mardi 28 mars 2017

.. Làm sao để mình buồn hơn ?

.

L’image contient peut-être : plante, plein air, nourriture, nature et eau
- nguyễnTrườngAn - paris






.. Làm sao để mình buồn hơn ?
.....


Phải lợi dụng cơ hội để khiêu khích nhóm viết < Gửi tích tắt cho họ cái mail : Đề Tài : Làm sao để mình buồn hơn ?
Và chờ họ viết .
..

Bài thứ 1.
Kẻ buồn nhất trần gian
-- by @nguyênhạ .
...

Chuyện như thế này :
Để khiêu gợi và gây chú ý nên tôi phải rất buồn , tôi mở nhạc để chọn toàn những bài tình ca rất bi quan để có thể thảm thiết khi pha một ly cà phê không bỏ đường và tôi rên .
Rên là một kỷ thuật . Rên làm sao cho người đã bỏ mình đi phải quay về .
Mà thật .
Hắn quay trở lại, thấy mái tóc rũ vai không chải bới của tôi . Hắn thấy căn phòng khách và cái nhà bếp lạnh tanh . Hắn ngó quanh quất , không tìm thấy một nửa nụ cười mà ngày nào hắn lỡ say mê .
Hắn lắc đầu, bước ra cửa . Cánh cửa đóng xập lại để trả tôi về với nỗi buồn mới hơn . Thêm một lần nữa . Buồn ơi ! Chào mi .
..

... Bài thứ 2.

Lỡ
------------ by BeeBee .
*
Gặp tôi , ông ta hay hỏi thăm kiểu kỳ quái :
- Lúc này lấy chồng chưa ?
Câu hỏi này dành cho những kẻ bất lịch sư nếu hỏi về phái nữ . Tôi còn trẻ và đẹp . 27 tuổi hơ hớ xuân thì .
Lão thấy tôi ứ ư ngoảnh mặt không thèm trả lời . Lão bồi thêm :
- Con gái tôi, 24 tuổi vừa đi lấy chồng .
Dường như lão này điên rồi .
27 tuổi của tôi đang như lá như hoa . Tại sao phải vội đeo cái cùm vào cổ chứ ?
Đàn ông tính tình, tính cách rất mau chán và hay thả mồi bắt bóng . Chẳng thà tôi ở vậy để ôm những bóng đêm của riêng mình .
---


Bài thứ 3.
Tội Gì ?
------ by Trần.K.Sơn.


Như bạn đã biết là tôi là một dân chơi . Tôi chơi từ đầu trên xóm dưới, chơi kiểu chịu chơi và được thiên hạ , nhất là bạn bè dân nhậu tặng cho cái danh hiệu : Playboy .
Đã là dân chơi thì phải lạnh lùng và chóng quên . Quên tất cả những thân xác khi rời giường ngủ . Danh từ người yêu đối với tôi không quan trọng, chỉ cần biết là họ đến với mình, mình chia phút bồng bềnh rồi thôi .
Phủi tay . Qua đường .
Thời gian qua đi .
Hôm nọ , cái trí nhớ nào đó khốn khổ quay lại với mình . Mình là tôi, gã Hotman trời đánh không chết .
Đẩy cửa bước vào cái hộp đêm, giữa luồng ánh sáng nửa tối nửa sáng , gặp một mái tóc trên cành vai, một gương mặt rất trẻ . Cô ta chừng 28 tuổi . Nụ cười nửa môi .
Choáng váng !
Hình như .
Hình như ánh mắt này, nụ cười và khuôn mặt này , mình đã gặp ở đâu đó ?
Cô ta là chiêu đãi viên giữa hàng chục cô khác . Ngồi vào bàn cùng cô, thấy cô gọi ban nhạc chơi lại bài 20 năm tình cũ đến hai lần . Và cô lên bục gỗ hát .
Sao lạ lỳ ? Giọng hát này nghe quen quen ?
Cũng một cách luyến láy ở câu cuối, cũng một cách đứng và tay cầm micro ?
Khi những tràng pháo tay vừa dứt, cô trở lại bàn . Ánh mắt buồn vời vợi và chợt dưng cô nói như nỉ non :
- Bài hát này là kỷ niệm của mẹ tôi với mối tình xưa .
Hỏi và giật mình :
- Mẹ cô là ai ? Tên gì ?
Cô trả lời và nói tên của mẹ mình .
Tôi rời ly rượu mạnh, muốn gục xuống bàn trong bóng tối . Không ai biết , không ai thấy tôi khóc .
....
-----


* Bài số 4 *
< Stop <
_______________________________________________
by đăng sơn.fr
.


Tôi bấm rất nhanh vào những cái tên tác giả của 3 bài viết kia với chữ STOP .
Sợ mình ủy mị và mình buồn hơn.
Qua khung cửa kính văn phòng, tia nắng đẹp đã biến mất để nhường chỗ cho đám mây chờ mưa .
Không phải và không là dân chơi . Tôi sợ thấy mình buồn bã .....

Aucun commentaire: