dangson.fr |
Con đi học về nhà , thui thủi ở góc phòng im lặng . Mẹ không thấy con chạy ra vườn chơi đùa như mọi khi .
Thấy mặt con trai buồn buồn . Mẹ đâm lo lắng , nhẹ nhàng hỏi như dỗ dành :
- Cún con ơi ! Con có cái gì buồn ? Nói mẹ nghe .
- Chuyện người ta mà . Mẹ không biết đâu , mẹ !
- Ơ hay . Nếu chuyện ai đó làm con buồn thì cũng là chuyện của mẹ .
Thằng bé tí nhìn mẹ với đôi mắt ướt như nỉ non :
- Bạn con ở lớp nói bố mẹ nó hay cãi nhau rồi họ đang muốn bỏ nhau . Nó buồn , nó khóc . Mà mẹ ơi ! Tại sao người ta bỏ nhau hả , mẹ ơi ?
Mẹ ôm con vào lòng , xoa mái tóc và hôn lên trán con trai . Nói nhỏ như dỗ dành, như tránh chuyện . Làm sao con hiểu được tại sao người ta đã yêu nhau và bỏ nhau .
Mẹ đành thú thật : - '' Mẹ không biết . Mẹ cho con cục kẹo chocolat . Chạy ra vườn chơi xích đu đi con trai . Trời đang nắng đẹp .
Cún con rời bàn tay mẹ, nhặt cây súng bắn nước , tay cầm cục kẹo chạy biến ra vườn, nhìn màu nắng nghiêng trên mái tóc ngắn và cái miệng hay cười như thế , nhìn từ phía lưng , nhất là khi thằng bé nghiêng người quay lại nói như thách thức : " Nếu mẹ không biết cách trả lời tại sao thì con chờ bố về, bố trả lời " , mẹ thấy con là một bản sao chép y hệt bố con .
Mẹ khẽ lắc đầu , nheo con mắt ,đứng rửa chén và nghĩ đến câu trả lời từ người cha của bé tí .
* Ngày ấy, em cũng có lần rắn mắt hỏi anh câu tương tự :
- Tại sao người ta yêu nhau và bỏ nhau, anh ?
Anh chưng hửng nhìn em một hồi lâu :
- Em còn câu hỏi nào hay hơn thế không ,em ?
Em vặn vẹo :
- Tại sao anh yêu em chứ ?
- Chúa mẹ ông bà ơi ! Đặt ngược lại câu hỏi ấy cho em đi ?
Đó là những điều rất rắc rối và phức tạp khi nói về chuyện tình yêu ( Bao nhiêu phần trăm của duyên số tiền định từ một thoáng tình cờ gặp nhau để ngờ vực, để thắc mắc với những điều tại sao , tại sao ( ? )
Anh nắm nhẹ lấy bàn tay em , tản bộ trên một con đường đã và đang ngập nắng ,anh kể chuyện đời , chuyện bình dị , chuyện thảm thê hằng có trong đời sống . Người ta đến với nhau rồi chán chường nhau để rời nhau là chuyện riêng của họ .
- Còn chuyện riêng của anh , của chúng mình thì sao ?
Anh đứng lại, nắm chặt bàn tay em . Ánh mắt có những ánh màu đã có lúc làm em nồng say, đã có lúc làm em hoảng hốt . Rồi anh im lặng . Anh thích yên lặng mỗi lần em đặt những câu hỏi làm khó dễ anh .
Rồi anh tụng kinh . Kinh không có câu " Amen - Adiđà " : Hãy đừng thắc mắc , đừng đặt cả ngàn câu hỏi nữa . Hãy biết là anh đang có em . Vậy thôi .
Ừ, thì vậy thôi . Những buổi sáng , những buổi chiều bên nhau .
Khi ngày kia ,em thì thầm ngờ ngợ :
- Anh sắp làm cha rồi đó , anh biết không ,anh ?
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau . Anh quỳ gối xuống ngang bụng em . Anh nói với bụng em như gã nhà văn viết và nói điều chân thành còn sót lại :
" Vậy là bằng chứng của tình yêu em trao anh - Con ơi ! Con ơi ! Con làm chứng ! "
Anh khóc . Em khóc .
....
Mẹ mở cửa, chạy ra vườn gọi con trai . Hôn thật lâu trên đôi má con mình :
'' Con ơi ! Mẹ tìm ra câu trả lời cho con rồi . Để bố yên . Đừng hỏi bố nữa "
Thằng bé mắt tròn như hai hòn bi . Nó chẳng hiểu gì .
. đăng sơn.fr
..
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire