dimanche 24 août 2014

- M -

.




m - 
  
  
 Ngửa bàn tay em 
Xếp ngọn gió chiều 
Nghiêng nghiêng mặt đất 
Thở ngụm tình nhau 
  
  
 Chiều  về, chiều mưa 
Níu áo người xưa 
Hỏi điều muốn hỏi 
Có còn là tình nhau ? 
  
  
   nguyễntrườngan - Paris  

  
  
  
  
  












Phần đông, trong nỗi lặng thinh


____________________________________________


Làm sao ta có thể chọn ?
Cho riêng mình những cơn mưa
Mưa lắm lời - mưa chạy trốn
Mưa...trên lối đến chùa
Mưa ướt thập giá trên cao

Mưa thì hay lên tiếng
Còn đôi ta...Biết nói gì ? ,
Những vụng về của ngôn ngữ
Giúp gì ta khi chìa ly ?

Làm sao ta có thể chọn ?
Tên tuổi cho những cơn đau
Có thứ đau buốt thân thể
Có thứ im lặng không sắc màu

Khi mà Em nói :
"
Vậy phải cất nỗi buồn vào đâu ?
Khi mà..
Trái tim anh không còn nơi dung chứa "

Anh ngập ngừng và
chọn đại những hàng mưa
Thả trong đó nỗi buồn
Đã ẩm ướt từ em

Nếu em từ khước và ghét cay những hàng mưa như thế...

( Em, hiện thân của tình yêu ích kỷ
Không muốn anh chia sẻ cùng ai
Ngay cả cơn mưa hiền dịu
Khi anh vẫy tay…
Gởi theo mưa những nỗi buồn của em
Cũng là lúc em mất anh )

Thật tình anh bối rối !
Lại khó khăn nữa rồi

Phần đông, trong nỗi lặng thinh
Người ta có nhiều thời gian
Để nghĩ đến việc " Tại Sao "
Bởi...Tại....Vì..Và nhiều thứ nữa

Chỉ biết rằng,trong góc tối của Em và Anh
Nỗi thinh lặng vẫn mềm mại,dịu dàng và uẩn khúc
như nhũng cơn mưa đáng ghét của em
và nỗi buồn không kịp chạy theo mưa

Và như thế....ta vẫn còn nghĩ đến nhau.

Phải không ?...





đăng sơn.fr 







MƯA GIỮA EM VÀ ANH.

Ướt rã rời từng viên gạch
Ướt rũ mục cả hàng cây
Ướt chảy xuôi từ tường vách
Ướt,sông cạn cũng hóa đầy

…. Nhìn đâu,anh cũng thấy cơn mưa
Mưa nhiều hơn nỗi trống vắng rất thừa
Có lẽ mưa cả trong đôi mắt đẹp
Bên khung cửa em mỗi bữa trưa

Em biết không ? Tự dưng anh thấy thèm
Có chút nắng lung linh lùa ánh sáng 
Và những nụ cười sáng rực khuôn mặt em
Dù nửa ngày hay nửa giờ cũng được
Để em gửi linh hồn em trên giấy trắng
Em thả tình em giữa thư xanh
Kể cho anh nghe những khoảng khắc một mình
Kể say sưa vì anh biết giữ lặng thinh
Để em biết em và anh chỉ là một
Chứng ta biết cách giết chữ ‘’ một mình’’

‘’ Một Mình ‘’ ,ta có thể viết tắt
Từ ngón tay lười biếng nhất
Em thử viết chữ ‘’ M ‘’
Và anh thêm chữ ‘’ M ‘’ khác vào bên cạnh

* M, có nghĩa là sự mềm mại
M,cũng có nghĩa là riêng Mình
M ở đâu thì anh ở bên cạnh
M đi đâu cũng chỉ thấy Mình anh **

…….Em mềm mại như mưa nhỏ
Anh dịu dàng như hơi thở
Ôi những cơn mưa trở gió !
Ôi,anh biến thành mưa ở trong M




đăng sơn.fr









khoảng cách .













__________________________________________________ 






Ngày hôm kia , một cô bé tí học viên hỏi tôi sau giờ học :



- Để viết văn và viết thật hay, ta phải làm sao ?




Tôi nhìn con bé ( ngỡ ngàng )



Tôi chìa cho bé trang giấy trắng - 25 x 15 -




Nói :



- Trong vòng 5 phút, hãy viết một đoạn ngắn .



Con bé ngồi vào bàn viết . Chữ chi chít, chữ đẹp - Rất đẹp :




" .................


................... "


Bé ngẩng mắt . Vẻ tò mò :


- Thầy cho em bao nhiêu điểm ? Nhiều , thật nhiều há ?





Tôi cho em 5 /20 và tôi thấy cô nhóc buồn .



Tại sao ?




Để viết văn , không phải là hễ có chữ là viết .



Em nhỏ không hiểu ư ?


- Hãy xoè bàn tay của em và em nhìn thấy những vệt chỉ tay có khoảng cách . Chi chít nhưng rõ ràng . Ở đường chỉ tay nói về công danh không có chữ mang tên " nhà Văn " .



Nhà văn là gì ? Là ai ?


Nhà văn không có chứng chỉ, không cần bằng cấp . Nhà văn không cần ghi danh nghĩa là nhà văn trên thẻ căn cước .


Hắn là Em - Là tôi - Là Chúng Mình .




Không phải cứ viết cả ngàn trang giấy, ngồi gõ như khùng điên trên phím chữ là hiển nhiên là trở thành nhà văn .





Tôi viết lúc tôi chừng 15 , 16 tuổi và tôi đã gửi bài đăng báo từ lúc còn áo trắng . Họ , có lúc chọn bài tôi viết, có lúc vứt bài của tôi vào sọt rác ở toà soạn .



Bài đăng đầu của tôi ở Saigon , lúc tôi chừng 16 tuổi . Nhỏ híu hiu . Cha tôi thấy bài viết , cha tôi im lặng .






Tôi rời xứ . Những bài viết của tôi xuất hiện lúc tôi 24 tuổi . Mẹ tôi không đọc ,cha tôi đã khuất bóng .



Tôi rất cô đon trên dòng chữ . Những buổi chiều mùa đông , bên này lạnh cóng . Tôi thả bước, tay đút sâu vào túi quần , co ro .


Tôi không thấy tôi có chút gì là nhà văn . Và tôi vẫn viết từ nhũng khoảng cách . Khoảng cách từ Saigon đến Paris, đến Lyon, đến Marseille xa lắm . Saigon ngày ấy đã không có muà đông .


Paris có 4 mùa, tôi thả bộ đi tìm lại những cơn mưa thời ở giảng đường . Tôi hoài vọng và biết là không thể nào tìm lại được quá khứ .




Vì thế, tôi viết để giữ lại thời gian .




Bạn hiểu chứ . Một ngày nào đó, bạn trôi đến một xứ lạ . Bạn nếm thêm những cơn bão tuyết, những cơn gió mưa - và bạn ngồi xuống để viết ( Lúc ấy , bạn sẽ thấm ! )










đăng sơn.fr



Read more: http://viptruyen.vn/@forum/f37/viet-cho-viptruyen-vn-3173-17.html#ixzz3BKIO9dbI










kẻ ác độc -












__________________________________________________ ______












Đã từ lâu, tôi rời cọ vẽ . Nhảy qua bộ môn nhiếp ảnh và với hai cái máy ảnh, tôi đi khắp nơi .








Điều không thể làm được với cái máy ảnh là không chụp được ý nghĩ của người mình đang chụp chân dung . Khi vẽ, tôi có thể vẽ đôi mắt rất buồn và tôi hoà nhập vào đôi mắt ấy . Khi nàng khóc ,tôi khóc với nàng trên đường vẽ . Khi nàng cười, tôi cười mím chi khi tôi nghiêng mắt ngắm nàng .








Chụp ảnh thì khác biệt . Tôi ấn ngón tay vào máy để ghi lại điều mình chọn và tôi không cười, không khóc . Tôi ghi nhận, mà thôi .








Khi bó tay với những cái máy ảnh và những trắc nghiệm, tôi mở cửa văn phòng, nghe những bản nhạc và định tâm để VIẾT .






Khi viết, tôi là 2 người : Họa sĩ và Người Viết .








Như thế, tôi hiền hoà hơn mọi lúc .






Kẻ ác độc là kẻ viết rất thật tình . kHi mình nổi giận , mình thịnh nộ như núi lửa và nham thạch .




Kẻ ác độc là kẻ dám Viết- Viết thẳng thừng ?






Và Bạn ? Bạn hiền hay ác ?


















đăng sơn.fr

Aucun commentaire: