samedi 15 avril 2017

Đọc và CAY MẮT

.







Đọc và CAY MẮT
--





Tôi đi làm về . Nhận được bài viết của NS Tuấn Khanh :
BÍ MẬT CỦA B I Ể N
....


Đọc 2/ 3 bài viết , bỗng cay xè mắt và muốn NỔI GIẬN và sẽ tục tĩu chửi câu ĐM ......



   Ngồi ở văn phòng, tôi muốn trần truồng để chửi thề Đụ Má như thằng hạ cấp nhất thế gian này .
Tôi không bơi giỏi và không phải là Ngư Phủ nhưng tôi rất hạ cấp khi chửi thề , khi nổi cơn điên và GIẬN ....

------------------------------------------





  Khi giận như một cơn điên ngắn hạn thì có điều rất HẠI NÃO  :

 No mất Ngon - Giận mất KHÔN









2.

Sợ giận quá hóa NGU  nên tôi mạn phép tải lại bài của TK :




Bí mật của biển





Mới đây, có một bản tin nhỏ của Úc phát đi, mà có lẽ ít ai lưu tâm, đó là chuyện Bộ Tư lệnh Biên giới Hàng hải của Úc (Maritime Border Command – MBC) cho biết họ đã tăng cường gắt gao trên toàn bộ các vùng biển của Úc, liên tục tuần tra suốt 24g/ngày để chống lại nạn xâm nhập vùng biển (Australian Fishing Zone) của họ và đánh cá lậu. Thủ phạm chính gây lo ngại, là ngư dân Việt Nam.

Từ giữa năm ngoái đến nay, những chiếc tàu cá tội nghiệp từ Việt Nam đi thật xa và đến tận Úc để đánh bắt như vậy ngày càng nhiều hơn. Cơ quan quản lý Ngư nghiệp Úc (Australian Fisheries Management Authority – AFMA) nói rằng họ sửng sốt vì số lượng ngư dân Việt xuất hiện với mật độ dày đặc. Có đến 13 vụ xâm nhập bị phát hiện trong 11 tháng, 161 người bị bắt, còn bao nhiêu thoát được thì chưa biết. Những cuộc bắt giữ và thẩm tra đều có một kết quả chung: các thủy thủ phần lớn là mù chữ và nghèo khó. Lý do đi tận đến Úc để đánh cá, theo lời khai của họ vì bởi khu vực quần đảo Trường Sa vốn là nơi họ vẫn đánh bắt cá những năm qua, nay đã bị Trung Quốc kiểm soát và không còn an toàn để ra khơi nữa.

Người Úc cũng buộc phải lạnh lùng như người Trung Quốc. Họ đã làm mọi điều để chặn các ngư thuyền Việt Nam đến Úc. Hầu hết các ngư dân đều phải chịu án tù, phạt tiền, bị chứng kiến toàn bộ tài sản của mình là thuyền và ngư cụ bị phá hủy. Bộ Ngoại giao Úc đã bay sang Việt Nam và nhờ đưa ra những thông báo nghiêm ngặt về việc léo hánh đến vùng biển của Úc.

Ấy vậy mà, điều đó vẫn không giảm. Dự kiến con số ngư dân bị tù và bị bắt vẫn sẽ tăng lên trong năm 2017 này. Bởi một hiện thực đắng cay là ngư dân Việt phải chạy xa khỏi ngư trường của mình, lênh đênh tìm một lối thoát khác ít hiểm nguy hơn và có thể mưu sinh được.

Biển Việt Nam được học trong sách giáo khoa là tài nguyên, là sinh lực của quốc gia. Nhưng hôm nay, mọi bài học đều đã bị phản bội bởi hiện thực trên đất nước xã hội chủ nghĩa kèn trống. Từ tháng 4/2016 đến nay, sau khi Formosa xả chất độc ra biển, không chỉ hơn 200km biển chết dần, mà khắp nơi cũng ngập ngụa cá chết, ô nhiễm và sự bất lực chủ ý và hiển nhiên của nhà cầm quyền.

Đã vậy, không cần đi quá 12 hải lý thuộc chủ quyền của mình, ngư dân Việt vẫn có thể chết, có thể bị hủy hoại tài sản hoặc mất tích với những lý do mơ hồ như đang sống trong một đất nước vô chủ.

Ngày 8/4, chiếc tàu QNA 09191 bị một tàu vỏ sắt lao tới, cố ý đâm chìm. Điều đáng kinh ngạc là nơi tài Việt Nam bị đâm chìm, chỉ cách bờ 1 cây số, rất gần khu vực cảng Tiên Sa, Đà Nẳng. Ngư dân sống sót phải bơi trong đêm vào bờ.

Trước đó, vào tháng 3, tàu QNg 96677 TS ở Lý Sơn lại bị một tàu vỏ gỗ nổ súng tấn công bất ngờ trong đêm, một ngư dân trúng đạn tử thương. Tàu “lạ” bắn xối xả nhưng không rượt đuổi, không áp sát tấn công. Mục đích là khủng bố. Nhưng khi về đến đất liền, thuyền trưởng Nguyễn Văn Mười cùng 12 ngư dân khác được mớm cung là “cướp biển” để điền nhanh vào biên bản.

Bất ngờ hơn nữa, vào ngày 12/4, tàu cá  PY 95003 TS đang neo đậu ở vùng biển Phú Yên, Việt Nam, đột nhiên bị một tàu “lạ” ập đến bắt cả tàu và toàn bộ thủy thủ mang đi mất tích trong sự tê liệt của lực lượng biên phòng. Không chỉ ở khu vực miền Trung, tháng 1 năm nay, cũng đã có tàu “lạ” xông vào tận vùng biển Vũng Tàu và cố ý đâm chìm hoàn toàn tàu cá Việt Nam mang số hiệu BV 7804 TS.

Biển chết, ngư dân chết. Vậy người Việt Nam còn lại gì? Ắt hẳn chỉ còn lực lượng hải quân anh hùng và các chính sách ngoại giao hãnh tiến với những lời hữu nghị.

Biển ôm trong lòng nó vô vàn điều bí ẩn. Anh Phê-rô Lành, một ngư dân ở Nghệ An ra biển, kể rằng anh nhìn thấy tàu Trung Quốc bủa vây khắp nơi và tập bắn mỗi ngày trên biển. Hầu hết tàu cá Việt Nam đều hoảng hốt và né tránh, dạt đi nhiều nơi khác để toàn mạng sinh sống.

Và trong mọi câu chuyện kể, người ta vẫn hỏi vậy tàu kiểm ngư, hải cảnh, hải giám… của Việt Nam ở đâu?

Tháng 3/2017, trong một ghi nhận của giáo sư Ryan Martinson tại Trường Hải Chiến Mỹ (US Naval War College), ông nhận thấy có một sự bất thường về việc phát hiện qua vệ tinh, rất nhiều tàu đánh cá của Việt Nam xuất hiện ở bãi Scarborough – một ngư trường tự do của nhiều nước như Philippines, Trung Quốc, Việt Nam, Đài Loan… dựa theo phán quyết của tòa La Haye hồi tháng 7/2016 (đoạn 807). Dĩ nhiên, ngư dân Việt không tự mình liều lĩnh đi đến vùng đánh bắt hết sức xa xôi này, và lại đầy hiểm nguy giữa sự tranh chấp của Philippines và Trung Quốc. Từ bất thường đó, nhà phân tích Euan Graham (Viện nghiên cứu Lowy – Úc) phát hiện ra rằng Hà Nội đã có một chiến thuật mới là chiêu dụ và đưa ngư dân đến vùng biển này để duy trì giá trị phủ nhận đường 9 đoạn của Trung Quốc của tòa án Hà Lan, La Haye, như một phương thức sống còn để bám lại, trong lúc đang mất dần biển.

Cũng lại là ngư dân. Mưu sinh tự thân hay mưu sinh phất cờ cho chính phủ thì rủi ro và bạc phận vẫn thuộc về nhân dân, trên bàn cờ chính trị nào đó. Nhiều năm trước, truyền hình và báo chí Nhà nước từng tung hô ngư dân Mai Phụng Lưu với biệt hiệu “sói biển”, bởi ông liều mình ra Hoàng Sa đánh bắt, với 4 lần bị Trung Quốc phá tàu, bắt giam và đánh đập. Ngay cả con sói biển ấy giờ cũng mệt mỏi. Cũng như hàng ngàn người Việt đang vật vã mưu sinh trên biển lúc này, giờ thì chắc anh Lưu cũng đã nhận ra rằng tổ quốc – lòng yêu nước thật sự thì ở trong tim mình, chứ không phải là trong những lá cờ mới may được tặng để đi biển hay những lời vinh danh của những kẻ đeo cà vạt luôn bám bờ.

Trong một bài phân tích về việc Trung Quốc đang thôn tính biển Đông, ông Gregory Poling, giám đốc của Sáng kiến Minh bạch Hàng hải Á Châu (Asia Maritime Transparency Initiative) có viết một bài phân tích rằng “Liệu chúng ta có mất biển Đông chưa?” (Have we already lost the South China Sea?), ông nói rằng việc nói thẳng và tố cáo những âm mưu của Trung Quốc lúc này hết sức quan trọng để làm chậm lại những hành động điên cuồng sắp tới, và quan trọng là để cho cả thế giới cùng nhìn thấy.

Hãy quay trở lại với Việt Nam. Hãy đặt câu hỏi đó, rõ hơn “Chúng ta đã mất biển – hay mất nước chưa?”. Nếu những điều đen tối vẫn đang ở thì tương lai, thì điều quan trọng là lúc này, người Việt cũng cần thấy nhà cầm quyền của mình cũng cần tập biết nói thẳng và tố cáo những âm mưu của Trung Quốc trên biển và đảo và đối với sinh mạng ngư dân Việt Nam.

Không có một chính quyền nào đủ sức biện bạch rằng vì việc lớn nên phải chấp nhận hy sinh biển, đảo, đất nước hay tính mạng công dân của mình. Như mọi triều đại cam tâm hiến tế con người hay sản vật để bảo vệ cho quyền lợi riêng, sự sụp đổ sẽ đến là điều hiển nhiên cho mọi hình thái tà quyền như vậy.

Lúc này, biển Việt Nam đang ôm giữ biết bao nhiêu bí mật về vận mệnh của đất nước và con người. Những bí mật của thời đại rồi cũng có lúc phải mở ra, cho thấy một chính quyền có cơ may tồn tại vững mạnh hơn cùng với nhân dân, hoặc cũng có thể là lý do khiến nhân dân mình đứng lên và từ chối mãi mãi.


--------




3.

 Nói thật là tôi có 2 dòng máu . Cha là VN , mẹ là Tàu Quảng Đông -  Hai người ấy yêu nhau và đẻ tôi ở Sài Gòn .

   Cha tôi là  người dạy mẹ tôi chữ ABC tiếng Việt . Và bà đã không còn biết viết chữ Hoa .


 Khi tôi  lớn lên , đã bao lần mẹ mình rơi  lệ khi tôi nói là tôi Ghét Tàu !


 Thằng con trai mất dạy nói thẳng là như thế  sau khi học lịch sử và sau này bị bứng gốc sang Pháp ....



 Mẹ khóc !

 Khóc vì thằng con chống đối xứ ấy của mẹ . Mẹ xổ tiếng Quảng Đông : - Tổ cha mày .

 Tôi trả lời : - Nị cỏn, nị thén .




Mấy lần, mẹ  giới thiệu cho thằng con mấy con nhỏ người Trung Hoa . Con nói Không là KHÔNG .

- Nị cỏn , Nị Thén Maman !






... 3


   Khi ra trường , tôi gặp người đàn bà VN để yêu thương .

  Nàng là người Việt sinh ở SàiGòn và quê cha mẹ ở Gò Công . Mẹ kỳ thị con dâu VN nên mẹ  từ chối ( Sic ! )


 
  Đó là chuyện của Mẹ ( Made in Trung Hoa )



 Nàng maman TH đuổi tôi ra đường để  dựng tổ ấm theo ý tôi muốn . Nị Cỏn- Nị  Thén - A Má !



..



Nàng Mít ca sĩ của tôi  hiền lành như sông Cửu Long ở thời chưa bị ô nhiễm từ vụ án Formosa .


 Nàng tròn hai con mắt đẹp khi thấy chồng hì hục dạy 3 đứa con tiếng Việt  !

 Nàng nghe thằng con  nhóc đối kháng với cha nó :


- Ở bên tây , ba bắt con học tiếng VIỆT  để làm gì ?


 Nàng biến sắc mặt khi  tôi chỉnh nàng :

- Các con mình là Mít - em  cưng !


 Nàng cãi  bay , như gió như luật sư :- Tụi nó đẻ bên này .



..

 Ui ! Ui ! Cái này là quá đáng . Tôi phải tức khắc lên mặt Gia Trưởng :


- Anh cấm  em nói như thế . Nếu em là bà đầm thì anh chịu thua em . Các con của anh là Mít ! Chúng ! Dẫu là thành thạo 3 thứ tiếng nhưng chúng vẫn là MÍT ! Tóc đen như  chúng mình - Em !


 Nàng xuôi tay !



 Xuôi tay là phải rồi khi ngày kia ở nhà hàng, nàng nghe thằng con 28 tuổi tuyên bố bằng tiếng Việt :




- Bạ mẹ à ! Con đang sửa soạn làm đám cưới chừng 2 năm nữa sau 5 năm sống chung . Ngày cưới , chúng con sẽ mặc áo dài khăn đóng kiểu cổ truyền .



 Tôi cười vui và VUI - tôi nghía  bà vợ gốc Mít ( Thấy chưa cưng ? )

Nàng im lặng để cảm nhận và dấu đi cảm xúc


 Rời nhà hàng ăn, đứng cạnh nhau  nhìn qua bên kia bờ sông , tôi quàng vai con trai yêu :
- Cám ơn con trai của cha !




..

Là kẻ khá cao ngạo trong lề lối giáo dục con cái, tôi , có khi , nghĩ là mình quá đáng với các con . Và sẽ có cái giá phải trả rất đắt :

1. Mất con khi quá cứng .

2. Các con mình sẽ trở thành nô lệ của tiền bạc và đời sống vật chất ....


3. - Lẻ loi - Cô đơn !





Ai cũng rất hãi sợ khi MẤT CON .



Thế nào là Mất ?

.

Tôi đã nhiều lần từ từ chối ngồi ăn cùng bàn với thằng Út - 26 tuổi - vì mỗi lần lên bàn ăn là nó mở PC hay Sờ Mặt Phôn, vừa ăn, vừa làm việc thấy ngứa mắt .


Bảo con trai :


- Hãy tập trung vào món đang ăn và biết cám ơn mẹ con đã làm bếp .


Mẹ nó can thiệp kiểu quái gỡ :


- Nó bị công việc phải điều hành ! Kệ nó đi anh !






Má ơi !

Nó chưa lên tới chức Director !

Nó chả là cái thá gì khi còn ở dưới mái nhà của chúng mình . Nó chỉ là con của mình . Cho dẫu nó có lên ngôi tổng thống thì cũng vậy mà thôi . Ở nhà mình , nó phải tuân thủ đề luật .


- Rồi, có ngày , anh sẽ mất con cái .







Sic !Mất hay Được ?



Sẵn sàng mất con nếu chúng không về thăm mình sau khi ở riêng .


Tôi nói với thằng con sắp lấy vợ và nó đỏ 2 con mắt :


- Khi nào cha chết < Con dắt con cái thăm mộ phần và con hãy nói :

Đây là mộ của cha của ba . Hắn rất điên !



Có thể cha sẽ cố gắng hiện hồn về và nói :


- Những đứa con của con tên là gì khi sinh đẻ ở Pháp ?

Chúng có thể tên là Alice - Alain, Daniel... nhưng đầu cái tên cúng cơm của chúng vẫn phải có họ Nguyễn . Thế thôi . Ừ mà ! Cha điên cuồng và nổi sóng khi lỡ chúng đổi cái họ là người Trung Hoa .

Con trai cưng !


Xưa kia, cha đi xem phim của Lý Tiểu Long ( Bruce Lee ) Cha thấy hắn hãnh diện ở cuốn phim chống Nhật Bản đã xâm chiếm đất Tàu .


Bây giờ, cha vẫn thấy trên kệ sách của con có quyển sách nói về LTL .



Đến khi nào thì con kể chuyện về một Trần Hưng Đạo , chuyện hai Bà Trưng đã đánh đuổi quân xâm lượt xứ ta ?


Cha không là Vĩnh Cửu nhưng cha biết mình nghĩ gì và VIẾT gì . Cho dẫu là người ta đã bao lần đã hạ nhục cha trên lời góp ý vì đố kỵ . Họ đã không tiếc lời hạ nhục cha dưới tận mặt đất và bùn sình vì họ ghét cha khi cha VIẾT .













...











..





ct .....










...









..
















...










...











4-


 Nàng Gò Công có cái lệ kỳ cục là mỗi khi  nhắn tin cho con  cái trên bàn bếp để dặn dò, nàng viết bằng  tiếng Tây . Ôi ! Coi bộ nàng bị mất gốc Mít !




















 đang viết ....

Aucun commentaire: