẻ chia thì vẫn hơn.Đôi khi lời nói thô thiển có thể làm nỗi đau càng đau hơn.Tôi và cô nhìn nhau trong thinh lặng.
Khi có dịp ra chợ mua vài thứ lặt vặt,tôi hay ghé mua trái cây của cô và hỏi thăm dăm ba câu chuyện.
Anh Đào có khuôn mặt bầu bĩnh của trẻ thơ và rất dễ nhìn,tôi yêu thích vẻ hiền lành trong vóc người nhỏ nhắn của cô. Anh Đào đã theo tiếng gọi của trái tim để từ giã đất Tokyo theo chồng người Pháp sang vùng Gironde để làm việc trong trang trại của gia đình chồng và cô luôn tỏ vẻ vui sướng khi được hỏi han về đời sống rất khác xa nguồn văn hóa Nhật Bản.
Hỏi : Cô có nhớ nhà không ?
- Nhớ chứ.Nhưng cũng may là có Internet nên em vẫn thường nói chuyện với cha mẹ qua webcam.Vả lại,em rất thích sống ở Pháp...
- Vì có tình yêu,phải vậy không ?
Anh Đào cười tươi,nét trẻ con đầy trên đôi mắt :
- Theo ông,tình yêu là cái gì vậy hở ông ?
- Là khoảng trời đủ chật để người ta có thể lại gần bên nhau
- Thế ông có ''lại gần '' người yêu của ông chưa ? Hihihi...
- Có .Để tôi nhớ xem nào..Ừ,nhiều lần và cũng đã xa nhiều lần.À mà này ! Cô hỏi để làm gì ?
- Bộ ông cứ có cái độc quyền hỏi em ư ? Ông là nhà báo hở ông ?
- Ai nói với cô như vậy ? Tôi ghét làm nhà báo.
Lại cười hihihi :
- Thế ông thích làm " nhà " gì ông ?
- Làm Nhà Đất. Tiện hơn.
Mắt Anh Đào nhìn tôi chăm chú :
- Em thấy ông lạ.
- Tôi cũng thấy em lạ.Lạ mà như đã quen từ lâu.
Như vậy đó.Những mẫu chuyện giữa Anh Đào và tôi giản dị như một ngày có tí mưa ,có tí mây và nhiều nắng....
Sáng hôm nay.Nhiều mây.Tôi thấy mây trũng thấp trong mắt Anh Đào.Tôi ghé tiệm bánh mì sát chỗ em bán,mua về cho em vài cái bánh ngọt và một lon nước.Tôi chúc em nhiều can đảm trước hiện tình và nói với em là tôi sẽ trở lại thăm em.
Vừa từ giã để quay đi,Anh Đào chạy theo tôi với một cái túi có mấy nhánh hoa Mimosa vàng rực,trong túi giấy có đầy trái cây.
- Ông ơi ! Xin ông đừng từ chối.
Tôi cảm động,sững người ngó em.Anh Đào nắm lấy tay tôi,thân mật :
- Ở đây,em không có hoa Anh Đào như xứ của em.Ông nhận cái này thay thế nhé.
Tôi thấy mắt mình cay.Mùi Mimosa nồng nàn,trái tim tôi nồng nàn ngây ngất.Tôi không cần hoa Anh Đào để được hạnh phúc.Hoa Mimosa vàng rực đã làm tôi ấm áp.
Anh Đào trở về chỗ bán và vẫy vẫy tay tiễn tôi.Em cười tươi với tôi ở ánh mắt.Tôi nhủ thầm về nhà tôi sẽ chụp mấy cành hoa vàng của em để mỗi khi nhìn lại,tôi không quên em.
______________
Đã bao lâu rồi không gặp lại nhau.Điều vui đã nằm hẳn ở ánh mắt.
Anh Đào líu lo như chim sẻ :
- Ông ui ! Em vui khi gặp lại ông.Ông biết thế không ?
- Biết mà.Tôi nghe tiếng em hét vang gọi tôi bên kia đường .Nè em ! Gia đình ra sao,em ?
Cô đàn bà nhỏ tí xíu,lúc lắc mái tóc ,cười quá tươi :
- Gia đình em sắp có thêm một người nữa,ông ơi !
Nhìn ánh mắt của cô ,tôi chợt hiểu để nhìn xuống cái bụng tròn o của cô.
- Ah ah ! Em có tin mừng ha.Chừng nào thì đi đẻ hở em ?
- Hai tháng nữa.Em vui lắm.Em khóc !
Tôi hôn lên má cô sau khi sờ vào cái bụng tròn trĩnh.Tôi vui vì thấy lúc nào Anh Đào cũng như thế. 24 tuổi của em đẹp quá.Bàn tay em nhỏ nhắn vẫn biết yêu những cụm rau trên mảnh đất phì nhiêu của gia đình chồng.Cây trái phải biết cám ơn em khi em đã rời đất mẹ của mình để đến đây.Ở em,tôi vẫn thấy và biết hoa Anh Đào lúc nào cũng có một mùa xuân rực rỡ.
Cám ơn em .Cám ơn em đã gặp lại tôi.
đăng sơn.fr
THÊM MỘT NGÀY để Thêm___________________________________________
" Đôi khi , nói về chữ THÊM cũng có nghĩa là thêm thắt,thêm vào sự tham lam vô hạn định.Người tham ăn ,cố ăn chià chén bát : Thêm nữa đi,thêm cho tôi....
Nói như thế,sự tham lam của con người là vô đáy,ta có đủ lại không nhận là đủ,ta ngó quanh để thòm thèm và thêm ,thêm cho đến khi phát ách,bội thực. "
Người bạn to lớn ngồi bên cạnh tôi đang nói như thế khi cả bầy chúng tôi ngồi ngoài vườn nhà của một cặp vừa yêu nhau,dựng nhà cạnh nhau để ngó ngàng đến nhau. Trời đang vào mùa hè.Nóng,đẹp.
Sau bữa ăn ngon hủ hỉ là đến màn trái cây tráng miệng,cà phê,cà pháo.Bạn tôi than sợ lên cân nặng nề mà thấy hắn tấn công màn phó mát kinh lắm.Thế là thêm cứ thêm.Tôi khều hắn,bắt hắn ngừng ăn để kể thêm một chuyện tình -
Chuyện của hắn :
" Tôi đã trả qua những năm tháng ghê rợn đầy khủng hoảng.Đi làm về đến nhà thì bắt gặp thằng em trai mà mình dung dưỡng trong nhà đang dan díu vụng trộm với vợ mình.Tôi nổi điên bợp cho con vợ mấy phát,đấm vỡ tung những cánh cửa,đập nát đồ đạt.Thế là động đất và ly dị.Thằng em biến mất,tôi ra toà vì tội hành hung võ lực vơí vợ.
Chán nản,mất việc ,lang thang và mất việc làm,ngã quỵ vơí chứng trầm uất.Nằm nhà thương dưỡng trí 3 tháng.Sau đó hay vào một cái bar uống nước và gặp nàng.Nàng là chủ cái bar có đứa con gái nhỏ xíu xiu.Con bé bám lấy tôi,cuống quýt thân thuộc và thế là .... "
Thế là có thêm một chuyện tình xảy ra.Nàng đã sợ hãi,chán chường ông chồng say sưa bí tỉ và đầy vũ lực.Nàng gặp chàng,dang tay cứu vớt đời chàng sau khi xong cuộc ly dị vơí gã say sưa... "
Tôi ngồi yên,nhâm ly ly rosé màu hồng hồng,ngắm nghía cặp vợ chồng đang kể lại câu chuyện tình.Thỉnh thoảng họ đưa mắt nhìn nhau trìu mến.Tôi thấy ấm lòng và vui.Vui khi có thêm một câu chuyện của tình yêu sau những ngày phong ba bão táp của họ,của đời.
Thêm..Cứ thế mà thêm.Tôi là một kẻ tham lam,tôi thích nghe chuyện kể về tình đời và tình yêu.
Và tôi biết mình còn thêm vài điều để viết,để ca tụng tình yêu dù biết rằng tình yêu nào cũng có một cái lõi của mật đắng - Người ta có thể tìm được chất ngọt nào đó trong cái đắng.Hẳn là như thế.
đăng sơn.fr
Trời dần ấm.Xanh ngát bầu trời.Hoa xuân nở rộ khắp vườn.Thế là những chiếc xe đạp lại thấy loanh quanh chạy đầy ngoài đường.Thiên hạ tấp nập kéo ra phố ,ngồi đầy ở các quán nước lộ thiên.
Tạt vào thương xá,chỗ bán sách báo,máy móc dụng cụ điện tử và đĩa nhạc.Tôi chọn được vài cái điã phim và nhạc. Loại phim tình cảm nói về tình người để khi xem xong,có một chút gì giữ lại trong đầu mà bùi ngùi,suy nghĩ về tình đời,tình người dương thế.
Người ta hay nói vơí nhau : Chẳng có điều gì thập toàn ở trên đời này. Cứ phiên phiến đi mà sống...Mãi nghĩ loanh quanh về một vài điều gì đó trong đầu,rồi một lúc,mắt tôi chạm phải hình ảnh của một người đàn bà còn trẻ,cô ngồi yên ở vỉa hè trước tiệm bán quần áo sang trọng trên dãy đường ngập người đi bộ.Trước mặt cô có một tấm bảng viết tay : J'ai Faim - Aidez - moi / Tôi đói - Xin hãy giúp tôi.
Tôi cúi xuống,bỏ vào cái lon của cô những đồng tiền lẻ còn xót lại trong túi mình.Tôi nói nhỏ vơí cô như nói với chính mình : " Hãy can đảm - Cô ! " .Nhận được nụ cười buồn của cô,tôi quay đi ,lòng gợi lại lưng chừng hình ảnh của một ông khách quen của mình : Ở một ngày nọ,mùa đông,chính mắt tôi thấy ông ấy đã mua một gói bánh khá to và đã cúi xuống để ân cần cho cô đàn bả trẻ này.Cũng chính cô,tôi đã thấy cô ấy một vài lần ở ngoài chợ búa.Đôi mắt và gương mặt buồn bã,lúc nào cũng thấy cô cúi xuống,tóc xoã vai...
Dạo này,trên những con đường tấp nập dành cho người bộ hành,người ta hay thấy lũ trẻ tụ tập đàn đúm nhau để uống bia,uống rượu và xin tiền.Có tên xâm người vơí những hình ảnh quái dị,tóc nhuộm xanh đỏ,trước mặt lại có cái bảng hiệu viết nguệch ngoạc : Cần tiền để phi xì ke,uống rượu và chơi gái ! "
Tôi đi ngang,không để lại một cái nhìn đếm xỉa vì cho đó là một trong những hành động khiêu khích.Tuổi trẻ của chúng chỉ cỡ lứa 21 - 25 .Tương lai của chúng không lẽ chỉ nằm trên các vỉa hè và trên tấm bảng đề chữ như thế sao ? Thấy cũng tội nghiệp cho chữ nghĩa khi dùng vào một việc thiếu nhân cách như thế. Nếu muốn uống rượu,xì ke ma tuý thì cứ việc âm thầm mà thực hiện.Cần gì phải đi xin tiền với cái bảng hiệu đại hạ giá cho danh dự như thế ?
Trên chuyến xe điện vượt cây cầu chính của thành phố để về con phố núi của mình,ở một trạm ngừng,tôi thấy một cặp đàn ông và một đàn bà bước vào khoang tàu.Gã đàn ông là một người em của bạn cũ của tôi.Tôi lờ đi,xem như không thấy họ.Người đàn bà lai đen,cồng kềnh to lớn và có giọng nói rất rổn rảng có thể gây sự kinh sợ.Nhất là nụ cười và cặp mắt của bà trên khuôn mặt đã hơn 75 tuổi.Gã đàn ông " nhân tình" - và " chồng mơí " của bà đang đứng bên cạnh trẻ hơn bà khoảng 25 tuổi.Chuyện tình của bà đã gây kinh ngạc cho nhiều người đồng hương.Đã quen với những tình huống như thế,tôi không lấy gì làm lạ,chỉ hơi xốn xang cho bà ta là gặp phải một tay nghiện rượu và rất lười biếng.Hắn bám lấy bà để có thể yên lành làm bạn vơí rượu sau khi đã tự tay phá vỡ đi hạnh phúc của chính hắn vơí một người vợ trẻ đã xa rời hắn như một cách trốn chạy.
Hắn tìm chỗ ngồi,quay lại thấy tôi.Đưa tay bắt.Bàn tay của hắn mềm nhũn như cái giọng hắn - Khoẻ không ông bạn ? Lâu quá không gặp. Hắn hỏi tôi ,tôi ầm ừ.Giữa chúng mình có gì để nói vơí nhau ?
Tôi quay mặt đi,nhìn ra một hướng của ngọn đồi cao.Nắng chiều đang trải nhẹ trên những mái nhà.Lòng lại nghĩ loanh quanh đến những mối tình kỳ lạ trên thế gian.Có những kẻ yêu nhau và không bao giờ đến với nhau được.Lại có những kẻ yêu chỉ để mà có cái nhét vào cho đủ chỗ trống trong đời.
Trong lòng tôi cũng đang có một người để nghĩ đến.Người này đã rất xa.Xa như một khoảng sương của nắng trên cao ở dãy đồi kia mà tôi biết : Không bao giờ mình ôm được khoảng cao vời vợi ấy.Vì người ta hay nói rằng : Tình yêu có khi chỉ là một ảo giác.
Có thật là như thế không ?
đăng sơn.fr
THÊM NHỮNG MÙA XUÂN
_________________________
Những ngày lạnh cóng cũng trôi qua.Nắng xanh xanh trở lại ngập cây cỏ.Tôi thấy yêu thương thêm những bụi cây,những bóng nắng trải dài trên những cánh đồng,những đồi núi.
Đi ra ngoài,đi chợ búa cũng có cái thú vị riêng biệt khi gặp gỡ những người quen biết.Nở nụ cười chào hỏi nhau.Thân tình qua vài câu đùa giỡn...
Vừa rời cái quán nước ngập khách,tôi gặp lại cô bé người Nhật Bản.Nụ cười hồn nhiên của cô làm tôi nhớ có lần đã viết về cô như sau :
...
THÊM MỘT LẦN ĐỂ CÓ HƠI ẤM TỪ NHAU.
Cứ gọi cô bé nhỏ xíu con ấy là Anh Đào cho tiện đi,chứ cái tên của Cô khó nhớ và khó đọc quá,cái gì mà Yamasurisuri,khó nhớ,khó đọc quá ! Mùa xuân trên đất Nhật,trên vùng Phú Sĩ hay có hoa anh đào.
Anh Đào nhìn tôi bằng đôi mắt một mí,mặt buồn :
- Hôm nay ông mua gì ?
- Tôi ghé thăm cô,tôi muốn mua nỗi buồn của cô.
- Em không hiểu ? What ?
Tôi để nhẹ bàn tay trên vai cô :
- Ý nói là tôi đến để hỏi thăm tin tức gia đình nhà cô.Cả nhà ra sao sau vụ động đất ? Tôi lo cho cô.
Anh Đào cười hiu hắt :
- Cha mẹ em không sao.Cũng may tất cả bình an,chỉ có các bạn của em là mất tích sau cuộc hải chấn.Tất cả đường dây téléphone đã bị cúp.Khổ quá !
Anh Đào rơm rớm nước mắt sau câu nói,cuốn sách truyện bằng tiếng nhật cô hay đọc bị bỏ dở ở một trang giữa.Tôi ngần ngừ chẳng biết nói thêm một lời nào để an ủi cô bán hàng ở chợ.
Có nhiều khi giữ cho mình sự im lặng để có thể sẻ chia thì vẫn hơn.Đôi khi lời nói thô thiển có thể làm nỗi đau càng đau hơn.Tôi và cô nhìn nhau trong thinh lặng.
Khi có dịp ra chợ mua vài thứ lặt vặt,tôi hay ghé mua trái cây của cô và hỏi thăm dăm ba câu chuyện.
Anh Đào có khuôn mặt bầu bĩnh của trẻ thơ và rất dễ nhìn,tôi yêu thích vẻ hiền lành trong vóc người nhỏ nhắn của cô. Anh Đào đã theo tiếng gọi của trái tim để từ giã đất Tokyo theo chồng người Pháp sang vùng Gironde để làm việc trong trang trại của gia đình chồng và cô luôn tỏ vẻ vui sướng khi được hỏi han về đời sống rất khác xa nguồn văn hóa Nhật Bản.
Hỏi : Cô có nhớ nhà không ?
- Nhớ chứ.Nhưng cũng may là có Internet nên em vẫn thường nói chuyện với cha mẹ qua webcam.Vả lại,em rất thích sống ở Pháp...
- Vì có tình yêu,phải vậy không ?
Anh Đào cười tươi,nét trẻ con đầy trên đôi mắt :
- Theo ông,tình yêu là cái gì vậy hở ông ?
- Là khoảng trời đủ chật để người ta có thể lại gần bên nhau
- Thế ông có ''lại gần '' người yêu của ông chưa ? Hihihi...
- Có .Để tôi nhớ xem nào..Ừ,nhiều lần và cũng đã xa nhiều lần.À mà này ! Cô hỏi để làm gì ?
- Bộ ông cứ có cái độc quyền hỏi em ư ? Ông là nhà báo hở ông ?
- Ai nói với cô như vậy ? Tôi ghét làm nhà báo.
Lại cười hihihi :
- Thế ông thích làm " nhà " gì ông ?
- Làm Nhà Đất. Tiện hơn.
Mắt Anh Đào nhìn tôi chăm chú :
- Em thấy ông lạ.
- Tôi cũng thấy em lạ.Lạ mà như đã quen từ lâu.
Như vậy đó.Những mẫu chuyện giữa Anh Đào và tôi giản dị như một ngày có tí mưa ,có tí mây và nhiều nắng....
Sáng hôm nay.Nhiều mây.Tôi thấy mây trũng thấp trong mắt Anh Đào.Tôi ghé tiệm bánh mì sát chỗ em bán,mua về cho em vài cái bánh ngọt và một lon nước.Tôi chúc em nhiều can đảm trước hiện tình và nói với em là tôi sẽ trở lại thăm em.
Vừa từ giã để quay đi,Anh Đào chạy theo tôi với một cái túi có mấy nhánh hoa Mimosa vàng rực,trong túi giấy có đầy trái cây.
- Ông ơi ! Xin ông đừng từ chối.
Tôi cảm động,sững người ngó em.Anh Đào nắm lấy tay tôi,thân mật :
- Ở đây,em không có hoa Anh Đào như xứ của em.Ông nhận cái này thay thế nhé.
Tôi thấy mắt mình cay.Mùi Mimosa nồng nàn,trái tim tôi nồng nàn ngây ngất.Tôi không cần hoa Anh Đào để được hạnh phúc.Hoa Mimosa vàng rực đã làm tôi ấm áp.
Anh Đào trở về chỗ bán và vẫy vẫy tay tiễn tôi.Em cười tươi với tôi ở ánh mắt.Tôi nhủ thầm về nhà tôi sẽ chụp mấy cành hoa vàng của em để mỗi khi nhìn lại,tôi không quên em.
______________
Đã bao lâu rồi không gặp lại nhau.Điều vui đã nằm hẳn ở ánh mắt.
Anh Đào líu lo như chim sẻ :
- Ông ui ! Em vui khi gặp lại ông.Ông biết thế không ?
- Biết mà.Tôi nghe tiếng em hét vang gọi tôi bên kia đường .Nè em ! Gia đình ra sao,em ?
Cô đàn bà nhỏ tí xíu,lúc lắc mái tóc ,cười quá tươi :
- Gia đình em sắp có thêm một người nữa,ông ơi !
Nhìn ánh mắt của cô ,tôi chợt hiểu để nhìn xuống cái bụng tròn o của cô.
- Ah ah ! Em có tin mừng ha.Chừng nào thì đi đẻ hở em ?
- Hai tháng nữa.Em vui lắm.Em khóc !
Tôi hôn lên má cô sau khi sờ vào cái bụng tròn trĩnh.Tôi vui vì thấy lúc nào Anh Đào cũng như thế. 24 tuổi của em đẹp quá.Bàn tay em nhỏ nhắn vẫn biết yêu những cụm rau trên mảnh đất phì nhiêu của gia đình chồng.Cây trái phải biết cám ơn em khi em đã rời đất mẹ của mình để đến đây.Ở em,tôi vẫn thấy và biết hoa Anh Đào lúc nào cũng có một mùa xuân rực rỡ.
Cám ơn em .Cám ơn em đã gặp lại tôi.
đăng sơn.fr
THÊM MỘT NGÀY để Thêm___________________________________________
" Đôi khi , nói về chữ THÊM cũng có nghĩa là thêm thắt,thêm vào sự tham lam vô hạn định.Người tham ăn ,cố ăn chià chén bát : Thêm nữa đi,thêm cho tôi....
Nói như thế,sự tham lam của con người là vô đáy,ta có đủ lại không nhận là đủ,ta ngó quanh để thòm thèm và thêm ,thêm cho đến khi phát ách,bội thực. "
Người bạn to lớn ngồi bên cạnh tôi đang nói như thế khi cả bầy chúng tôi ngồi ngoài vườn nhà của một cặp vừa yêu nhau,dựng nhà cạnh nhau để ngó ngàng đến nhau. Trời đang vào mùa hè.Nóng,đẹp.
Sau bữa ăn ngon hủ hỉ là đến màn trái cây tráng miệng,cà phê,cà pháo.Bạn tôi than sợ lên cân nặng nề mà thấy hắn tấn công màn phó mát kinh lắm.Thế là thêm cứ thêm.Tôi khều hắn,bắt hắn ngừng ăn để kể thêm một chuyện tình -
Chuyện của hắn :
" Tôi đã trả qua những năm tháng ghê rợn đầy khủng hoảng.Đi làm về đến nhà thì bắt gặp thằng em trai mà mình dung dưỡng trong nhà đang dan díu vụng trộm với vợ mình.Tôi nổi điên bợp cho con vợ mấy phát,đấm vỡ tung những cánh cửa,đập nát đồ đạt.Thế là động đất và ly dị.Thằng em biến mất,tôi ra toà vì tội hành hung võ lực vơí vợ.
Chán nản,mất việc ,lang thang và mất việc làm,ngã quỵ vơí chứng trầm uất.Nằm nhà thương dưỡng trí 3 tháng.Sau đó hay vào một cái bar uống nước và gặp nàng.Nàng là chủ cái bar có đứa con gái nhỏ xíu xiu.Con bé bám lấy tôi,cuống quýt thân thuộc và thế là .... "
Thế là có thêm một chuyện tình xảy ra.Nàng đã sợ hãi,chán chường ông chồng say sưa bí tỉ và đầy vũ lực.Nàng gặp chàng,dang tay cứu vớt đời chàng sau khi xong cuộc ly dị vơí gã say sưa... "
Tôi ngồi yên,nhâm ly ly rosé màu hồng hồng,ngắm nghía cặp vợ chồng đang kể lại câu chuyện tình.Thỉnh thoảng họ đưa mắt nhìn nhau trìu mến.Tôi thấy ấm lòng và vui.Vui khi có thêm một câu chuyện của tình yêu sau những ngày phong ba bão táp của họ,của đời.
Thêm..Cứ thế mà thêm.Tôi là một kẻ tham lam,tôi thích nghe chuyện kể về tình đời và tình yêu.
Và tôi biết mình còn thêm vài điều để viết,để ca tụng tình yêu dù biết rằng tình yêu nào cũng có một cái lõi của mật đắng - Người ta có thể tìm được chất ngọt nào đó trong cái đắng.Hẳn là như thế.
đăng sơn.fr
1 commentaire:
Sunday, May 20, 2012
MƯA BONG BÓNG
thêm một ngày mưa qua thành phố Nhỏ
đứng ngoài hiên tìm đại lộ nguyên chiều
mắt ngơ ngáo nhìn giòng P , Nhỏ sợ
có ai rình bắt anh của em yêu
@
mưa gió mãi tơi bời em giá lạnh
lời chưa về - trăm cây số sao xa !
môi thâm tím , mời gió chiều đối ẩm
vài chung mưa cho đến lúc quay mùa
@
chiều lọng cọng , mười ngón luồn hơi ấm
thổi vào tim làn thở phổi phập phồng
em bắt gặp lòng mình như trái cấm
chờ thương yêu chín mọng đỏ chờ anh
@
con đại lộ chạy dài về Phố Núi
hiểu được hồn giòng sông mang tên em ?
chỉ một ngã băng biển theo sóng dại
mong mỏi dừng chân chỗ có thân quen
@
lại thèm nắng sau cơn mưa bong bóng
hạt gập ghềnh trên đại lộ bao lâu
mưa liên miên thành phố em đang ngóng
biết ngày nào mình mới được hôn nhau!
đht
nóng hổi mới ra lò , cho em đọc trước nhất
thân mến
o Tím
Enregistrer un commentaire