dimanche 19 mars 2017

. Đi Qua Những Cánh Cửa

.






L’image contient peut-être : arbre, maison et plein air
dangson.fr




°°°
Biết rằng mỗi khi muốn gặp ai thì mình phải đến .
Đến trước nhà và gõ cửa .
Cửa không khóa , đẩy cửa vào, gặp câu viết của bài thơ :
...
Hóa hư vô
( Vỗ cánh... hóa hư vô )
...
Tôi
Viết lên đây những câu chuyện chẳng buồn
Chẳng mong manh chạm vào thôi đã vỡ
Những bước chân tôi qua đời bỡ ngỡ
Vẫn hanh hao in dấu những tin yêu.
Tôi
viết lên đây giọt nắng của những chiều
Của lá rơi và những bài tình ca đã mất
Của nước mắt trong mộng đời rất thật
Biết chảy vì có lẽ quá thương thôi!
Tôi
Viết cho phôi pha, cho tình nhân đã gặp
Cho giấc mơ năm nào người đánh cắp
Để đi tìm
Dẫm nát những đêm xưa.
Tôi
Viết cho những cơn mưa
Cứ rì rầm những chuyện nào đã cũ
Cho rong rêu bên đường nào che phủ
Những bâng khuâng khi chợt nhớ một ngày.
Tôi
Viết cho những cơn say
Của chếnh choáng hơi men đời phù phiếm
Thiên hạ kháo nhau những cuộc tình đĩ điếm
Để giật mình nhớ một tuổi tinh khôi.
Tôi
Viết cho những ngày cứ lặng lẽ xa xôi
Chìm vào nơi vẫn gọi là ký ức
Những quẩn quanh so bì hư và thực
Mỗi sáng ngày là dùng để quên đi.
Tôi
Viết cho người ôm những cuộc chia ly
Chào thế gian về với miền của chúa
Con người lớn lên phải đi qua những điệu buồn muôn thủa
Đã gặp được rồi chắc chắn phải cách xa.
Tôi
Viết lên đây cho những người vốn lạ
Vì chữ duyên mà đã ở bên nhau
Mặc nổi trôi đau đớn những úa nhàu
Tay vẫn nắm tay, đến ngày cùng của kiếp.
Tôi
Viết cho tôi! Cho giấc mơ đêm nào nằm thiêp thiếp
Ngỡ mình thành hồ điệp
Vỗ cánh…
Hóa hư vô…
by
Ngố Tiên Write
...
.
Đó là một căn nhà bày biện khá ngăn nắp của một tay viết còn khá trẻ . Hắn và tôi chỉ là hai kẻ lạ - Dưng - Người Dưng .
Chúng tôi đã không ai biết ai là ai cho đến ngày chữ nghĩa lỡ gặp nhau ở một mảnh đất đầy những người trẻ đã say đắm chuyện kỳ ảo và kiếm hiệp .....
Khi còn trẻ và có niềm say mê thì sức đọc và sức viết là vô hạn . Tôi là kẻ đang và đã không còn Trẻ nữa nên thấy sợ hãi những đường đao kiếm bay vù vù .
Phải nói rằng mỗi diễn đàn viết là những hoạt cảnh thu nhỏ cuả một xã hội với tất cả sự hỗn độn vây quanh . Giữa tiếng động ầm ĩ ở chỗ ấy, tôi thấy hắn - âm thầm -
Hai bàn tay của gã trẻ không có thanh kiếm đầy máu me và dưới đất, chỗ hắn đứng, không có thây người ngã gục bê bết máu .
Với cái nhìn lắm chủ quan của riêng mình , tôi ví von những bài viết của mỗi tác giả là những khu vuờn ....
Khu vườn của hắn gọn như gió nhẹ . Hắn - Gã trẻ đã không viết như những gã kia để hùng hục đâm và chém .
Giòng sông chữ của hắn trôi đi và gặp tôi ở luồng nước khác . Tuy rằng là bút pháp của những kẻ viết rất khác nhau nhưng....
Hắn là ai, chứ :
Nói về cái ' Tôi ' , hắn thú nhận :
".... Thích lảm nhảm. Thích tinh thần tự do.
°
Yêu những điều tự nhiên và nhỏ bé.... "
Vậy sao ?
- Tại sao hắn thích lảm nhảm ?
Viết cũng là một cách để lảm nhảm như cụ già lẩn thẩn hay sao ?
Để hiểu hắn nghĩ gì để lảm nhãm, tôi ghé thăm hắn qua vài chủ đề :
* Cảm ơn người nói chuyện cùng tôi
* Những ngọt bùi ta cứ mang cho
* Dấu vết là bao sâu ?
( Tản Văn
Dấu vết là bao sâu?
Dù là đối với người hay một con cún thì nguyên nhân sâu xa cũng chỉ có một từ "yêu", đông hay tây đều có như nhau.... )
....
Ngồi yên tĩnh ở bàn viết , mắt mình ngừng lại ở bài mang tên Dấu Viết ấy , nghe thằng bé lảm nhảm :
" °°° Thế mới biết những thứ mà đã yêu rồi nhưng lại đột ngột mất đi thì để lại dấu vết khắc sâu đến nhường nào. Người hay vật đều như nhau.
Vì vậy tôi không thích sự đột ngột, nhất là khi mà có thể chuẩn bị được cho nó. Có lần tôi nói chuyện với bạn thủa còn tán tỉnh nhau: “chẳng biết khi nào em sẽ xa anh, có thể sẽ không mà cũng có thể sẽ diễn ra, anh chẳng tiếc nuối quá mà níu kèo điều gì. Chỉ mong em đừng lặng lẽ đi, hãy nói với anh một tiếng, anh sẽ tiễn em một đoạn, chúc phúc cùng em”. Nghe sến súa mà sặc mùi cải lương quá. Nhưng đó là những gì mà tôi nghĩ và tôi sẽ làm như vậy nếu thật sự nó diễn ra. Bạn cười nạt: “sao lại có người như anh cơ chứ?”.
Đọc , thấy khá thú vị ấy chứ !



...
Ghé thăm nhau .
Vui chút , buồn buồn chút và khi rời nhau , thấy còn lại một chữ DUYÊN
đăng sơn.fr




Aucun commentaire: