dimanche 9 août 2015

* CònThương - Thơ & TruyệnNgắn

.














-   dangson.fr






















 Phần 1 -










B Ở I V Ì ( ... )

- 1 -

" có khi mình cũng như nhau
khi mình ngang phố chạm nhầm cơn mưa
chỗ kia trái gió ngược mùa
thì ra ta đã lỡ thừa đời ta


- 2 -

có khi chân đã xa người
quay về cứ ngỡ thoát lời từ ly
quanh đi, quẩn lại ở chữ ' bởi vì ... '
bởi vì mình đã lỡ thì rời đi





nguyễnthịChữNghĩa 
















CÒNTHƯƠNG 
Chià bàn tay ra đếm 
thử xem mình buồn không 
nói gì vơí lặng thinh 
hỏi gì trong thinh lặng 

chìa bàn tay trống rỗng 
mới biết mìnn còn thương 

 < nguyễnthịloanphiên ..
 

___________________





 .                              dangson.fr







CÓ XƯA
ta cũng một thời nhau
 



Em có về qua những khúc đuờng ấy
Chỗ mưa phùn thấp thoáng một lần vui
Khung cửa đó đã tình tự biết mấy
Đã bàn tay nằm gọn ở bàn tay

Em hẳn nhớ màu mực xanh tha thiết
Rơi trên giấy có vẽ cành ngọc lan
Hồng nơi mắt đã không là hơn thiệt
Đếm làm chi những nhịp tim quyến luyến
( Khi biết rằng nỗi nhớ vướng vào nhau )


Em rời bước,trái tim tôi ở lại
Chỗ mưa chiều,nơi hẹn cũ từ tôi
Em lấy mất chuỗi ngày ta gìn giữ
Cũ như thế - cũng một thời là tôi 


 < đăng sơn.fr 








.











dangson.fr









*  Phần 2 :


 Phần 2 này chẳng liên quan gì đến phần 1 có vẻ buồn bã kia .


   Ở đời này, không phải tất cả điều đã viết chỉ là những gì buồn bã đâu









 *ĐỪNG VƯỢT QUÁ GIỚI HẠN .




__________________________________________________ _________







Khám xong cho Cô, bác sĩ nói :


- Cô hãy nghỉ ngơi . Ăn uống,ngủ nghê đầy đủ . Đừng vượt qua cái giới hạn của mình .





Cô im lặng, không chịu câu khuyên của lão tu bíp . Lão hay có cách nói ởm ờ . Câu đầu nghe được được,câu sau bù trớt . Thế nào là vượt qua cái giới hạn của mình ?


Ai đời khi đi làm,có ai mà muốn bị đẩy việc và bị làm quá nhiều không ? Chủ nào mà không muốn bóc lột nhân công . Hở cái là chủ dòm,dòm . Cái mặt quạu cọ :


- Ở lại văn phòng làm thêm 15 phút nữa . Hoặc là mang hồ sơ về nhà làm nốt cho xong . Mai nộp cho tôi . Cần gấp .



Lắm lúc, cô muốn nổi điên lên vì stress . Cô muốn cào cấu,đấm đá rồi xách bóp xin nghỉ việc quách cho xong . Nghĩ đi,nghĩ lại ở thời buổi khó khăn này, chân thư ký kiếm việc không phải dễ . Thấy ở đâu họ cũng đùng đùng thải người .



Cô về nhà,mách với anh . Anh rời mắt ở bài phóng sự đang gõ dở dang,nhìn cô đang phụng phịu :


- Út ! Út lèo nhèo hoài .


- Chứ em biết nhăn nhó với ai . Anh có hai lỗ tai , nghe dùm em xíu chứ ?



Anh cười như nhăn :

- Riết rồi anh thấy em thành con nít .


- Sao hồi mới quen tui,anh nói anh khoái cái con nít ranh của tui chứ ?


Anh xúi :


- Nếu quá mệt thì em nói bác sĩ lấy giấy bệnh xin nghỉ một tuần .


- Nghỉ để làm gì ? Mất lương sao ?




Anh biết là cãi với cô là mất thì giờ vô ích . Ai còn lạ gì cái tài chu môi cãi chày kiểu luật sư thất nghiệp của cô . Út là con Út trong gia đình nên lắm khi tưởng mình lúc nào cũng được chiều chuộng và nhất là có lý . Cái lý cùn của cô khó có khi đứng vững .



Quả là y như thế,chừng một giờ sau,cô ta buông cái pc ,ôm đầu,dụi mắt . Cô ra phòng ngó anh làm việc . Không quay lại nhưng anh thấy cái bóng của cô in trên sàn gạch . Anh ầm ừ sửa soạn nghe cô rên .

Và cô hừ hừ :


- Chắc mai em xin nghỉ . Bịnh rồi á á !


- Xời ! Xì xì .


Cô xỉa xói :

- Sao không nói câu nào an ủi người ta ?


Anh quay lại . Bực mình lắm . Cô lại phá anh khi anh làm việc . Uể oải bấm nút save bài,anh tắt máy, lại gần ,thò tay giật giật cái đuôi tóc của cô .

Gầm gừ :


- Ừ . Xin nghỉ một tuần,tui đưa em đi nghỉ mát .


- Có đi dạo phố mua hàng không anh ?

- Không .


Hai con mắt nâu của Út tròn quay - Sao không ? Tui muốn là trời muốn .



Anh chậm rãi nói như ra lệnh cho cô :


- Đói rồi . Út thay đồ đẹp đi,anh đưa em đi nhậu


- Tui không nhậu,tui ăn no bụng thôi .

Cô phóng vào phòng ngủ,chọn cái robe màu đen ,chải lại mái tóc,xoa tí son môi . Cô tránh chọn màu son đỏ chói vì có lắm lần anh nói với màu môi đỏ,trông cô như ma cà rồng . Cô biết ý anh nên chiều anh . Vả lại lời hứa anh dắt đi nghỉ mát một tuần rất quan trọng với cô để khi trở về làm việc, cô đỡ phải nhăn .





...



Út ngồi yên ngó anh chọn thức ăn . Buổi tối đang đẹp bên ngoài khuôn viên chỗ bãi đậu xe . Lúc xuống xe,anh đã giả vờ nịnh cô :


- Tối nay anh thấy bé đẹp hơn bình thường .


Út nhìn anh ngờ vực . Chẳng biết khi nào anh nói chơi,khi nào nói thật .


Cô thả trái bóng dò đường ở mắt anh :

- Bộ mọi bữa tui xấu xí lắm há ?


- Dĩ nhiên , nhất là khi em rên

- Rên chỗ nào ? Hồi nào ? 


- Anh biết em hay bị mất trí nhớ . Bây giờ còn nhớ anh tên gì không em ?



Út im ru, Út sợ kỳ kèo cãi cọ nữa thì Út sẽ lỡ miệng nhắc lại tên những thằng bồ cũ loại cà chớn ngày xưa . Sau những thằng bồ ấy,Út yêu anh nhất vì anh khác hẳn họ .


Anh biết là như thế khi anh nâng ly rượu khai vị và nhìn rất sâu vào đáy mắt cô . Trong sự nín thinh của anh, cô đoán và hiểu anh muốn nói gì và muốn nhắn nhủ điều chi .


Trong tình yêu ( anh hay nói ) là biết quý và biết giữ sự im lặng đúng lúc và nhất là đừng vượt quá cái giới hạn của mình và của người .



Giữa bữa ăn,cô nắm tay anh :

- Anh này ! Trong một tuần nghỉ mát xả hơi,em có được anh cưng hơn bình thường không anh ?


- Út ! Đừng bao giờ mặc cả,trả giá nha Út . Tùy ở em và anh. Nếu em ngoan .





Út cười rất tươi . Út quên tất cả những bận rộn của thế gian khi có anh bây giờ . Út ngoan mà . Út sẽ cố gắng không vượt qua cái giới hạn nào . Mà giới hạn như thế nào chứ ?




đăng sơn.fr



Aucun commentaire: