mercredi 4 janvier 2017

** So Happy .

.





ds .fr _ 2017





.

...
 Ngày hôm nay  quá lạnh vì có thể mình chưa quen khi trời đang xuống - 5 độ C .

Đáng lẽ phải gr grư để nhún vai, tỉnh bơ :
 Có hề chi đâu . Muà đông năm nào đó đã băng đá ở lúc - 14 độ .
 Khi mà dòng sông bắt đầu đóng đá .
 Khi mà đoàn xe chạy qua những con dốc, những đoạn cầu rất chậm  kiểu rùa bò ...
 Người ta đi bộ , lạnh cóng .
 Người ta thấy thèm ly cà phê Ý Đại Lợi ở cái quán mở cửa sớm .
 Có lẽ họ  còn thèm nằm lại trong chăn ấm và nướng đến 10 giờ sáng .
 Vậy mà, thành phố vẫn chong đèn chờ họ thức dậy , đi làm .   
  Có lẽ , họ - Những người thức sớm hiểu và thuộc lòng câu ai nói đó : " Trái đất này thuộc về những kẻ dậy sớm   "!



Nếu lẩm cẩm mà thầm đếm thì ta đếm đựợc khoảng 11 người đang đi trên một dốc  cầu lạnh cóng  bắt ngang  hai con phố .
 ..


Tôi đang đếm sai rồi : Vì 11 -1 là 10 .
 10 người bước đi trong giá lạnh . 1 người ấy là kẻ lái xe chạy ngang bờ sông là tôi .
 Tôi  quay chặt kính xe , vặn cây quạt kính  xua mảnh sương đang bắt đầu ì èo đóng băng  .
 Nhạc trong xe đang nhả bài Michèle ở cái thời xưa cũ nào từ Lenorman .
 Radio chơi thêm bản Feelings của Morris .

 Má ơi . Em ơi! Vợ ơi !

..


Sợ mình nhớ lại  vài mảnh thời gian  ngày xưa , bấm thật nhanh vào cái nút đổi đài .
 Bản tin còn kinh hoàng hơn 2 bản nhạc lúc nãy :

 - Toàn  tin tức buồn . Chuyện bé gái mới 3 tuổi đã bị hiếp  !
 - Tin dân bên xứ kia bị bom chạy nạn .
- Tin có thêm ngàn  người không đủ tiền mướn nhà, phải ngủ ngoài đường bị chết  cóng ...

 - Tin ....


Vòng xe trên một đoạn  cong,  cảm thấy hai bánh trước  có vể bị  trượt khỏi  vòng quay . Hoảng hồn, lấy lại thăng bằng, tắt cái Radio . Tập trung - Tập trung  với màn sương  đang làm mưa nhỏ .
 Nghĩ thầm : Việc mình chưa làm xong . Lỡ đâm đầu xe xuống bờ sông, có lẽ có nhiều trục trặc cho những người đang đợi mình .
 Có lẽ sẽ có 40 % kẻ khác sẽ phủi tay vì rảnh nợ : Thằng cà chớn . Mày biến mất cho chúng tao khỏe thần trí .
...
 Hahah và hứ hứ !


 Tại sao tôi phải nghĩ đến con số 40 hoặc 50 % phần trăm ấy chứ ?
 ( Tất cả những con số đều có sự sai biệt và lấy gì  để chứng mình độ chênh lệch ? )
 Làm rất nhanh một con toán trừ thì dễ như lấy món đồ trong túi : 100 - 50 = ....
 (  Bằng 51 vì con số 1 thừa lại đã là mình )


 .
 Mình phản đối đến cùng cực . phản kháng đến hơi thở cuối cùng .
 Phản đối như tất cả ai đó đã quay lưng lại với mình khi  chưa rời phòng họp .

 Kiểu đa số phải thắng cho bằng được thiểu số .



Trong đám đông ấy, mình chỉ cần 2 % quay lại nhìn mình bằng ánh mắt cảm thông :
- Sao ngươi chống đám đông để làm gì ? Tại sao  không ngoan ngoãn gật đầu để đi theo họ ?

 Trả lời gọn bâng :
- Vì tôi không phải là con cừu non . Tôi có cái đầu của mình . À há !
 ( Cái đầu chưa bị đông đạc ở thứ  - 5 độ  C  hoặc - 18 độ ở cái nhà xác ! )
..
 Bạn lấy gì để chứng minh là :
  -   Cái xác ấy khi ngừng thở là đã chết hoàn toàn ?

 - Lấy gì để tin tất cả vào  những nhịp đập trên  màn ảnh đã ngừng để kết luận  là Chấm Dứt và vĩnh viễn ?

 - Và làm cách nào  để nghĩ lại  khi bạn đọc lại bản tin nói về một xác chết đã sống lại sau 48 giờ ?




Và bạn đặt lại vấn đề ?
 Vấn đề nằm ở 2 lãnh vực  tâm linh và thể xác đang đi vào phần tro và bụi ?
- Ai đã thấy mặt và nói chuyện trực tiếp với ông Giê Su ?
 - Ai đã thấy mặt  và chụp được chân dung của đôi tình nhân mang tên Eva và Adam ?
- Con cháu họ tên gì : Nguyễn - Trần - Lê - Lý .... ?
...

Mãi nghĩ ngợi lẩm cẩm như thế , tôi phạm lỗi mà không cố tình : Sau khi vượt 2 cái đèn đỏ . Bị cảnh sát chận lại, thẩy cho cái giấy phạt và  báo là sẽ bị rút 4 điểm trên bằng lái .
...


 Tiêu rồi ! Toi mạng rồi . !
 Nhớ lại là  hai tháng trước, đã chạy hơi lố tốc độ, bị rút 2 + 2 điểm . Cái bằng lái chỉ có 12 điểm .
 Bây giờ phải làm sao đây . đây, đây đây ... ? - Còn lại vỏn vện 2 điểm nhỏ xíu ...


Bi  sợ nên hỏi  ông cảnh sát công lộ :
-  Ông tha cho em lần này, được không ?
- .....
 Ông im lặng ra bộ ngẫm  nghĩ  làm khó :
- Sao ? Sao tha ?
- Ông nè ! Ông có quyền lực thì ông có cách mà ông ơi . Tôi cần cái bằng lái để đi cày . Ông ơi ! Tha  em, tha tôi ...

 Chẳng biết cái chi nhập ông,  ông chậm rãi  gật đầu :

- Ừa - Lần này tôi bỏ qua . Lần sau cẩn thận  nhá . Vượt đèn vàng là coi như  là đèn đỏ nhá ông !



 Mừng rơn . Thiếu điều muốn nhảy cỡn  để  ôm lấy ông và chùn chụt .
 So happy ! Ông ơi ! Em yêu ông  quá ông  nhà nước ơi .


 Chào từ giã ông phú lít, leo lên xe, đề máy, miệng huýt sáo nho nhỏ bài So Happy to see You .
 Đến chỗ làm,  thấy mình mặt mày tươi rói, có vài người thắc mắc nho nhỏ :
- Sao ? Sao ? Mới trúng số há ông ?



 Ừ mà .
 Xem xém .
..

 Xém trúng lớn và  xém đổ nợ .
 Đời này hơi buồn nên vài khi mình trúng mánh .
 Má ơi . So happy . So .... So .....biến thành chữ Sợ của Việt Ngữ .




 Hihihi .




 đăng sơn.fr





Aucun commentaire: