vendredi 15 janvier 2016

° CóNhữngBuổiChiều

.




 BeeBee _ 2015












CÓ NHỮNG BUỔI CHIỀU
không giống nhau -


__________________________
đăng sơn.fr & Trần.K.Sơn




Tôi biết như thế chứ
Có những buổi chiều chẳng bao giờ giống nhau
Khi nắng hừng hực rồi mây đen kéo đến
Chỗ tôi ngồi nơi khu vườn nhỏ bạc màu
Lá bạc lá,gió bạt gió xô đuổi những cánh chim chạy trốn

Tôi ngồi nhìn buổi chiều
Nghĩ đôi điều đến em
Trên một trang giấy đã bạc màu kỷ niệm
( Kỷ niệm đã là một cái tên gọi
Khi người ta có đầy đủ lý do để xa nhau )

Chẳng có buổi chiều nào giống nhau ( Em biết chứ ? )
Chiều hôm ấy có bàn tay đi tìm bàn tay
Dưới vùng trời đầy mây bay
Nụ cười ấy đã xem chừng rất hớn hở
Cành môi ấy dường như mộng đỏ như trái dâu vừa mơí hái
Giọng cười rúc rích tựa như tiếng hót của bầy chim sẻ


Rồi,có buổi chiều như hôm nay
Mây xám đuổi nhau kéo về đầy ấp
Chẳng còn một nụ cười và ánh mắt nào kề vai
Chẳng còn ai để gần ai thêm chút nữa

Tôi ngồi yên như thế
Nghe lại bài hát cũ
Ừ để ừ và gật đầu
Chiều đánh rơi lưng lửng chiều
Chẳng có buổi chiều nào giống nhau

Tôi buồn bã cúi đầu
Ly cà phê nhạt nhẽo cũng gật gưỡng chán chường,và mệt mỏi
Khi tôi nhắc đi,nhắc lại :
Ừ - Như thế,em - Chẳng có buổi chiều nào còn giống nhau..... 
______________



-


 Nỗi Im Lặng giữa Chúng Mình  _____



    Từ một ngày ấy
    Cũ như một dòng sông
    Ngập đầy nỗi yêu thuơng
    Em đã đến
    Em tặng tôi viên kẹo bọc giấy rất đẹp
    Tôi bóc vỏ viên kẹo,ngắm nhìn đôi  mắt em đẹp
    Bầu trời xanh cũng đẹp
    Như những giấc mơ hồng

    Viên kẹo ngọt mà tôi biết sẽ đắng ngắt
    Từ những buổi mưa - em đi mất

    Bàn chân em có đôi cánh
    Bàn tay em có mảnh gai hoa hồng
    Thứ trái cấm để tôi tưởng mình là một Adam
    Adam thời đại mới vừa thành hình của những bức thư kiểu a còng
    Eva mở trang thư ghi cho mình câu nhật ký

    Viên kẹo ngọt
    Nụ cười giả vờ ngọt
    Tôi tưởng em ngọt
    Như tiếng tỏ tình thời đầu tiên
    Ngây ngấy từ mùi hương tóc em
 Trong buổi tối ngồi sát nhau trong vườn


 Và em chỉ như sương,như khói
 Em tan loãng để thành ánh nắng cuối cùng trên mặt biển
 Tôi vỗ về tôi,tự ủi an mình bằng tiếng sóng biển
 Và bài hát " Bay đi cánh chim biển " của Đức Huy trở lại

   Cánh hải âu và tiếng sóng vỗ
  Tôi lạnh run từ một nỗi buồn hình như chỉ là cảm giác

   Quán chiều ,mưa chiều lạnh
Ẩm mùi rêu mốc
 Trên một trang sách kể chuyện tình yêu và tất cả những điều mâu thuẫn
 ( Tình yêu là sự kết hợp hoàn hảo nhất của nhũng ảo giác không thể nào hợp lý )

   Viên kẹo ngọt của em ( hình như được nhập cảng vơí dòng chữ " made in china )
   Chất ngọt ấy trở thành vị đắng
   Điếu thuốc sau cùng tôi hút cũng trở thành đắng

   Tôi biết mình chỉ còn lại chút nhỏ nhoi của trí nhớ
   Để tìm một chỗ vắng vẻ nhất,và ngồi xuống
 Tìm chỗ mịn màng  trên bãi cát
   Dùng ngón tay,nghuệch ngoạc viết tên em
   Vẽ thử để khỏi mất trí nhớ về khuôn mặt em


    Gió biển bay bụi vào lòng mắt
    Mùi biển mặn chát
   Hình như có giọt lệ nào trào ra cửa mắt
   Hình như tôi cũng muốn mình trở thành đàn bà để có thể khóc dễ dàng
 Hình như tình yêu biến người ta trở nên ủy mị
   Từ một bài hát buồn tênh
    Từ nỗi thinh lặng nơi em........








đăng sơn.fr

Aucun commentaire: