Phần vào của Cánh Cửa thế giới CÔ ĐƠN .








Mở cửa về nhà . Với tay mở ngọn đèn, ta có sự im lìm . Yên tịnh đến lạ lùng .


Sau một ngày khá tất bật, mệt mỏi với những ồn ào náo nhiệt bên ngoài , ta cần gì ?


Cần một vài khoảng khắc nghỉ ngơi êm đềm, ta mở tủ lạnh , tìm cái gì đó để uống và có khi mở Pc xem ai gửi thư . Nếu không có cái thư nào đến từ bạn bè, ta có thể thẩn thờ, thất vọng với ý nghĩ " bị bỏ rơi ''


Ta đang nhõng nhẽo , làm nư với ta đó sao ( Ý nghĩ ) . Cái cảm tưởng bị bỏ rơi chỉ là một tích tắt của ảo giác mà thôi - Vì cái tôi của ta to quá ! -



Sau ý nghĩ bị bỏ rơi lê lóc thoáng qua ấy, ta ngồi xuống cái ghế, đối diện với nỗi im lặng bao quanh . Ta nghĩ gì ? Làm gì để lấp khoảng im lặng khá ' nặng nề ' ấy ?



Những trường hợp có thể xảy ra như sau đây với chữ NẾU :


- Nếu ta đang yêu, đang nhớ nhung, ta mỏ điện thoại gọi cho người ấy .


- Nếu ta đang chán chường và đang thất tình ( ta làm gì ? )


- Nếu ta đang thấy mình hồi sức sau một ngày dài cật lực, ta tự thưởng ta . ( Bằng cách nào ? ! )






Và -


Nếu ta là một người thích đọc, thích viết, ngồi ngay ngắn vào bàn viết, ta sẽ tìm ý tưởng như thế nào để viết ?



Họ - Những người viết đang hò hét, kéo nhau viết về những điều CÔ ĐƠN .

Họ - ở các mạng nối xã hội đang sợ cô đơn nên hay tải đầy chữ viết và hình ảnh để chờ nhũng dấu hiệu LIKE .




Và ta - Ta nói với sự cô đơn ( tạm thời ) ấy ra sao ? Ta có thoải mái chút nào khi nhắc đến chữ CÔ ĐƠN ?




đăng sơn.fr







dangsonfr.blogspot.com