.
KHÔNG PHẢI LÀ BÀI THƠ BUỒN
__________________________________
đăng sơn .fr
Không phải là bài thơ buồn bã nhất thế kỷ
Có gì buồn
Ở buổi chiều đang mưa tuôn
Khi em đến,rồi lặng lẽ rời xa tôi
Những nơi em đã đi ngang
Một góc trời Paris hạ hồng
Một góc phố biển ở Nice
Từ một mùa hạ nóng nào đó
Lúc ấy,em còn yêu tôi
Nụ mắt biết cười
Hồng rừng rực cánh môi
Để tôi thấy mình ấm áp
..
Không phải tại trời mưa
Làm mình rời xa
Không phải vì tình cảnh
Như bao kẻ đã đổ thừa
Chỉ tại chúng mình thôi - em
Mưa hay nắng giữa chiều
Có thấm gì bằng hạt lệ
Lúc mình rời xa,tôi và em
Không - Đã nói là không
Chuyện trở thành bình thường
Em rời xa chốn cũ
Tôi ,ngày qua ngày lấy bóng mình làm tình nhân
Tôi nhìn mình trên vách
Thử đếm từng hạt mưa mà nhớ nhau
Nhiều - Nhiều lắm
Kể từ lúc em xa .
..............
PARIS
Ở CHỖ RỜI NHAU
Rời xa đi em ở góc phố biển xanh
Xanh từ bóng xưa chúng mình
Xanh thẫm và nhạt nhòa ở bóng tối nơi ấy
Rời xa đi em
Có gì đâu mà em tiếc nuối
Ở khoảng lưng chừng đời em
Tôi chỉ là mùa mưa
Thầm thì _ Buồn bã
Ở một chốn phố xưa
Nơi em đã ghé
Đôi chốc,rồi thôi
Tím ở đôi môi
Vì trời lạnh giá
Muà đông ở Paris,lúc nào cũng thế
Ga Lyon đèn mờ lạnh nụ cười
Con phố Latinh mờ mờ áo trắng
Rời tôi,em bỏ đi
Tôi níu mưa ở lại
Thầm thì ,thầm thì ....
đăng sơn .fr
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire