mardi 8 septembre 2015

- The sound of ..................

..





Ở chỗ
Có nhiều MƯA -





35 độ ở chỗ có nhiều mưa
Mưa rồi thừa như những chỗ thừa - và rất thừa

23 độ trời mềm mại nơi tôi ở
Có lẽ cũng đang rất thừa .


Khung cửa trời đang ngập nắng
Rồi sẽ có cơn mưa cuối ngày về
Làm như sẽ ướt cọng tóc thề
Như ngày nào ta đưa đón
Đón hạt mưa dính chút nị trên mái tóc


Và từ đó - mỗi lần mưa về, dẫu xa rồi
Giữ lại 1/4 nỗi nhớ - một chút thôi 


đăng sơn.fr















ÂM
VỰC
ở buổi chiều ngừng mưa .


...




Tôi ghé nhà, 
Gửi em quyển sách cũ
Chữ còn nguyên là chữ
Tập truyện ngắn kể chuyện tình yêu có mùi hương ngọc lan và tiếng dương cầm đêm
( Đêm ngà ngọc của những kẻ tập làm thơ và viết văn từ thời niên thiếu )

Và tôi đoán được điều em sẽ đọc
Khi mở đến trang cuối cùng của quyển truyện tình
Có khoảng trống để tôi đã viết một vài dòng
Không phải là bài thơ
Không phải là câu tán tỉnh bâng quơ
Cũng không là một đóa quỳnh hương mà ngày nào tôi lỡ tay hái trộm khi đi ngang vườn ai đó
Chỉ là chữ nghĩa khi vu vơ
Hình dung lại mình ngày nào thẩn thơ
Khi đi ngang một con ngõ từ buổi chiều còn sót lại
Tai nghe tiếng dương cầm của con gái
Ở những ngón tay thoăn thoắt tẩm mùi ngọc lan
Notes nhạc cũng có mùi ô mai, xí muội
Của những cô học trò hay ăn vụng trong lớp
Giờ triết đã khô khan
Làm sao bằng dòng lưu bút và bức thư tình dài nhất thế kỷ
Khi có người nắn nót viết cho ai đó
Câu thơ dường như ăn cắp của thi sĩ ngọt lịm
Làm hồn ai động lòng ngơ ngẩn chơm chớp mắt
Làm bài học thi nửa khuya gục trên bàn, ngủ quên 

( Quên làm sao được ở bàn tay với bàn tay đi dạo mưa
Dường như tất cả chiếc đồng hồ của thành phố đều ngừng lại
Để chỉ lắng nghe tiếng mưa như hơi thở lứa đôi

Dường như các sân trường đều đuổi học trò ra khỏi trường
Khi có người viết chuyện tình ở mỗi con đường

Và mưa rơi thì cứ kệ mưa rơi .


Ngày đó - Ngày ấy
Bây giờ , lắm khi nhớ lại
Đành ghi lại ở trang cuối cùng nơi trang sách
Và tôi ghé lại tặng em .......

( đăng sơn.fr & QuỳnhNgọcLan )





...






BÓNGTỐI
hát bài Buồn Ơi ...


Khi bóng tối tràn về
Căn phòng nhỏ cô đơn như thế
Quạnh vắng ,thời gian trôi lê thê
Câu hát cũ trở về
Nghe thầm thầm yên lắng

Làm sao để lãng quên
Làm sao giữ lại tình phai
Nhạt nhòa trên trang giấy
Làm sao giữ được nhau

Khi bóng tối chỉ là bài hát thầm
Thì nỗi buồn lên tiếng
Buồn ơi ! Cứ buồn như thế
Để một ngày nào đó mà quên


...


dangson.fr - 2012





CÓ XƯA
ta cũng một thời nhau
 



Em có về qua những khúc đuờng ấy
Chỗ mưa phùn thấp thoáng một lần vui
Khung cửa đó đã tình tự biết mấy
Đã bàn tay nằm gọn ở bàn tay

Em hẳn nhớ màu mực xanh tha thiết
Rơi trên giấy có vẽ cành ngọc lan
Hồng nơi mắt đã không là hơn thiệt
Đếm làm chi những nhịp tim quyến luyến
( Khi biết rằng nỗi nhớ vướng vào nhau )


Em rời bước,trái tim tôi ở lại
Chỗ mưa chiều,nơi hẹn cũ từ tôi
Em lấy mất chuỗi ngày ta gìn giữ
Cũ như thế - cũng một thời là tôi 



đăng sơn.fr 








RƠI CHỮ



Anh vội vàng quá thể
Như sợ mình đánh rơi chữ
Khi ngồi viết cho em
Bài thơ tình dài nhất thế kỷ
Bài viết có dính chữ nợ duyên

- - - -
Làm sao em có thể hiểu
Những điều anh vụng về không biết nói
Ngôn ngữ đàn ông đầy những cộc cằn
Đàn ông sợ người ta thấy mình khóc
Ở những điều kể ra rất buồn bã
Đàn ông sợ thấy mình yếu đuối
--
Khi anh thật tình ngồi tư lự
Ở một buổi chiều đánh rơi cơn bão 





Bão thổi ngang đây
Căn phòng nhỏ trống vắng ngập đầy
Phím chữ của anh oằn mình dươí ngón tay anh
Khi anh viết...


Chiều uể oải tự tay đánh rơi chiều
Anh sợ mình đánh rơi chữ
Như thể đánh rơi em
( Em đi lạc và anh cũng lạc lối
Sẽ tội nghiệp hai đưá ! )

Chữ ơi đừng bỏ ta đi
Chữ ngồi ở lại thầm thì vơí nhau
Nắng kia cũng sẽ phai nhoà
Còn ta ở lại cùng nhau kết tình.
--

Như thế đó
Buổi chiều của anh trôi qua
Như vậy - em
Đã là tình yêu.



@nguyênhạ & đăng sơn.fr














....

Aucun commentaire: