Đôi khi thấy mình bật cười với vài điều ngồ ngộ - Ngộ Nghĩnh và hơi chướng .



Ở mấy cái xứ tiên tiến này, có lẽ ăn no nên khá rững mỡ , báo chí hay bày trò bầu bán lung tung :

- Họ bầu cho tài tử nam sexy nhất trong năm

- Bầu cho diễn viên, ca sĩ nam nữ hấp dấn nhất ( cũng trong năm )

- Bầu cho cả những nghệ sĩ ăn mặc đẹp hoặc xấu nhất ( trong năm )





Tôi bỏ khá nhiều tiền mua báo , mua tạp chí và đọc để có cái bỏ vào đầu mà lỡ có hứng thì viết .


Lắm khi thấy tiếc tiền vì đọc phải ba cái loạng quạng, chẳng giống ai - Tôi nổi quạu với ý nghĩ :


'' Tao nhất định bầu cho cho tao là kẻ viết và là kẻ đặt những câu hỏi cà chớn nhất thế kỷ "



---- < ** Ghi chú : Trong " văn học " kiểu ngôn ngữ tiếng Việt nhà mình không hề có danh từ Cà Chớn <






Tôi tạm giải thích cho bạn dọc hiểu cái vấn đề ' Cà Chớn ' của tôi như sau :




- Ở các buổi họp mặt , ăn uống với bạn hữu , tôi hay có cái thú chọn một nạn nhân của mình .



Nạn nhân của tôi có những điều kha khá , không quá bình thường ( tầm thường ), hắn phải có một cái vẻ gì khá đặc biệt để tôi tốn thì giờ với hắn ( bất luận Hắn là nam hay nữ )



Là một kẻ khá rắn mắt và thích khiêu khích, tôi đóng vai ký giả để đặt cho Hắn một loạt câu hỏi hóc xương , hóc búa . Và tôi thích thú " đọc " để " đếm " vẻ sửng sờ của Hắn .



Nếu Hắn là người có vẻ nhanh nhẹn thì tôi dặn Hắn đừng suy nghĩ quá lâu trước những câu hỏi đại khái như :




- Bạn là Ai ?


- ...



- Bạn thích nhất cái gì ở đời này ?


- ....



- Bạn nghĩ gì về sự sống và cái chết ?


- .....



- Bạn tìm gì ở một con người ?


- Và ....





Đa số , những nạn nhân của tôi oải lắm !




Tôi im lặng trong một thoáng chốc để nguội tâm trí , và nhìn rất sâu vào ánh mắt của họ .

Đôi khi , có những cái Hắn cũng chì ra phết khi lạng qua, lạng lại để né tránh những câu hỏi đã làm họ khó chịu . Với bản tính kỳ cục và khá lì, tôi không để họ né tránh, tôi nhất định lôi họ vào cuộc chơi hỏi và đáp .



Tôi hỏi thì xin ngài trả lời - Thế thôi .



Đã gặp nhũng kẻ cũng rất chì , rất bản lãnh và cũng lì ngang hàng như tôi , họ hỏi lại bằng câu hỏi thay vì câu trả lời ngay vào đề :

- Ông đang làm nghề cảnh sát hay là làm nghề báo đời ?




Á ! Á ! Tôi lại thích những câu trả lời dấu trong những cái đá giò lái như thế vì thích những kẻ lỳ lỳ và ngang ngang . Với tôi, đối thoại cũng là một trò chơi của một nỗi đam mê .






....




Có lần , ở nhà bạn hữu, gặp một ông ký giả Việt Nam sang đây làm phóng sự nghêu ngao, du ký , tôi thích thú khi đặt cho ông ta nhũng câu hỏi thay vì để ông ta hỏi và khẩu cung mình .


Cuối buổi đàm thoại , tôi tặng cho ông một quyển sách của một ký giả Pháp của đài truyền hình và là một nhà văn rất ăn khách . Quyển sách hồi ký mang nhan đề : L'homme d ' Image - Người của Hình Ảnh .


Quyển sách này nói về cái ảo và thực của người viết khi phải đối diện với những hình ảnh rất thật của mình . Ông ký giả ViệtNam tròn con mắt , và trong ánh mắt ông, tôi nhận ra mình đang làm ông ta khổ sổ không ít với những câu hỏi kiểu cà chớn, cà chua của chính mình .




Như thế, có đôi lúc, tôi nghĩ thầm thầm : Mình là một kẻ viết không giống ai .



Kệ tôi đi -



Và bạn - bạn đang viết về những điều gì lý thú ?









đăng sơn.fr




( Viết rất nhanh khi trời đang giông bão - một ngày khá cà chớn ! )