lundi 1 décembre 2014

( ) SO SAD TO SAY GOOD BYE




...

































...   Ở một chỗ sắp đóng cửa để mọi người sẽ rời nhau , tan hàng . Tôi bắt gặp câu viết của em ghé thăm .


Em viết :


   Tạm biệt topic của anh Đăng Sơn nha !


Hình ảnh đã đăng



.....



   Tôi muốn cám ơn em khi em viết như thế .


  Tôi không sợ, không ngán chữ " Tạm Biệt "  cho dù có khi buồn buồn khi ai đó phải chia tay nhau mà trong lòng còn sự tiếc nuối vì bao kỷ niệm .


   Em hiểu tại sao tôi không ngại, không sợ, không ngán ở những dòng viết  dưới đây :


    Là một người đã quen với sự viết lách, tôi thử viết theo 2 cách khác nhau với hai gam màu đậm nhạt và tôi để em chọn nếu thích hợp với cách suy nghĩ của em .



    1 . Ngọt
        ( Rock )



    Câu chuyện cổ tích xảy ra vào thời ấy  :  Tôi viết cho chủ đề  mang tên Viết Để . Và tôi thấy em lạ hoắc  ghé thăm tôi với màu mực xanh .

    Em chẳng  biết tôi là ai ( giống ai hay giống cái con gì trong rừng chữ nghĩa ) Em gọi tôi bằng Ông như truyện có các nhân vật của nhà văn Đoàn Thạch Biền .

    Tôi thích ai  xưng với tôi  là "  Em " và gọi tôi bằng chữ " Ông " vì tôi là người lớn với 19 % của sự kiêu ngạo  và những hợp chất khác của  một gã đàn ông khá vững trãi .


  Ở ngoài đời, tôi  luôn giữ một khoảng cách an toàn với những kẻ lạ mới gặp mặt lần đầu tiên . Tôi kín đáo quan sát họ từ  những cử chỉ . Với nam giới, tôi rất thận trọng từ cái bắt tay chào hỏi đầu tiên .
   Tôi thử đo độ chân thành , cởi mở của họ từ cái nhìn và  sự đụng tay khi bắt tay . Có những bàn tay rất lạnh, rất lỏng lẽo và những cái nhìn vô cảm ....


    Bộ máy tính progamme trong đầu tôi chạy khá nhanh để dùng thứ ngôn  ngữ thẳng hoặc không thẳng với họ . Chú chó trong tôi biết đánh hơi và tìm chỗ an toàn để không cắn hay gừ gừ .

    Em biết rõ là con người cũng là một con thú vì ở chữ người có chữ con : Con Người .

    Đàn ông thuộc loại săn bắn và phải dùng tất cả những sự nhanh nhẹn để rình mồi, nên đàn ông hay nóng máu,  hay tranh giành và có thể gây hấn .....

    Khi ghé thăm tôi ở  lời góp ý đầu tiên ở một diễn đàn ấy, em đã dùng chữ " em + ông " . OK .


   Sau đó, em đã gạ tôi với câu hỏi : " - Ông có viết truyện, viết văn không ? "


    Tôi trả lời em : Tôi viết từ ngày em mới chào đời .


    Thành  phố ấy của tôi đã nhộn nhịp với nắng cháy trên da, trên những vòng xe đạp ngày đi học . Những cơn mưa rào đã rất kỳ lạ mà em chưa biết vì còn nằm nôi . Những quán cà phê mà tôi la cà đầy lúc nhúc người . Dân Sàigòn , nhất là dân trẻ tuổi rất ồn ào và nóng máu để thích phang nhau .

    Tôi yêu hoà bình và yêu  cái một mình  nên tôi không thích chuyện phang nhau . Tôi yêu những con đường yên bình có bóng mát dưới hàng cây nên tôi hay lang thang .

    Và tôi đọc rất nhiều khi ghiền mùi thơm của giấy báo, của những trang sách .

    Tôi ghi danh vào đại học để học khóa  tên là Lãng Mạn . Lãng mạn để  học vẽ những đốm nắng trên áo học trò, vẽ những mong chờ trên khóe mắt và  học cả những ray rức khi nhớ đến ai .

     Trường học không dạy mình cách lặng yên  để nghe nhạc và đếm những hạt gai đang nổi  trên da cánh tay . Trưòng không bao giờ dạy mình viết thư tình và dạy cách viết văn, làm thơ với nỗi rung động đầu đời .

 Những phương trình giải toán đã làm nhức đầu học trò .

 Những ly cà phê, ly chanh muối , ly chè đậu đỏ  làm học trò thích hơn .


    Những năm tháng bấp bênh ở đời sống ấy đã dạy tôi lăn lộn và biết kềm hãm những cái  nên kềm chế . Tôi học nguội đi khi nóng giận sắp sửa đánh nhau .


   Tôi học cả cách từ biệt xa  quê hương và xa nhiều thứ để làm người lớn đúng nghĩa .

   Đúng như một tempo khi chơi nhạc rock với cường âm, cường lực và có lắm  khi quên mình để xả láng trong một lúc nhất định .

  Và khi  chúng ta quen nhau . Em rock và tôi rock .

   Hai cá tính nẩy lửa . Nhưng tôi không bao giờ chịu thua em ( đàn bà - trẻ con trong ánh mắt tôi )




2.
    Mặn
    ( Blues )



 Nếu phải chọn loại nhạc để nghe thường xuyên thì tôi thích nhạc Jazz Blues hoặc Soul music của người da đen đã một thời ai oán thống khổ . Họ than khóc, rên rỉ để diễn đạt than phận và nói về điều bất công của kiếp làm  người .


    Tôi nghe Blues khi thấy những người trong phái đoàn thiện nguyện đứng trước cửa những thương xá quyên hiện vật, quyên tiền giúp người nghèo và những khi có thiên tai hoạn nạn . Nghe soul đến tức lồng ngực khi nói chuyện với ông bác sĩ về hưu đang làm việc cho Hội Hồng Thập Tự để chia sẻ với ông, với họ .


    Tôi nghe blues khi mở TV xem tin tức để thấy bao điều gọi là thảm cảnh và  sự khác biệt giữa thừa mứa và nghèo khổ ....


   Viết gì sau khi suy nghĩ .

   Viết để thịnh nộ hay để nhắm mắt, quay đi và tự ngủ vùi khép mắt ?


  Viết gì để  nhân quyền và dân chủ không bao giờ là những thứ  xa xỉ phẩm và là  tên  gọi của hàng nhập cảng ?



      Đã bao lần thử làm nguội mình với bao chốc lát viết văn làm thơ than khóc và tả oán cho thân phận tình yêu ?


   Trong lòng con người , tình yêu chỉ là một cảm giác  khó có thể đứng vững để tồn tại . Bao nhiêu người đã vật vờ khi tình yêu vỗ cánh rời mình ? Tình yêu đã có bao nhiêu bộ mặt ?


      Còn em ?


    Bao nhiêu ngày đang trôi qua ? Bao nhiêu quyển sách đầy chữ mà em đã đọc  ?  Em đang và sẽ rời những trang đọc để trực diện với đời sống không bao giờ đơn giản này .



      Những cuộc từ giã , chia tay, những ngọt bùi hay mặn đắng là cuộc đời và là những vòng quay tròn .




    So sad to say Good Bye .


   Biết là như thế . Biết để mà biết . Khi từ giã nhau, bụi thời gian sẽ là  một thử nghiệm .



   Khi viết, tôi viết và sẽ còn viết ở bụi thời gian .









    đăng sơn.fr



dangson.fr







...



















 





















 



.






<     ERNESTO CORTAZAR - So Sad to Say Goodbye - YouTube















..

Aucun commentaire: