mardi 31 décembre 2013

chuyện Kể

.








*chuyện kể 1 -



KHI NGƯỜI TA CÔ ĐƠN 

@nguyênhạ






 người rất sợ cô đơn.Hắn sợ đi làm về nhà thấy thu thủi mình ên.Sợ ngó ra ngoài cửa sổ thấy mưa ì ầm cả buổi chiều.Mưa như thế thì buồn lắm.Chẳng lẽ nằm ì ở nhà vặn nhạc rỉ rả và cũng rên ư ử theo mấy bản tình buồn ?
Nhạc Việt Nam buồn lắm.Đang trơ trọi mà nghe " Khóc một dòng sông " thì ê ẩm mình mẩy biết chừng nào mà kể.Hắn nhớ cái anh chàng trơ trụi ấy đã viết và hát như sau :
... Tôi hay nhớ về quê nhà vào buổi chiều Nhất là những buổi chiều mưa rơi
Cũng may,Cali trời mưa ít không như Sàigòn
Nếu không,tôi đã khóc một dòng sông..... *


Nghe như thế - Hắn không hiểu được thế nào là khóc một dòng sông ? - Dòng sông có thể là biểu tượng cho hình ảnh một dòng đời chăng ? Hay là vì người nhạc sĩ ấy đã nghe bài Cry Me A River rồi nổi hứng phóng tác qua lời việt ngữ ?
Hắn ngồi yên một chập lâu ở phòng khác ,nhìn ra vườn cây rì rào gió;Trời chuyển mưa giống.Ngó thấy tội nghiệp cây cối và những cành hoa Iris đang ngả nghiêng.Hắn tưởng tượng mình cũng đang là một cành hoa dù mình là đực rựa.
Lục đục đạo diễn xong màn ăn tối,hắn mở tivi thấy chiếu phim ma.Phim kể chuyện quỷ ám vơí những hình ảnh khủng khiếp.Bật thêm vài ngọn đèn để xô đuổi bớt đi bóng tối.Hắn đâm ra sợ ma dù chưa bao giờ thấy ma.Hắn bốc điện thoại gọi bạn để xem bạn còn thức không ? ( Đã nói là hắn đang sợ cái bóng cô đơn của mình mà ).
Bạn vui vẻ rủ hắn đến chơi.Hắn chỉ chờ có thế và nhanh nhẹn thay quần áo.Hắn chọn cái quần jean màu xanh bạc màu,cáí áo chemise màu xám đậm.Liếc vào gương kính,thấy râu ria lởm chởm,hắn mặc kệ khi thở dài ( Khi cô đơn,hơi đâu mà để ý đến ba cái lẻ tẻ ...)

Nhà bạn ấm vơí màu đèn.Bạn thấy đôi mắt hắn ngập đầy màu tối om om,bạn kéo ghế cho hắn ngồi và rót cho hắn ly whisky hiệu Ông già chống gậy.Bạn thì pha cà phê để uống.
- Cà phê như thế thì sao ngủ được đêm nay,ông ?
Bạn trả lời :
- Mụ Ma của tớ đang về quê thăm nhà.Tớ mình ên nên hay thức khuya viết lách.

Bạn hắn nhìn hắn cười cười để nghe hắn kể chuyện về " con ma nhỏ " của hắn.Nàng ấy không bao giờ biết nói câu " Em Yêu Anh "

- Hình như nàng ta sợ là nói như thế thì mình sẽ thua thiệt.Nàng chỉ nghe hắn lải nhải câu ngược lại là : " Anh thương Em - Anh mê Em ".

Nói kiểu một chiều như thế,hắn đâm ra mỏi miệng và nản chí.Hắn ngừng kể,quay sang nói vơí bạn mình :
- Tôi cho nàng thêm khoảng hai tháng nữa.Nếu nàng không biểu lộ tình cảm của mình thì tôi chôn mối tình của mình vào nghĩa trang.
Bạn lắc đầu :
- Nghe thảm quá ông ! Đừng vội vàng trong tình yêu.Hãy cho người ta có thời gian

Hắn không ầm ừ gì nữa.Nốc cạn cái ly chan chát,hắn bắt tay bạn từ giã.Bóng đêm dưới mưa sâu hơn,lạnh hơn.Lái xe,nhăn nhó nhìn màn mưa sau hai cây quạt kính xe,hắn bỗng nhiên thấy người hắn đang yêu có rất nhiều điều đáng ghét.

Và hắn hiểu tại sao hắn là một người cô đơn




______________________
KhócMộtDòngSông
* Nhạc và Lời của ĐứcHuy.







2.





CÓ NHỮNG BUỔI CHIỀU KHÔNG GIỐNG NHAU 

              đăng sơn .fr 








-Tại sao những ngày đều phải giống y đúc nhau ?

Hắn tự hỏi như thế khi về đến nhà.Ly rosé theo hắn ra ngoài vườn đang ngập nắng chiều.Lơ lửng trên cành,nắng chiếu trên từng kẻ lá,từng cánh hoa non mơn mởn.Lắng nghe tiếng chim hót và nghe cái radio đang nhả những bản tin cho ngày bầu cử tổng thống vơí những con số trưng cầu dân ý kiểu khuynh đảo,bao che...Hắn lắc đầu,đổi đài nghe nhạc nhẹ,đầu nghĩ đến những tờ tạp chí chính trị đang diễu cợt in những tấm hình cận ảnh khuôn mặt ông tổng thống đeo kính râm vơí hàng titre chạy rất to : Bling Bling.
Hỗn hào như thế ! Giỡn cợt như thế vì chữ tự do ,dân chủ.
Hắn đang vui.Nhè nhẹ mà vui nên không muốn nhức đầu vơí những chuyện đánh đấm lôi thôi.Đời này đã có quá nhiều đấu trường ,người đời thích ăn thịt nhau trên mọi hình thức.

Hắn thấy và tự thấy mình hiền lành trong mọi công việc mình đang làm.Khi nào có việc gì quá đáng thì hắn chỉ trừng mắt và " ăn thịt " đối phương theo kiểu cách riêng của mình.Thịt đối phương có khi dầy cộm dai nhách làm hắn buốt răng.
Nói đến chuyện " ăn thịt,ăn cá " hắn lại nhớ đến có lần hắn cắn mạnh lên vai người yêu của hắn.Tự dưng nổi điên bất tử để cắn ( Hình như khi yêu nhau một cách quá đáng,người ta bỗng có ý muốn ăn thịt người mình yêu - Ngày xưa,báo chí có kể chuyện có gã Nhật bổn xấu xí nọ ở Paris đã ăn thịt cô người yêu người da trắng sau khi đã cắt nàng ra từng khúc ,để vào tủ lạnh để từ từ nhấm nháp - Và hắn vào tù để rất nổi tiếng về sau )

Nàng của hắn đã nhăn mặt,mắt ươn ướt để xoa tay trên vai tóc dài .
Nàng kêu lên :
- Ui ! Ui ! Anh điên rồi há anh ? Đau gần chết nè !

Hắn cúi hôn trên dấu răng bầm của cái Ui Ui như thế - Và nhỏ nhẹ trong tiếng gừ gừ :
- Bởi vì anh yêu em.Yêu quá cỡ thợ mộc.
- Bộ yêu thì phải cắn hay sao ? Làm như chó dại ha ?

Hắn cười.Yêu chữ " ha - ha " như thế vô cùng.Hắn quên ngắm trời xanh ngát trên đầu,quên và điếc để không nghe tiếng chim đang nhảy nhót hót vang khu vườn.Hắn chỉ nghe tiếng nàng rủ rỉ kể chuyện bếp núc,chuyệ n làm vườn của nàng.

Bờ môi chúm chím như hình ảnh trái táo mộng,đỏ ,ngon.Ánh mắt có nụ cười treo tòn ten lủng lĩnh.Hắn lại ghé vai ngoạm nhè nhẹ vào gáy tóc của nàng.Hắn hít lất hít để mùi da thịt như một kẻ chết đói đã lâu ngày.Hắn im lặng nghe lòng mình rưng rưng.Hắn nghe tim hắn đang chơi bài Happy Together xưa xưa .Nàng ôm gọn lất cái đầu hắn,hai bàn tay xào tóc hắn như người ta vo gạo làm đầu tóc hắn rối bời.
Gãi ngón tay lên vành tai hắn,nàng nhỏ nhẹ :- Nè ! Tóc quá dài rồi.Đi cắt tóc nha.Để tóc dài cái mặt thấy ghê.Ghét !

Hắn mở choàng mắt,nằm dài trên đùi nàng,ngó lên cái cầm tròn tròn của nàng :
- Ta không hiểu chữ " Ghét " của em như thế ! Ghét là sao ?
Kẻ đáng " ghét " ấy giật giật nhưng ngón tay xoắn vùi trên tóc đàn ông :- Đừng tìm hiểu chi cho mệt.Chỉ biết mình đang bị người ta ghét là được rồi.
Hắn giả vờ giận dỗi,tìm ngực trần của nàng để hôn làm nàng co rúm người vì nhột nhạt.Hắn tìm hơi ấm trong câu hỏi khác :
- Này cô.Nhà cô nói gì khi em yêu ta ?
- Nói gì là nói gì ? 
- Thì phê bình anh này nọ
- Xời ! Ham lắm.Em chỉ mới thú thật vơí bà chị mà thôi .Bà ấy bảo sao ? Chắc là khen anh hiền lành và bảnh tỏn há ?
- Ham lắm !


Cái cô người yêu của hắn hay phang bừa những câu " Ham lắm - Ham lắm " như thế.Và nàng chẳng bao giờ thú thật tình yêu của nàng cho hắn.Nàng biện luận là khi yêu thì không nên biểu diễn,không nên lên tiếng.Hãy để hành động trả lời cho việc làm.Kẻ nói nhiều trong tình yêu có thể là kẻ rất giả dối như những câu chuyện nhát ma con nít .Càng bịa thì càng gây sự hấp dẫn.

Kẻ mộc mạc hiền khô như nàng chỉ cần hắn ngồi bên cạnh.Tay nắm bàn tay.Và híp mắt,có khi đỏ bừng mặt khi nghe hắn rúc rích :
- Ui nè.Hãy để anh ăn thịt em.Nhăm nhăm...


Hắn hay cười một cách dã man và nham nhở.Bàn tay hắn như một người đi dạo biển.Êm.Nhột ! Phóng khoáng...
----

Buổi chiều đang xuống chậm.Từ từ khi nắng đã tìm cách lánh mặt sau vòm cây của tiếng chim hót.Bản nhạc từ cái đĩa Cd đã ngừng tự lúc nào.Hắn nốc cạn ly rosé hồng óng ánh.Thấy nhớ nàng kinh người.Giờ này nàng đang theo gia đình đi chơi xa.Nàng nói nàng sẽ viết cho hắn từ cái mail.Cả ba hôm nay,nàng chỉ gửi cho hắn vỏn vẹn một hai chữ cụt ngủn.


Từ những cái ngắn ngủi ấy,hắn chỉ nhớ vỏn vẹn ba chữ : " Rất Ghét Anh "



___________





3.






TÌNH NHƯ SÔNG TRÔI 

__________________________ 
@nguyênhạ & đăng sơn.fr 







Như thường lệ,sau màn ăn uống ẩm thực rất hùng tráng thì mọi người xúm nhau lại bù khú.Đèn đuốc được tắt bớt đi khi các bà xúm quanh nhau kể lể.Hắn ngồi ở đầu bàn nghe lõm bõm được tiếng còn tiếng mất. 

Đại khái là có mụ vừa ly dị xong sau vài cuốn lịch đằng đẳng chung sống.Mụ kể lại câu chuyện tình thời ấy.Chuyện hẹn hò bồ bịch,chuyện đưa đón coi bộ tình rất tình.Trong lúc nhớ lại dĩ vãng,mắt mụ lim dim làm mụ trẻ hơn,đỡ héo hon hơn đoạn kể chuyện ma ,chuyện kinh dị lúc choảng nhau đòi bỏ nhau để cắp chiếu ra toà -Mắt trừng trừng như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nhau - ...... 

Mỗi bà một câu ra điều thông cảm. 

Có bà chép miệng kiểu lý sự : 

- Phí của giời.Biết thế cứ để vậy mà yêu nhau.Lấy nhau chi rồi đập nhau... 

Cái bà tóc tém kia phang thêm một câu khác.Quỷ quái.Hung hăng : 

- Ôi ! Cái bọn đàn ông chúng thế đấy.Họ xem vợ như những kẻ tôi đòi.Họ chỉ được cái tài diễn tuồng điệu bộ khi chưa để mình xập bẫy. 


Hắn ngứa tai,ngứa mắt.Kên cái bà ấy và hình dung thử hình ảnh bà lúc bà còn thời con gái để ưỡn ẹo : 

- Xời ! Sao anh hứa lèo ? Trễ giờ quá rồi.Giận cho coi. 


Con gái nào cũng na ná giống nhau ở cách vùng vằng quay đi.Mặt thì sưng sỉa khó ưa.Các cô đợi sự nài nỉ của giống đực.Khi yêu thì giống đực khá kiên nhẫn cho dù rất bực mình muốn đấm đá.Và con trai dắt con gái đi ciné,đi uống nước,đi ăn hàng để chuộc tội trễ hẹn.Những màn hát bội hò hẹn cứ tái diễn như thế cho đến khi mần thịt nhau,cưới cho bằng được nhau về.Bụng phình to rồi đẻ mấy lứa.Rồi lại gấu ó,chán chường nhau ra rít. 


Bọn đàn ông đã rời bàn kéo nhau ra vườn đấu hót chuyện chính trị ,chính em và phì phà nhả khói.Họ không hảo cái màn kể chuyện tình vụn vặt như thế cho lắm.Họ có chuyện riêng,có việc làm của họ.Họ thích đánh boxe,thích đấu gà,đấu vật,thích xe hơi,nhà cửa,thích ngắm người đẹp dù cho biết tất cả các người đẹp rất nguy hiểm ( nhất là những người vừa đẹp,vừa thông minh và biết dùng nước mắt như một vũ khí tối hậu...) 


Hắn cảm thấy sự có mặt của mình rất thừa thãi bên cạnh những người đàn bà đang dổi đề tài qua kim cương,hột soàn và kiểu cách chơi hụi.Lẳng lặng rời đám tiệc,hắn mở cổng bước ra khỏi khu vườn tối om om.Thả những bước chân lang thang,thọc hai tay vào túi quần,hắn đi dạo.Mắt ngước lên nhìn bầu trời sao để chợt dưng nhớ đến một câu hát vu vơ nào đó : 

... Bầu trời nhiều sao sáng đêm nay... 


Rồi ,rồi gì gì nữa ? Hắn quên mất tiêu mấy câu sau.Ờ ờ ..hơ hơ..Hình như là bài hát ấy tên là Người Tình Trăm Năm thời đó mà có kẻ nhẫn tâm đã đổi lại cái tựa là " Người Tình Năm Trăm " ! 


Đáng ghét thật ! Hỗn hào và làm hư hại nghệ thuật như thế là điều hắn ghét cay ghét đắng. 



Đá tung một cái lon bia hết thời bị quẳng ở một góc đường,hắn nghĩ đến một người mà hắn cũng đang ghét.Ghê gớm mà ghét.Ngày hôm kia,hai đứa lại giở chứng cãi cọ nhau.Hình như hai đứa như chó vơí mèo.Hình như họ đến vơí nhau để chỉ thấy những điều khác biệt và kiếm chuyện cãi vã nhau. 


Uể oải rời mắt từ bầu trời nhiều sao,hắn hục hặc với ý nghĩ đang đến rất nhanh trong đầu : Điệu này thì trang truyện tình của hắn sẽ bị đóng lại.Như cách để lật sang một trang khác.Khi đọc mãi một bản truyện,một bản kịch,người ta thuộc làu làu và dễ bị bội thực. 



Hắn thấy lành lạnh.Khi có điều gì buồn bã thì người ta yếu người dễ trúng cảm.Hắn biết mình đang muốn bệnh rồi.Bệnh này gọi là bệnh tình ái.Một căn bệnh khó chữa và đáng ghét.
 







lundi 30 décembre 2013

THƯ TÌNH cuối năm .

.










dang son.fr








 thưtìnhCuốiNăm .










 Sáng dậy, mò ra cửa , thọt cái chìa khóa mở hòm thư, thấy có gói đồ hình chữ nhật nhỏ, nhỏ xíu thôi . Vậy mà tim đập thêm vài nhịp nhẹ . Thấy ham lắm -  Phải  vậy chứ - hơ hơ ?



   Gói quà có  giấy gói đẹp, cột nơ  hồng ra vẻ cẩn thận . Mở quà, trong đó ch có vỏn vẹn 3  chữ :

 " Tình thư - Love ".



    Cô cáu kỉnh lắm . Nếu có một cái gương kính trước mặt thì  lẽ nhiên là cô thấy mình xấu vô cùng tận (  Giả thư khi xấu xí như thế mà  vác đơn đi thi hoa hậu giải 2013 - 2014 thì bảo đảm cô sẽ đoạt giải 99 / 100  thí sinh )


   Cô cạu cọ rồi đâm ra bạo hành kiểu hình sự , du côn . Cô vùng vằng , pha ly cà phe sữa , ném  mấu bánh mì  vào thùng rác ( miễn cho cái màn quà sáng - khi  cảnh buồn thì bao tử có  ngoan bao giờ đâu - Ông văn hào Nguyễn Du đã nói như thế khi viết truyện Kiều )


 Cô ngi thu mình ở bàn bếp,  ngoảnh đầu ngó cái  hộp đựng quà thì mắt chợt phát hiện ra một mẫu chữ viết ở cái bìa hộp :


 Chữ ghi :


 "  Út - Em ! .

  Em mở hộp thư Mail . Anh có quà cho Út .  "



    Cô ực vội ly cà phê dở èn ẹt  -  Quýnh lên . Cô mở pc , ấn vào Gmail /



    Và cô ngồi xuống, vén tóc , đọc :



  ' Ui Ui - Út em .



  Anh biết là em rất thích có quà , thích nhận quà , nhất  là vào những ngày lễ lạc .

 Năm nay, anh chẳng có quà gì cho em ngoài tình yêu của anh đã cũ mèm  dành cho em . Hy vọng em sẽ ấm, sẽ vui khi nhận được dòng chữ thay quà cáp này .


  Xin em đừng  nói xấu anh và than trách là đang có một  người yêu kẹo kéo . Tình yêu không bao giờ có giá cả và không bao giờ là một món hàng . 

  Chúc em  lúc nào cũng  yêu anh .




   anh .   "






 ---


 Út lắc đầu , Út  thấy ngạc nhiên khi biết mình đang yêu và không trách cứ gì anh nữa . Vì anh  đã viết cho  cô cả hơn 5000 bức thư tình . ( Trong 5000 lá thư ấy , có khoảng 1299 lá đã làm  cô hiểu anh hơn  )







     đăng sơn .fr



vendredi 27 décembre 2013

Với tác phẩm CẦMMƯA -tHYnGUYÊN .





.   













TẢ THỰC

Một mình một phố
Một phố một mình
Phố như không mình
Mình như phố vỡ…

Tất tả cho đi
Tất tả nhận lại
Tất tả cô đặc
Tất tả hòa tan…

Tôi ơi đừng gục
Tôi ơi đừng đau
Tôi ơi phố vỡ
Tôi ơi nát nhàu…



























-  





















.










.




DỮ LIỆU CHO EM

Có thể còn ngồi gần hơn được nữa
Nhưng em về để cõng lại hạt mưa
Cái nhíu mày nơi anh khó hiểu
Em tự tin thả vẩn vơ về nơi bắt đầu.

Những dữ liệu cho một ngày sẽ tắt
Những ồn ào rồi cũng chợp mắt
Những ý nghĩ rồi cũng tìm đường tránh mặt
Nếu một ngày em không như mọi ngày.

Không phải giấc mơ nào cũng có thật
Không phải sự thông minh nào cũng thuộc về cấp cộng riêng anh
Không phải em tạo bức tường cho em ẩn dụ
Em đã quen cư ngụ, quen cả thuộc tính thu mình.

Ngoài kia tháng ba rành rọt
Ngồi đánh vần nội dung bài thơ vừa tạm trú
Cuộn mình trong chăn ngủ
Đợi một ngày từ âm điệu tháng tư…


 thynguyên -










()




























NỤ TẦM XUÂN

Em qua mùa đông mặc áo
ủ ấm cho giấc mơ người tặng lời cầu hôn
đêm qua.

Em độc hành
với mùa xuân đợi
chờ anh ở phía bên kia những giằng xé
đời thường.

Có gì đâu
gia tài em chật ních những nụ cười
hàng tá sách văn chất chồng năm mười bẩy
con còng no sóng vần vũ vùi sâu dưới cát
mà em thì chật hớ những vần thơ.

Có gì đâu
cái bóng đổ xiên
chạm đáy mọi ưu tư thuần khiết
em nông nổi
em thờ ơ
em đánh mất
dòng tin nằm gọn mấy từ.

Có gì đâu
em dấu ước mơ gần
kiệm cả cái nhìn anh sâu thẳm
lá tầm xuân
ngọt mưa xuân
nở bung một khoảng trời mới
nơi ấy
em tắm tuổi ba mươi.

--------------------------------------
 thynguyên -









 BUỔI CHIỀU RƠI


Ngồi trước em

Anh toan tính điều gì

Chỉ ly cafe biết

Chỉ gió biết

Chỉ đất biết

Và anh biết.


Chẳng phải đàn bà trên thế gian này cạn

Chẳng phải ngôi nhà anh thiếu nụ cười

Chẳng phải bếp hồng bên anh lạnh

Mà chỉ bởi buổi chiều đánh rơi…


Buổi chiều đánh rơi khuôn mặt em

Duyên phận đã khóa đi trên cát

Buổi chiều đánh rơi bài thơ đêm qua anh ngập ngừng trốn viết

Ngập ngừng gửi trên phiên bản yahoo.


Anh đừng tập nói những lời có cánh

Đừng nhặt lên những thứ em vô tình đánh rơi

Để người đàn ông trong anh biết lối quay về

Để người đàn bà trong em không thấy mình có lỗi… 

-------------------------------------















Thy Nguyên xin phép được đăng lời giới thiệu của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều cho Cầm Mưa.






NGƯỜI ĐÀN BÀ KỂ CHUYỆN

Với cách nhìn của mình, tôi nhận thấy : Có một người đàn bà ngồi xuống, vấn tóc chậm rãi và bắt đầu kể cho tôi nghe những câu chuyện. Ngôn từ của chị giản dị, thành thật, chính xác, cảm xúc kìm nén nhưng da diết. Người đàn bà ấy có tên Phạm Thúy Nga ( Thy Nguyên ).

Mỗi câu chuyện chị kể cho chúng ta trong đó có tôi chính là mỗi bài thơ của chị khi tôi đọc xong. Mỗi nhà thơ đều có cách công bố bài thơ của mình theo một lối riêng. Hay nói cách khác là sự xuất hiện con người họ trong bài thơ của mình. Người xuất hiện như một vũ nữ, người xuất hiện như một người mẫu, người xuất hiện như một nhân vật của giới showbiz...Còn Phạm Thúy Nga ( Thy Nguyên ) xuất hiện như một người đàn bà bình dị trong một ngôi nhà. Người đàn bà đó ngồi xuống hơi thu mình và bắt đầu kể câu chuyện của chị.

Thơ ca hiện đại luôn chứa đựng một câu chuyện chứ không phải chỉ trình bày một trạng thái cảm xúc. Chính vì thế, nó dần dần loại bớt tính từ trên con đường của nó. Chính điều này là một thách thức đối với nhà thơ. Nhà thơ không còn dựa vào sự du dương và tính thuận tai bởi các tính từ. Nhưng nếu đi qua được thách thức ấy, nhà thơ sẽ tạo ra độ sâu và tính hiện đại của bài thơ.

Phạm Thúy Nga ( Thy Nguyên ) khởi sự những bài thơ của mình không phải là đặt một ý chí để đối mặt với thách thức đó mà là bởi nhu cầu cần được lên tiếng, cần được chia sẻ và lý giải các trải nghiệm trong cuộc sống tình yêu, gia đình và xã hội của chị. Bài thơ Bốn người đi lạc là một điển hình của cách kể chuyện đó. Một bài thơ với lối kể chuyện khúc triết nhưng nhiều hình ảnh thi ca mới mẻ và chứa đựng trong nó một cảm xúc da diết vô cùng. Sự kìm nén cảm xúc trong bài thơ này đến độ tôi cảm giác rằng chỉ chạm nhẹ vào là nó sẽ bùng nổ thành một tiếng kêu xé lòng.

Giọng và lối kể chuyện ấy là của chị. Chị chỉ có thể làm cho người nghe không rời bỏ câu chuyện của mình là khi chị không rời bỏ lối ấy và giọng ấy của chị. Có một vài bài thơ trong tập thơ này đã chứng minh điều đó. Những bài thơ ấy đã có những hình ảnh, những câu rơi vào sự diêm dúa, cầu kỳ mà nó không phù hợp với chị. Ngay tức khắc, nó làm cho người nghe bắt đầu mất sự tập trung, nhìn đi nơi khác và lắng nghe những điều khác.

Nếu coi mỗi bài thơ chị viết như việc chị ngồi xuống kể một câu chuyện thì mỗi khi kết thúc câu chuyện chị đứng dậy và lặng lẽ ra đi để lại cho người đọc một trải nghiệm, một bài học, một suy ngẫm. Nó để lại cho người đọc một không gian. Và trong không gian tĩnh lặng nhưng nhiều xao động bên trong ấy, người ta bắt đầu nghĩ đến ý nghĩa của đời sống. Chính vậy mà không ít những câu chuyện chị kể đã không rời bỏ ta hoặc ta không rời bỏ chúng.

Hà Nội 11/2013
Nguyễn Quang Thiều









EM RU EM


Đêm

em thủ thỉ

quấn vào em chiếc khăn sót lại.


Đêm như em

đêm như anh

ngược mái tóc về sau
cây cọ khua ngang vần dọc.



Em bớt cái nhìn ảm đạm

vẽ tranh trong trí nhớ ngọt lành

một ngôi nhà màu xanh
một ngôi nhà em anh
đứa trẻ ngồi đợi mẹ tan ca về sớm.



Lô nhô gió cuốn cửa

giả định vô tình

đêm
cây cọ ru mình...



.....   

    Thy Nguyên .                               






-----





   VIẾT để Kể Chuyện 



 Thấy không cần thiết để nói,để viết về Thy Nguyên nữa , vì bao nhiêu điều giới thiệu và ca tụng không cần phải có trong thế giới chữ nghĩa của cô . 


   Từ một ngày cũ, Thy Nguyên nhỏ nhẹ khi ghé thăm tôi :


   - Học trò có bản thảo, thầy có cách nào đọc và sửa chữa ,góp ý kiến và viết cho  em lời tựa trước khi xuất bản .


Tôi cười , trêu ghẹo cô :

- Tôi ghét cách làm thơ của em . Chúng như những bật thang chữ lên hàng,xuống hàng và chúng làm tôi  đau nhói .

-   Em biết mà . Thầy không thích cách làm thơ của em, thầy chỉ yêu những con chữ của học trò người dưng là em mà thôi .


Thấy lạ lùng :


Em đã kể gì trong những câu chữ ấy ? :



LẠNH

Sáng nay trời đôt nhiên nhiên lạnh
Chẳng muốn chạm vào đâu
chẳng muốn nghĩ đến đâu
để nguyên mọi quẩn quanh trọn vẹn...

Em có lạnh
đừng lạnh tâm hồn
đừng cho đi tiếc nuối
đừng giãi bầy với chữ
đừng viết thơ bằng lòng thù hận
chưa khô. (Lời anh nói trong mưa).

Quá khứ hai đầu đu đưa
đeo bám khi em ngủ
đeo bám cả vòng xe xuống phố
tội cho em gió lạnh trở mùa...

 (Đêm trắng 12/2010 )


BA MƯƠI HAI CHỮ

Đông
gõ nỗi nhớ của em
gài lên mây
chạm cả chút vô hình
sót lại.

Người
cầm chừng nỗi nhớ ngươì
vay trả vay
cuộn tâm tình câu chữ
chất dày...






     Em viết như thế - Làm cách nào cho tôi có thể hiểu đầy đủ những gì chất chứa khi em thắp đèn ngồi viết  ?



 Có người đã nói : Thơ là sự diễn đạt của cảm xúc . Đừng dày vò, tìm hiểu ngôn ngữ ở tận đáy sâu .


Mỗi người , khi đọc thơ , họ lắng nghe để nắm lấy một thứ sâu lắng ẩn mình trong câu chữ . 


Ở những người làm thơ, có lần tôi tâm sự với em là tôi e dè và sợ nhất là những sáo ngữ, giả vờ màu mè đóng kịch  với những ngôn từ đỏm dáng .


 Ở em, tôi tìm thấy một ngôn ngữ đơn giản , ngộ nghĩnh với cách buông thả ý  nghĩ lạ lùng .


Khi đọc thơ em . Tôi thấy có những ngọn đèn thao thức . Vì thế, tôi hiểu " Tại sao chúng mình làm thơ "



   Hãy sâu, hãy lắng .







đăng sơn.fr
( cuối năm 2013 )