_________________________________________________________________
BUỔI SÁNG NHỚ
Buổi sáng đã mở cửa trước mặt
Chim hót đầy trời
Hoa nhả mùi hương
Trên con ngõ vắng
Giữa tháng năm còn lạnh
…Ôm mớ giấy tờ, mở cửa xe, đề máy
Chạy qua từng nẻo đường nghẽn xe
Cả cái thành phố này cũng nghẹt xe
Xe chạy đua với giờ giấc
Những bản tin ở đài cũng chạy theo thời khắc
Trong cái thành phố cổ xưa này
Có đầy những tấm biển quảng cáo
Nào chữ ,nào hình ảnh gây thèm muốn
Để hòng mong thúc đẩy người tiêu thụ
Anh khổ sở, đánh vật với từng góc phố
để tìm được cái chỗ đậu xe
Đẩy cửa văn phòng với mớ hồ sơ làm ngộp thở
Điện thoại, màn ảnh vi tính đầy chữ, đầy tiếng nói
Cứ điệu này…
Thế nào anh cũng thành người máy
Thằng người máy vừa biết chạy vừa biết suy nghĩ
( Chỉ nghĩ đến điều này thôi
Cũng đủ làm anh sợ )
LÀM THẾ NÀO ?
Anh tự hỏi mình
Khi rời bàn giấy, bỏ ra đường đi dạo
Đi ngang một tiệm sách thấy mình qua bìa những cuốn sách
Sách im lặng với những cái tựa :
"Con đường dẫn đến Hạnh Phúc" – "Bình an trong Tâm Hồn"
Trên tay anh cũng đang có một quyển sách
Những trang giấy của Rachel Remen
dầy hơn 360 trang để kể chuyện
Những mẫu chuyện về tâm linh, tâm lý và đời sống
Để khi đọc, anh tìm được sự bình thản
Ở một chỗ ngồi
Với những trang sách như thế
Trên cái bàn của quán nước lộ thiên đầu góc phố
Anh đọc chậm
Cho đến khi mỏi mắt, ngừng lại
Anh nghĩ đến em
Nghĩ đến nụ cười hiền
Trên tấm ảnh mới nhất em vừa gửi
Bờ môi tươi, đỏ
Cái đầu mũi nhỏ
Và… anh nhớ cả lúc
Chúng mình rảo bước rời khu thương xá ngợp người
Thương xá của sáng choang đèn đuốc, ngập ngụa những bảng giá đề sale, đề hạ giá…
Những thứ ấy
Chỉ làm mình chóng mặt
Chúng mình đâu cần thứ mùi thơm giả tạo trong tiệm mỹ phẩm đắt tiền
Anh chỉ cần (và anh biết rõ)
Chỉ cần mùi hương tóc em
Hương ngọc lan khi anh nhắm mắt để thấy bóng đêm
Đêm ngập đầy, lung linh trong mắt em
Ngày cũng biết ùa đến khi anh mở choàng mắt
Để anh thấy đường cắn vào bìa môi em
Anh thì thầm chữ Yêu
- - -
Anh đang nhớ đến em giữa góc phố
Cái hàng quán rất đẹp với dàn ghế mây cổ kính
Đằng sau lưng anh là những con đường bán đồ cổ và những loại sách quý
Chẳng có con đường nào mang tên em và anh !
(Chúng mình đâu có phải là những bậc vĩ nhân)
À há ! Không lẽ anh trơ trẽn, rẻ tiền đến độ đưa em lên hàng vĩ nhân ?
Em nhỏ bé lắm
Em chỉ đủ lách và lọt vào trái tim chật chội của anh
Như một tia nắng
Tìm chỗ đậu trên kẻ ngực em ở chiếc áo rộng cổ
Nơi mà thỉnh thoảng anh ngừng lại với ánh mắt
để có cớ bắt nạt em :
"Ê, ê ! Người ta nhìn kìa"
Nhìn làm gì ? Không lẽ để thấy mình đang hôn nhau ?
Anh biết giữ sự kín đáo khi nheo mắt với em
Cái quán nước là chỗ công cộng
Không phải để biễu diễn khi ta yêu nhau
Cái quán nước để những người yêu nhau ngoan ngoãn
Ngồi bên nhau và lắng nghe nhạc tình
Như bài thơ dài nhất thế kỷ của anh
Khi anh ngồi viết ở quán nhạc tình (và anh nghĩ đến em)
đăng sơn.fr
( Viết trên đường Toulou Lautrec – Bouffard – France )
Buổi sáng đã mở cửa trước mặt
Chim hót đầy trời
Hoa nhả mùi hương
Trên con ngõ vắng
Giữa tháng năm còn lạnh
…Ôm mớ giấy tờ, mở cửa xe, đề máy
Chạy qua từng nẻo đường nghẽn xe
Cả cái thành phố này cũng nghẹt xe
Xe chạy đua với giờ giấc
Những bản tin ở đài cũng chạy theo thời khắc
Trong cái thành phố cổ xưa này
Có đầy những tấm biển quảng cáo
Nào chữ ,nào hình ảnh gây thèm muốn
Để hòng mong thúc đẩy người tiêu thụ
Anh khổ sở, đánh vật với từng góc phố
để tìm được cái chỗ đậu xe
Đẩy cửa văn phòng với mớ hồ sơ làm ngộp thở
Điện thoại, màn ảnh vi tính đầy chữ, đầy tiếng nói
Cứ điệu này…
Thế nào anh cũng thành người máy
Thằng người máy vừa biết chạy vừa biết suy nghĩ
( Chỉ nghĩ đến điều này thôi
Cũng đủ làm anh sợ )
LÀM THẾ NÀO ?
Anh tự hỏi mình
Khi rời bàn giấy, bỏ ra đường đi dạo
Đi ngang một tiệm sách thấy mình qua bìa những cuốn sách
Sách im lặng với những cái tựa :
"Con đường dẫn đến Hạnh Phúc" – "Bình an trong Tâm Hồn"
Trên tay anh cũng đang có một quyển sách
Những trang giấy của Rachel Remen
dầy hơn 360 trang để kể chuyện
Những mẫu chuyện về tâm linh, tâm lý và đời sống
Để khi đọc, anh tìm được sự bình thản
Ở một chỗ ngồi
Với những trang sách như thế
Trên cái bàn của quán nước lộ thiên đầu góc phố
Anh đọc chậm
Cho đến khi mỏi mắt, ngừng lại
Anh nghĩ đến em
Nghĩ đến nụ cười hiền
Trên tấm ảnh mới nhất em vừa gửi
Bờ môi tươi, đỏ
Cái đầu mũi nhỏ
Và… anh nhớ cả lúc
Chúng mình rảo bước rời khu thương xá ngợp người
Thương xá của sáng choang đèn đuốc, ngập ngụa những bảng giá đề sale, đề hạ giá…
Những thứ ấy
Chỉ làm mình chóng mặt
Chúng mình đâu cần thứ mùi thơm giả tạo trong tiệm mỹ phẩm đắt tiền
Anh chỉ cần (và anh biết rõ)
Chỉ cần mùi hương tóc em
Hương ngọc lan khi anh nhắm mắt để thấy bóng đêm
Đêm ngập đầy, lung linh trong mắt em
Ngày cũng biết ùa đến khi anh mở choàng mắt
Để anh thấy đường cắn vào bìa môi em
Anh thì thầm chữ Yêu
- - -
Anh đang nhớ đến em giữa góc phố
Cái hàng quán rất đẹp với dàn ghế mây cổ kính
Đằng sau lưng anh là những con đường bán đồ cổ và những loại sách quý
Chẳng có con đường nào mang tên em và anh !
(Chúng mình đâu có phải là những bậc vĩ nhân)
À há ! Không lẽ anh trơ trẽn, rẻ tiền đến độ đưa em lên hàng vĩ nhân ?
Em nhỏ bé lắm
Em chỉ đủ lách và lọt vào trái tim chật chội của anh
Như một tia nắng
Tìm chỗ đậu trên kẻ ngực em ở chiếc áo rộng cổ
Nơi mà thỉnh thoảng anh ngừng lại với ánh mắt
để có cớ bắt nạt em :
"Ê, ê ! Người ta nhìn kìa"
Nhìn làm gì ? Không lẽ để thấy mình đang hôn nhau ?
Anh biết giữ sự kín đáo khi nheo mắt với em
Cái quán nước là chỗ công cộng
Không phải để biễu diễn khi ta yêu nhau
Cái quán nước để những người yêu nhau ngoan ngoãn
Ngồi bên nhau và lắng nghe nhạc tình
Như bài thơ dài nhất thế kỷ của anh
Khi anh ngồi viết ở quán nhạc tình (và anh nghĩ đến em)
đăng sơn.fr
( Viết trên đường Toulou Lautrec – Bouffard – France )
*
Tự Tình Khúc |
dangson.fr |
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire