Mấy hôm rày , trời xấu vô cùng : Lúc mưa, lúc nắng . Khi khổng khi không nắng cái bụp, rồi mưa cái bụp làm nhức mình nhức mẩy .
Vặn nhạc nghe Clayderman chơi piano ở trang nhạc của con nhỏ xí xọn kia , nghe bài Lady in Red và Let It Be do hắn tải . Nghe xong, thấy vô duyên vô cùng tận .
Nghe xong mới rõ là không phải bất cứ bản nhạc nào khi dùng piano chơi cũng hấp dẫn .
Tiếng dương cầm , có lẽ, chỉ dành cho một buổi tối đi ngang nhà nàng, thấp thoáng ngửi thấy mùi hương ngọc lan và tai nghe thoang thoảng tiếng đàn vẳng ra vườn giữa hơi gió mát .
Khi ấy , những con kiến như đang bò ở bàn chân xúi mình để bấm khẽ chuông gọi cửa .
Đứng chờ .
Chờ tiếng đàn ngừng và khoảng ánh sáng thoát ra khung cửa .
Thấy nàng và nụ môi có dính nụ cười .
Thấy nàng, áo đầm trắng như trong chuyện cổ tích mà người ta hay kể ở Montreal ngày mùa hạ .
Nghe tiếng nàng reo lên :
- Bấm chuông làm chi dị ?
Hình như nàng giả vờ mất trí để hỏi câu ấy .
Con đường mỗi buổi tối của tôi đã nhắc nhở em .
Những khoảng trống vắng nơi tôi ngồi bên ô cửa cũng nhắc đến em .
Tôi thay mặt chúng đến thăm em .
Nàng ngước mắt, dấu biến đi nụ cười con nít ấy để tôi lợi dụng cơ hội tìm bàn tay nàng - Mềm - Mềm mại vô cùng .
Bàn tay như có phép mầu nhiệm để tôi quên bao nhiêu điều đã rất khó ưa trong ngày .
Bàn tay ấy dắt tôi lại một khoảng om om giữa tàng lá có ánh trăng soi như cái bánh croissant buổi quà sáng .
Nàng nghiêng mặt, lắng nghe tôi nói với riêng nàng :
Nàng nghiêng mặt, lắng nghe tôi nói với riêng nàng :
- Cho anh hôn em ba bốn cái được không, em ?
Nàng biết như bao lần là tôi sẽ ăn gian và rất lưu manh .
Nàng đỏng đảnh như con mụ bán cá, bán tôm kia :
- Hồn ai nấy giữ nha , ông !
..
Ông nào ?
Bà nào ?
Trong tình yêu mỗi buổi chiều sắp tối như thế , không có bà nào, ông nào có thể xen giữa chúng mình .
Chỉ có Em và Anh và chiếc xe đạp dựng ở góc vườn cạnh khung cửa màu tím, xanh xanh kia .
Anh hôn em như anh đã thèm .
Anh nói với mùi tóc em, nhỏ nhẹ :
- Leo lên đằng sau, coi chừng rách vạt áo đầm, anh chở em đi quán nhạc .
Em cười hi hí thấy ghét . Em gật đầu dễ thương và em nghe lời .
Quán vắng vào giờ cơm tối . Quán để nhạc tình ( Không có bài Let it be dở ẹt chơi kiểu Clayderman )
Ngồi sát góc tường, anh thèm viết cho em bài viết mang tên ' hươngngọclan thứ 2001 '
Bài ấy có một đoạn sẽ làm em mất ngủ đêm nay :
' Chẳng có mùi hương nào tình như màu tóc em
Cũng chẳng có câu văn nào sẽ mang tên là ' hồn ai nấy giữ ' .
Ở bên cạnh anh, tất cả những gì của em ( có nhẽ ) đều đã thuộc về anh .
Thế thôi .
đăng sơn.fr
by QuỳnhNgọcLan ( c ) |
...
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire