jeudi 17 juillet 2014

- buồn vui KHI VIẾT

.











Vui buồn với 
NHỮNG CÁI TÊN .


__________________________________________________ __________________________




Khi chuẩn bị viết những dòng này cho chủ đề thì tôi có 2 tâm trạng : Buồn + Vui = .....


( Nhưng sẽ cố gắng để chuyện VUI nhiều hơn chuyện BUồN )




1.

B U Ồ N .





Ở một diễn đàn nọ, tôi có một cô em gái rất khó tính - cho dù là cô đã lấy một cái tên có vẻ hiền lành khi đăng ký .


Văn phong của cô nhẹ nhàng, thùy mị , có tính nhân bản nhưng .... Đọc một vài bài viết của cô thì thấy cô nhăn nhó, cạu cọ , phàn nàn vì những cái tên của các nhân vật theo kiểu na ná người Tàu !


Thấy cô lèo nhèo, phàn nàn , cho dù là nhẹ nhàng . Tôi muốn khều cô , hỏi chuyện cho ra lẽ .


Và đây là những câu hỏi dành riêng cho cô :





* - Thị Nhỏ nè !


Nói anh nghe đi - Người yêu đầu tiên của em là một gã Tàu . Phải vậy không ,em ? Anh đoán đại mà thôi, nếu em gật và cho là đúng thì anh đoán thêm là hắn đã dụ dỗ em bằng món mì hoành thánh , món cơm chiên Dương Châu và món tráng miệng là chè Chí mè Phụ . Sau màn chè cháo thì hắn dắt em đi xem phim chưởng , loại phi thân , rút kiếm chém đối thủ nhanh như cắt . Và từ đó , hắn lấn đất, dành dân .


Có lẽ , em đã run bắn người sợ hãi trước kiểu tấn công vũ bão của hắn nên em hát bài : Đường ngươi, ngươi đi, ta đi đường ta . 


Ở lá thư chia tay viết bằng tiếng Việt , em đã chớp câu :

" Ta dìa ta tắm ao ta
Dù trong, dù đục, ao nhà vẫn hơn .... "


Khi viết đến đoạn này, anh nghĩ đến cái mặt ỉu xìu của tên người yêu made in Tàu ấy - có lẽ đã như cái bánh bao, cái giò cháo quẩy thiu -


Và từ đó, Thị Nhỏ quay về với tình yêu Thuần Việt .


....



Với cô em Thị Nhỏ, tôi có thể đặt cho cô thêm hàng chục câu hỏi nữa nhưng vì sự tế nhị , tôi sẽ cố gắng chờ cô giải thích sau .



Đây là câu hỏi phụ , trước khi viết qua phân đoạn khác :


- Hoa Bông thị Nhỏ Nhỏ nè . Em có nghĩ là sự lèo nhèo của em có thể làm cụt hứng những bạn trẻ đang mê văn học và bị lậm truyện Trung Hoa khi viết không ?





Em có thể im lặng với câu hỏi này, nhưng tôi đoán được và tôi sẽ cố gắng viết dịu, viết nhẹ hơn em . Họ đặt cho những cái tên nhân vật trong truyện là Nam Ly Nguyệt ,Mạc Sông Vân hay là Ý Vô Cầu thì mặc xác họ . Chẳng dính gì đến tôi khi tôi viết truyện .



Truyện ngắn của tôi ít khi có tên riêng của nhân vật vai chính . Nếu cần đặt cho Nàng cái tên , tôi đặt cho nàng tên Út, tên Bông, tên Hoa và tôi tặng nàng những điều dịu dàng nhất để nàng sống , nàng bay nhảy, nàng thở trong thứ không khí đậm tình quê .


Ở bên nàng, ở một giây phút bất chợt đầy hạnh phúc nào đó , tôi thủ thỉ, nài nỉ nàng :



- Viết đi em . Viết về những nỗi ngọt ngào nhất mà em có thể viết .


....








Vui buồn với 
NHỮNG CÁI TÊN . 

. phần 2 . 





__________________________________________________ __________________________ 






Khi chuẩn bị viết những dòng này cho chủ đề thì tôi có 2 tâm trạng : Buồn + Vui = ..... 


( Nhưng sẽ cố gắng để chuyện VUI nhiều hơn chuyện BUồN ) 




Bài thứ 2 - 



** V U I 





Nếu trí nhớ của mình còn tốt thì nhắc lại một chuyện cũ : Tôi khá kỳ cục và kỳ thị khi đã có một thời rất Dị Ứng với những cái tên bút hiệu, danh hiệu . 

Khi chọn một đĩa nhạc, một quyển sách, tự dưng thấy cái tên ca sĩ , tác giả có cái tên kỳ kỳ là tôi không vác về . Đăng ký sinh hoạt ở các diễn đàn, hễ thấy những cái nicks lạ kỳ gây ấn tượng ( giả tỷ như XXXX O Y ... gì đó kiểu khó nhớ , ấn tượng ) là tôi né , không ấn con chuột vào đọc . 


Có những điều mình có thể thích và không thích nhưng người khác lại thích và không thể lý giải . 


Bạn thích màu đen , màu nâu và tôi thích màu trắng , màu xanh là chuyện thường tình, ta chẳng mắc mớ gì đến nhau vì ở đời này, nếu ai cũng giống y nhau thì còn chuyện gì để nói . 



Nghĩ như thế nên theo thời gian trôi , tôi học cách gia giảm , dễ chịu mà sống ( coi như ở đời này, chẳng có gì quá đáng , quá đỗi quan trọng . Ai nghĩ gì, sống ra sao theo kiểu của họ thì kệ . Ai cũng có những lý do riêng của mình . 


Vừa qua , đọc và chia sẻ những ý nghĩ ray rức của những ngưòi còn thiết tha đến bản thể riêng của văn hóa và ngôn ngữ Việt, tôi hiểu và cảm nhận được phần nào nỗi băn khoăn ấy để kết hợp với những điều mình đã nghĩ suy : 




Lấy thử một vài ý tưởng khi mở radio FM bên Pháp nghe nhạc thì ta để ý thấy có khoảng hơn 70 % là nhạc Mỹ , nhạc Anh , đi ngang rạp chiếu bóng ở Pháp thì thấy đa số là phim ảnh của Mỹ , nền ca nhạc, phim ảnh của ƯSA đã lấn chiếm từ lâu cả trên màn ảnh nhỏ . Đã có lúc, những người còn tha thiết với văn hóa bản xứ gãi đầu, gãi tai nhìn nhau với câu hỏi đáng hỏi : Văn Hóa bản thể của một đất nước trôi về đâu và là điều gì ? Văn hóa ẩm thực, văn hóa ngôn ngữ có nằm riêng ở những món Coca Cola, Kẹo suynh gôm cao su , quần Jean , âm nhạc, phim ảnh chuyển tải ngôn ngữ, tập quán đã và đang in sâu vào tâm tưởng để tạo ra một thói quen tiêu thụ ? 



Người trẻ và xồn xồn có sự suy nghĩ riêng và kiểu cách tiêu thụ riêng của họ . Các nhà quảng cáo công nghệ và thương mại đã nghiên cứu rất kỹ càng khi bắt tay vào việc chuẩn bị xâm chiếm thị trường bằng mọi hình thức . 


Đọc ở quyển sách mang tên " Sự Khuynh Đảo của hệ thống marketing " , có một đoạn nói về cung cách bành trướng văn hóa bằng ngôn ngữ và thói quen tiêu thụ : Ta có thể ảnh hưởng hóa cách suy nghĩ của một thế hệ bằng hình thức ngôn ngữ , hình ảnh, âm nhạc và bằng sự tiêu thụ ... 




Trở lại chuyện cái bóng văn học của Trung Quốc đang lậm vào những người trẻ đang sáng tác, có lúc, tôi lắc đầu và không ray rức nữa vì quá khả năng của mình . 


Tôi chỉ xin bình tâm và viết rất đơn giản . Viết như cách ủi an mình mà thôi - Để vui . 









đăng sơn.fr 







**












viết ở cuối đêm





__________________________________________________ __ ....






Đang là tháng 7 . Một ngày nóng hơn bình thường . Ngồi sau khu vườn , tìm cơn gió mát , nghe tiếng thở của đêm muà hạ và mở pad đọc những bài viết . Đọc lại bài viết về sự lèo nhèo của cô em Thị Nhỏ khó tính hay nhăn nhó với những cái tên chịu ảnh hưởng của văn hóa khổng lồ .


Mắt rơi vào một bài viết của một con bé có cái tên rất lạ mà chưa từng ai có . Con bé viết truyện ngắn : ( " Chuỗi Mưa " - Kí Phấn Trắng )



< Truyện viết về một ngày mưa ở Hà Nội , chuyện nói về cảm xúc, ngỡ ngàng cho lần gặp gỡ <


Đọc để thấy thèm một cơn mưa rất lớn giữa đêm đang nóng nực . Đọc xong với cảm giác nhẹ nhàng sau khi dò được mối cảm súc của một người viết rất tỉ mỉ khi tả cảnh và chứng tỏ được thủ pháp hành văn .



Đọc rất chậm vói ý nghĩ lạ : - Con nhỏ này viết hay ! Xứng đáng với từ Nhà Văn . 


Rời chỗ ngồi, tắt ngúm màn ảnh Pad , thò đầu vào nhà , rên vài phát với người bạn đời sau khi trêu ghẹo hắn :


- Em tắt TV đi ngủ đi, anh vừa đọc xong bài truyện ngắn của một con nhóc và anh thấy nó viết như bậc thầy của anh . Nó làm anh thèm viết .




Mở cửa văn phòng, mở màn ảnh máy vi tính , thử viết về những cảm xúc ( sẽ không phân tích cách chấm câu, ngắt câu và chuyển đoạn ráp nối của con nhỏ để chú tâm về cơn mưa hạnh ngộ ).


Người ta khi đọc , là đi tìm cảm xúc cho dẫu là từ một câu chuyện rất đơn giản kể về sự gặp gỡ . Tất cả những cơn mưa nào cũng có thể giống nhau ( Ướt đẫm , nhoè nhoẹt , lạnh giá ... ) Nhưng cách tả về cái ưót từ ý nghĩ của người viết - Viết ra sao - mới là điều đáng nói .



Nếu vụng về về ngôn ngữ khi nói, tôi xin bắt chước cô nhỏ ấy để thử viết . Viết theo kiểu của mình.



( Nhưng .... Sẽ viết gì ? )






đăng sơn.fr






Aucun commentaire: