lundi 26 novembre 2012

Truyện Ngắn -

...


Bài mới cập nhật 01.01.2013
















HÃY ( mãi ) LÀ TÌNH NHÂN






Bỏ rời quyển sách ở đoạn chữ " Tình yêu chỉ kéo dài 3 năm ", nàng đâm ra bực dọc và nghĩ thầm : Chuyện của nàng và hắn đã gần đến cái hạn 3 năm.Đếm theo kiểu chính xác là hăn đã tống tình,tán tỉnh nàng đã 2 năm ,11 tháng ! Những đón đưa,từng hẹn hò khắp nơi khắp chốn.Hắn làm nàng tốn không biết bao nhiêu là thì giờ để viết thư tình.Nàng yêu sự viết lách,còn hắn thì cụt lơ,cụt lửng.Hắn nói hắn không biết viết thư tình vì hắn chỉ giỏi toán.Hắn tính toán rất nhanh như một trò chơi.Hắn bảo là hắn mê nàng vì nàng giỏi văn chưong.Văn chương làm người ta hóp cái bao tử nhưng lại đây ấp cho tâm hồn...

Hắn mồ côi từ tấm bé ,sống tự lập và có lòng thương người ,hay làm việc thiện vơí các hiệp hội từ thiện.Ở hắn,đúng ra,nàng chẳng tìm được nhiều điểm phù hợp vơí sở thích của nàng như điện ảnh,âm nhạc,báo chí.... Hắn dịu tính thì nàng có tật nóng tính hay giận hay hờn vu vơ hay cạu mỗi lần mệt mỏi.....

Hắn khổ vì nàng ( hắn tuyên bố là hắn phải suy nghĩ rất kỹ khi nào lấy nàng về làm má nhỏ để cai quản đời hắn.Hắn sợ ! ). Được cái là hắn có tính lì,sức chịu đựng dai như võ sĩ đánh boxe ...


Lần này,nàng thử giận hắn cả tháng vì những chuyện không đâu.Mỗi lần thấy số hắn gọi,nàng cúp máy.Nàng chờ những hàng chữ xin lỗi dù biết rõ là hắn không thích và không biết viết thư tình. Hắn tức mình,không thèm ỉ ôi như mọi lần và không gọi phone nữa.Và hắn tầm ngầm chơi trò khác để mỗi đêm ,nhìn ra bóng đêm trước khi đi ngủ,nàng thấy chiếc xe của hắn đậu ở góc cây phía đằng kia công viên.Trong xe thấy để đèn.Nàng biết rõ là hắn đang chú mắt nhìn vào ô cửa sổ còn sáng đèn của nhà mình.Nàng biết hắn cũng biết nàng chưng đèn,khó ngủ và ngó về phía hắn...


Hai đứa như giỡn mặt vơí nhau để chơi trò lì,thử xem đứa nào phải thua cuộc. Nàng không cho phép mình thua cuộc ( Đàn ông thì phải nhường nhịn mình )

Đêm nay là đêm thứ 31 kể từ lúc giận nhau ( Tình yêu chỉ kéo dài khoảng 3 năm ? )


Thằng cha nhà văn nào viết chi mà ác quá : Tình chỉ dài 3 năm ! Cứ như lời tiên đoán.Nàng chảy nước mắt,xõa tóc đầy vai ngập lịm đôi bàn tay.Tình yêu có hình ảnh con ma hiện hình là nỗi cô đơn trong đêm tối.


Nàng vùng vằng,mở tủ nước,nóc một ngụm whisky cay sè trong cái chai của hắn để lại.
Mở cái nấm cửa nhà,nàng dụi tay lên mắt,chạy ào đến phía xe hắn trong góc đêm .Nàng đánh rơi tự ái.Nàng quên cả tên tuổi của mình.Quên cài nút chiếc áo đang mặc phong phanh hở bờ ngực hồng.Nàng lao về phía hắn.Dàn dụa nước mắt.


Nàng thấy hắn vội vàng mở cửa xe chạy tơí phía nàng đón đường.Vòng tay hắn mở rộng rồi ôm chầm lấy nàng.Hai đứa khóc oà như trẻ con lạc mất cha mẹ.

Nàng gục môi vào vùng ngực đàn ông,đón nụ hôn run run như ngày nào thời đầu tiên.

Nàng ướt khi nghe hắn nói :

- Nhỏ nè ! Điệu này thì anh sẽ tập viết thư tình cho em khi nào em giận anh.



Nhỏ của hắn biết điều,dụi đôi mắt mè nheo làm ướt đẫm ngực áo đàn ông.Như thế mà ướt thêm lần nữa.Mặn,ngọt cùng lúc :

- Không sao đâu anh ! Miễn là anh yêu em .Thật tình mà yêu .


đăng sơn.fr







..





THƯ của người Hàng Xóm



_____________________________________________




* Có gã kia viết thư :



Thưa Cô !

Tôi là một hàng xóm của cô.Mỗi ngày đi làm về,chiều xuống là tôi thấy cô ở bãi đậu xe.Cô ngó tôi,tôi ngó cô.Dửng dưng.Xa lạ ! Và chẳng ai chào ai.

Chuyện dĩ nhiên - Mắc gì mà phải chào nhau ? Không lẽ gặp cả thẩy mấy chục,mấy trăm người rồi cứ gật đầu,nhoẻn miệng cười duyên như thế thì sẽ gãy cổ,mỏi miệng.


Cái xứ này lạnh lắm nên con người cũng đâm ra lạnh lẽo.Mùa đông xám xịt,có mưa,có gió,có tuyết trắng. Ai nấy đi làm về,đóng kín cửa ủ ấm,nghe nhạc,bếp núc,xem ba cái lẻ tẻ ở Tivi rồi chùm mền ngủ ngáy..

Chán chuyện !
Ngày qua ngày và sẽ chống nạng,chống gậy .Đứt phim .



-------------


Đời có khi buồn tẻ nhạt vô cùng .



Vậy mà có cái ngày kia :


Tôi gặp lại cô.Cô đang mở cốp xe,khệ nệ bưng một lô bao giấy,hàng hoá lỉnh kỉnh.Cô làm rơi rớt lăn kềnh ba cái mớ đồ trên tay.Chẳng lẽ đậu xe sát bên cạnh cô,tôi làm ngơ theo kiểu người dưng ?

Tôi cúi lưng,nhặt dùm cô mấy món đồ.Cô cười bẻn lẽn cám ơn tôi.Tôi nhận lời cám ơn rồi quay đi.Trời lạnh như dao cắt.



- Ông ! Ông hàng xóm !

- Sao cô biết tôi là hàng xóm ?


Tôi khựng lại , thấy mình lố bịch và vô duyên vô cùng ! ( Người đâu mà ..... )


- Thì tôi thấy ông hoài,mỗi ngày....

-Ờ ,ờ,tui cũng thấy cô.

- Ông ở đây lâu chưa ?


Vừa nói chuyện,cô và tôi vừa bước vào dãy hành lang chung cư,tôi đỡ dùm cô mấy món đồ khi bấm nút gọi thang máy.
Cô ở lầu ba,tôi ở lầu 4. Tôi thích căn hộ trơ trọi của tôi vì tôi thích yên tĩnh.Cô mời tôi ghé uống ly nước khi tôi phụ cô bưng hàng hoá vào nhà.Nhà cô gọn ghẽ,xinh xắn. Tôi cảm thấy ấm,thoải mái khi ngồi xuống cái ghế êm ái,nhận ở cô một ly bia sủi bọt.Tôi có dịp ngắm nụ cười đẹp của cô.Chợt dưng lòng tôi nổi bọt ,nổi sóng như bọt bia.


Nhìn thấy tấm ảnh chân dung của người đàn ông và hai đứa bé chưng ở góc tủ ,tôi ngờ ngợ, hỏi cô :

- Ông xã và hai con gái của cô há ?


Tôi thấy mặt cô buồn bã :

- Phải rồi.Hắn đã bỏ chúng tôi đi rồi.Còn ông thì sao ?


Tôi cũng đã bị người ta bỏ tôi đi mất biệt rồi cô ơi ! Cả hơn 5 năm nay rồi.Tôi quen rồi,cô !


Cô im lặng rồi quay sang nhìn tôi :

- Ông làm gì đêm giao thừa,ông ?

Tôi im ru,nói cái gì cho cô nghe.Tôi sẽ thấy tôi ngồi trước màn ảnh Tivi,ngó người ta đón giao thừa ,ăn uống,chúc tụng..Và đi ngủ.


- Hay là tôi mời ông ghé ăn đêm giao thừa vơí chúng tôi ( Tôi cộng vơí hai bé ... ) ?



Cô hàng xóm ơi ! Tôi gật đầu.Tôi nói tôi sẽ mang theo chai xâm banh và vài món lặt vặt chia nhau.

Tôi thấy mình có điều để vui .Cô có biết tại sao không - Cô ?







đăng sơn.fr











Aucun commentaire: