samedi 26 mai 2012

QUÁN CỦA CHỮ ( tuyển tập các tác giả )




*


















.
  _____________________

  QUÁN CỦA CHỮ 
 ( tuyển tập các tác giả )

 ______________________





MÙA THU VÀ HOA HOÀNG ANH
   _________________ 
m@anh






Thư gởi anh,


Mấy hôm nay trời thật đẹp, trong vắt, không một áng mây. Mùa thu nơi này đã đến khoảng vài tuần. Buổi sáng nắng vàng màu hổ phách, vừa đủ ấm, vừa đủ sáng, không còn gay gắt như nắng mùa hạ. Cũng không eo xèo nhợt nhạt như nắng mùa đông. Hôm nào trời đẹp thì trong trẻo không có mây mù, Hôm nào hơi nước nhiều thì có một lớp sương mờ giăng phủ cỏ cây.... Hôm nọ lại có một vài cơn mưa bóng mây. Chỉ thoáng qua rào rào một tí rồi thôi.


Vườn nhà M vẫn còn hoa. Hình như với thời tiết dịu đi, sắc hoa thắm tươi hơn thì phải. Các loại hoa, màu gì cũng có vẻ tươi tắn và thắm đậm hơn, ngay cả hoa sứ M thấy hình như cũng vàng đậm hơn, hoa dâm bụt đủ màu, đỏ, vàng, hồng, nhìn thật tươi mát, hoa thược dược thật đậm đà...... Lúc này, hoa hồng ít đi rồi nhưng hoa hoàng anh lại bắt đầu có nhiều và vàng thắm.

M thích hoa hoàng anh từ những ngày ở phố biển xa xưa. Khi ấy nhà có một giàn hoa hoàng anh thật lớn, những nụ hoa mập mạp màu nâu đậm, mấy chị em còn nhỏ, cả ngày không biết làm gì, thường lấy mấy ngón tay cầm chặt nụ hoa và bóp mạnh để nghe tiếng nổ "bụp" thật vui tai ! Đúng là con nít. Hầu hết tất cả những nụ hoa đều cùng chung số phận, và trò chơi cứ tái diễn hàng ngày.... Nhưng cũng không thiệt hại gì, vì sau đó nụ cũng nở ra hoa đàng hoàng ..., nếu không nở, chắc là bọn con nít sẽ hối hận lắm và trò chơi đó đã chấm dứt từ lâu.



Mỗi buổi trưa ở phố biển, nằm phía trước hành lang dưới giàn hoa vàng rực, gió từ biển thổi vào mát rượi.... mấy chị em nghe nhạc tình, tán gẫu và chơi với những nụ hoa.... Hình như mấy chị lớn thì tỉ tê tâm sự chuyện riêng tư đâu đó......


Ngày còn nhỏ, M chỉ thích chọc ghẹo các chị khi thấy các anh lấp ló ngoài cổng theo đuôi các chị từ trường về. Làm sao không mê được khi mỗi buổi sáng, các cô bước ra khỏi nhà trong những bộ áo dài lụa là trắng muốt, tóc thả dài dấu dưới chiếc nón bài thơ, dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng với đôi guốc mộc để lộ gót chân son.... Phố biển nên đất cát trắng sạch sẽ, các chị tha hồ mà diện áo trắng thảnh thơi.


Buổi tối, khi mỗi người ngồi vào bàn học riêng, các chị có lẽ học thì ít mà mơ mộng thì nhiều.... M còn nhớ, các chị cứ ngồi cắm cúi ghi ghi chép chép cái gì thật nhiều trong những trang giấy pelure xanh, hồng, bằng màu mực tím thật đẹp. Có khi các chị còn nhờ M mang những bức thư đưa cho các anh đứng chờ ngoài hàng rào nữa kia....


Thế là M được dịp tha hồ bắt bí cả hai bên. Các anh phải hối lộ M bằng những bịch ô mai cam thảo và các chị cũng phải mua chuộc M bằng mọi thứ M đòi hỏi. Ngày nào vào lớp M cũng có ô mai để chia cho các bạn và ăn vụng trong giờ học....


Và cũng không thiếu những lúc bị Bố bắt gặp và giảng cho những bài moral dài thoòng hàng mấy tiếng đồng hồ và cấm cửa hết mấy ngày !



Mùa thu về, mùa của hoa hoàng anh làm cho M nhớ về kỷ niệm xưa, nhớ về căn nhà nơi phố biển với giàn hoa từ ngày ấy. Bây giờ noi đây, M không còn được một giàn hoa lớn như ngày nào, nhưng M luôn có những cây hoàng anh chung quanh nhà. Nhìn ngắm những cánh hoa ấy đã giúp M viết vài hàng gởi anh, một chút cảm nghĩ vào những ngày đầu thu, rất đơn giản nhưng có thể giúp anh vài giây phút nhẹ nhàng thoải mái, quên đi sự căng thẳng bực bội trong công việc hàng ngày.


Chúc anh luôn vui, khỏe và thanh thản với chính mình.



m@anh




-------------------------



Đoản Khúc Mùa Thu

_________________  Em Pleiku -

 



Tháng chín, mùa thu đã về nơi đây. Buổi sáng, cửa sổ phòng tôi không còn thấy đưọc tia nắng vàng rực rỡ như những ngày qua. Sương mù giăng nhẹ một lớp mỏng che ngang ông mặt trời. Khoảng sân nhỏ tựa như có lớp áo voan mỏng phủ lên, lá cây ngọn cỏ nào cũng có vài giọt sương đọng lại..... Trước sân vẫn còn hoa, những đoá hoa thược dược màu huyết dụ, hoa hoàng anh vàng rực và hoa dâm bụt đỏ thắm. Mỗi khi thức dậy, nhìn ra cửa sổ vẫn có một đoá Alice-du-pont màu đỏ nhung nhìn vào cười với tôi. Cỏ vẫn xanh dưới những tia nắng yếu ớt gượng gạo.


Trời đất giao muà, tâm hồn tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhưng đâu đó vẫn cảm được nỗi buồn man mác. Nỗi nhớ nhẹ nhẹ về ngày tháng xa xưa, trong lúc đất trời thay đổi như thế này. Mùa này là mùa tựu trường ở nơi cũ, nhớ đến bạn bè thân yêu, trường lớp dấu ái. Chỉ là những năm tháng gõ guốc đi về, lên dốc xuống đồi, mưa bùn gió bụi, nhưng tình thân đã như là những dấu ấn không bao giờ nhạt phai. Có xa rồi mới nhớ, có mất rồi mới thấy thương... Bạn bè cô thầy.... tất cả đã là một phần không nhỏ trong cuộc đời... choáng một góc trong tim. Có bao giờ quên được ngày tháng ấy, tôi đã cùng bạn bè rong chơi, nghịch phá, chọc ghẹo và cũng đã cùng vui buồn, cùng chia xẻ mọi nỗi niềm với bạn hữu thân thương....


Thời gian qua, vật đổi sao dời, tình người phai nhạt nhưng kỷ niệm vẫn còn đó. Làm sao quên được một phần ký ức đã tạo thành trong đầu óc trong trí nhớ của tôi. Bạn bè ơi, trường lớp ơi, hẹn một ngày về thăm gặp lại và ôn lại bao điều xa xưa, bây giờ thì đành phải nhớ nhung một mình vậy. Hẹn nhé.



Em Pleiku



L Á
_________________________ Màu Hoa Khế
                                                  ( Mưaphốnúi )


Cái trò mất tích của ông bắt đầu tôi cảm thấy bất an , mấy tháng trước tôi cười nhạo khi nhìn thấy cửa nhà ông khép lại từ sau tháng 9 , tôi nghỉ ông đang chạy trốn ai đó rồi bỉu môi nhún vai nghiêng đầu , lầm bầm "ai bảo ông có sao đào hoa " . Tôi không đoán biết ra nổi ông có bao nhiêu mối tình đi qua đời ông ? , "chắc vô số kể" ,câu nói đùa với ông ở nơi một góc quán cà phê . Ông cười hỏi "còn em , chắc đã gây bao số tội " .

Chúng tôi cười thật vui rồi vì đây là quán cà phê của người ngoại quốc , nên nói gì thì chúng tôi phải chụm đầu vào nhau thầm thì . Có vài đôi mắt đồng cảm nhìn chúng tôi thật dễ thương , chắc họ nghỉ đây là một cặp nhân tình của những tháng ngày hạnh phúc nhất .

Đời sống luôn có những cái nhìn bàng quang nhưng đầy sự khẳng định . Tôi lại phá ông : " người ta đang nhìn kìa hay mình giả bộ cho giống hai người đang yêu " . Ông cũng tinh nghịch như tôi , thế là trong buổi tối bên cóc cà phê , dưới ngọn đèn vàng chúng tôi thật đẹp đôi trước cái nhìn của thế gian .

Rồi chúng tôi chia tay không một lời hẹn trở lại , rồi ông bỗng mất tích làm tôi có cảm giác như ông biến thành khói tan bay giữa không gian . Mùa thu sắp đi qua tôi chỉ giữ lại một chiếc lá trong ống kính bởi có một lần ông bảo : " giá như mình gặp nhau vào mùa thu , tôi sẻ đưa em qua thành phố Atlanta , em sẻ thấy ở đây lá đỏ rực cả một con đường " .
Tôi nghỉ nơi đó chắc đẹp lắm khi có ông đi bên tôi , một bàn tay ân cần , một bờ vai cho tôi tựa vào thật êm ái , một chút thôi khi những lúc tôi cảm thấy bị hụt hẫng lao đao ,vậy mà sao ông trời như cũng hẹp lượng với những ước mơ nhỏ nhoi đó.


Sắp tới mùa đông rồi , ông đang làm gì ? đang ở đâu ? . Nơi tôi ở con đường đang đầy ngập lá vàng , có những buổi sáng tôi lái xe đi , gió thổi mạnh tung bay vô vàn chiếc lá rơi loà xoà trước mặt kíếng . Lạ thật những chiếc lá luôn cho tôi gợi nhớ về ông , nhớ về quê hương , những chiếc lá sầu đông cũng úa vàng đầy trên những lối đi . Nhưng bước chân ngày đó của tôi ,chỉ là cô bé tuổi vừa lên năm , bước chân nhỏ bé trong đôi giày màu hồng xinh xinh đùa nghịch trên từng đám lá nằm im lìm trong không gian lành lạnh heo may .

Hình ảnh chỉ ngang đó thì biến mất để cho tôi nhắm mắt nối tiếp hình ảnh có ông đi bên cạnh tôi , đi giữa mùa thu , đi giữa hai hàng cây chụm lại lá trên cao đỏ rực che khuất lấp cả bầu trời ...

Mầu Hoa Khế
( vntq )








Gió mùa em ______________ Cao Nguyên





Anh đang trên con đường vào thu giữa điệp trùng những ngọn núi tiếp giao trong vùng Monticello phía nam Virginia .
Qua khỏi Apple Hill, đường một chiều uốn lượn vút lên treo các triền đồi . Kiếng xe cứ loáng lên những vạt nắng đủ sức chui qua những tán lá rợp bên đường . Chen trong nắng là sự dàn trải đủ sắc màu của lá chớm thu .
Xe chạy nghiêng theo triền dốc để lên những tầng đồi rợp vàng của nắng trộn lá . Dòng nghĩ anh theo lá rùng mình chuyển
động trong sự tĩnh lặng của không gian vượt cao khỏi tầm những tiếng thở nặng của cuộc sống đời thường .
Những tế bào diệp lục đang thoái hóa trên phiến lá cơ hồ lao xao trong anh nỗi khát khao nhẹ nhàng của một tiếng rơi vào hố thẳm của chính mình .
Nếu không có những chiếc lá thỉnh thoảng chao xuống đậu trên mặt hồ, tưởng chừng anh có thể vớt được những đám mây trôi bồng bềnh trong nước .
Chân mây gợn vàng pha tím, cái màu dẫn dụ tâm ta bước qua lằn ranh hiện thực đi vào quá khứ biết nuông chìu những đam mê .
Cái khung cảnh tuyệt vời vào thu ở chỗ anh như thế, nhừng anh quá tệ, không viết được một đoản khúc hay .
Phải chi em đang ở đây, để đẩy những dòng chữ thoan thoát bay ru vàng cả mây và phiến lá trong một vùng trời nước trong xanh .
Sao em viết dễ quá, một tiếng rơi nhỏ nhặt bên đời cũng làm thành một trường khúc đủ cám dỗ anh nhập vai vào dòng nghĩ của em .
Anh thì chỉ biết nghĩ, những ý nghĩ chân thành với bối cảnh, nhưng khi viết, còn phải lo kiểm soát từng con chữ theo mấy ngón tay vụng về của anh trên bàn phiếm . Gõ thì chậm mà ý tưởng cứ chạy đi không cách gì cưỡng lại . Cố níu, những mắt xích sự kiện đã không còn liên tục, thế là hỏng .
Em đã từng la anh về cái tội lười biếng kiểm soát con chữ, nên những gì anh viết, theo anh - có ý thì hỏng lời, mà theo em - được lời thì mất ý .
Mà anh, em biết, vốn là người "tự ái khiếm thị", nhắm mắt và tin ở mình, nên chi suốt đời sẽ không bao giờ viết được một "tác phẩm" theo cách gọi của em .Đành thôi, (cái nết đánh chết cái đẹp), hình như em yêu anh vì cái "nết" ấy !?
Thế là anh tự tin viết và gởi đi . Biết là khi đọc, em sẽ cười khúc khích về một anh chàng ngố đang ngắm cảnh trời đất vào thu mà còn vớ vẩn về một dấu yêu xa .
Đã bảo, đi đâu anh cũng thấy em mà
. Bởi em như gió, anh như lá
xanh, vàng - anh, tùy gió mùa - em .

 
Cao Nguyên


         ____________






VIẾT CHO BẠN

_________________________  Nguyệt Hạ





Bạn thương mến,

Không hiểu sao, khi nghe tin bạn chuẩn bị cho một chuyến đi, em thấy bồi hồi..... Buồn cười ghê, bạn đi chứ có phải mình đi đâu mà bồn chồn nôn nóng giùm cho bạn ?

Sao cũng được, em chỉ biết là bạn đang chuẩn bị cho một cuộc hành trình, mà cũng như em, em đã bước vào, chỉ khác với bạn, về thời gian và không gian thôi.

Từ lúc nào đó em đọc những bài viết của bạn, từng giòng tâm tình tự nhiên đưa em đến gần với bạn hơn, bạn đã trải lòng mình ra trên giấy bằng những câu văn, câu thơ rất thật, rất gần. Em hiểu được tâm sự bạn, nỗi lòng của người con, nỗi nhớ thương người Mẹ hiền.... Rồi bỗng dưng em thương bạn. Bạn có biết thế không?
Em muốn kể cho bạn nghe, chuyện của em. Em vẫn còn nhớ lúc còn nhỏ, em đi học bằng xe đạp, con đường từ nhà đến trường qua hai con dốc. Đầu con dốc là nhà em, cuối con dốc thứ nhất là phố chợ. Cuối con dốc thứ hai là trung tâm thành phố. Em đã rất dại dột, ngày nào cũng phóng xe đạp như bay xuống dốc, buông hai tay không giữ tay lái, thả hai chân không đạp bàn đạp, khi đi ngang ngã tư mà người ta gọi là Ngã tư Ông Tướng, may mắn cho em, chưa bao giờ em gặp xe khác ở ngã tư đó, và chưa bao giờ em phải thắng lại.... cứ thế mà đổ dốc, ngày nào cũng vậy. Cái cảm giác lao xuống đồi, tóc bay dạt ra sau, gió thổi rát cả mặt, trái tim ép sát vào lồng ngực, em không còn nghĩ được gì trong đầu lúc đó, em thấy mình được bay bổng và rất tự do, đó là lúc em yêu thích nhất, khi mình không còn bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì chung quanh. Em cho mình một vài giây phút ngắn ngủi để sống cho cái cảm giác bay bổng tuyệt vời đó mỗi ngày. Rồi em lớn dần lên, cuộc đời đã trôi đi, và em trôi theo cuộc đời. Em không còn được lao xuống dốc bằng chiếc xe đạp nữa nhưng em đã lao xuống dốc cuộc đời mà không có khả năng để thắng lại cũng như không còn có thời giờ để tận hưởng hay suy nghĩ gì.... Cuộc đời em đang đi cũng như con dốc trên đường đi học ngày xưa, chỉ khác nhau cuối con dốc là trường học, bây giờ cuối con dốc cuộc đời là gì, nào em có hay biết trước ?

Em muốn nói vời bạn, em đã cất bước vào cuộc hành trình mà bạn đang chuẩn bị bước vào. Hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không có gì đoán trước được. Sẽ có những hạnh phúc vui vầy nhưng cũng sẽ có những lo sợ và hoang mang. Mới gần đâỳ em được sống lại cảm giác đó. Vào mùa hè, khi em đang ở hồ bơi, mọi người thúc dục em leo lên cầu để nhảy xuống hồ.... Từ nhỏ tới lớn, dù em có làm gan làm bạo gì thì em cũng chưa bao giờ dám "tự tử" như thế.... Đã có lần em leo lên cầu nhìn xuống.... biết là sẽ không chết nhưng cái cảm giác lao xuống một nơi mà mình không biết dưới đáy ra sao .... (dù chỗ sâu nhất của hồ bơi để nhảy xuống là khoảng 5 thước). Đứng trên cao, cái cầu nhảy chỉ cách mặt nước khoảng 2 hay 3 thước thôi, nhìn xuống sao em thấy sợ.... nửa muốn làm liều coi thử cảm giác ra sao, nửa không muốn vì sợ, không biết mình có chịu được cái cảm giác đó không.....
...... Mọi người cổ vũ, thúc dục, có đến ba người huấn luyện viên bơi lội đang ở sẵn dưới nước để chờ em nhảy xuống.... Em nhắm mắt bước lên cầu... chỉ vài thước thôi mà sao em đi hoài không hết cái cầu gỗ, cuối chiếc cầu, em đứng lại, vẫn còn dùng dằng với chính mình, nên quay lại hay nên làm liều.... Mọi người im lặng không ai nói gì nữa để mặc kệ em suy đi tính lại.... Em hít vào một hơi dài... nhắm mắt lại, tim đập mạnh loạn xà ngầu, toàn thân em bắt đầu thấy bủn rủn...., trong đầu em đang có ý nghĩ, thôi kệ, làm đại một cái, cùng lắm thì uống nước thôi..... Em bước một bước ra khỏi chiếc cầu nhảy. Đây là giây phút kinh khủng nhất sau khi quyết định..... Bây giờ thì tim em gần như ngừng đập... nhưng rồi thật lạ lùng, khi hai chân em đã ra ngoài khoảng không, em lại thấy cái cảm giác rất tuyệt vời. Em đã thoát ra khỏi sự ràng buộc thường lệ của cuộc sống. Chỉ một vài giây phúc ngắn ngủi thôi, em thấy mình được giải thoát, "free", từ tâm hồn đến thể xác. Trước khi em định thần lại thì em đã chạm đến mặt nước giữa tiếng reo hò của mọi người..... Rất là quý, một cô huấn luyện viên đã lặn xuống đáy hồ cùng với em để giúp em đi lên. Cảm giác khi đã xuống nước rồi thì thường, chẳng có gì đáng nóì, nhưng em vẫn còn nhớ mãi cái cảm giác giải thoát nhẹ nhàng không vướng bận khi em đang ở trong không trung. Cũng giống như cái cảm giác lao xuống dốc bằng xe đạp khi xưa. Bây giờ khi nhớ lại, em ước gì được sống lại cái cảm giác ấy lần nữa....

Bạn thương yêu,

Có thể bạn sẽ có những ý nghĩ khác em. Nhưng em tin là không. Em nghĩ là bạn và em giống nhau lắm về ý tưởng và suy nghĩ. Em thấy được bạn qua những giòng chữ tâm tình, em cảm thông được tâm sự của bạn, điều rất khó nói ra và tìm được sự đồng cảm. Em đã đi trước bạn, bỏ lại sau lưng nhiều điều để rồi bây giờ nhìn lại, em vẫn còn tiếc nuối và nhớ nhung. Mình có thể lựa chọn đi hay ở, nhưng hình như mình sẽ không có sự chọn lựa nào cả phải không bạn? Chỉ có một cách là bước tới thôi. Và em hy vọng là bạn cũng sẽ "nếm" được cái cảm giác lạ lùng mà em đã được hưởng. Chỉ một vài giây phút ngắn ngủi nhưng có thể sẽ là hành trang cho nguyên cả một quãng đời còn lại.... với đầy đủ hỉ nộ ái ố mà ai cũng phải trải qua.


Vài hàng gởi đến bạn yêu mến của em. Hẹn thư sau bạn nhé.


 ____  ( vntq )













   ______________

                                                                                                                                    



     BỮA NAY NHỚ NẮNG Ở ĐÂY





Căn nhà nằm ở cuối thung lũng.Xe vượt những cánh đồi thoai thoải để đến căn nhà không có cổng ấy.
Tất cả đều vắng lặng chỉ trừ nàng đứng đón dưới bóng mát của một vòm cây.
Vẵn nụ cười quen thuộc.Quen đến độ hiền lành.Quen đến độ yên bình như chòm lá nho đang lùa đùa gió.

- Con mèo của em đã đi mất cả tuần nay.
- Ừ.Nó sợ cái cô đơn của em nên phải đi tìm bạn.
- Vậy thì em sẽ cô đơn thêm chút nữa.Rồi sẽ quen.
-
Nói thế chứ,tôi ghét cái cô đơn của người trần.Nghĩa đen của cô đơn là thui thủi,một mình ,một bóng.
Bàn ghế và những góc tối trong phòng khách của nàng đầy nét một mình.Cái Tv nhỏ xíu đứng trên cái tủ cũng một mình nhìn những thứ đồ đạc vây quanh.
- Người đàn ông của em đâu ? Tôi hỏi.
- Có một vài người,họ đến rồi đi.Yêu thương có vẻ dễ dàng và nhanh chóng.Không hợp,bỏ nhau lại càng nhanh hơn.

Tôi ngồi im,nghĩ về một vài điều gì đó không rõ lắm trong đầu. Ánh nắng chiếu qua những khung cửa và chếch choáng trên những bậc thang màu gụ đậm đà như ly cà phê đang nhả hơi ấm trong tay.

- Anh có lạnh không ?

Ánh mắt ấm áp nhìn tôi trước cái lò sưởi lạnh ngúm.Chúng tôi đang ở vào những ngày cuối hè.Sau những đợt mưa tháng bảy và tháng tám,trời trở nên quang dãng hơn.
Jeanne nhẹ nhàng ngồi xuống truớc mặt tôi. ‘’ Công việc của anh ra sao ? ‘’
Tôi cười nhỏ và hỏi về nàng.Nói về mình hoài chán lắm.Tôi thích nghe cô bạn nói về một điều gì đó ngộ nghĩnh vui vui để quên cái tôi ngày nào cũng thấy mình trong gương buổi sáng.

Sau vài mẫu chuyện ,tôi nhận ra cái nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn của Jeanne,hỏi :
- Gì vậy ?
- Tối qua em khênh cái gì đó nặng bị trật lưng.Nằm ngủ khó chịu vô cùng. Điệu này,nếu vài ngày không xong phải đi khám.Chán thật,lái xe,ngồi ghế cũng đau.
- Sao không bảo ai xoa dầu,bóp lưng cho ?.

Nàng nhăn nhăn đầu mũi :

-Nói như anh thì dễ quá.Không lẽ sống một mình lại nhờ con mèo đấm bóp ?.Hỏi anh cái này.Tủ còn hộp thuốc để massage mua đã lâu,chẳng biết còn date không nữa.Nếu không sẽ nhờ anh mua dùm loại pommade hiệu con cọp của Trung hoa vậy.

Tôi theo nàng đến tủ thuốc tây nằm trên lầu.Những bậc thang bóng loáng tỏa một thứ mùi gỗ lạnh gây gây.Nhìn khuôn mặt buồn của Jeanne,tôi thấy nàng đẹp hơn mọi ngày.
Hộp thuốc xoa chống đau nhức chỉ vừa hết hạn vài ngày.Thấy khuôn mặt nhăn nhó của nàng,tôi phì cười.
- Cô muốn tôi thương hại không ?
- Nếu muốn thì được gì ?

Được gì thì chẳng biết.Cứ đưa cái lưng ra là xong.
Nàng ngồi tựa vào thành ghế chìa bờ lưng trắng nõn và tôi biến thành người Kinésithapeutre bất đắc dĩ.Bàn tay tôi làm việc và tự dưng cảm giác bồi hồi ngầy ngật theo sự mạ sát làm tôi không yên dạ ……..


Jeanne nằm yên như một hưởng thụ nhất thời của cảm giác,nàng đã hoàn toàn trần truồng trong vòng tay tôi.Không hưởng ứng,không chống đối với giọng nói yếu ớt :

- Em không nghĩ đến điều này giữa chúng mình.Tình bạn theo cách nhìn của em khác.

Tôi kéo nàng ngồi dậy,dịu dàng trả lại chiếc áo pull che khoảng ngực trần.
- Ừ,anh cũng không nghĩ đến.Mà thôi.Chúng ta ngừng lại cũng vừa lúc nếu lòng không chuẩn bị.Pha cho anh ly cà phê để thay thế cho màn nóng bỏng make love chưa xảy ra thì hay hơn.

Những bậc thang đưa chúng tôi xuống nhà dưới.An lành,nguyên vẹn khi cảm giác nhất thời của sự rung động thoáng chốc được ở lại trên mặt ghế trên kia với đợt nắng chênh chếch qua khung cửa sổ.


Khi chia tay nhau.Jeanne xoa má tôi,dáng tự nhiên như muốn xóa đi cơn sóng nhồi bỗng chốc trong căn phòng chếch nắng :

- Anh sẽ viết vài điều về phút chốc vừa qua .Phải không ?
-
Ừ .Anh sẽ viết,nhưng sẽ không biết phải khởi đầu từ đâu và chấm dứt bài viết như thế nào ?



đăng sơn.fr





NHỮNG CÁNH CỬA KHÉP. ______________________________




Thêm một vài điều để kể cho em nghe.


Anh có vài người bạn.Mỗi người có một cách lạ.Lạ vì sự suy nghĩ,vì cách thức sống cũng như cách giao tiếp của họ.Trong những lần gặp gỡ,trong những buổi tiệc họp mặt ăn uống,anh thích lẳng lặng ngồi yên ngắm nghía họ.Họ im lìm hoặc cười nói để anh được chia sẻ hoặc có khi lây cái vui buồn của họ.

Khi về nhà.Một hai ngày sau,anh có cái để nghĩ ,để viết về họ.Họ là những thế giới riêng biệt.

Có một ông bạn,chẳng biết ông ta đọc cái gì anh viết và đọc ở chỗ nào.Ông ta gọi phone cho anh và nói :

- Tớ thấy cậu rất cô đơn khi viết.Hình như ít có ai hiểu cậu.

- Vì sao ?

Bạn anh cười rồi nói tại sao. Có lắm lúc anh chán nói về anh.Nói về anh để làm gì ? Ngày nào cũng chừng đó.Cái mặt cũ
mèm.Công việc cũng cũ mèm...Chỉ có những nụ cười của hàng ngày là mới mà thôi.

Em biết không ? Có những nụ cười rất thân tình và cảm động .Chẳng hạn như khi anh nghe câu :

- Tôi sinh ở Việt Nam ...

Anh đã nhìn người đàn bà Pháp mới quen.Con mắt anh tròn xoe - Kinh ngạc.

Bà đầm mở hình ở cái phone di động cho anh xem ảnh của một cậu bé người việt.bà nói,giọng rưng rưng :

- Con trai tôi là người việt.Tôi đón nó ở cô nhi viện khi nó mới 2 tuổi...


Anh thấy cay ở mắt.Anh đã muốn khóc.Và anh cám ơn bà mẹ nhân từ ấy.Thấy bà mẹ Pháp ấy đẹp vô cùng ! Đẹp như một bà tiên trong chuyện cổ tích khi bà say sưa kể về thằng bé và bà vẫn giữ nguyên cái tên tiếng việt của nó.

Hai người ở lại nói chuyện với nhau cả gần một góc buổi sáng.Người mẹ ấy nói về nghệ thuật vẽ tranh và về những chuyến đi xa khắp nơi của bà...Về những tấm ảnh phong cảnh,những chiều sâu của những mẫu chuyện của đời sống.Theo bà thì chuyến du hành kỳ thú nhất là sự đi sâu vào tâm hồn của những con người...Sau những chuyến đi như thế thì bà ngồi vào bàn viết.

- Tôi sẽ viết về bạn.Được chứ ?

- Bà cười.Tươi hơn hoa.Đẹp hơn những đám mây đen đang hăm doạ trên bầu trời.


Em thấy đó.

Anh đang viết.Và ở trên những dòng chữ này,anh không cô đơn như bạn anh đã nghĩ.

Ai ở đời cũng sợ chữ cô đơn - Đơn độc.Anh cũng thế.Anh đã nếm,đã biết cô đơn là cái gì...Anh đã có những đêm khuya quạnh vắng.Trời mùa đông . Sâu ! Lạnh ! Đã đi qua khắp con đường ở phố nơi xứ người.Thỉnh thoảng ngước mắt nhìn lên những khung cửa sổ còn thắp đèn để thèm một hơi ấm.Anh đã hình dung đến một cảnh ấm áp của một mái gia đình quay quần..

Những cánh cửa khép chặt.Những bóng tối mở rộng theo từng bước chân dêm của anh.Anh vẫn nghe tiếng tim mình đập.Lặng.Tĩnh.

Và với những lần như thế,anh vẫn thấy những cánh cửa khép.Một đời sống cũ của anh ở nơi ấy đã khép lại.Khi quay lưng,thỉnh thoảng anh vẫn nhớ về những cánh cửa như thế. Sau cánh cửa - anh đã có em.....
đăng sơn.fr





- Như những bức thư tình dài nhất thế kỷ.
| Afficher |

3 commentaires:

Unknown a dit…

@


Ngạc nhiên lắm khi thấy anh để chữ của m@anh ở đây ...

Cám ơn anh quảng cáo hộ em. Biết lấy gì đền đáp "công ơn" này đây?


Chúc anh ngày vui,

m@anh

Unknown a dit…

@

Quên hỏi anh một tí, anh thích mùa thu lắm phải không? Anh chọn năm bài mà hết bốn nói về mùa thu rồi...


Người ta còn đang mùa xuân, mới chuẩn bị sang mùa hè thôi mà, anh đốt giai đoạn ha?


Từ từ thôi anh ơi, để em còn thưởng thức mùa "hạ hồng" của em nữa chứ :)


Thân mến,

m@anh

nds a dit…

.





_

Nhỏ nè !

Đừng lo . Anh thích cả 4 mùa của thời gian.

Và anh biết cách để giữ lại thời gian ở Chủ đề mang tên là Styles sắp tới.

Chúc em và bạn hữu trong nhóm Văn vui .

Hẹn gặp trong kỳ họp tơí nhé.

anh


nđs -