lundi 2 septembre 2013

you and me -

.


Hình ảnh đã đăng







     CÓ GÌ
     ngọt ở viên đường
  ( ? )



    _____________________________

         nguyễnDuyToàn &  đăng sơn .fr







      Biết mà .  Có người rất thích đường để ngọt lịm . Ngọt đến nỗi gắt cổ và bật ho .


      Cô nhỏ đang sặc ho khi nghĩ đến câu nói ấy . Cô ho vì lỡ tay lãng trí bỏ thêm hai viên đường nữa vào ly cà phê . Bàn tay cầm muỗng khuấy tròn chất đắng vừa thành  ngọt.


      Dạo này cô  uống cà phê hơi nhiều . Sáng sớm một ly ở bữa quà sáng . Buổi trưa ,ăn xong,vào thư viện lại ghé cafétéria làm một ly cối . Bây giờ ,rời giảng đường,lại tìm cái quán chơi thêm một ly có 3 viên đường . Và ho sặc .


       Gió đang hiu hiu như tiếng ai thầm thì . Nghĩ như thế khi lòng đang nhớ đến một người . Cô nghĩ bụng sẽ đến thăm ông khi ông rời toà soạn về nhà . Dễ lắm ! Để biết ông về nhà chưa ,cô chỉ cần ấn ngón tay vào nút điện thoại di động .


     Với ông ấy,Thụy thấy mình có nhiều điều để nỉ non,để than thở khi có điều gì buồn bã trong lòng.



     Thụy còn nhớ buổi chiều lâm râm mưa hôm ấy,vừa đi  như chạy,vừa cầm điện thoại,cô vấp cái lề đường ngã  lăn quay,sách vở từ sactay rơi tung tóe ,cô hoa mắt,vừa đau vừa giận vừa hoảng hốt nhìn từng thứ đồ đạc tung bay trên đường phố . Những chiếc xe ùn vụt phóng đến . Bất chợt có người bộ hành chạy đến ,một tay kéo cô vào sát lề đường,tay kia ra dấu cho  đoàn xe trờ đến phải ngừng lại .


   Giọng người ấy rất trầm,nhẹ :

   - Cô có sao không ?


   Thụy nhăn nhó , nhìn thấy cái điện thoại vỡ nát . Người đàn ông cúi xuống nhặt nhạnh các thứ bỏ lại vào sac tay cho cô .


   Ông ta cười như  an ủi :

  - Tôi cũng ngã như thế vài lần rồi . Tại mình chạy nhanh quá đáng .


   Cô phụng phịu cãi bướng ,lấy tay  phủi phủi vết bụi bám trên ngực áo :

   - Tôi,tôi không chạy,tôi chỉ đi hơi nhanh thôi .


    Người lạ lắc đầu,cài lại cái sac tay,đưa cho cô và định quay lưng đi .

    Thụy gọi giật ông :


   - Ông nè !  Ông ! Tui quên nói cám ơn ông . Ông đừng giận nha ông ...



    Ông ta làm như thấy buồn cười với cái giọng trẻ con của cô bé .

    Ông nói như đùa :

   - Tôi đoán là nhỏ rất cứng đầu .


Thụy quên  cái đau,quên cả sự xấu hổ khi bị té ngã ,cô nhói một chút trong lòng khi nghe chữ " Nhỏ - Nhỏ " như thế . Ngày  xưa ấy,cũng có một người đã gọi cô là Nhỏ - Nhỏ xíu . Người ấy lên đại học ,bỏ đi mất .

  Vì thích chữ Nhỏ Nhỏ như vậy . Chiều hôm ấy Thụy quen với ông để hay vòi vĩnh bắt ông dắt đi uống nước ở cái quán  ngay bờ sông ,chỗ toà soạn mà ông làm việc .




2.



        Ở chặng chờ đèn đỏ . Cô mở điện thoại gọi cho  ông :


       - Chú ơi ! Nhỏ nè ! Chú xong việc chưa ? Chừng nào chú về há chú ?


      -  Thụy hả ? Nhỏ đang ở đâu ?


     - Kêu bằng Nhỏ ,tui thấy mát lòng . Tui đang trên đường đến nhà chú nè . Bữa nay ,tui vui,tui mang cho chú mấy món đồ ăn tui mới làm . Ngon lắm á !



    Cô nghe tiếng cười dòn bên kia :

   - Chú cũng đang ra cửa hãng . Chờ chú ha ?




     Cô đến nhà ,đậu xe . Ngồi bệt xuống thềm nhà,mắt ngơ ngẩn  ngó mấy bụm hoa tim tím ở đầu cánh cổng trắng ở nhà chú .

    Cô thích đến và thích sự chờ đợi khi ngồi ở cái bậc tam cấp dẫn vào cửa nhà chú,cô chẳng hiểu tại sao cô lại thích cái cảm giác chờ đợi . Nếu phải đứng chờ xe buýt lâu hoặc chờ cái hẹn nào đó thì cô ghét lắm . Nhưng chờ ở đây thì cô lại thích . Cô không cần biết tại sao nữa vì xe chú vừa vào đến cổng .


   Chú mở cửa xe,cười thấy tươi như màu nắng trên tàng cây kia . Thụy chạy đến đỡ cho chú cái cặp giấy tờ . Ngó cô như chú chó nhỏ chờ và mừng chủ về nhà . Lòng cô rộn rã .


   Cô líu lo ,hót như chim sẻ :

   - Chú có mệt lắm không ? Bữa nay toà soạn ra sao hở chú ?


   Chú không trả lời trong khi cô bám lấy cánh tay phải của chú,cô dành sâu chìa khóa để mở cửa nhà. Tất cả đều  yên tịnh,trừ giọng nói của cô .



   Chú vắt cái áo lạnh lên thành ghế ,chỉ tay vào tủ lạnh ở nhà bếp :


  - Bé uống gì ,ăn gì cứ tự nhiên ha .


    Thụy nhìn mấy cái ly nước chưa rửa ở bồn chén bát,cô săn tay áo :

- Để bé rửa ly tách cho . Sáng nay chú vội đi làm ,chưa rửa ly tách .


   Chú lắc đầu nói không - Không và không và chú vặn nước ,vừa huýt sáo vừa rửa ly . Vợ chú bỏ chú đi mất từ ngày ấy . Vợ chú bỏ chú đi theo tình nhân là bạn thân của chú . Bây giờ thì chú một mình rửa chén  đã quen rồi .



    Cô cay mắt ,cô chợt đứng dậy,chợt nhiên đến sau lưng chú,áp mặt vào phản lưng rộng ấy,oà lên như con nít đòi mẹ .


   - Chú ,chú . Anh .... anh



    Chú thảng thốt quay lại,nhìn cặp mắt đẹp của con bé - Đỏ như màu ớt . Ông hiểu chun
chút và cũng chẳng hiểu gì .


  - Ai cho phép cháu bé gọi chú bằng anh ?


    Cặp mắt ấy ,giọng nói ấy run run :

- Kệ chú . Bé muốn gọi chú bằng anh lâu rồi . Và anh biết tại sao .








        CHÚ và Cháu BÉ .



       _________________________________________________






      Khuya lắm rồi . Uống nhằm cái gì đó làm cô chưa ngủ được . Cứ trằn trọc với cái bụng kêu rồn rột .


     Cô bực mình nhảy xuống giường,đi qua đi lại ngó giống con lật đật . Cứ điệu này thì mai hết đi làm ,hai con mắt sẽ lờ đờ như cá ươn !


     Cô mở Tv xem ba cái đánh đấm , bấm qua đài khác ,cô thấy chiếu lại cuốn phim " Mùa Hè 42 " . Phim quá buồn làm cô chảy nước mắt ...



    Chuyện kể về người đàn bà có chồng ra mặt trận ,cô vò või từng ngày đêm . Cô làm bạn với một cậu nhỏ và hai người yêu nhau ....


   Phim  buồn - Nhạc buồn - và cô không muốn khóc nữa .


  Cô uống ngụm nước, uống thêm ly sữa tươi ,bỏ thêm vào  2 viên đường trắng . Cô mở hộc bàn ,lấy thư ra đọc .




     Thư viết :



   "   Bé !



      Buổi chiều ấy . Khi  bé đi về ,chú đã sững người một lúc rất  lâu khi nhìn theo mái tóc bé khuất đàng sau cửa xe và bé lùi xe ra cổng . Đáng lẽ chú đưa bé ra cổng, chờ bé chui vào xe đề máy và đóng cửa xe lại cho bé như mọi lần .



      Lần này thì khác vì chú đã bàng hoàng không thể tả . Và bé biết  là tại sao ?


      Có khi nào bé nằm mơ và mở mắt không ? Có khi nào đang sống với thực tại mà mình ngỡ mình nằm mơ ?  Những câu  hỏi của chú nghĩ là thừa thãi khi chú nhìn sâu vào  đôi mắt ngấn lệ của bé .

    Chú quay  lại,khoảng cách đã quá gần gũi để nghe  rõ câu bé nói :

    "  Kệ chú . Bé muốn gọi chú bằng anh lâu rồi . Và anh biết tại sao  ".

     Tại sao là tại sao chứ ?


    Khoảng cách tuổi tác của chúng mình quá lớn . Bé chưa đi hết một nửa đời . Còn chú ?  Đã bao nhiêu thăng trầm,gập ghềnh ,bao nhiêu ngọt và cay ?


   Bàn tay bé nhỏ bé . Đôi mắt bé chưa có nhiều bầu trời xám  mây . Vậy mà ....

   Khi chú cảm thấy ngực áo mình ướt , con mèo nhỏ  tóc dài xíu xiu thổn thức như đứa trẻ con đòi kẹo.


    Chú phải làm sao - Làm sao ? Tình yêu không bao giờ là một viên kẹo có nhiều chất ngọt .

   Tình yêu không là một dòng sông êm . Bé biết mà ?


   Vậy mà hai nụ hôn dính nhau,tìm  nhau . Nói cho chú biết đi ? Bé thấy gì ? Tìm cho mình điều gì nơi chú  ? Những bóng đêm của chú không phải là của bé . Những điều thất vọng về người , về đời của chú đã  không phải là điểm tựa của bé .


    Bàn tay mềm của bé đã nắm chặt bàn tay của chú . Hai bàn tay nói gì với nhau  ? Bé !


     Ở bé ,chiều hôm ấy,chú đã quên tia nắng chếch  nghiêng bên thềm gió,quên tiếng  lá rì rào  một phía trên cao,quên những điều đáng lẽ ra phải nhớ .Chú nghe  hơi thở ấm của bé và giọng bé bên tai :


- Nói đi,anh . Nói là anh yêu em .


...


- Nói đi . Đừng giả bộ lì nữa .


- Bé ! Chú ....


Bé như nổi giận . Mặt bé quạu đeo,bé dữ :

- Chú con khỉ đột á ! Ở đó mà cứ làm bảnh ha !


   Ai nói là chú làm bảnh chứ ?   Người ta mềm mại đang quấn vai mình như thế. Đôi giày cao gót nhón chân để tưởng cao bằng mình . Đôi môi ấy,cánh mũi thanh thanh ấy.Cả cái vầng trán có vẻ bướng bỉnh ấy nữa.


   - Nè ! Ngọt hay đắng há ông " chú " ?


   Trời đất ! Chú đờ đẫn hết  biết nói năng . Biết nói cái gì ở cánh vai tròn,mềm ? Nói gì ở vùng ngực đang áp vào  ngực mình .


   Thế giới này có đầy chuyện huyền bí bao quanh . Có phải bé cũng đang là một sự huyền bí ấy  ?


    Từ tiếng xưng hô của bé . Từ một câu chữ trở thành Em và Anh ?



   ....    "       "







    đăng sơn.fr


   





Aucun commentaire: