samedi 6 décembre 2014

- N . Y -

.











.






















....

Trời thương nên vừa hết tuyết .


Cô đứng ở tầng lầu cao nhìn xuống đường . Cái nhà chọc trời cao quá nên cô thấy ở dưới các ngã phố như những con kiến đang bò chậm chạp 



Cà phê của USA quá dở, nhạt tèo tèo nên cô bỗng chợt thèm mùi cà phê của Paris cho dù cô không biết uống cà phê .

Đang nghĩ ngợi lung tung thì cô thấy có cái tin nhắn ở mail :


" Chào Táo !

Cô Psy Táo khỏe không ? ...

Cô đã cắn ai chết chưa , cô ?

Tôi nói với cô rồi, cái nghề này dễ làm mình nổi cơn lắm " ...

Hạ hoả nha , cô ! "




Cô đọc xong lắc đầu . Tóc rung rinh trên bờ vai .

Từ lúc quen với anh, cô phát hiện ra là chưa có ai kỳ lạ như anh .

May là sau bao nhiêu năm, đi học ra, hành nghề nên cô chịu khó hiểu được anh .

Cô đã thử làm những bảng phân tích về con người của anh . Kiêu căng giả vờ . Kiêu ngạo nửa vời với nụ cười khinh bạc .

Cô ghét nhất là đôi mắt nhìn đời có vẻ đấm đá của anh .

Nếu anh mà cởi cà vạt, cởi veston để choàng cái áo jean , quần jean bạc thếch để lạng phố phường , anh mà vào khu xóm du đãng , có lẽ anh sẽ mềm người vì nhìn bản mặt là thấy muốn đục rồi .


Người ta có hai bộ mặt . Vậy mà anh có nhiều bộ mặt .

Anh diễn tuồng như tài tử phim tàu .

Anh đùa giỡn như đang nói thật . Chẳng biết lúc nào thì anh buồn thật sự ( kể cả lúc anh bị đào đá )

Ngày kia ở phố Paris nhiều cứt chó , ngồi quán nước, tò mò , hỏi anh :


- Có khi nào anh buồn không ,anh ơi ?


Anh nhìn sâu vào mắt , lèo nhèo :

-Nè em ! Gặp anh thì cất hộ anh cái tật hay hỏi thăm kiểu Psy của em đi . Anh không phải là con bệnh của em .


Anh uống cạn tách cà phê :

- Nếu em cứ lì , lì mà hỏi nữa thì anh sẽ giận em ...




Thế là cô không hỏi gì nữa để ngồi nghe anh kể chuyện . Anh kể lúc anh nổi khùng móc trong hộc bàn ra cây súng lục để rượt thằng bạn đồng nghiệp chạy quanh văn phòng .

Cô tròn mắt, nói anh khùng .


Anh cười . Lại thấy anh đang hiền , hiền .



Vậy mà thấy vui vui khi có anh .

Cô biết là cô cần anh để vui và cô nhủ thầm trong bụng là không bao giờ cô yêu anh .

...

Đáng lẽ cô đã lờ đi lời nhắn ở mail . Nghĩ lại, thấy tội nghiệp anh, cô nhảy ngón tay trên phím chữ :


" Chưa thấy ai kỳ như anh . Làm Psy không phải để cắn ai . Coi chừng em sẽ cắn anh như đang ngoạm một trái táo ở N.Y "





Đúng là khùng .



đăng sơn.fr















De haut en bas et de gauche à droite : Midtown Manhattan, l'Unisphere de Queens, le siège des Nations unies, Times Square, la Statue de la Liberté, Central Park et le pont de Brooklyn.


...



   Một Ngày ở phố Trái Táo .


   Cô đẩy xấp giấy tờ sang một bên khi thấy đã mỏi mắt . Căn phòng làm việc nhìn từ cửa kính rộng có nỗi thinh lặng đến lạ lùng . Bình thường cô không  sợ hãi sự lặng thinh vì là người nội tâm . Cô biết tránh những chỗ quá náo nhiệt đến độ ồn ào . Giữa khoảng yên ả của một bờ suối, một rừng cây và những khu  phố thưong mại , cô chọn chỗ thoáng mát để thả chân đi dạo và nghe tiếng chim hót .



   Uống một ngụm nước , đứng ở khung kính ngó xuống đoàn xe đang chạy ở lòng Lower Mannhattan, cô  nghĩ đến anh nên mở điện thoại gọi .



    -   Anh đang làm gì ? Có cái gì vui không ?


   Giọng bên kia lèo nhèo :


 - Vừa tiếp xong một mụ đã làm anh muốn nổi khùng ?



-   Trời ơi ! Sao lại gọi thân chủ của mình là mụ vậy ,anh ? !



- Tại anh thấy anh kỳ khôi mà .   Nhỏ đừng phá anh , anh đang làm giấy tờ để gửi đi . Mai mốt nói chuyện sau nhé ...



    Chưa kịp ừ hử thì bên  kia cúp máy . Cô thở dài biết là lửa đang cháy ở đít hắn . Cô còn nhớ có ngày kia hắn đã viết về những mụ khùng  nạn nhân của hắn :



    


"    *      PHẢI LÀM SAO ? 




Người đàn bà hỏi có vẻ nóng lòng : 

- Ông thấy sao ? Bệnh tình của tôi có nặng lắm không ? 
- Theo bà, thế nào là nặng và thế nào là không ? 
- Làm cách nào thoát được cái mâu thuẩn vừa muốn bỏ việc làm, vừa không muốn nghèo đói của mình ? 
- Theo Bà, thế nào là nghèo đói ? 
- Ông có bao giờ bị nghèo đói chưa ? 
- Có. Thời quá khứ, lúc tôi còn đi học, chưa ra trường. 

Người đàn bà có thân hình hấp dẫn nhăn mặt : 
- Tôi nghĩ cái đói khổ thời ấy của ông khác cái của tôi. 
- Này bà. Tôi nghĩ bà đang đổi cái vai trò giữa tôi và bà. Bà đến đây để nghe những câu hỏi của tôi chứ không phải để tra khảo tôi. 

- Tôi ghét những người khó chịu như Ông. 
- Bỏ cái chuyện ghét hay thương đó đi. Ghét hay thương, bà cũng phải trả tiền khám của tôi như thường. 

Tò mò hiện trong cặp mắt đẹp : 
- Ông cũng là một người bị ám ảnh vì tiền ? 
- Nghề nghiệp của chúng ta khác nhau - Và người đàn bà đẹp rơi nước mắt... 

- Ông khinh cái nghề của tôi ? Nghề của tôi tuy không vốn nhưng có thể giúp bọn đàn ông đỡ phải hiếp dâm, làm bậy. 
- Không có bà, họ vẫn làm bậy được như thường. 
- Nè ông, những câu đối đáp của ông làm tôi nhức đầu, nhức óc. 
- Sắc đẹp và sự thông minh của bà cũng làm tôi đau đầu. 

Nước mắt ngừng, để cảm động ùa đến trên gương mặt người đẹp : 
- Điều ông vừa nói là thật ư ? Ông thấy tôi đẹp và thông minh ư ? 
- Bà có hai điều ấy để lũ đàn ông điên đảo và họ khổ vì bà. 

Người đẹp trở lại cơn cứng đầu, cãi : 

- Họ bỏ tiền để mua vui và giải quyết trong một chốc lát, ông nói sai rồi. Họ không khổ vì họ chẳng bao giờ yêu một người đàn bà phong sương mãi. Tôi muốn thoát ra khỏi cái nghề này. Phải làm sao hở ông ? Tôi xài tiền lớn quen rồi. Thoát ra tôi sẽ rơi vào tình trạng túng hụt. 

- Bà có tin rằng người ta luôn luôn có một vài giải pháp không ? Trời sinh voi, trời sinh cỏ. 
- Tôi không phải là một con voi ông ơi ! 
- Bà muốn làm con gì ? 
- Tôi đã và đang làm một con điếm. Khi trời về sáng, tôi cảm thấy cô đơn đến tột cùng. Tôi phải làm sao ? 


Tôi phải làm sao ? Tôi sẽ làm gì ? Tôi phải tìm được cách nào để tự giải thoát khỏi cái Tôi của mình ? 
Đó là những câu hỏi khó khăn nhất cho cái nghĩa to be or not to be. Bao nhiêu quyển sách triết đã đặt câu hỏi và có bao nhiêu người đã tìm thấy câu trả lời cho riêng mình ? 

Buổi chiều chìm xuống ngoài cửa sổ . 

Người đàn bà đứng dậy sửa soạn rời phòng khám. Bà nói : "Tối nay tôi sẽ không đi làm. Tôi muốn nghỉ ngơi một bữa để suy nghĩ. Nghĩ về con đường đã đi qua với bao khó nhọc, nghĩ về con đường đang còn dài trước mặt". 

Đôi mắt đẹp mở to ngạc nhiên khi thấy tờ Note honoraire đề hai con số 0 sau bốn lần đến tư vấn. Đôi mắt hỏi : 
- Tại sao ông không lấy tiền ? Ở đời này có gì là miễn phí đâu. Đừng làm như thế, tôi bị chạm tự ái và mang nợ. Này… ông…. Hay là để tôi trả công cho ông theo cái kiểu của tôi ? Tự dưng tôi đâm ra thích cái mặt giả vờ đóng kịch lạnh như tiền của ông và tôi muốn hậu tạ sòng phẳng. 

- Nè bà cố nội ! - Tôi lầm rầm và nói to - Bà muốn tôi ra toà vì cái tội… 
- Nếu tôi không nói. Ông cũng không nói. Ai biết ? 

Câu trả lời là Không ! 

Không ai nói, không ai tiết lộ nhưng cái lương tâm nghề nghiệp vẫn có tiếng nói riêng của nó. Giàu hay nghèo cũng nên cần có lương tri. "





      Lần ấy, đọc xong câu chuyện như thế, cô phang anh, cô nói là anh xạo ke vì có mấy đời mèo mà chê mỡ dâng đến tận miệng mèo .


    Anh sưng mặt như con gái đang ế chồng :


- Anh không phải là con mèo . Anh có sao kể vậy . Ngành việc của em khác hẳn anh .



  Cô chống chế :


- Em thấy cách nói chuyện với thân chủ của anh cộc lốc khô khan lắm . Cách của anh xưa rồi . Thời bây giờ , người ta thay đổi phương pháp để gần gũi với bệnh nhân hơn . Họ đến tìm mình với những tâm trạng  , mình nên tìm hiểu những thứ Vì Sao và Tại Sao một cách nhẹ nhàng . Phải vậy không ?



      Anh gật đầu một cách ngoan ngoãn và đổi đề tài khi nói :


- Mang anh về nhà, làm bếp, làm cái gì ngon ngon cho anh ăn đi . Khi anh đói bụng, anh không muốn em là kẻ đối thủ của anh .  Việc ai nấy làm nhe em .



   Vì mệt mỏi, không muốn làm bếp nên cô đãi anh ở một cái bàn trải khăn màu vàng sát nhà  hàng ăn nhìn qua cửa kính thấy dòng sông Seine của anh . Trong lúc ăn uống, cô dụ khị anh kể về những chuyện tình và anh đã tránh nói về những  chuyện tình đã phải nghe trong nghề nghiệp .


      Ánh đèn trên những cây cầu chia Paris ra làm  hai phía lung linh và ấm như ngụm vang để đúng độ ở thứ không khí có bài hát cổ điển La Vie en Rose . Anh đã gọi người bán hoa dạo mua tặng cô hai đóa hoa hồng màu trắng .



      Ánh mắt như con mèo của cô đã nhìn anh chầm chập, thắc mắc :


- Sao lại là hoa hồng màu trắng ha ?


- Vì em không phải là người yêu của anh để có màu hoa hồng nhung . Màu trắng tượng trưng cho sự thanh khiết của tâm hồn em .



  Cô giữ im lặng khi chẳng biết nói năng gì trước gã đàn ông có lẽ đã sinh nhầm thế kỷ .





 2.



        Hôm nay đã là  một tuần cô kẹt lại ở Newyork . Công việc đè cô đến tức ngực, cô chán ghét đến tận cùng những buổi họp với thứ ngôn ngữ nghe đến lạnh người , những chỉ số , những chỉ tiêu, những thống kê về tội phạm không bao giờ làm cuộc đời này đẹp hơn . Cô tránh phàn nàn khi điện thoại về thăm cha mẹ .



    Lúc còn bé , mỗi lần thấy bố đi làm về , vẻ mặt có vẻ buồn bực, cô hay xà vào lòng bố, bám lấy cổ ông thủ thỉ , thế là bố lấy lại sự dịu dàng của tiếng cười và những cái chụt chụt trên gò má con gái . Cô biến thành niềm vui của cha mình . Bây giờ , mỗi lần gặp bố , cô tránh kể những gì làm bố mình buồn .



      Cô có một cái hồ nước để có khi trút nỗi buồn, những điều khó  xử vào đó : Là anh .


     Chỉ cần anh im lặng nghe ngóng và có khi không tìm cho cô cái giải pháp nào đáng kể . Trong khoa tâm lý học có điều  đã phân định sự khác biệt giữa hai giới tính như sau :


 - Đàn bà thích kể lể , tâm sự , thích sự được lắng nghe , cảm thông .



- Đàn ông vụng về ở lời nói và hay tìm giải  pháp tức thì để giải quyết vấn đề .



     Sau một tuần ngộp ngạt giữa đường phố lúc nhúc  với hình ảnh những chiếc taxi màu vàng với những tài xế đen thui thui, cô thèm thấy màu vàng  khác nên ghé khu phố tàu ăn mì, ăn điểm xấm và nghe tiếng xì xào ồn ào của họ .



        Cô dạo phố kiểu sốp ping , thấy những cặp loa nghe nhạc made in France được nhập cảng ở những cửa hàng hifi HD , cô nghĩ đến anh với những bản Jazz Blues mà anh hay nghe và ngẩn  ngơ .



     Thay vì mua tấm poster card của NY gửi anh, cô tìm ở net những tấm ảnh của phố Trái Táo và ấn ngón tay vào phone gửi đi .



   Anh  trả lời  :



- Cám ơn nhiều nhưng anh đã chán nhìn cái hình tượng thần tự do ấy rồi , em . Ở NY, anh chỉ thích những galerie tranh vẽ và đi nghe nhạc ở mấy quán chơi nhạc da đen .

    Hãy chụp ảnh mấy bờ biển gửi cho anh ...."



 Grrrr . Grưưưưưư . Cái gã này kỳ !   Trời đang lnh . Lỡ tôi ra chỗ lạnh, tôi trúng gió .


      Giọng anh ấm như lúc Paris đang là 5 độ C . Cô nghe tiếng gió từ bên kia máy  . Cô đoán là anh đang đi bộ ở bờ sông nên trêu anh :


-   Ông nè . Coi chừng bị mấy cô tóc vàng bắt cóc .


- Xời ! Ai mà thèm khênh anh chi cho mệt .


     Cô choàng thêm cái áo lạnh , kéo khăn che kín vùng cổ , nhìn bóng mình qua gương kính một cửa hàng rồi nghịch ngợm :

   -   Rảnh hăm ? Có muốn bay qua đây một tuần dưỡng sức hăm ?


   -   Rồi anh sẽ ở đâu, ngủ đâu  ?   Chèo queo ở khách sạn buồn lắm . Về chỗ em thì anh không dám đâu . Đêm hôm khuya khoắt , lỡ có gì .....


     Cô thấy tức cười khi hình dung vẻ mặt đang đóng cải lương ấy , nín cười, cô lại trêu gan :

- Hay là em thử làm người yêu trong  vòng chỉ một tuần với anh ? Xem sao ?


- Trời mẹ ơi ! Không dám đâu . Lỡ em yêu anh thật thì lại khổ thân em . Anh để em lành lặn để đi tu .


  Rồi anh im ru . Chẳng biết anh  đang và sẽ nghĩ gì .   Cô đoán thầm thầm là ở mỗi chỗ anh đã đi ngang, có vài chỗ anh đã để lại một góc tim . Tim đi lạc hoang đàng ở Toronto, ở Los , ở Vancouver cổ kính, ở những nhà sách khu phố Bolsa mà anh đã ghét thậm tệ vào một mùa hè .....



       Buổi tối bên kia Central Park đang xuống lừng lững , cô vẫy chiếc taxi, chui vào lòng xe,  ông lái xe đang để bài " Để  Quên Con tim " bằng anh ngữ , cô khều vai ông , nằn nì :


     - Tìm cho tôi nghe bài So romantic được không ?



    Đêm nay về nhà , cô sẽ thức khuya để nghe nhạc và hình dung đến những bước chân đi dạo trên vỉa hè Paris với anh . Chẳng cần anh nói gì , kể gì cả . Ở những khu phố khác lạ với Newyork , âu châu vẫn muôn đời là âu châu, cổ kính và có pha chất dịu dàng như anh ......








       đăng sơn.fr
       ( Viết chung với  @nguyênhạ )



       


dangson.fr





3.



Thêm một ngày nữa ở giữa Trái Táo Lạnh -




....

    Công việc  bắt cô phải ở lại Newyork . Cô chán lắm vì  chỉ thích đi bộ trên nhng vỉa hè cũ mèm mèm của Paris .
Cô mệt nhoài người  khi đang gặm  trái táo nhãn hiệu Canada .


Cô nhồm nhoàm và nhìn vào  màn ảnh của cái tablet hiệu Trái Táo Thiu .
 Sáng nay, trời gừ gừ lạnh lùng ỏ cái thành phố có hơn  8 triệu người đầy ngóc này .
    Cô thấy mình ngộp .


Cô kêu cứu bằng chữ SOS ở  bảng tính . Cô lèo nhèo viết chữ : Grrrrrrrr - Grrrrrrrrrr  và  viết thêm những dấu chấm than to tổ tướng gửi cho anh ở thành phố rất có ít tuyết ấy .



     Cô gửi cho anh thêm cái bảng phân  tích tính cách của Mỹ và Tây thêm vào cái email .
 Cô hy vọng anh trả lời .



 Chừng  một giờ sau ,anh trả lời /

 :
 " Em !

Anh không có tên là Jésus .
    Anh không phải là ông  trời để nhận cái SOS của em .
Đã là người lớn, em phải biết  em đang nghĩ gì và làm gì  .

 Em sinh trưởng ở cái xứ phải gió ấy, dĩ nhiên là em phải mạnh hơn anh .
Bên này , xứ âu châu không có tài tử nào tên là Mel Gibson hoặc là Terminator .
Anh, có lúc  rất xấu hổ  khi đi ngang rạp chiếu bóng thấy những cuốn phim đánh đấm với bắp thịt như thế .
Bên này , người ta quen thói ăn nhậu nên hiền lành  hơn  nhiều .





     



...


Người ta dạo phố ngày gần giáng sinh để biết nắm tay nhau đi mua hàng .
Người ta thong thả uống cà phê và hít thở mùi của nhau ở quán nước khi nhìn ra bờ sông .
Người ta ...... ( .........) vẫn còn  nghe nhạc kiểu nhà quê slow của Pháp trên cái máy cũ mèm rè rè .
Và người ta rất quạu cọ khi nhận được chữ SOS t  phố Newyork đầy ấp người .
   Anh chúc em ngộp thở giữa thành phố tên là Trái Táo của em  " ....
..





 Đọc xong lá thư đáng ghét ấy, cô bỗng muốn khóc .
 Cô thấy uổng công khi đã cầu cứu anh .
 Cô đang nghĩ đến ngày trở lại Paris, cô sẽ mắng mỏ nhiếc móc anh .
Chưa từng khi nào, cô thấy ghét một người như thế . 




đăng sơn.fr






4.


             CHỮ
          ở Xa .






       


       Chiều chưa kịp tối mà trời đã tối xầm lại như lại  muốn rơi tuyết .  Chẳng lẽ năm nay mùa đông lại hung dữ như một năm nào đó người ta đã ghi trên thống kê là trừ 26 ° C !



      Cô đã làm xong tất cả các việc cần làm trong ngày, thoải mái ngồi đọc  ở  đây đó những câu châm ngôn khá lạ .


    Cô copy lại , ấn nút gửi anh :



   " -   " Bạn đang ở trên trái đất này. Không có liều thuốc nào cho điều đó."


"Phải lòng nhau đơn thuần là tháo nút cho trí tưởng tượng thoát ra và đem suy nghĩ thông thường đóng vào chai."


"Hãy cho đi yêu thương. Nhưng hãy nhớ, yêu thương chỉ thực sự có ý nghĩa khi yêu thương được đón nhận bằng thương yêu."


      Gửi đi xong, vặn  nghe nhạc Pháp ở Youtube , Christophe của Paris hát bài Les Mots Bleus :


        Il est six heures au clocher de l'église
Dans le square les fleurs poétisent
Une fille va sortir de la mairie
Comme chaque soir je l'attends
Elle me sourit
Il faudrait que je lui parle
A tout prix

Je lui dirai les mots bleus
Les mots qu'on dit avec les yeux
Parler me semble ridicule
Je m'élance et puis je recule
Devant une phrase inutile
Qui briserait l'instant fragile
D'une rencontre
D'une rencontre

Je lui dirai les mots bleus
Ceux qui rendent les gens heureux
Je l'appellerai sans la nommer
Je suis peut-
ê
tre démodé

Le vent d'hiver souffle en avril
J'aime le silence immobile
D'une rencontre
D'une rencontre.... "


    Cô cẩn thận mè nheo  ghi chú :


 " Dịch dùm em lời bài hát theo kiểu của anh - Cấm ba trợn khi dịch sai  "



   Cô mỉm cười chắc mẩm trong bụng là thế nào anh cũng trả lời rất nhanh kiểu dân Paris hay lái xe ẩu như ăn cướp chẳng  thua gì dân bên N.Y .




...



 Vào giờ  nghỉ để ăn cơm trưa , anh trả lời :



"    Anh không phải là cái thùng rác của em đâu .


     Mấy câu châm ngôn mà em đã gửi, đọc lại thấy vô duyên lắm vì theo kiểu  huề vốn . Chẳng biết tay nào quá rảnh rỗi khi sáng tác ấy kiểu ấy ? .



     Còn bài Les Mots Bleus của lão già ấy thì đây là lời vi
t nhà mình :





  <      Il est six heures au clocher de l'église
Dans le square les fleurs poétisent
Une fille va sortir de la mairie
Comme chaque soir je l'attends
Elle me sourit
Il faudrait que je lui parle
A tout prix



 <  Sáu giờ chiều treo  ở chuông nhà thờ

Hoa nở hoa ,công viên vườn nở hoa
Cô nhỏ rời toà thị chính
Như mỗi buổi chiều tôi đứng chờ

Nàng tặng tôi nụ cười

Thể nào tôi cũng tìm lời nói
Bằng mọi cách nơi tôi

   Nói với nàng bằng lời lẽ xanh mướt

   Nói bằng ngôn ngữ của ánh mắt
   Ngôn từ bằng môi miệng sẽ dị kỳ
   Tôi lại gần rồi lại  sao ngại ngần
   Trước lời lẽ sao không cần thiết
   Để làm vỡ tan khoảng khắc  mong manh
   Từ lần gặp gỡ


    Thèm nới v
i nàng lời tình xanh
    Lời lẽ làm người ta sung sướng
 Tôi thầm thầm gọi tên nàng
 Tôi, có lẽ , lạc thời  và đầu hàng

    Gió muà đông lùa vào tháng tư

   Khiến tôi yêu quá nỗi lặng thinh lặng tĩnh
   Của lần gặp gỡ từ nhau .....


 ...



   Đọc xong bản dịch, cô chợt thèm rời đất của trái táo N.Y   -






đăng sơn.fr
( Viết chung với nguyễnthịLoanPhiên )













...


5 -

 Buổi chiu đẹp ở MãNhậtTân .




    Cô Psy đã xong tất cả công việc, đang thở phào , nhìn đồng hồ  thấy còn sớm .
 5 giờ 30 chiều , những con kiến xe c ở dưới kia vẫn bò loanh quanh qua các nẽo phố 


Tất cả trông có vẻ yên bình ngoài con số phone của 911 có lúc vẫn ám ảnh cô ( Lỡ mà mấy tên  khùng khủng bố lại phang thêm vài chiếc máy bay làm nổ tung toà cao ốc, lỡ mấy thằng khùng râu ria buồn buồn đặt thêm mấy trái bom làm mọi người nổ banh xác, - Trong đó có cô thì đời này buồn quá ! -


Cô vừa sắp xếp lại bàn giấy, dọn cho gọn mớ giấy tờ thì có  message của anh :

"
- Đang ở đâu ? Trái Táo của em ra sao ?

Cô thấy anh ngộ kỳ !
 Đã nói rồi mà cứ quên : Tôi đang  giữa NY . Cái xứ nghẹt người , cái xứ đầy hệ thống nhà băng, đầy bảo tàng viện và đầy những cái thừa thãi .


 Anh ừ ừ ừ ừ hồi lâu rồi hỏi câu khác :

 - Bên ấy  , buổi sáng hay buổi  chiều đẹp ?

 Cô nói buổi nào cũng có  cái đẹp riêng . Nhưng cô vẫn thèm đi dạo quanh bờ sông của Paris .
 Vì  Paris có những thứ mà NY không bao giờ có được .





Màn ảnh không còn chữ nào hiện ra  nữa . Cô biết anh đang bận nên lẳng lặng chờ cho đến lúc có tiếng phone :
-   Cô này . Anh mỏi tay trên phím chữ rồi và đang bị mất line , nên anh gọi  cô . Tiện hơn .



Anh không thấy cái mặt nhăn nhó của cô ở  bên đầu dây kia . Cô luôn ghét  khi nào anh  ra vẻ gọi Cô bằng Cô .
Cái giọng ấy có vẻ  kể cả , có v trịch thượng .

Đã bao lần  cô  nói cho anh biết  là như thế . Anh phản pháo như mọi lần :
- Đừng nghĩ là đang ở cái xứ trâu  bò lớn ấy mà bắt nạt tôi .


Cô đành cười hiền lành để không làm anh giận khi anh có mặc cảm sống ở cái xứ nhỏ bằng cái bàn tay với đường phố chật hẹp và  có nhiều cứt chó mèo mà cô hay châm chọc.
 Cô biết anh không thể nào hợp với  đời sống của Mỹ . Suốt đời anh chỉ mê đắm đuối mấy xứ Âu Châu cổ lổ sỉ của anh .
Cuộc chiến giữa một ông già lẩm cẩm và cô gái tân thời đã bắt đầu khi hai người cứ so sánh cách suy nghĩ, cách làm việc và cách sinh sống giữa hai xứ .
 Anh thẳng thừng khi anh nói anh chẳng thích  chút nào thành phố NY của cô .
Anh ghét màu vàng khè của xe taxi bên NY .
Anh ghét những mặt tiền của những chung cư bên ấy .



- Thế anh thích cái gì ?

 Anh nói khi có cô thì  anh  tàm tạm thích . Vậy thôi .

 Anh thích lang thang với cô ở vỉa hè  của cái thành phố có nhiều kít chó và anh sẽ chỉ dẫn cô cách lang lang mà không đạp nhầm mìn .
    Nghe anh nói như thế ở máy, cô rắn mắt , thử  anh :
- Ra phi trường đón em để  đi dạo  đi .
 - Đang khùng há ?  
- Không khùng đâu .Thử trốn cái lạnh nơi của anh .


    Anh lắc đầu hết ý kiến .
    Đành an ủi cô :
- Mở blog Nous - Chúng Mình và tạm tưởng tượng đi dạo với anh cũng được .
 Anh sẽ có thêm những bài viết về Paris và  sẽ  ăn gian để thêm lên độ ấm để có thể  làm ấm khu Mã Nhật Tân bên em .


     ..


 Khi anh ngừng máy để làm việc , cô thấy buồn buồn . Mở máy tìm nghe những bài nhạc Pháp . 


Ở bài hát kia có câu :

 Donnes moi ta main
 On se promène à Paris
 Je te fais voir  tous les quartiers de mon coeur .
 Là   où tu auras la clé pour découvrir tous les secrets de mon jardin
 Et tu sauras pourquoi .....



  Cô rời văn phòng, khoác áo lạnh . Nhìn lên bầu trời đang nhiều  mây , lại thấy thèm một sân bay đáp xuống chỗ có anh .



 ..


 đăng sơn.fr


   









   
6-

  Hơi ấm từ xa .







....


     Ở đời có những điều bất ngờ, một trong những điều không thể  ngờ là tiếng điện thoại vang và nghe giọng nói :



- Tôi đây , cô 


   Cô rời phòng tắm , khăn đang lau tóc ướt nhem . 

- Làm gì mà  réo sớm thế . Mới gần 9 giờ sáng ngày nghỉ của tui á .


    Phone tắt ngúm rồi có tiếng gõ cửa phòng . Cô mở cửa và  há hốc mồm khi không tin ở  mắt mình, anh đng lù lù vi cái sac hành lý nhỏ ở nắm tay . Anh cười hì hì y hệt ngưi hành tinh trên trời rơi xuống .


- Ủa ! Ủa ! ?


Anh đẩy cửa bước vào khi cô né qua một bên nhường chỗ, anh hôn chụt chụt lên hai bên má cô  làm như cô là dân Paris .

Anh nghe cô tíu tít giống trẻ con nhận quà ngày giáng sinh :

- Đến hồi nào vậy ? Sao không nói gì trước ,anh ?


Anh chìa  cho cô xem cái vé máy bay của hãng Iberia :

- Cô phải hoàn lại 482 âu kim cho anh . Cô làm anh tốn tiền . Nói đùa thôi , nhân tiện anh sang đây đi họp vào ngày mai .


    Cô chưa kịp hoàn hồn thì nghe anh réo :


- Trời  !  Ngó đầu tóc kià . Cái mặt bui sáng xấu như con ma






 Lẽ ra , ai mà chê như thế, cô sẽ làm mặt sưng sưng để giận trong vòng 5 phút . Vì đang vui nên cô bỏ qua cho anh . Anh ném mắt nhìn quang cảnh trong căn phòng trọ của cô, cô biết anh sẽ sửa soạn chê sự bừa bộn ít nhiều khi thy bóp ví, giầy dép lăn lóc đủ chỗ . Cả tấm chăn trải giường cô cũng vứt trên sàn thảm .


    Cô dòm dòm anh để đoán thế . Nghe anh rủ :

     - Rời phi trường, nhảy  lên chiếc taxi , anh chưa ăn gì ?


     Cô cười nhéo tay lên bầu má anh :

 - Có hai cái croissants trên bàn kìa . Ăn tạm đi, mình  sẽ đi dạo phố  rồi em đãi anh ăn trưa ở nhà hàng Bain trong khu Manhattan . Ở đó trên  cao, anh có thể chụp ảnh khi ngắm toàn bộ khu vực . Tình lắm !


  - Không đi sốp ping đâu nha, cô !


- Cấm anh lèo lẻo trả giá với em nha . Em đi đâu, anh đi đó . Đây là đất của em .


    Trong khi chờ đợi cô  trang điểm, sửa soạn sấy tóc, anh ngồi vào bàn nhơi nhơi hai cái bánh . Vẻ mặt nhăn nhó khi móc cái Netbook ra làm việc .  Nhìn nét đăm chiêu trên  gương mặt anh ,  cô ngoái lại hỏi :

- Đừng quạu cọ  . Đừng bực mình gì  ha . Đừng phá hư buổi sáng đang trời đẹp của em .



    Không nghe anh trả lời, có lẽ anh đang chúi đầu vào một vấn đề gì đó . Cô mặc kệ anh để lo phần của mình .


    Khi cô diện xong cái váy đầm dài đến đầu gối, choàng thêm áo lạnh thì anh đã xong việc , trông có vẻ nhẹ nhõm . Hai người lấy taxi đến khu phố đang đông đúc . Ngồi trong lòng xe , anh lắng nghe ông tài xế có vẻ lắm chuyện đang nói  về những cái xấu và cái đẹp của Newyork . Lâu lâu, ông ta biểu diễn  để chêm vào vài câu tiếng tây với cái giọng lơ lớ .


 Anh ghé tai cô, thắc mắc :

- Sao hắn biết anh ở bên Pháp qua đây ?

- Trời ! Ông thật là khờ như  trẻ con . Nhìn cách ăn mặc của anh và cái mặt khờ khờ đờ đẩn thì hắn biết . Nghề của hắn mà .


  Anh cười nhẹ khi  nghe nói là anh khờ . Anh không thèm cãi nhau với cô khi nhìn ngắm những cửa hàng hai bên đường và ngừng mắt ở tiếng động khi hai chiếc xe kia  vừa húc vào nhau .


     - Có muốn mua bóp ví, quần áo gì không cho mấy cô đồng nghiệp của anh bên ấy không ?

 - Không em .  Anh không bao giờ mất tiền với đàn bà .


   Đứng chờ đèn xanh dành cho bộ hành, cô khều anh móc lò :

- Bộ anh kẹo kéo lắm há anh ?


   Anh lại cười, cười . Hình như giữa đám đông đang chen chúc nhau ở lề đường, anh  hà tiện lời nói .


   Đi  bộ mỏi nhừ cặp chân, đến giờ ăn, cô kéo anh vào thang máy để leo lên   Rooftop-  High Line.


   Đẩy những cửa kính để chọn cái bàn nhìn xuống mt nước thênh thang dưới kia, cô nói  :


- Uổng cho anh vì đang là mùa đông, nếu không họ sẽ mở cửa khu vườn có trải thảm cỏ và  ngồi ở bàn ghế đẹp , uống coktail để ngắm bầu trời và tất cả mọi cảnh vật  từ trên cao . Ở đây có nhiều hồ tắm đẹp lắm ....


- Quảng cáo hoài vì cô đang có cổ phần ở đây sao, cô ?


 Cô gọi món ăn sau khi gọi thứ vang của pháp . Cự nự anh :

- Bỏ dùm em chữ Cô ấy . Được không ?


 Cô nghe tiếng cười dòn từ  ánh mắt anh . Anh biết bắt chước người đối diện khi cười bằng mắt . Từ những cái bàn có cắm hoa tươi sát  khung kính , khách  có thể nghe những bản nhạc rất nhẹ nhàng . Nhà hàng đang để bài Cry Me A River chơi theo kiểu Diana Krall .

- Nhỏ nà . Tự nhiên lúc này, anh đang thèm nghe bài Tiếng Hát Chim Đa Đa của Như Quỳnh hát.


Cô thấy anh tức cười : Ai dè ở phố Mỹ, phố Táo mà đòi nghe nhạc mùi của  Việt Nam .Anh là một kẻ chướng đời .


    Sau khi chậm rãi ăn uống xong, cô hỏi như tò mò :


 - Có khi nào anh bị lây cái bệnh tưng của thiên hạ không anh ? Ngày nào cũng đối diện với họ .....



-  Mém mém .


  Sau cái " mém mém " không rõ nghĩa ấy, cô sực  nhớ lại  ngày  kia đã đọc một bài viết của anh ở magazine Nous  :



 -     BỆNH HAY LÂY 



Cô gái không đẹp nhưng dễ nhìn.Cô không có đôi mắt mơ huyền của một người mẫu điện ảnh,cô không có khuôn mặt đầy nét trang điểm hoặc được tu sửa của một ả đào ca sĩ.Nói tóm lại,cô không được xếp vào loại nữ phái theo kiểu " hồng nhan đa truân " ! 

Nhưng cuộc đời cô lại " đa truân " như cô kể lể : 

- Tôi đang sống với sự sợ hãi từ nhiều năm qua.Cha tôi - 70 tuổi - vừa mất từ hai năm trước vì chứng ung thư phổi dù đã không hút đến một điếu thuốc.Hai ông cậu của tôi cũng chết như vậy.Nghe đâu ông nội tôi cũng chết như thế.Hiện tôi đang ở với mẹ tôi sau hai lần tôi dang dở vì tình yêu... 

- Vì vậy cô sợ ? 


Cô gái chớp chớp đôi mắt,nhìn xuống đất : 

- Tôi còn sợ nhiều thứ khác nữa 

- Chẳng hạn như .... 

- Tôi sợ bị thất nghiệp,sợ mẹ mình bị đau ốm mà chết,sợ sắp đến ngày tận thế,người ta nói tháng 12 năm 2012 là tận thế đó ông.Tôi sợ rắn,sợ chuột,sợ bóng tối.Sợ...sợ.... 

- Nè cô ! Tôi cũng có những cái sợ giống y hệt cô 


Cô tròn đôi mắt : 
- Nếu như thế thì làm sao ông chữa bệnh cho tôi được hở ông ? 

- Tại sao cô lại " sợ " tôi không chữa được ? Tôi đang tìm cách để chống lại cái SỢ của cô 


Cô gái trẻ im lặng để ngẫm nghĩ.Trông cô đẹp hơn, xinh hơn với cái nhíu mày dưới vầng trán rộng . 


- Này cô ! Bây giờ là tháng bảy - 2011. Mình sắp hết hạn để sống rồi 
đó ! Vì theo cô nói thì năm 2012 là tận thế.Đứt phim ! 

Giọng cô cuống lên : 

- Tội quá ! Tôi còn quá trẻ,năm sau tôi chỉ mới 28 tuổi. 

- À há ! Vậy là cô vẫn còn thèm sống.Vậy sao không tận hưởng những điều mình đang có. 

Cô nhỏ vẫn đổ cái chứng lì : 

- Nhưng tôi vẫn bị ám ảnh về những cái sợ.S ợ đủ thứ... 


Tôi bấm tay vào nút cái remote tắt ngúm những ngọn đèn của phòng mạch,tiện tay ném thẳng cái ly không đựng nước vào một góc tường sau lưng cô.Tiếng thủy tinh vỡ tan ròn rụm.Đèn đuốc được bật sáng trở lại để thấy cô gái đang hoảng hốt choàng tay ôm lấy bờ vai.Cô dáo dác trông như  con chuột nhắt. 


- Sao ? Hết sợ chưa ? 

- Tôi..tôi không hiểu điều ông đã làm. Để làm gì ? 

- Cô nhỏ. Hãy thử cầm hai cây bút bằng hai tay và viết cùng lúc vài chữ vào tờ giấy trắng này. 

- Không được đâu.Khó lắm ông ơi. 

- Thử đi trước khi nói không được. 


Cô gái nhăn nhó,hai cây bút chạy rất khó khăn dưới những nét chữ ngượng nghịu của hai bàn tay. 

- Thấy không ? Cô đã viết được chữ " Pour quoi " dù không ngay hàng thẳng lối.Cô có thấy thoải mái khi viết không ? 

- Không. Nhưng tôi đã hết sức tập trung và cố gắng. 

- Cô đã nghĩ về điều gì khi viết bằng cả hai tay ? 

- Tôi nghĩ đến những hàng kẻ của tờ giấy và chữ viết của mình.Tôi nghĩ đến chữ Pourquoi - Tại sao ? 

- Lúc ấy sự sợ hãi vu vơ nào đó đã không chạy đến để vây hãm cô..Phải vậy không ? 



Cô nhỏ rụt rè gật đầu. 
Trong ánh mắt cô,tôi nhìn thấy một khoảng mông lung không chắc chắn.Và tôi hiểu tôi sẽ phải làm những điều gì để cô có thể bình thản sống trong khi chờ đợi " ngày tận thế " của cô. Mà có chắc gì là ngày ấy sẽ đến như khi nghe hù dọa để sợ ? Những cái sợ hãi tưỏng tượng thường có thể hay dễ lây .  '







     Rời  nhà hàng ,đi bộ rất lâu qua những đường phố và tít mắt cười khúc khích  bên anh , cô đứng lại , mở gói quà có cái khăn quàng cổ màu xám nhạt mà anh mua làm quà từ Paris sang cho cô, cô nho nhỏ  hỏi anh  :

- Anh còn ở đây đến ngày mốt . Hay là cứ về  phòng khách sạn của em ở .


  Thấy anh ngần  ngừ , cô bồi thêm  với giọng tự nhiên :


- Miễn là anh chớ ăn thịt em . Cấm anh !


   Anh mở cửa xe taxi . Ngồi vào ghế bên cạnh . Giọng cũng thản nhiên sau khi phá lên cười :


- Thịt em dai lắm  . Anh sợ rụng hàm răng giả mới  gắn của anh . Eo ! Eo !



      Cô cười, dịu  và hiền lành như những ánh đèn vừa lên đầy  trên dãy phố  Khi xe chạy ngang rạp chiếu phim, cô chỉ cho anh thấy cuốn phim của Ý đang chiếu lại mang tên : Tình yêu có những lý lẽ riêng .



     Anh gật đầu rồi im lặng cho đến khi  xe ngừng lại ở khách sạn . Chẳng biết anh đang nghĩ gì .


    Cô nghe  những bước chân mình dòn rã bên anh . Cô nắm lấy bàn tay rộng và có những ngón  rất dài của anh . Cô biết cô đang nghĩ gì .





   đăng sơn.fr




























 ___      







     



 .....









7.



Đêm màu trắng ở N.Y 
....





    Hai người rời  bữa ăn tối thì đã 10 giờ . Nhìn ra ngoài  thấy trời dịu và có vẻ ấm áp , cô rủ :
 - Đang thèm đi dạo một vòng . Đi không ?

   Anh lắc đầu :
- Ngày mai anh phải dậy sớm . Họ họp lúc  9 giờ .
- Kệ anh . 

Cô ngoe nguẩy :
- Ăn no  thì phải đi bộ, tí, em quen rồi .
 Cô quăng cho anh cái card mở cửa phòng  và nghe anh dặn :
- Nè Nhỏ ! Anh trải chăn nằm dưới đất . Nhỏ ủi dùm anh cái áo chemise anh móc trên ghế nha . Đi họp mà mặc áo nhăn  dị lắm .

 Cô giả vờ không nghe khi  xí dài một cái với con mắt có đuôi rồi bỏ ra  cửa .
    Đi dạo  đêm chỉ là một cái cớ vì cô  biết mình sẽ không biết nói gì với anh khi hai người ở trong phòng khuya khoắt ( Có lẽ cô hơi sợ chữ  " bị ăn thịt " ) Cái mặt anh ranh mãnh  ghê lắm !
    Vừa đi bộ vừa nghĩ ngợi lung tung  cho đến khi không thể chịu được cái lạnh , cô về phòng .
    Anh đã thẳng cẳng chùm chăn đến cổ . Cô chụp cái áo chemise trắng của anh và cắm bàn ủi khi trong bụng rủa thầm thầm : " Ở đó mà  hành, mà sai tôi . Tôi không phải là cô ở nhà anh " .

 Cô vặn nhạc nho nhỏ ở đầu bàn . Giọng Diana Krall hát Cry me a river nghe rũ rượi  làm đêm  bên ngoài cửa kính thấy đậm và buồn hơn .
Cô quay lại, thấy anh trở mình rồi  lại ngáy o o . Chẳng biết anh đang nằm mơ thấy gì với cái mặt ngủ trông ngon lành như thế .
 Cô tò mò, muốn thấy gic mơ đủ màu sắc của khuôn mặt có cái cầm vuông ra vẻ rất cứng đầu như thế ..
 Khoanh tròn chân, hai tay ôm bó lấy đầu gối, cô ngồi tư lự ngó anh trong giấc nồng . Cô bật cười với  ý nghĩ lung tung : Nào là dọa ăn thịt, ăn cá, nào là .... Chỉ nói được cái mồm cho ra vẻ . Nếu anh không hiền lành tử tế thì đừng hòng ở lại đây  đêm nay . Hứ !



 Ừ . Ừ . Mà anh cứ ngoan như thế đi . Biết đâu một ngày nào đó , em sẽ đủ can đảm để kể cho anh nghe một phần  nào sự thật về em .
 Có lẽ anh sẽ rất khó chịu và la lối . Anh la gì thì  cứ kệ anh .
 Cô tắt bớt ngọn đèn, leo lên giường , kéo chăn đắp kín  ngực .


 Đêm nay sao khó ngủ .
 Đêm dài vô tận với màu trắng quanh quẩn như màu tuyết rơi .
 Tự dưng, thấy muốn dựng anh dậy để kể chuyện . Và bắt anh  phải lắng nghe .....

 đăng sơn.fr







8.


    Ở ngày
    Tuyết  (  sẽ ) Rơi .


  _____________________________________________________________________






   Thời khắc có độ co giãn lạ lắm . Nếu cả ngày bận rộn tối tăm mặt mũi thì thì giờ đi qua rất nhanh và ngược lại .


     Cô ngồi ì trong phòng, mở máy cố làm cho xong những việc  cần giải quyết vì cô có ý  để dành trọn một ngày mai cho anh - Ngày mốt anh sẽ bay đi về cái chỗ hàng ngày ấy .


   Vừa thấy mỏi lưng thì anh về đến . Cửa phòng mở với nụ cười thấy cũ mèm mèm như ngày  ấy đã ngồi cạnh anh ở một phòng họp kín mít ở Paris và có dịp quen anh .



    Cô ngừng máy, quay lại , giả vờ trách anh :


- Đi đâu mà đi miết . Cả ngày không thấy mặt mũi há ?


- Anh qua đây, không được rảnh như em đâu . Tụi nó hành anh nhừ xác hôm nay .



    Rồi anh nín bặt vì tính anh không thích nhắc đến quá nhiều  công việc riêng đã làm . Trong sự im lặng đó, cô hình dung đến cái bàn giấy và vài ánh đèn ở phòng làm việc của anh khi anh đối diện với những bệnh nhân ( Những câu chuyện, những bảng phân tích chỉ hiện diện giữa hai người mặt đối mặt và những cái nhăn nhăn trên vầng trán của anh .... )



   Cô khác anh khi  hay lải nhải kể và chia sẻ với anh những điều guớ
ng mắc ở công việc làm . Cô lẻo nhẽo cho đến khi anh phải la lên : "  Em ngừng nói có được không . Trời ạ ! Đúng là đàn bà con gái lắm chuyện  "  .  Nghe như thế, có lúc cô giận anh, có lúc không .



      Cô mở tủ lạnh , lấy ra chai rượu hồng roré để khoe khi anh đang thoáng mắt liếc vào bản tin khí tượng của NewYork cho hai ngày sắp tới :


   - Ngon không này ? Em mới  gọi order ở khách sạn mang lên cho anh . Em  biết anh thích rosé của Pháp .



     -   Mua ở đây làm gì cho  tốn tiền . Khách sạn họ bán giá cứa cổ .



   Không cãi lại, cô đứng trước mặt anh, tắt ngúm màn ảnh tv và bấm vào máy mở nhạc . Cô có những cái đĩa hát toàn nhạc của Pháp . Nghe ca sĩ Pháp hát nhạc slow tình là một cái thú ở đất trái Táo này .



    Đang có bài Je te souhaite của Natasha , người Canada hát :



<      Mix - Je Te Souhaite - Natasha St.Pier


   Cô  hát theo khi lắc lư bờ vai tròn ...     



                                                                                                                                          Je te souhaite                                                                                                                                           de garder

A jamais mes 20 ans

Sans t'arrêter de rêver

Comme je l'ai fait trop longtemps



Je te souhaite tant de rires

Je te souhaite tant de temps

De fuir avant d'en souffrir

                                                                                                            Ce que je n'ai pas su comprendre



 Anh tựa mông vào thành bàn, khui chai rượu, rót vài hai cái ly cổ cao nằm sẵn trên bàn giấy . Anh thử dịch ra tiếng việt lời bài hát chúc tụng ấy :


     Tôi chúc em giữ được mãi  những ngày tôi 20 tuổi

Để đừng bao giờ ngừng mơ mộng
Như tôi đã ngừng  , đã từ lâu

   Tôi chúc cho em đầy những nụ cười

   Chúc em có nhiều thời gian
   Để trốn chạy trước khi đau khổ
   Khi tôi không thể nào biết được .....



       Cô ngừng giọng hát, đỡ lấy  ly rượu màu hồng, nhìn anh qua thành ly , hỏi :


     - Bài hát này, theo anh, là buồn hay vui vậy ?



     - Vui  . Vì  tối qua , lúc em về , anh ng
ủ say và quên chưa ăn thịt em .



    - Anh kỳ cục . Nham nhở hơn em  nghĩ .




      Anh nheo  cái đuôi mắt cười và nhìn ra ngoài cửa kính . Trời âm u tối xầm để sửa soạn đổ tuyết đúng như  đài vừa loan báo . Nếu tuyết rơi quá nhiều,  sân bay sẽ đóng cửa và anh sẽ kẹt lại thêm vài ngày nữa .



   Làm như, cô bắt được  ý nghĩ của anh khi nói  lẫn trong tiếng nhạc :


 - Em đang cầu cho anh bị kẹt thêm vài ngày nữa , m
ình lội tuyết , em dẫn anh đi chơi và đi sốp ping á . Gọi điện về văn phòng để rời lại mấy cái hẹn với thân chủ đi , anh .


 - Em nè !  Đừng trù ẻo . Vả lại , anh ghét sự điều khiển việc  của mình bởi một  người đàn bà .



  Cô lầm lì , nhún vai , bốc điện thoại  gọi các món ăn mang lên phòng . Tối nay, cô muốn ăn cơm Pháp, nghe nhạc Pháp và đấu hót . Lâu rồi, không có dịp nói chuyện và khẩu cung anh ngoài những khi nói ba chuyện vớ vẩn qua dây nói .




       Hỏi anh đã đói bụng chưa khi đặt dao nĩa lên bàn trải khăn màu hồng xậm, cô bày trò xí xọn  đốt thêm  hai cây đèn cầy màu trắng đặt giữa bàn .  Giữa tiếng piano quyện tròn của Giovanni Marradi ,cô nghe anh nói về sự tình tứ của nhạc Pháp , nhất là khi nghe những chất giọng của ca sĩ người Ý ., ở những giọng hát  có âm vực khàn như xé da .

   Cô nghịch ngợm, cắt lời anh :

- Có khi nào  ông  nghe nhạc thấm đến nổi da gà và ông khóc không ?

_ Có chứ . Anh không phải  là người máy .


   Ở cô và anh có nhiều điểm giống nhau từ cách nói chuyện , không vội vàng hấp tấp . Từ những độ ngừng ấy, người ngoài cuộc có thể đếm từ 1 đến 10  ( Khoảng trắng , dấu lặng của sự ngừng nói cần thiết ) Cách ăn uống của hai người cũng thế, nhỏ nhẹ cắt thức ăn, chậm rãi ăn và nhai giữa mẫu đối thoại có lúc rất mềm, có khi dòn tan như món chips màu vàng trên cái đĩa bằng bạc dưới ánh nến lung linh .



Cái Playlist nhạc từ pc của cô tạm ngừng nhạc Pháp để nhảy sang bài You don't know me vừa đúng lúc tuyết đang rơi những bông hoa trắng đầu tiên ngoài khung cửa .


 Mix - Michael Buble - You Don't Know Me and That's All (Live 2005) HD




Rời bàn ăn, cô kéo anh đứng sau màn cửa nhìn tuyết . Tuyết pha lẫn giọng hát nồng nàn từ Michael . Chậm . Nhẹ .



- Đẹp không , anh ?






 Chẳng nghe anh  trả lời . Có lẽ anh đang so sánh màu tóc đen của cô khi đứng sau vai cô và màu trắng tinh  đang rơi ngoài kia.

Cô nói nhỏ trong hơi thở :
- Đang thèm đi dạo dưới tuyết . Đi không ? Đẹp  quá kìa , anh ơi !






 Lại chẳng nghe anh nói gì . Anh lại hà tiện những câu trả lời cho dẫu là ừ , là hử .


       Thả lỏng tâm trí mình, cô  đang bay bổng như sợi tuyết qua ánh đèn từ dãy  cao ốc bên kia đường . Bềnh bồng như kẻ say rượu cho dù vừa chỉ cụng ly khi nãy .  Tâm hồn làm như có đôi cánh như có lần bố nhắc nhở khi còn đi học "   Đừng bao giờ say sưa khi đi uống rượu với đàn ông . Họ nguy hiểm lắm nhé thiên thần của bố  ! "


    Tối nay , cô không còn đi học nữa . Cô không thấy mình là một thiên thần mặc áo trắng có đôi cánh để bay của bố . Cánh áo hở vai cuả cô đang  nghe một hơi ấm đến từ đằng sau lưng, khít khao.

        Máy sưởi để trong phòng là 20 độ C . Thân nhiệt của cô đang chập chừng khoảng 37 độ và có thể đang hâm hấp sốt khi hơi ấm ở đằng sau càng lúc càng ấm .


        Đừng làm  em hãi sợ, anh . Em mong manh dễ vỡ như những bọng tuyết đang dần trắng mái nhà cao ngất kia . Sao  không nghe anh nói năng gì ? Sao lại nhũn mềm như thế ở nụ môi vừa chạm nhẹ vào bã vai em ?


     Em không dám quay lại trong tâm trạng hốt hoảng đến lạ kỳ . Hình như  hai đầu gối em đang run khi chúng ngại ngùng trốn dưới váy áo đầm đang mặc . Hai bàn chân  trần của em bất động khi chúng bắt gặp vòng tay của anh đang biến thành  con rắn siết  vòng bụng em .


     Em phải làm gì ?   Ngoái cổ lại để chạm phải ánh mắt như nói rất nhiều, như  câm lặng của anh  ?   Sao anh không ngoan ngoãn đứng yên để ngắm tuyết rơi ?


    Em không thể tìm ra câu trả lời khi anh dùng bàn tay để bắt  khuôn mặt em quay lại và anh đi tìm chỗ hẹn ở bờ môi .


     Trời trong nhà ấm lắm mà sao em lại đang run rẫy trong một cảm giác lạ lùng  ?

    Anh  vẫn im bặt . Hình như anh đã mất thứ ngôn ngữ thường dùng của mọi  ngày , anh kéo cánh cửa màn để em đừng thấy tuyết rơi nữa . Anh nhẹ nhàng kéo tay em đến phía màu đèn ấm trong góc tường . Chỗ ấy có cái máy đang tự động quay lại  bài Je te souhaite khi bắt đầu bằng những notes dương cầm . Nhắm mắt lại, người ta có thể nghe tiếng từng giọt mưa trên phím đàn , khi mở mắt ra , người ta khám phá ra điều  đã làm mất mình . Lạ hững ! Lạ kỳ như mới nắng đó mà mưa đó .

    Bàn tay anh không rời bàn tay mềm èo kia nơi em . Những ngón tay em đã bị đi lạc nơi anh khi anh kéo vòng tay em choàng lên vai anh, anh nhắm mắt khi  giọng hát kia đang nhõng nhẽo vưà mặn, ngọt và ướt :

    


Je te souhaite les étoiles
Je te souhaite la lumière
Et tout le bien sans le mal
Que je n'ai pas su te faire


     Anh dụi mũi vào vùng tóc em để em hiểu ra câu hát :

    Anh chúc em những ánh sao trời
    Chúc em đầy ánh sáng
    Giữa điều đẹp và điều xấu xa
   Điều  anh đã không biết  tặng em .



 Ý ngầm đó , phải không ?

   Ánh sao trời là ánh mắt anh đang choáng ngợp vùng mắt em .
   Ánh sáng là ngọn đèn, ngọn nến chỉ vừa đủ soi vùng ngực em có nhịp thở cuống quýt loạn cuồng . Điều đẹp đang ở nhịp chân của anh tròn tròn điệu nhạc chậm rì rì .


     Anh có đủ ánh sáng cho dù là đang nhắm mắt để vòng tay càng lúc càng xiết chặt hơn lúc đứng đằng sau lưng em bên khung cửa . 


   Anh lạ kỳ khi chẳng nói năng gì khi vòng tay làm em ngã xuống mặt thảm .  Lửa không thắp mà nóng rừng rực trên thân thể em .

    Em he hé mắt nhìn anh dạo mắt trên một ngọn đồi của bức ảnh đen trắng mà anh đã chụp . Vùng đồi đủ mềm và đủ chỗ chứa bàn tay anh  đi dạo .


    10 ngón tay  đàn ông đủ dài để không thất nghiệp, chúng làm phận sự của chúng khi đi tìm những đường cong .



    Em chỉ biết chịu thua anh và  em quên cả ý  nghĩ đi dạo dưới tuyết . Anh  đang làm tuyết rơi .

    Anh ghé răng tìm những trái táo nơi em và anh ngoạm .



    Như thế, giữa buổi tuyết rơi, rơi đầy trời, anh tìm cách tan  vào trong em .




đăng sơn.fr




                                                                                                                 





dangson.fr


       




-














* 9 *

  Ngày Bão Tuyết -




    Đúng như lời cô trù ẻo . Đài tin tức báo động là cơn bão tuyết kéo đến khắp trời . Trục lộ giao thông kẹt , phi trường JFK đóng cửa , máy bay nằm ụ .

     Thấy anh đứng ngồi không yên và điện thoại liên tục về Pháp để sắp xếp công việc . Cô đã thu xếp xong công việc ở sở , bó gối như con mèo thu mình trên ghế , nhìn anh .


      Cô không muốn thấy cái người máy lúc nào cũng việc làm chạy quanh trong đầu, cô khều anh :

     -   Anh nà ! Em đang cầu cho bão tuyết hơn một tuần nữa để anh hết về nhà .


         -   Em ác đức .


        -   Anh cũng ác .   Đêm qua anh đã thịt em . Người gì mà .....


     Cô im lời nói ở chữ " Gì mà " vì hơi ngượng ngùng khi nhớ lại .  Trí nhớ nằm trong bộ nhớ . Khó quên .

      Cô pha cho anh tách cà phê, cô không uống cà phê, chỉ thích cong mũi ngửi ngửi thôi . Anh nhâm nhi tách cà phê rồi nhăn mặt .

 - Cà phê bé pha dở ẹt .

    Cái dở ẹt sưng sưng mặt :

 - Anh làm tàng phát ớn ! Lúc nào cũng kiếm chuyện để chê bai này nọ .


    Anh im lìm, bấm ngón tay tắt ngúm cái điện thoại di động . Trông anh  nhẹ nhõm khi đã sắp xếp xong việc cần làm . Cô rủ " Muốn ra đường lội tuyết không, anh ? "

 Anh lắc đầu, cô leo lên giường, ngó anh . Giọng mềm èo :

- Nói không  thì leo lên đây  kể chuyện đời cho tui nghe, tui bớt đòi ra tuyết .


   Anh cười ,  nghe lời cô , nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.. 



 Ngoài cửa, tuyết đang rơi trắng xóa . Cô rùng mình ớn lạnh , chúi vào gáy tóc của anh như con mèo sợ ướt .
 Lúc này, sao thấy mình nhỏ nhoi  yếu đuối và tự nhiên thèm khóc như trẻ nít bên anh .
Lúc này, mà anh đứng dậy,  xách hành lý  đi về, có lẽ cô sẽ khóc oà như trẻ lạc mẹ cha .
Cô muốn nhõng nhẽo, cô muốn cả cái thành phố này xập nát để chỉ còn lại  anh và cô mà thôi .
 Cô ích kỷ như những ngón tay của anh đang  tìm  vào rừng tóc mình lúc này . 
Bây giờ và chỉ ở đây .
Cô không dám thú thật với anh như thế . Sợ anh cười  và chê cô quá yếu đuối .

Cô rúc mũi vào  vai anh, thầm thì :
 - Muốn nghe em xưng tội không ?



Anh biết cô đang muốn lèo nhèo,  anh hôn lên  đôi mắt mở hi hí và nhẹ giọng :
- Anh không là ông linh mục . Em muốn xưng tội gì ?

Cô  khép mắt chờ anh hôn thêm lần  nữa ở môi mềm và cô lại thì thầm , kể lể :
- Ngày xưa, hồi  vừa vào đại học , ở campus, em bị con nhỏ bạn ở  chung phòng táy máy dê em .
Nó nói nó yêu em điên cuồng và nó dạy em hôn nó
Em sợ bắn người . 19 tuổi, em vẫn là con nít mà ,anh !
Và nó cặp bồ với em cho đến lúc em ra trường .

 Anh lặng thinh  nghe cô nói, chẳng lộ phản ứng .



Cô tưởng anh ngủ, cô khều anh , cô bật người dậy, nhìn rất sâu vào  mắt anh :
- Anh có ngạc nhiên không ?

 Anh lắc đầu , làm mặt tỉnh như dân đóng phim tuồng .
 Rồi anh chẳng nói năng gì .

 Cô im lặng, suy nghĩ  rồi thắc mắc :
- Có lẽ anh đã quen với những lời tâm tình như thế .
? ? !



 Anh giải thích :

 - Đó là sự khám phá của tuổi trẻ . Và người ta sẽ quay lại với giới tính khi vững vàng hơn .

 Cô gật đầu , nhớ lại những bài thc tập ngày ấy .
Cô không gật hay lắc đầu nữa khi   anh bấm vào cái remote bắt cô nghe lại bài Je te souhaite và ngón tay anh viết chữ " Em " trên bầu ngực cô đang hở hang dưới tấm drap trải giường .
Cô hiểu ý viết lại bằng ngón tay chữ " Anh " trên vai anh . Anh cười, cười nhẹ như bông gòn và trời tuyết ngoài cửa kính .

 Cô nhẹ nhàng gối đầu trên cánh tay anh ,  nếm lại lời bài hát đang đong đưa :



 " Em chúc anh có những ngày đẹp nhất khi anh bên em .
 Em chúc anh ở ngón tay anh dạo chơi trên vùng da em .
 Em chúc anh là tuyết rơi và tuyết không nỡ làm trái  tim em quá lạnh
 Em chúc anh ngọt ngào hơn hơi thở ấm trên môi, trên đầu mũi em .
 Và ........ "



   Anh không chờ tiếng hát   lưng lững ở chữ " Và " đó .
 Anh ghì lấy vai cô .
 Cô ư ư , không chống cự .

Cô nghĩ đến ngón tay  và cọ vẽ của  người họa sĩ mà tấm vải vẽ đang biến thành da thịt của mình .
 Anh không vội vàng, hấp tấp . Anh  là con rùa bò trên vai trần .
 Anh là con kiến có những cánh chân làm nhột nhạt .
 Hình như anh là gió biển vi vu thả chân trên bãi cát .
 Anh  đang biến làn da bụng của cô làm bãi cát mùa hạ . Nóng . Rực .




 Rồi những ngón tay có ngón dài ấy ngừng lại ở một chỗ ngừng .
 Anh  hỏi , nhỏ nhẹ như đứa trẻ rón rén đòi quà :
- Thích không ?


 Cô  xấu hổ, rúc  mắt, dấu ngụm môi ở tóc anh . Tóc đàn ông đen. Đậm :
- Đừng hỏi mà . Người ta im rồi mà . Kỳ !


 Người ta ấy im ru, luống cuống để bắt quả tang là mình  rất đắm, rất đuối .
 Chẳng có tiếng kêu cứu nào phát ra ở  cửa miệng người đang bị chết đuối . Cô bám chặt lấy anh . Hơi thở làm nóng  cả căn phòng .



 Ở ngoài  vẫn tuyết và gió . Hình như thế .
 Ở trong này, là  cả một khoảng núi lửa đang ngập tràn .
 Cô bấu lấy vùng lưng dài của anh và khóc oà .
 Khi  hạnh phúc thì mình biết khóc .


 Giản dị thế thôi .



 đăng sơn.fr






.


................................


10 -

 CHẲNG LẼ  ( ! )







 Khi anh buông em ra . Đồng hồ nói đang là 3 giờ sáng .
 Nhìn anh ngủ khò khò . Em đứng lên, kéo màn  che cửa kính . 

Mở tủ lạnh, nốc đầy ly sữa tươi rồi rón rén lên giường . Đẩy anh  xích qua một bên, em  kéo chăn, trùm chăn, mệt mỏi ngủ thiếp đi .

 Trong những giấc mơ, phần đông ta thấy  quang cảnh  màu trắng đen .
 Em thấy  mình tiễn anh ra phi trường khi trời đã  ngưng tuyết .
 Em  sa lại cái cà vạt cho anh . Em quay đi vì sợ  thấy mình bùi ngùi .
 Anh là đàn ông, anh ra vẻ ngon lành không xúc động để đóng bộ mặt rất lạnh lùng như y sĩ mổ sẻ .
 Anh khác hoàn toàn với vẻ âu yếm ở đêm hôm qua, hôm kia .
 Em đứng che ánh nhìn của anh  khi anh  nhìn xuống những cánh máy bay .
 Bảng tin tức   chuyến bay lên giờ 9.45 am là anh bay .
 Em ghét cái bảng  đó khi nhìn anh .
 Em cầu trời đổ tuyết ngập mù  phi đạo .


 Em cầu cho anh đứng tim bất thình lình  để ngã lăn xuống đất . Để em chạy vào nhà thương nhìn anh nhắm  nghiền mắt và người ta báo là anh đứng tim chết ngắt . .
 Như thế, anh thuộc về em - Vĩnh viễn .


 Em sẽ đi tu .
 Em  đọc kinh và nhớ anh .
 Em đang ác, anh biết không , anh ?


 Vậy mà những con số trên bảng chỉ giờ nhảy lên  theo nhau  :  NewYork < Paris < 9.45 am .


 Anh cúi xuống,  em nhón chân . Anh hôn  lên má em . Cởi cái đồng hồ đeo tay, anh dúi vào túi áo choàng của em .
 Em  trố mắt không hiểu .
Anh  vỗ bàn tay trên   gò má em đang nhạt nhoà nưc mắt . Anh không nói gì . Chỉ hôn và hôn .


 Em ghét anh vô cùng tận .
 Chẳng lẽ cái văn phòng ấy hơn  em sao ?
 Chẳng lẽ Paris nhiều cứt chó  vẫn hơn em ?
 Chẳng lẽ mùi sông Seine đen nghịt ấy thơm hơn mùi da thịt của em ?
 Chẳng lẽ anh muốn em đi tu để quên anh ?
   .

Phản lưng rộng của anh vừa khuất sau cánh cửa dẫn ra phi đạo . Mắt em nhòa đi như khi tuyết rơi .


 Trắng xoá . Em khóc và em khóc .

 .....





 Tỉnh dậy.
Quay sang bên cạnh, em  thấy anh .
 Em mừng rỡ với ý nghĩ : " Có lẽ em sẽ giết anh đêm nay "


 đăng sơn.fr





















11.










* Phim nằm trong Phim





       






  Nếu là thầy bói thì cô trúng phong phóc vì cô nói đâu có đó .

   Bản tin tệ hại  ở TV nói là tuyết sẽ rơi thêm độ 3 ngày nữa và sẽ dầy đặc hơn . Đường xá đình trệ tắt  nghẽn .


    Cô có thể nằm nhà và mở máy để làm hồ sơ . Cái Pc của cô dư sức chạy 24 / 24 mà không nóng . Cô biết cách .


    Còn anh thì sao ?


   Thấy anh rời mắt khỏi bản tin và những hình ảnh của đài khí tượng , cô không nhúc nhích để dò phản ứng . Anh điện thoại về thành phố Kít Chó ( Paris theo lời cô hây châm chọc ! ).


   Khi anh buông cái điện thoại , cô hí mắt nhìn gáy tóc anh và im ỉm mở cờ trong bụng vì thấy quân ta toàn thắng . Cô không muốn nói với anh là cô muốn anh bị kẹt ở đây thêm cả tuần nữa . Cô muốn nghe hơi thở của anh  kẹt cứng ở bờ tóc, bờ vai cô . Cô thích tiếng ư ư của anh khi đắm đuối .


    Chẳng nghe tiếng động gì nơi anh ngồi, cô tò mò vén váy ngồi xuống trước mặt . Hỏi bằng ánh nhìn :

 ( Sao ?  Sao ? ! )



  Tiếng điện thoại lại reo inh . Anh có vẻ lầm lì im lặng rất lâu khi  vừa lắc đầu vừa gật đầu . Thấy anh lạ lùng hơn bao ngày .


    Cô đứng lên, pha cho anh ly cà phê đủ đậm . Nhìn ra khung kính, tuyết rơi trắng cả một góc phố , Xe cộ bên dưới bò chậm như những con rùa hết gân .


   Cô mở máy làm việc trong khi anh nói chuyện với cái Alô . Có một hồ sơ mà cô đang bị kẹt,  định bụng sẽ gỏi ý kiến của anh .


   Mỏi nhừ cặp mắt , cô quay lại hỏi anh bằng nụ cười giả vờ đẹp và dịu nhất thế kỷ :

- Có gì lạ không anh ?


Anh nhâm nhi ly cà phê của cô , nói nho nhỏ :


 - Mấy người bạn ở Paris muốn anh viết cho họ một chuyện phim theo kiểu rùng rợn của tình yêu và tâm lý ...


   Cô mở to mắt, bò lại sát bên anh :

-  Thật à ?   Có bao giờ anh viết truyện phim đâu ?


    Những ngón tay của anh đóng phim hình sự ở cổ áo quên cài nút của cô . Phần ngực trần bị hở và  thấy ngón tay làm nhột nhạt . Cô kêu lên - Anh ! Anh ....



    Ngón tay bị điếc đặc, ngón tay pha lời  anh nói :


-    Nếu viết truyện phim, khi nào  bị bí , anh sẽ  hỏi ý em .


    Rồi anh im . Mắt nhìn  ra cửa kính , ngắm tuyết . Cô bắt những ngón tay anh ngừng lại ở tóc mình, gạ anh để hỏi ý  về vấn đề việc làm .  Cô đang gặp một vài chuyện khó xử .


   Trong câu chuyện việc làm cùng một nghề  nghiệp, cô muốn đối chiếu hai cách suy nghĩ và phân tích sự việc . Đàn ông, họ có cách nhìn và cách giải quyết của họ . Và cô cảm thấy an tâm khi nghe anh vận diễn và gỡ cái gút mắt .



    Cô xong việc, thở phào  và đổi đề tài :


   - Vặn nhạc  êm cho nghe nhá ? Nói về quan niệm ái tình của anh cho em nghe đi .








    Tiếng guitar đệm nhạc của Clapton nho nhỏ đủ để nghe anh nói khi khuôn mặt kia dụi vào cổ áo và bàn tay  đang làm ấm ngực anh :


- Anh không  thích bị ràng buột . Anh ghét đám cưới để phải giam hãm nhau . Anh thích làm chim trời bay, bay .


- Và anh làm kẻ sở khanh . Phải thế không ? Anh đã có bao nhiêu đứa con rơi rồi, anh ?



    Cô chồm dậy , cấu mười ngón tay vào khuôn mặt anh, cái cầm vuông và những vết nhăn trên trán đang chịu đựng lời tra vấn . Tuyết rơi, ngoài kia . Mặc kệ tuyết rơi .


    Trong phòng này, chỉ có sự thật đối diện sự thật .

    Trong mắt anh có chữ " Không " - Không con rơi, con vãi .


- Rồi lỡ em có con với anh thì sao ?


    Trong mắt cô có con dao phay bén . Bén đủ để chặt anh ra hàng trăm mảnh và quăng xác anh vào cái thùng rác .



    Anh nhìn rất sâu vào cuối đáy mắt cô . Sự câm nín đang làm cô sợ hãi để bỏ cái ý định đang muốn giết anh .


     Cô cắn, cô ngoạm vùng cổ anh thật mạnh, thật đau . Anh nhăn nhó cựa quậy như con thú bị thương .


    Không tha cho anh, cô gầm gừ :

  - Có bao giờ anh yêu một người muốn chết không anh ? Nghĩa là yêu điên cuồng . Và anh thất tình ?



    Nhạc trải dài thênh thang . Nhạc và tiếng hát đậm hơn màu cà phê còn sót lại trong tách và đậm hơn màu trắng đang rơi ngoài kia .




    Thành phố mang tên trái Táo ngoài cửa kia không nghe tiếng gầm gừ trong cổ họng của cô .  Thành phố mùa đông đã bị che khuất bằng hơi ấm ở khuôn ngực cô đang áp vào anh . Khoảng lưng trần mềm mại đang rừng rực ở câu trả lời từ hai bàn tay anh .



     Cô khép chặt mắt để làm mất đi ý nghĩ là sẽ chiếm đoạt tất cả sự tự do của anh .





... 


12.






Cái Hộp của Đêm .





      Thấy anh im lìm , ngồi ở góc tường nghe đi, nghe lại  mấy bản nhạc của Eric Clapton, Cô nổi chứng , nổi cơn :
- Anh ! Anh ! Em ghét Clapton .


Anh quay lại, ngó cô bằng ánh mắt màu nâu .
 Anh  làm cô chìm lĩm vào  đôi mắt ấy và anh tỉnh  bơ  nghe tiếp .
Cô quyết định dứt anh ra khỏi tay  chơi nhạc ấy, cô đóng phim kiểu của mình .
 Cô giật tắt dây điện . Anh chưa kịp  xoay sở thì cô ôm choàng lấy anh từ phía sau :

- Tui cảnh cáo anh đó nha . Tại anh cứ lì . Người gì mà ...

 Cô  nín thở chờ phản ứng khi anh nổi cọc .
 Ai dè, anh  trở mặt hiền khô  như con gái :

- Muốn đi dạo  phải không ? Còn tuyết mà , nhỏ ? !

 Cô nhũn người khi nghe anh gọi là Nhỏ .
 - Nhỏ nào  dị ?

 Thấy anh  im  ru như kẻ trộm . Cô tấn công rất hung hăng :
- Cấm anh nói đến con nhỏ nào ngày xưa lơ lắc của anh .


 Anh xụi lơ . Ánh mắt nâu nhìn cô , vẻ tò mò . Anh rình cô diễn tuồng . Anh  nghĩ là có lẽ con nhỏ đang nóng đầu ( ? )
 Cô xuống câu mùi  vọng cổ :
- Nè . Dắt tui đi  ăn, đi nhậu . Tui muốn sỉn tối nay .
 - Nhậu ?!
- Ừa .

 Ở đầu phố, có cái  hộp đêm để toàn nhạc Pháp mùi mẫn và đồ ăn Pháp . Tui đang thèm nhậu đồ Pháp .


    Anh  gật đầu . Đủng đỉnh mặc quần áo . Veste màu Isabelle, choàng cà vạt màu nâu và quần  tây đen . Ngó anh giống tài tử phim bộ của Hàn Quốc . Anh mở toang cửa tủ quần áo  , chọn cho cô cái robe màu hồng thẫm hơi hở ngực . Anh nheo nheo  đuôi mắt .
 Rồi anh  cắm dây điện, tìm  nghe lại nhạc của Clapton .

 Cô thay quần áo, lầm bầm với cái mỏ chu chéo :
- Người gì kỳ ! Độc tài  quân phiệt . Tui trù cho tui mau bỏ anh .
.
 Phải chừng hơn 15 phút, cô mới diện xong, xịt thêm chút  nước hoa mà anh mang  sang làm quà, cô thấy mình đẹp hơn lúc vừa nhăn nhó phàn  nàn anh .

 Bàn tay  cô sợ anh chạy mất nên nắm  chặt lấy tay anh lúc bước ra khỏi khách sạn .
 Tuyết  rơi vừa vừa . Trời xam xám dưới những ngọn đèn đường .
 Anh im lặng như mỗi khi  đi cạnh cô .
 Hình như anh yêu  nỗi lặng yên khi đi dạo .
 Hình như anh sợ tốn sức khi  phải khen cô đẹp, khen cô có duyên .


 Cô ấm ức khi  chọn cái bàn ở góc tường . Cô cũng thử lì lì như anh xem anh sẽ ra sao .
   Ở anh, chỉ có những ngón tay là biết nói . Những ngón tay  ấy đã gõ rất nhanh trên phím chữ khi gửi message cho cô từ phố ấy .
 Chữ của anh hay làm cô mềm lòng .


   Nhạc đang chơi bài Quel Amour của Claude Barzzotti .
 Lời bài hát rất buồn khi kể về giọng chàng hỏi nàng về thứ tình yêu mà nàng chọn .
   Anh giữ yên lặng . Cô cũng im thin thít ngồi chống cằm  nghe nhạc và rình anh .

 Cô chờ dứt bản nhạc, hỏ anh bằng câu tiếng Pháp :
 - Quel l'amour de toi pour moi ?

  Anh xòe lòng bàn tay mềm  , rất mềm của cô , anh viết trên  lòng tay cô và cô đoán :
- C'est toi qui vois .


    Cô nhìn anh , nồng nàn như ly rượu vang rất ấm vừa qua đầu lưỡi .
 Đêm  của  NewYork đang đẹp và lung linh trong mắt cô . Đêm Paris kia đang ở rất xa và cô đọc lời kinh cầu nguyện cho Paris bị động đất để anh đừng về .
   Cô nói với anh như thế  khi ghé tai anh .

- Em ác đức .


 Phải rồi . Tất cả những điều mà anh mang đến đều làm em trở thành người ác . Anh phải hiểu vì sao .

 Nhạc  lại tiếp nối . Đêm nay , tuyết còn rơi .
 Rồi đêm mai  thì sao ?

 Cô cay cay mắt .



Anh tìm ánh mắt cô trong bóng tối . Anh hiểu .




 đăng sơn.fr





13.   


 PLAY with ME









__________________________________________________________







      
      


  Cả buổi sáng ,anh ngồi ở bàn máy . từ lúc cô ngủ muộn thức dây, vừa vươn vai ,chân bước xuống giường thì nghe anh nói :

    
-   Anh mượn máy của em . Chạy nhanh hơn máy  anh , em !


   Cô gật đầu rồi phóng nhanh vào  phòng tắm làm vệ sinh , chải đầu chải tóc vì sợ như có lần anh chê " đàn bà con gái mới ngủ dậy , đầu tóc bù xù trông như con ma "

    Lục đục pha trà, pha thêm cho anh ly cà phê, cô ghé lại bàn giấy, thấy anh đang làm việc với quyển sách của Joseph Messinger có tựa đề La Grammaire des Gestes .  Cô đã đọc đôi lần quyển sách phân tích này và thấy nhức đầu với bao điều phân tích quá tỉ mỉ  . Có nhiều đề tài mà mới đọc một lần, không thể nào ta nắm giữ được . Vậy mà thấy anh chúi đầu vào với ngón tay gõ liên tục trên bàn phím . Nét mặt  khẩn trương .


   Cô nhẹ nhàng ngồi vào bàn nhơi nhơi  mấy mẩu bánh bít quy , mắt nhìn ra bầu trời có vẻ quang đãng hơn mấy ngày kia , vệt nắng đang ngả nghiêng nằm dài bên cao ốc kia . Thế nào nắng cũng tìm chỗ vào căn nhà bếp    chỗ cô đang ngồi .


    Qua bữa trưa, thấy anh vẫn không rời bàn ,cô hết sức kiên nhẫn , phải lên tiếng :


   -  Làm cái chi lâu  vậy chứ ?  Có buông cái đó để nói chuyện với em không ? Bỏ rơi người ta cả buổi rồi . Em biết anh đã thức dậy từ 6 giờ sáng . Đã để anh yên ổn rồi .


    Cô định la lối ỏm tỏi thêm một chút nữa . Hai tay cô khoanh lên ngực, khép kín . Anh ưỏn lưng, đứng lên lại chỗ cô , mắt nhìn, nhìn . Con nhỏ này lì lợm và thích sai bảo dẫn đầu kẻ khác, chỉ cần nhìn cách khoanh tay và cách cầm điện thoại bên tay trái và  nghe mát bên tai trái  là biết ngay .


     Anh quyết định trêu :

    -  Có muốn đuổi anh đi bây giờ chưa ?


    Cô xụ mặt : Muốn trốn về cái xứ nhiều kít chó ấy lắm sao ? Nhớ rồi hả ?


    

    Trong mỗi người đàn bà luôn luôn  còn dính lại một đứa trẻ nít rất mè nheo có khi quá đáng . Biết là như thế nên anh luôn tìm cách đuổi  con nhóc có thể làm người khác bực bình ấy đi .  Nhưng chẳng may cho anh là lắm lúc anh lại thích cái vẻ trẻ con ấy . Hình như sự mâu thuẩn cũng là cách  sắp đặt nào đó không thể cưỡng lại trong bộ óc có cấu trúc rất phức tạp của con người .

     Ở cô, anh yêu sự thay đổi từ trạng thái này sang trạng thái khác . Cô có thể làm mưa làm nắng trên nét mặt trong vòng 10 phút.  Cô muốn kẻ khác phải chiều mình y như đứa con một trong mái nhà hoặc như cô công chúa quá được nuông chiều nâng niu .


    Cô nghe hơi ấm của bàn tay anh đang đặt trên vai mình, ngước lên thấy ánh mắt anh , cô thử đọc các ý nghĩ từ mắt anh . Gã đàn ông ngang ngang , có vẻ ít  tuần phục . Cô thấy anh từ những bàn họp đã mấy lần ngồi bên cạnh, đã nghe anh vận dụng cách thuyết phục trước đám người ở buổi họp khi mà mọi người có vể cưỡng lại  một kế hoạch đang sắp xếp . Anh bao bọc họ bằng cái nhìn rất rộng từ trên những mái tóc và ném xuống những cử chỉ cử động của bàn tay họ và anh di chuyển lại gần kẻ có vể chống chọi nhất để kêu gọi đồng minh .  Trong 10 buổi họp, anh thoát nạn đến 8 buổi ở phần kết quả . Anh nhìn cô để tìm sự khen tặng nhưng đã chạm phải bức tường im im như tờ của cô . Khen quá anh sẽ tưởng mình ngon  lành và kiêu ngạo .



      Hơn ai hết, cô rõ cái kiêu ngạo và vẻ tự phụ của anh, cô tìm cách đốn anh bằng vài đề tài hóc búa để xem cách giải thế bí của anh . Lắm lúc, cô thấy bực mình như đang đánh một ván cờ và bị chiếu tướng . Cô không thích  thua trận , cô thích hả hê khi thắng cuộc . Nếu anh thắng, cô cấm anh khoái chí , hả hê .



      Trưa nay, cô không muốn đấu trí với anh vì muốn anh dỗ dành ngon ngọt . Mai mốt anh đi về , anh sẽ để lại một khoảng trống ở từng chỗ cô đi ngang . Ở NewYork hay ở bất cứ chỗ nào , cô sẽ cảm thấy thiếu anh .


     Hai người ngồi cạnh nhau, trên bàn có một cuốn tạp chí của đàn bà nói về hình ảnh đẹp và về tình yêu . Cô hỏi anh :


    - Nhìn   3 tấm ảnh này, anh thích tấm nào, anh ?
































              





...











ct.....

Aucun commentaire: