jeudi 26 janvier 2017

* . . ẤM ÁP.

.



L’image contient peut-être : intérieur
ds.fr






-----------------------------------------------
' Một buổi tối êm đềm, với rượu vang dìu dịu và ánh nến ấm áp... '
Đó là một câu viết ở bài về Norah Jones từ một người trẻ viết về âm nhạc .
Đọc ở đây ở đó , để được êm đềm khi thấy mình đang thèm viết - Viết về vài điều êm đềm , nghĩ mình nên copy lại câu viết như sau :
'' Một buổi tối êm đềm, với rượu vang dìu dịu và ánh nến ấm áp trong tiếng nhạc "



Viết trong lúc để máy chạy rỉ rả những bản nhạc êm êm cũng là một cái thú .
Viết từ những ngón tay nhả chữ như mưa rơi trên phím đàn . Viết như thì thầm tâm tình khi cùng người bạn hợp tính, hợp tình kéo nhau vào quán cà phê . Chỉ cần quán đừng quá đông người quá và họ đừng mở nhạc loại rock . Đời sống này đã có quá nhiều tiếng động , khi ta ngồi bên nhau, có lẽ mình cần đôi chốc lặng tĩnh .
Lặng và lắng để tôi có thể lắng nghe và hiểu những câu chuyện bạn đang kể .
Bạn kể đi , cho dẫu là chuyện buồn rất buồn hoặc là vài mẫu chuyện vui hóm hỉnh để chúng ta có thể san sẻ cùng nhau .
Ở bạn từ vài câu chuyện , tôi luôn yêu thích một khoảng lặng khi bạn dò ý tôi :- Sao , ông nghĩ sao về cái chuyện ông sư hổ mang ấy . Họ sẽ làm rùm beng sau ngày tết ta này ...?
Phải thú thật là tôi rất ' rùa ' khi cần suy nghĩ và tùy trường hợp .

Tùy !
Có gì mà quá ngạc nhiên với bao chuyện đời đã xảy ra như thế : Ông rũ áo thoát đời phàm tục nhưng đến một ngày tâm không thể tịnh nên cần chất rung động .
Khi ăn chay quá đáng thì con người cũng thấy thèm thịt . Nếm vị thịt cá có tiêu hành ớt xong thì sẽ thèm nữa .
Thèm một cái bóng tối thoang thoảng mùi nhang ngoài chánh điện , ông kéo bà ni cô vào phòng và tụng niệm .
Nàng ỉ ôi :
- Thầy ! Thầy ! Anh ! Anh ! Đừng mà anh . Lỡ họ biết . Lỡ .....
Thầy toày hoày , thầy hôn lên vai nàng :
- Anh không phải là Phật . Anh là người phàm mà thôi . Em cũng là kẻ phàm .
Hai kẻ phàm quấn vào nhau .Xong chuyện !

Bạn nghe bình luận kiểu viết truyện cải lương . Bạn ngó, chưng hửng :
- Ông có kết án họ không ?
- Mèn !
Nhạc trong quán đang tình tứ với nhịp piano dìu dặt , cà phê và ly bia đang ngon mà sao mình phải biến thành quan tòa để định tội và kết án kẻ này kẻ kia .
Bạn uống đi, nghe nhạc với tôi đi . Kệ họ với họ, ba cái chuyện lùm xùm này tôi đã biết từ lâu . Mỗi lần đi ngang cái chùa có chàng sư ấy, tôi lãng, tôi né . Cách hay nhất là lờ đi để khỏi phải nhăn nhó . Xấu lắm !
Thay vì cau đeo để mất thì giờ của mình , tôi bò về nhà, ngồi vào bàn viết , chế biến một truyện ngắn mang tên là Vòng Tay Thầy Tu .
Ở câu chuyện ấy , tôi lấy nhân vật chính bằng chủ từ TÔI - Kẻ phạm tội và cố gắng bào chữa cho chính mình . Tôi cố hết sức mình để vào cuộc , từ câu kinh kệ ê a mà trong lòng chưa tịnh, từ cái nhìn vào bộ ngực của tín nữ và ngửi thấy mùi huơng tóc nào đó để lòng chợt bâng khuâng không ngờ ....
Gọi thêm cái gì để mình uống, tôi nghĩ là mình nên đổi đề tài . Trời bên ngoài đang nhả sương mù . Mùa đông đang còn dài lắm .



Khi chúng mình từ giã nhau , trên lối đến bãi đậu xe, tôi quay lại thấy ánh đèn chơm chớp sau đít xe bạn với cái vẫy tay : Về nhá . Ngủ ngon !
Cười, ra hiệu gật đầu . Sau đó , đi bộ rất lâu trên một quãng đường khá lạnh , thấy mình nên quay về nhà .
Ngọn đèn  đang ấm bên tay phải của bàn viết , tiếng dương cầm nhả bài A comme Amour dìu dặt , đốt thêm ngọn nến có mùi vanille , ngồi trước bàn phím chữ .
Thế là mình có thêm một buổi tối êm đềm để bỏ đi ý nghĩ là sẽ viết bài Vòng Tay Thầy Tu .
Bỏ là phải rồi.
Thà là viết về những chuyện tình bình thường, có lẽ đời sẽ vui hơn .





đăng sơn.fr
<

Aucun commentaire: