mardi 20 novembre 2012

Mỗi Khi ta cần một khoảng khắc lặng yên...

..







Hình ảnh đã đăng
dangson.fr.2012


  Mỗi Khi
ta cần một khoảng khắc lặng yên...

______________________________

....




Thử rời một cuộc dạo chơi vơí hình ảnh,tìm một chỗ ngồi để viết : MÌNH.....
( Ơi ! )








Chiều hôm qua,lúc ngừng xe ở bãi đậu,định rời xe thì cái đĩa nhạc quay đến bài hát mang tên " Vọng cổ buồn " với tiếng hát Như Quỳnh.Cả ca từ và tấu khúc đều hay.



Cha mẹ,ông bà và Em ơi !

Anh thấy ( anh nghe ) lòng mình chùng xuống khi cô ca sĩ kéo câu luyến láy ở đoạn vọng cổ - Người ta thương nhau quá nên gọi nhau là " Mình Ơi ". Mình ơi nghe dịu vơị trìu mến !
Người ta chung sống vơí mình,người ta không thể nào gọi mình là Mình Ơi nếu mình ngày nào cũng về nhà vơí những bước chân xiêu vẹo ngả nghiêng vơí mùi rượu nồng nực để nghe mình trở chứng trổ tài đánh đập,la hét vợ con ( Thằng khốn nạn ! )


Bài hát rưng rưng như thế làm anh nhớ lại những đoạn truyện của nhỏ người Cà Mau Nguyễn Ngọc Tư vơí đầu sách mang tên " Giao Thừa " - Cô nhỏ ấy hay viết những truyện ngắn theo thể cách giản dị chân tình.
Em cứ việc nhẹ nhàng mà tưởng tượng đến một kẻ nhiều tình cảm ( hay mít ướt ).Hắn ngồi ở quán ngó trời mưa rả rích bên ngoài,đọc và nghe những đoạn rưng rức kiểu Vọng Cổ Buồn như thế... Chiều mưa,mưa,nghe nhạc quê hương tình buồn.Làm sao mà không thổn thức cho được ?

Đàn bà,con gái hay cười vào mũi những kẻ đàn ông hay sướt mướt,hở cái là rơi lệ ! ( Như thế hoài thì kỳ cục lắm ! ) Đàn ông thì phải mạnh mẽ,phải cương quyết - để gọi là " anh hùng "


Mạnh mẽ là sao,em ? Có phải là rất hung hăng côn đồ khi cần hung hăng ? Có nghĩa là phải suy nghĩ rất nhanh để có những quyết định cần thiết trong đời sống ?


Ở buổi chiều nay,hình như trời đang kéo mây xám dể xô đuổi đi một buổi sáng đầy ấp nắng xanh nơi công việc anh đã làm. Bây giờ,nghe bản nhạc dịu dàng đầy nét tình tự và buồn bã.... Chữ Mình Ơi như thế không làm anh cần đến sự hung hăng,mạnh mẽ của một gã đàn ông.Đàn ông nơi anh đang mềm mại hơn.Mềm như một dòng tóc mượt mang hình dáng một giòng sông đàn bà đầy nữ tính.

Đàn ông nơi anh cần có một khoảng nhỏ của thời gian để thoát ra khỏi những khô cứng lạnh lùng của đời sống hằng ngày.

Anh biết là những bài hát có câu " Mình Ơi...mình ơi như thế sẽ làm anh hiền hòa hơn trong một vườn hoa đầy màu sắc.Đi dạo dươí vùng ánh sáng nhẹ nhàng đó,anh sẽ có một cái bàn,một cái ghế .Ngồi xuống,lặng tĩnh để biết rằng mình chẳng thể nào viết được một ca từ cho bài hát có những câu : Mình Ơi......

Đời sống này có cả ngàn sự việc tình cờ.Tình yêu cũng có thể là một trong những sự cố ấy, nhưng khi anh viết những dòng chữ này và gọi câu " Mình ơi "....Không phải là một sự tình cờ đâu em.






đăng sơn.fr


______________________________


.... Hình ảnh đã đăng






  LÊN ĐỒNG
(  nhập bóng )


______________________________________
" Kể ra cũng lạ ! Dạo này đài truyền hình hay chiếu phim kinh dị,nhất là thêm vài cuốn phim Dracula ( Quỷ hút máu ) và báo chí chơi thêm cái màn nhát ma con nít ( nhát theo cái kiểu hù dọa về tin đồn sắp đến ngày tận thế ) Có cái gã ký giả kia ở radia có chất giọng khá hay,nồng nàn quyến rũ;Gã thủ thỉ vào cái micro khi nói ở bản nhạc mang tên " the end of.... thế giới " của Carpenter's hồi xưa : "Có lẽ năm nay,chúng ta sẽ không kịp ăn mừng lễ giáng sinh..."


Ah ah ! Á á .Cái gì kỳ vậy há trời,há em ? Vậy có nghĩa là sao ,em ?

Mình còn trẻ quá mà.Mình còn đầy sinh lực quá mà.Tận cùng,tận mạt của thế giới này thì tội quá.Những màu xanh của nắng từng buổi sáng trên đường đi làm có nhạc rất nhẹ ở trong xe của anh,những buổi trưa ngồi rủng rỉnh ở chỗ ngồi yên ả đọc báo của anh vơí ly cà phê thơm thơm để hạ hỏa,những buổi chiều,buổi tối lừ đừ đi làm về,đứng ,ngồi ở một góc vườn ngắm cây cỏ,hoa trái lơ thơ của anh sẽ ra sao ? Tất cả những điều đó sẽ biến mất hay sao,em ?

Họ,báo chí,phim ảnh,truyền thanh,truyền hình đã hù dọa như thế,thì anh lại đâm ra nổi chứng tinh nghịch hù lại những người chung quanh.Để xem sao ?
Anh tán hươu,tán vượn thử hù họ :
- Nè ! Bà,nè ông.Hãy tử tế chút đỉnh vơí tôi vì sắp ngỏm cả lũ rồi đó.Ngày 21 tháng 12....

Có người cười tỉnh queo :
- Ông ớn há ?

Anh nói xạo như chưa từng nói dối - Ừ.ừ,tôi đang run

Trong tất cả độ 20 người " nạn nhân " của mình như thế,anh đã nhận được một nụ cười khả ái và ánh mắt đẹp của cô đồng nghiệp.Cô trả lời.Gọn,đẹp :
- Tôi đã sẵn sàng rồi.Tôi chỉ ái ngại cho những người đang sợ chết mà thôi...

Tự dưng,nét cười dịu ngọt của cô ấy làm anh hơi rờn rợn.Chả hiểu vì sao ? ( Đàn bà hay làm xiêu lòng những kẻ thích phái nữ ! )

Còn em thì sao ?

Em sửa soạn những điều gì cho ngày " đẹp trời " đó - em ?


Em có cần cầu nguyện không ? Và em nếu có.Em cầu ra sao ? Hay là để anh thử nhắc chừng em ( Ở cuộc đời trần ngắn ngủi này,ta đã có biết bao nhiêu điều để thử..Thử nếm những nỗi buồn,những điều vui,những điều nghịch lý,những bực bội,những cái không có mà lại có và mất đi... )

Có những điều cả em,cả anh - chúng mình - đã chưa thử là : thử chuyển hệ : Em biến thành anh và anh biến thành em ( Để em trong đầu mình,mình nghĩ về người kia ra sao ? Để thử xem khi đứng trước một tình thế,hắn nghĩ gì và sẽ phản ứng ra sao ?.... )

Mà em !

Tại sao anh lại lẩm cẩm đặt ra những câu hỏi về chữ thử hoán cách như thế ? Em là em và anh là anh.Toàn vẹn như ngày nào tình cờ gặp nhau và có nhau.Từ đó,anh vẫn thích viết những bức thư tình có vẻ dài nhất thế kỷ cho em ( Khi viết,anh đã nằm trong ý nghĩ của em như một cách lên đồng nhập bóng )

Nhỏ ơi !

Ngày tận thế có sắp đến hay không thì kệ nó.
Thiên hạ kéo nhau xem những cuốn phim kinh dị,ma cà rồng thì kệ họ.Chẳng mắc mớ gì đến em và anh.Miễn là ( -------------- ) * *

đăng sơn.fr




** ( Xin tự điền vào chỗ trống )         



Aucun commentaire: