vendredi 19 avril 2013

PHÍA SAU của Nỗi Cô Đơn

..




  PHÍA SAU của Nỗi Cô Đơn
____________________________
. @nguyênhạ & đăng sơn.fr

.
" Đừng đọc tiểu thuyết diễm lê.Đọc đã rồi sẽ lây cái ủy mị buồn bã. Nó bám vào người không tốt ".

Đó là mấy chữ viết trên mẫu giấy kẹp vào giữa trang sách.Trang để số 123. Lật sau mẫu giấy thì cô thấy dòng viết khác : " Em có biết tại sao là trang 123 không? Cứ thủng thỉnh mà đọc rồi em sẽ hiểu "

Cô gấp quyển sách lại,không đọc nữa dù trong lòng cứ tò mò muốn biết sẽ là thế nào,ra sao. Cô biết anh ấy có cái kiểu lạ lùng như thế : Cứ tại sao - tại sao để người khác đoán.Làm như anh muốn viết kịch,dựng bản phim.Cô rời chỗ đọc sách,lững thững ra vuờn nhìn bầu trời đang xanh,đang đẹp với cái tên gọi buổi chiều.Mấy ngày hôm kia đã mưa nhiều lắm,trông hàng hoa xanh tím ngả nghiêng ẩm nước thấy mà tội nghiệp. Chiều nay,trời thương hại ngừng mưa để hiu hiu nắng ấm.

Bước gần đến một cụm hồng đang phơi gió nhẹ,cô nghĩ đến anh ,người có giọng nói nhẹ nhàng. Chẳng bao giờ anh nói nhanh,hấp tập.Làm như anh chẳng khi nào vội vàng.

Có lần,cô trêu anh :
- Khi nào thì anh vội?
- Tại sao lại vội?

- Anh thấy ghét. Lại trả lời bằng câu hỏi lật ngược như thế .Ghét thật !
- Ghét giả là sao,em ?

Cô quay đi,cố gắng làm cái mặt sưng sưng để thay thế câu trả lời. Nếu ở đời này , người ta cứ loay hoay đi tìm những câu định nghĩa ,có lẽ sẽ phải tốn nhiều thời gian và nhức đầu lắm.Lắm lúc cô nghĩ là hãy cứ đơn giản mà sống kể cả lúc yêu nhau.

Chuyện của cô và anh không phải là chuyện tình ( cho dù có đôi lúc cô cũng muốn như thế,cái ý muốn thì có mà có làm được hay không thì không phải dễ )
Biết là như vậy kể từ lúc quen anh ở một thư viện của thành phố. Hôm ấy ,cô đang ngồi đọc sách,ngón tay cầm viết đang ghi chép những dòng chữ thì anh đi ngang. Chẳng biết anh làm gì mà lại đánh rơi chồng sách xuống đất,cô nghe tiếng động giật mình quay lại.

Anh cuời ngượng ngập và xin lỗi :
- Tôi biết mình là kẻ rất vụng về.

- Cứ tự nhiên,chẳng mắc gì đến tôi.

Cô lạnh lùng quay mắt trở lại trang sách ,cô đang quýnh quáng với ngày thi sắp đến và biết những đề thi sẽ rất hóc búa.


Sau những ngày thi cử , thỉnh thoảng cô thấy anh ở thư viện.Vẫn cái chỗ ngồi quay lưng ra khung cửa sổ loá ánh sáng.Khi cô đi ngang,anh ngừng đọc,gật nhẹ đầu như tiếng chào không có lời nói.Chỗ cô hay ngồi cách ba dãy bàn sau lưng anh.Có lúc cô ngừng đọc để nhìn bờ lưng rộng phản của anh,mái tóc hơi để dài phủ gáy nhắc cô về một hình ảnh của một nguời nghệ sĩ chơi dương cầm.

Và cứ như thế , tình cờ để không còn gì là tình cờ nữa.Gặp mặt hoài đâm quen. Một lần kia,đi uống nước với anh,nhìn ngón tay áp út có đeo nhẫn cưới,cô hỏi anh :

- Anh có mấy cháu rồi?

Đọc được thoáng buồn bã trong mắt anh ,anh lắc đầu :
- Vợ tôi không đẻ được.Cô ấy ngồi xe lăn

Anh nhỏm người ,móc ví chià cho cô xem tấm ảnh người đàn bà có khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn. Cô để ý đến đôi mắt đẹp rất trong sáng ấy.

- Nàng bị tai nạn xe hơi,phải cưa chân và tôi thành đôi chân của vợ mình....

Anh chẳng nói gì thêm nhưng cô biết là anh rất yêu vợ,cô hình dung đến hình ảnh dịu dàng của người chồng đẩy xe lăn cho vợ mỗi chiều đi dạo quanh mặt hồ êm ả nắng.Hai người cười nói khi nhìn nhau tha thiết...


- Có khi nào anh biết cô đơn không anh?

Anh nhìn cô ,cười hiền lành như tàng lá lao xao gió đang che khuất cánh cửa thư viện bên kia đường. Bên này là quán nước,chỗ cô hay chờ anh nhâm nhi ly cà phê pha rất ngon,cô chờ câu trả lời của anh khi cô tò mò hỏi thăm và cô đoán là anh sẽ hỏi lại mình về chữ " cô đơn ".

Chẳng lẽ cô kể về một bóng tối có góc tường của ngọn đèn đêm ,trên vách tường thấy có in một cái bóng.Bóng của mình (? )

Đọc ở đâu đó trên trang sách,có kẻ viết : ' Đi đâu,ta cũng một mình '


* * *

Rời khu vườn,trở vào nhà sửa soạn bữa ăn tối,cô ngồi vào bàn,mắt thoáng nhìn vào quyển sách đang đọc dở dang có mẫu giấy kẹp vào trang 123,cô mở lại trang sách.Sách kể một chuyện tình có lòng thủy chung của một người chồng mất vợ. Đọc xong,cô đứng dậy,tựa cửa nhìn ra khoảng tối đang ngập đầy khu vườn rì rào gió.Cô nghĩ là ngày mai cô sẽ không đến thư viện nữa. Cô muốn chuyện của cô và anh ấy không phải là một câu chuyện tình cho dù trong lòng cô muốn giết đi một khoảng tối cô đơn.

( Khi mình mất đi sự cô quạnh của mình thì kẻ thứ ba kia sẽ trở thành đơn côi )





___________________

















  

Aucun commentaire: