mardi 2 septembre 2014

** EDITO tháng 9 -



.














EDITO
tháng 9 .







________________________________________________









Hỏi thử 3 con nhỏ học viên :


- Ở tháng 9 này, các em muốn làm gì ? Muốn ra sao ?



Họ trả lời, mỗi người một ý định :


- Muốn làm diễn viên điện ảnh


- Muốn làm một nhà văn



- Muốn rất hạnh phúc .




Theo câu đa số của đám đông , khều thêm 2 đứa khác thì có thêm 2 câu trả lời :



- Muốn làm báo chí


- Muốn làm ông trời với tất cả quyền lực .





...





Bây giờ là đầu tháng chín . Biết rõ là như thế . Vẫn đang là mùa hạ của nắng ấm và đẹp . Thả bộ ngang dòng sông, nghĩ về một vài điều với những chữ " MUốN " đã trả lời như thế , tôi thử ghép lại những ý muốn ấy thành một bài viết :






...




Đã là con người thì muốn rất nhiều thứ : Muốn có quyền lực, muốn tự do, muốn giàu có, muốn + muốn = ...............



Trong những cái muốn có thể và không có thể ấy, đôi chốc , tôi muốn mình là một nhà văn để thỏa cái ư
c muốn của mình .


Nhà văn là kẻ có nhiều tham vọng . Hắn ngồi vào bàn giấy để viết về những ước mơ lớn nhỏ .


Nếu tôi là một nhà văn thì tôi viết một chuyện phim đủ màu sắc . Tôi muốn bắt đầu vào truyện phim bằng màu xanh ngát của bầu trời , tôi ghép vào những áng mây trắng mềm mại phản chiếu trên mặt sông hiền hoà . Tôi để nhân vật chính của mình là một đứa bé gái , tóc cột bím . Con bé mặc áo đầm, tung tăng chạy nhảy trên mặt cỏ nhung, miệng hát líu lo .



Chuyện phim của tôi không có chiến tranh và những hình ảnh khốc liệt , không có tiếng than khóc trên mộ phần và kẽm gai . Ở đó, có những ánh mắt , những tiếng cười và mọi người biết ân cần với nhau . Tình thân ái là sự biểu hiện của nền hoà bình, là những cánh chim trời thênh thang trên mặt biển ....




Phim của tôi có một đoạn quay ở thư viện, chỗ tôi ngồi giữa hàng sách ơi là sách, mắt tôi chạm phải quyển sách mang tên " Ils ont brisé nos vies
 - Họ đã phá vỡ đời chúng tôi -   Sách hồi ký kể chuyện hai chị em trẻ nhỏ bị ông dượng ác độc hãm hại trong cái địa ngục gia đình . Chuyện thảm thương của những dòng lệ trẻ thơ không đủ sức kháng cự . Đọc đến trang 167, tôi nổi giận bừng bừng, muốn xé nát quyển sách khốn khổ . Tôi thở dài và hạ cơn điên của mình .



Đã có bao nhiêu quyển sách kể về những thảm họa giữa người và người ?



Hạnh phúc là gì ? Có phải là nh
ng điều hiền lành nhất không ? Ta làm gì , nghĩ gì để có hạnh phúc ?




-----




Tôi giả vờ đấy thôi khi 
đã thử hỏi nhũng câu hỏi với những người còn trẻ tuổi .


Họ muốn làm ông trời để có quyền uy tối cao ư ? Tại sao trời làm ngơ với bao thảm cảnh chiến tranh ? Tại sao và tại sao ?



Muốn là diễn viên điện ảnh ư ? Để rất nổi tiếng và sau đó mắc bệnh siêu sao và sẽ làm chuyện điên rồ ?




Muốn làm một nhà văn ư ?




Nhà văn nghĩ gì - Viết gì ?






đăng sơn.fr






dangsonfr.blogspot.com



 
.

Aucun commentaire: