vendredi 28 février 2014

** BÀI HÁT cho BIỂN .


Hình ảnh đã đăng

.






































bàihátBiển .

Đã từ lâu, anh không ra biển
biển có những muà tuyết rơi
mùa nắng ở bãi xa lắm
Xa như tiếng em cười
Ở khúc tình xưa anh đã viết

Biển có những muà buồn bã như thế
Buồn như rừng tóc ai thiếu nắng
Buồn như một bài hát không thành câu
Kể từ lúc  ta rời nhau


Đã từ lâu, không còn ai ra biển
Có thể bãi cát ấy ngậm ngùi
Nhớ nhung bàn tay nào trong bàn tay
Nhớ nhung màu mắt có hàng mây bay


   Mùa xuân bây giờ đang nhẹ bước
   Anh trở lại chỗ cũ ngày ấy đã chờ em
   Thẩn thờ nhìn lại cái bóng mình rơi giữa chiều
   Đâu đó, thoảng lại giọng hát của Adamo - Marie La Mer :

   " ...... Marie la Mer,
Le ciel était rouge et les algues étaient d'or
Comme de longs cheveux ondoyant sur la mer
Tu m'as souri, Marie la Mer
Il faisait beau dans tes yeux verts
Et on s'est regardé, longtemps, longtemps  





  Tình yêu của mình sao cứ vờn nhau như thế
Sợi tóc nào còn thơm mùi gió
Ô cửa mắt nào còn biết chưng hững đợi chờ nhau
Như tiếng hát của một người cô đơn nhất giữa mưa trên bãi cát 

"
Marie la Mer,
Me pardonneras-tu, je t'attendrai longtemps

Marie la Mer,
Il pleut sur la plage
Il pleut pour toujours
Dans le ciel passent quelques oiseaux de mer. 


  

  
  
  

  
  
đăng sơn.fr
  


CHÚNG MÌNH





Salvatore Adamo - Marie La Mer 











HÁT LỜI BIỂN RU 




Như đã có lần nói : " Những người biết yêu nhau,khi hẹn hò đi dạo ở bãi biển,họ không thể nào không biết 2 bài tình khúc Marie la mer và L'été Indien này ". 

Ở Marie la mer ,có tiếng mưa biển và lời tìm gọi tha thiết của 1 người yêu xa người yêu. 

Ở L ' été Indien có lời tình nồng nàn như gió nhẹ cuốn trên cái robe của nàng.Và chàng nhìn sóng biển để nói với nàng : 

" Em biết không ? Anh chưa bao giờ sung sướng như buổi sáng ấy
Chúng mình đã đi dạo trên bãi biển
Đã là trời thu,một mùa thu mà trời rất đẹp
Mùa ấy chỉ có được ở miền Bắc Mỹ
Mà ở đó,người ta gọi là mùa hạ Indien
 
Đơn giản là mùa của chúng mình 
Với cái robe dài giống như em... 


....Tu sais, je n'ai jamais été aussi heureux que ce matin-là 
Nous marchions sur une plage un peu comme celle-ci 
C'était l'automne, un automne oû il faisait beau 
Une saison qui n'existe que dans le Nord de l'Amérique 
Là-bas on l'appelle l'été indien 
Mais c'était tout simplement le nôtre 
Avec ta robe longue tu ressemblais 



.... 


Ở những ngày mới như thế này,trời đang cuối hạ,tôi không đủ tài viết những lời lẽ như trên,nên tôi chỉ có thể viết : 


HÁT LỜI BIỂN RU 



Tôi nghe biển hát 
Biển hát gọi người tôi yêu 

Biển hát gọi lời chiều 
Trong tiếng sóng có những tiếng cười êm 
Em mềm mại trong cánh gió 
Em dịu dàng hơn tiếng nhớ nhung thời đầu tiên 

Tôi đang nghe biển gọi 
Trên bãi cát dưới chân 
Biển vời tiếng tình nhân 
Bàn tay thả dài cuộn trên tóc 
Tóc run run như từng hơi thở 

Tôi đang nghe tiếng biển chờ 
Chờ trên đợt sóng vời vợi tình yêu tôi..... 
đăng sơn.fr 






Marie – La Mer
Chuyện phim cho Biển.
 






Tự hỏi mình,một mình
Mình đang muốn gì ? Nghĩ gì ?
Muốn ?! Không phải muốn mà được.
Nghĩ gì ? Đã bao lần cãi nhau với ý nghĩ
Mình là Ai giữa cuộc đời đang ở trọ ?
Mình làm gì giữa ngày tháng chơ vơ ?

< Không lẽ cứ sống để mà sống ?
Sáng sớm,mở mắt thức dậy
Ngọ nguậy bật máy pha cà phê…
Bữa quà sáng trong thinh lặng
Lát bánh mì và mảng bơ béo ngậy

Rồi mở cánh cổng
Leo lên xe, đề máy

Trời chợt mưa,mưa rồi nắng
Mình nghĩ gì trên đoạn đường xe chạy ?

Cũng từng ấy những nẻo đường nghẽn xe
Chỉ chừng ấy mấy vòng quay của giờ giấc

°°°

Cánh cửa văn phòng mở toang
ngổn ngang giấy tờ,chữ và số
Chẳng có chữ nào trên bảng kế toán mang tên Em
Chẳng có con số nào ghi ngày Sinh Nhật của em !

Chợt bắt quả tang mình đang nhớ
Nhớ gì nhỉ ? - Để thử nhớ xem sao…

‘’… Nhớ ánh mắt nâu của em qua khung cửa sổ
Ở một ngày nắng rất đẹp
Ta dắt nhau đi dạo
Ta thì thầm điều gì đó với nhau
Chuyện trời trăng,mây gió
Bàn tay em đã ấm
Bờ tóc em loà xòa ngang vai áo
Tiếng cười em khúc khích như tiếng sóng biển
Vỗ rì rào trên ghềnh đá và bãi cát

Hai đứa cởi bỏ giầy dép
Nô đùa như trẻ nít
Ánh mắt em nhí nhảnh ( như trẻ nhỏ ! )
Làm tôi quên mình đã là người lớn
Để tôi cũng trở thành trẻ con


Em nằm dài,lưng trần trên bãi cát
Tôi ngu ngơ hát nho nhỏ :
…“Marie – la mer
Au creux d’une vague,je t’ai trouvé étrange et belle
Comme un oiseau de mer
Marie – la mer… ’’



Em bật dậy hỏi tôi,nhỏ nhẹ :
- Có nghĩa là gì,hở anh ?!
- Tại sao Marie - và biển cả
Mà bài hát của Adamo không mang tên em và Biển
hoặc tên em và anh ?

Tôi nhăn mặt,làu nhàu :
(đã xấu trai,khi nhăn càng thêm xấu ! )
- Hỏi chi kỳ lạ - Cứ biết thế là đủ rồi.

Marie – La mer là bài hát kỷ niệm
Thời áo trắng bỏ trốn giảng đường
Có khi bỏ cả buổi lễ ngày chủ nhật
Dắt ‘’ Người ấy ‘’ vào quán nước quen
Chỗ Hẹn Cũ của Nắng Saigon
Để nhìn sâu vào mắt người Thêm Một Lần Nữa
Để biết phải Nói gì Với Nhau
Để hôn một cách riêng tư bằng mắt
( Thời ấy,dễ gì được hôn nhau
trong bóng tối dù rất vắng của quán nước
hoặc muốn hôn khi đứng trước một cửa tiệm )


Hôn nhau bằng mắt
Bằng những ngón tay chạm nhau
Ở vòng tròn của ly nước
Là cũng đủ lắm rồi !

Thời ấy,thời ấy…..

Mà thôi Em !
Đừng khơi sóng dậy ở ngày cũ
Dĩ vãng đã là dĩ vãng


< Ta đang nằm bên nhau
Bãi cát xõa tóc trên ngực em
Biển buổi sáng hay biển buổi chiều
chỉ là tên gọi của nỗi rạo rực…

Tôi thèm hôn em
Gục đầu vào rừng tóc
Ngửi thấy mùi da thịt
của một Eva rất đàn bà

Tôi bảo em ‘’ Hãy nhắm mắt ‘’
- Nhắm mắt để làm gì ?! ( Em khẽ hỏi )

Tôi nghe tiếng em thở,run rẫy
Tôi biết em giả vờ ngây thơ (.. cụ )
Nhắm Mắt để tôi dùng ngón tay làm cây bút
Vẽ chữ ‘’ love ‘’ trên đầu ngực em

Cái cảm giác rung rợn đê mê ấy
Là chữ ký của riêng tôi
Những chữ viết trên khoảng ngực đầy
Là nét chữ của đàn ông

Có nhiều cách làm Đàn ông để yêu Đàn bà
Như bài hát rất quen :
‘’ When a man loves a woman ‘’

Em biết tại sao tôi miên man viết không ?
Bỏi vì em đã hết là Người Dưng
Em thuộc về tôi từ ngày tôi nói yêu
với cách riêng của một Façon d’être ( Thể Cách )


Tôi làm bùa bằng những ve vuốt
Trên những phân vuông trên da thịt
Tôi tạo khoảng khắc của thời gian
gồm ngày đêm, ánh sáng,bóng tối
Ở chỗ thầm khí nhất trong sự tưởng tượng của M

Nếu mai này,lỡ em xa tôi
sống một mình với một đời sống khác
Mỗi lần em thay quần áo
Mỗi lần em son phấn ra đường
và… mỗi lần em trở về nhà
Vào phòng tắm,thoát bỏ xiêm y
Nhìn bầu ngực mình trắng hồng
và những ngấn thịt trên da cổ
Là Em nghĩ đến tôi

…. Nghĩ đến và nhớ lại
chữ viết bằng đầu ngón tay
ngón tay biết viết và biết nói
bằng ngôn từ riêng
giữa Em và tôi
đã một lần in sâu trên da thịt…

Những lần nhung nhớ như thế
( hay thỉnh thoảng cũng được )
Là em biết tôi đang nghĩ gì
Nói gì và nghe gì….


…Tôi đang nghĩ về em
Tôi nghe lại bản nhạc cũ :
… ‘’ Ở nơi đây,mùa đông mưa rơi
Buồn hiu hắt…
Giờ em làm gì bên ấy ….. ‘’ *



Bản nhạc buồn bã như thế
Không phải do tôi viết
Bản nhạc buồn và duy nhất
Mà tôi viết, là điều em đang đọc


.. Tôi đã tiêu xài hết nhiều năm tháng

Để khi rời xa em
Ngồi ở đây,bàn giấy và mớ sách báo
Màn hình vi tính đứng im trước mặt…

Tôi xưng tôi là Mình
Mình đang làm gì ? Nghĩ gì ?
< Em biết rồi đó <


Tôi click vào word window 7
Tìm bộ chữ Vpskey bỏ dấu tiếng việt
để có thể viết ‘’ Marie la mer 2 và ‘’ Giờ Em đang làm gì bên ấy? ‘’

… Chỉ vậy thôi.
 



đăng sơn.fr 

( viết cho chủ đề Marie – la mer và Yên Lặng Giả Vờ Quên ) 


* Nhạc và lời của Đức Huy - Đỗ Quỳnh Hương *

















@ - TÔINGHETIẾNGBIỂNGỌI. 


___________________________________ 







Châteaux de sable sont écroulés 
La plage est sale d'amours fanés 
La ville est pleine de place vides 
La route de guet s'est endormie 


J'ai entendu la mer 
Souvent me fredonner 
Tu sais je m'ennuie l'hiver ! 
Pourquoi passe-t-il l'été ? 

Bateau perdu cherche son maître 
Qui lui rendra la liberté 
Le port le tient dans sa cachette 
Et lui promet de la retrouver 



Châteaux de sable sont écroulés 
La plage est sale d'amours fanés 
Bateau perdu cherche son maître 
Qui lui rendra la liberté 



......... 

J'ai entendu la mer là một bản nhạc rất cũ của Christophe.Âm điệu mélodie rất hay nhưng tôi lại không thích ngôn từ của bản nhạc. 

Tôi biết rõ tại sao mình không thích. 

Khi đã không thích,tôi thử bỏ thêm đường vào ly nước chanh chua ngắt đó. 
Và tôi viết lại bài J'ai entendu la mer theo cách của mình : 


TÔINGHEBIỂNGỌI 



Tôi chỉ biết yêu em
Vì em đẹp như buổi sáng
Tôi yêu nụ cười em
Tôi nhớ ánh mắt em
Em có màu nắng của biển
Biển ru câu hát chiều
Tôi thấy mình chơí vơí


Từ ý nghĩ về em
Tôi đi lạc ở em
Chẳng biết đường nào ra
Dù đôi khi lòng sót sa
Như giọt mưa
Như giọt buồn
Làm sao ? Làm sao ?
Đã bao lần đã tự hỏi

Làm sao để ngừng mưa
Trên con đường quạnh vắng
Làm sao để đừng ướt
Làm sao để đừng chết đuối
Ở vũng tối nơi mắt em
Làm sao để đừng chóng mặt
Ở đôi mắt biết cười
..
Tôi đã làm mất tôi
Kể từ lúc em đến
Em ơi !
...

Em
Như mây trôi trên biển
Lóng lánh mời ngày tháng
Như tiếng gọi tình tôi
Thấp thoáng giữa tiếng cười...
 




đăng sơn.fr




jeudi 27 février 2014

* Ở những buổi chiều rơi mưa

.








Hình ảnh đã đăng





Et Si Tu N'existais Pas 





Et si tu n'existais pas
Dis-moi pourquoi j'existerais
Pour traîner dans un monde sans toi
Sans espoir et sans regret
Et si tu n'existais pas
J'essaierais d'inventer l'amour
Comme un peintre qui voit sous ses doigts
Naître les couleurs du jour
Et qui n'en revient pas


Et si tu n'existais pas
Dis-moi pour qui j'existerais
Des passantes endormies dans mes bras
Que je n'aimerais jamais
Et si tu n'existais pas
Je ne serais qu'un point de plus
Dans ce monde qui vient et qui va
Je me sentirais perdu
J'aurais besoin de toi


Et si tu n'existais pas
Dis-moi comment j'existerais
Je pourrais faire semblant d'être moi
Mais je ne serais pas vrai
Et si tu n'existais pas
Je crois que je l'aurais trouvé
Le secret de la vie, le pourquoi
Simplement pour te créer
Et pour te regarder


Et si tu n'existais pas
Dis-moi pourquoi j'existerais
Pour traîner dans un monde sans toi
Sans espoir et sans regret
Et si tu n'existais pas
J'essaierais d'inventer l'amour
Comme un peintre qui voit sous ses doigts
Naître les couleurs du jour
Et qui n'en revient pas

joe dassin




Hình ảnh đã đăng






Ở những buổi chiều rơi mưa ......








Có lẽ em không là sự thật
Ở mỗi buổi sáng nơi tôi ngồi
Tôi nhìn thấy tôi
Một mình với những điều cần viết ...



Nghe lại bài Joe Dassin hát :   Nếu em không là hiện hữu
Hơn 20 lần, ngồi nghe lại bài hát ấy
Và hình dung đến em
Em và mưa những chiều



Em và thứ không gian ẩm ướt
Ở từng đầu ngọn lá mùa mưa
Khi mà em quay bước, tôi đã giả vờ tập thành yêu những cành mưa
Giả vờ mà thế thôi khi trong lòng thấy mình gian dối
Không còn em - thì yêu tạm những cơn mưa




Ở đây - có những ngày buồn quá thể
Hàng quán im lìm dưới cơn mưa lũ
Tất cả chỉ là màu xám đục như giọt cà phê thứ 101 của tôi trong quán



Ở đây, hình như tất cả bản nhạc không còn gì để nói
Tất cả những bản nhạc đều trở thành nhạc " sến " kiểu Chế Linh hay hát




Tất cả đều như quay lưng lại với tôi :
Những chuyến xe  buýt ì ạch leo dốc đời
Tất cả những cặp tình nhân ngồi và đứng  cười nủa miệng
Tôi bắt gặp họ cười như thế ở ống kính mờ nhạt của tôi




Hình như kể từ lúc em quay lưng, tôi vẫn còn nhớ em
Tôi giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm
Rời cơn mơ màu hồng đã có em
Em xõa tóc , ngồi với tôi, hôn tôi nơi quán vắng
Paris vời vợi soi bóng dòng Seine có vướng màu mây ở khóe mắt




Hình như sau giấc mơ ấy, là lúc em biến mất .
Giọng Joe Dassin hát buồn tênh 
Tiếng vĩ cầm làm như biết khóc ......





Và - Không còn là hình như và chợt nhiên nữa
Em đã biến hẳn vào màu mưa ( ký ức )
Ở những buổi chiều rơi mưa ......












   đăng sơn.fr 


    * Mỗi Ngày

    .

















        MỖI NGÀY
        ____________________________    đăng sơn.fr







                             Mỗi ngày, nhất là vào  buổi sáng, cứ mở cửa ra đường là cô thấy một cành hoa hồng ở ngưỡng cửa . Cô thắc mắc lắm , chẳng lẽ cô nhìn cánh cửa màu trắng để hỏi nó : Ai vậy ?

                           Ai mà biết cô yêu thích hoa hồng đỏ thắm ?  Cô nghĩ  là có kẻ ái mộ mình, làm như mình là ca sĩ hát sân khấu . Ngày còn nhỏ, cô chỉ có vài lần  nghêu ngao cho vui ở những dịp làm văn nghệ lễ lạc thôi . Và cô chẳng bao giờ mơ mình làm ca sĩ vì cô không thích cái thế giới màu mè hoa lệ có vẻ giả tạo ấy . Sơn môi đỏ chóe, lông mi giả, phấn son xiêm y  là cái ảo để diễn tuồng .

                        Cô biết mình thích gì với giấc mơ làm cô giáo dạy học vì cô yêu trẻ con, cô đang học sư  phạm và hay hình dung lúc ra trường, đứng trước các học trò nhỏ nhắn ở bậc tiểu học . Cô thích nhìn vào những ánh mắt ngây thơ , cỡ tuổi còn trong trắng như tờ giấy chưa lấm mực .




                    Mỗi lần nhận được cành hoa ở thềm cửa, cô vào nhà cắm vào cái  lọ thủy tinh cao cổ trên bàn giấy . Khi ngồi gạo bài,cô lại rời lọ hoa đi chỗ khác để không bị chia  trí .



          Thế mà cả hơn tuần nay, mở cửa, không thấy hoa hồng nữa, cô thấy bực bực như thiếu điều gì đó . Trên đường đi học , nhiều người  thấy mặt cô không vui vì cô nhăn nhăn .




           Thêm một tuần nữa trôi qua, không có một cành hồng nào, một mẫu giấy vu vơ nào gài ở khe cửa hay thùng thơ cũng không .


         Tất cả là sự trống rỗng .

         Để tự lấp đầy khoảng trống như không khí ấy, cô viết ở blog tên là Hoa Hồng của mình :


     "

      1.2.3.4.......


        Là cách đếm của tôi . Hoa ơi !  Mỗi ngày ấy , tôi có em đến thăm ngoài cửa . Em không biết nói vì thứ ngôn  ngữ chính của em là diễn đạt lên tâm trạng của kẻ tặng hoa ít mồm miệng ấy .


       Từ hai tuần nay, tôi không gặp em nữa . Em không biết nói thì làm sao tôi hỏi em được chứ ? 

        Tôi muốn hỏi kẻ tặng em cho tôi là ai ? Kẻ ấy muốn gì ở thái độ âm thầm đó . Hắn dư tiền  để mua hoa tặng người không quen biết chăng ? Hay hắn là kẻ lãng mạn hay hái hoa trong khu vườn đầy hoa để tặng ? Và có lẽ hắn là một kẻ mù chữ hay có tật nhút nhát vụng về với người lạ mặt ?



       Hoa ơi ! Làm sao em trả lời được . Mà nghĩ lại : Thôi ! Em không biết nói thì tôi cũng im lặng trên dòng chữ này. Tôi ngừng máy ,đi học bài đây .



       "


          Trời đang vừa mưa vừa nắng để nhìn lên một phía trời, cô thấy những chòm màu sắc . Cô thích nhìn mưa rơi vào những buổi chiều . Có chút gì buồn bã, chút gì thơ mộng, nhất là khi mở blog, mỗi ngày tải vào đó một ý nghĩ .


          Vừa vào trang blog, cô thấy dưới bài viết ngày hôm qua của mình có một đoạn góp ý của kẻ lạ :


          " Mai mốt, hoa hồng sẽ trở lại thăm vì hoa hồng bận đi xa ....  Chúc vui . "



         Cô ngẩn ngơ thấy cái tên  H.H viết tắt lạ hững .  Đành lịch sự viết câu ' Cám Ơn ' -  Chẳng biết cám ơn ai .




        ----



     2.



          Mỗi sáng, cô mỗi rình xem ai là H.H . Rồi nhìn xuống ngạch cửa, cô thấy thất vọng .

          Sáng hôm nay, trời mưa , lại rơi mưa . Cô thèm ngắm mưa, dậy sớm hơn thường lệ, mở cửa thấy hoa hồng cài sợi nơ nhỏ, không có chữ nào cài ở cọng gai . Ngước mắt rất nhanh, ném cái nhìn ra đầu ngõ, cô thấy một dáng người cầm dù màu đen, bước khập khễnh ở chân bên phải .Dáng ấy biến mất ở phía bên kia công viên . Bụi mưa rưng rưng nhọp nhẹp ở chặng đèn đỏ có quán cà phê mở sớm.


           Cô biết cái dáng khập khểnh ấy là ông thầy của mình . Sau lưng áo có cây dù ,có bước chân khập khểnh ấy là ánh mắt thầy im lìm nhìn cô trong giờ học . 


       Cô cúi lưng, nhặt cành hoa trong tiếng thở dài . Cô hiểu là tại sao người ta đã có gia đình nhưng trái tim vẫn đi lạc với chính mình .




           Chiều hôm ấy, cô ấn ngón tay vào cái Blog hoa hồng của mình và chọn nút " XÓA ".





           ...




        Từ đó, mỗi ngày, không còn nhìn thấy hoa hồng nằm ở ngạch cửa nữa .








        _____________________________

    mercredi 26 février 2014

    * AMEN

    .
























    VIẾT và sự Nhạy Cảm




    Với sự quá nhạy cảm, biết từ cảm tính nhạy cảm ấy nên phải tập chửa sữa những cơn nóng giận của mình để bảo toàn sức khỏe và chế ngự nham thạch của núi lửa .


    Xưa, còn bé ở Huế, tôi đã chứng kiến những cơn nóng giận của cha - thần tượng - của tôi . Người đàn ông ấy có tính nghệ sĩ vì chơi nhạc đêm đêm ở các phòngtrà, các sân quay của đài truyền hình,đài phát thanh và tôi là cái bóng của ông . Khi nóng giận, cha tôi hất đổ cái bàn, cha có lần đập mạnh tay xuống bàn và gãy tay phải đi nhà thương ....Cha thẳng tính đến cái độ chửi thẳng vào mặt những kẻ vô loại, cha lái xe, cha ghét những đứa côn đồ trên đường phố và cha rượt theo chúng .

    Cha có thần tượng là tài tử Charles Bronson cao bồi Mỹ và cha cắt hình gã , nhét vào bóp vì có các bạn nịnh bợ, nói cha giống Bronson. Và cha hay khoái kiểu rút súng . Có lần cha tát cho tôi một cái nẩy lửa ở văn phòng của ông sư huynh trường La San Đức Minh,có lần năm tôi 16 tuổi,cha giận khi tôi cãi lại, ông đè tôi ra , lấy kéo cắt bộ tóc tôi theo kiểu Beatles và sau đó, cha ân hận, dịu măt ngó con trai . Bảo con : - Cầm tiền đi cắt lại mái tóc đi, con . Bố nóng quá ! "


    Lớn lên, tôi bị lây cái tính nóng của cha . Tôi đánh nhau cả với bạn thân ở lớp 12 khi mích lòng . Tôi gặp chuyện trái tai là tôi cọ quẹt, tôi đụng . Đụng tóe lửa ; khi yêu ai, tôi cũng đụng . Nàng chỉ có độ 15 phút để mặc quần áo, trang điểm ra đường, nếu quá giờ giấc là tôi sưng mặt, tôi lèo nhèo . Đi học vẽ, nếu chẳng may, nàng vẽ đẹp hơn tôi, tôi nổi cơn tự ái, vùng vằng và giận nàng trong vòng 15 phút .




    Tôi là ai ? Tôi không phải là con ông trời . Tôi không đẹp kiểu Alain Delon kiểu tài tử Pháp Quốc, tôi chỉ là thằng cà chớn, con của cha tôi . Và tôi hoang đàng để học thêm nhiều bài học khác . Ra trường, học trường đời , có lần thấy ông kia trầm tĩnh trước cuộc ấu đã, ông ta từ tốn, điềm đạm để giải quyết vấn đề làm tôi lác mắt thán phục . Cố gắng để học nhưng không phải là dễ .



    Có những lần , tôi xấu hổ vì sự nóng tính của mình Người ta điềm đạm khi lỡ chọc tôi nổi khùng, tôi đòi hành hung, người ta, gã đàn ông cao to, da đen điềm đạm nói nhỏ : " Tao biết mày là thằng lì . Mày cắn thì không nhả trừ khi trời gầm " Ô hay ! Tôi nhả cơn nóng - để xin lỗi đồng nghiệp .


    Tôi học điều gì hay ho để hạ cơn ?

    Khi lập gia đình để thành đàn ông . Vậy mà tôi vẫn nóng tính ném mạnh cái ly vào tường nhà bếp khi bà nhà lỡ lời trách tôi thiếu thông minh vì hụt giờ đón nàng tan hãng .Và khi dịu lại, tôi xin lỗi nàng ( giống như cha xin lỗi mẹ tôi ) Nếu nàng còn giận, còn sưng mặt thì tôi ra khỏi nhà, tìm một cái quán vắng, lấy giấy bút, viết cho nàng để xin lỗi .


    Viết cho một ai đó là trầm lắng, là từ tốn diễn đạt .
    Viết gì để đọc lại ra sao ?



    Tin tưởng ở thượng đế, tôi vào nhà thờ, đốt những ngọn nến và đã viết cho ngài :

    " Chúa ơi .


    Con đã hư đốn, đã nhiều lần nổi cáu, nổi giận vì những điều không thể nào chấp nhận .Những thằng quan to đầu mặc áo veste, đeo cà vạt trông bảnh mà chúng bẩn quá . Chúng bịp bợm ! 

    Chúa ơi !
    Những thằng đi tu, làm linh mục ,làm sư đã hiếp dâm con nít, trộm cắp và được che dấu bao che .....

    . Con đang khóc và nổi cơn . Con cởi cà vạt, cởi áo để nói chuyện với Chúa . Sao ngài lại im lặng như thế ? Chúa ơi . Con gặp nhng người bác sĩ về hưu, họ cầm cái lon của hội Hồng Thập Tự ra chợ xin tiền giúp người nghèo . Họ gặp những kẻ hờ hững và mỉa mai họ khi nghi ngờ những hiệp hội nhám tay ....


    Con nên làm gì ? Con ngậm miệng để hạ hỏa ? Phải vậy không ? "





    Phải rồi - Tôi phải học cách viết để hạ hỏa .










    Amen !










    đăng sơn.fr

    mardi 25 février 2014

    * NHƯ EM VÀ ANH

    .










    dangson.fr








    Khóa hai chiếc xe đạp châu bánh xe vào nhau, Họ đi cạnh nhau ra bãi cát biển khá xa nơi ồn ào nhộn nhịp xe cộ . Đã lâu lắm rồi họ không ra biển vì mùa đông, vì những ngày mưa gió .

    Họ yêu biển như họ yêu nhau.   Yêu nhau thì đã có hàng tỷ người yêu nhau ,chuyện chẳng có là lạ . Người đời tìm nhau, yêu nhau, nói ba cái vớ vẩn, nhuệch ngo
    c vài lá thư tình hoặc gửi SMS rồi chán nhau, đập nhau, bỏ nhau .


        Tình yêu của hai kẻ này khác người khác . Họ có ngôn ngữ riêng tư của họ :



      H -
      ( by m&n )




       Nàng không biết hát nên mỗi lần ra biển, nàng hay lần mò tìm những vỏ hến, vỏ ốc để úp vào tai và nhìn ra những đợt sóng,tóc bay bay, tóc thơm thơm .


      Chàng kiên nhẫn đứng lại, nheo nheo con mắt :

    - Nghe biển hát bài gì đó, em ?

    - Hát lời biển ru .


    - Anh không nghe thấy .



    Nàng hứ cho một cái sau khi ném cái vỏ ốc ra phía kia . Bàn tay này đi tìm bàn tay kia của cái người kia . Im lặng đi bên nhau, nàng ngắm vẻ mặt người kia với ý nghĩ thầm thầm ( chỉ mình mình rõ ) : Cái mặt này ghê lắm ! Đàn ông rất khó tin . Có thể một lúc nào đó cũng vỗ cánh bay đi ....


    Không nói ý nghĩ ấy thành câu cho chàng nghe vì chàng sẽ chối bay , chối biến . Ở chàng luôn có những gã luật sư nhiều mồm mép hay cãi chầy . Ngày xưa đi học, nàng đã quen với một người học luật . Người học xong , ra trường, người biến mất . Mỗi lần đi ngang trường luật, thấy mình buồn . Kỷ niệm có màu xám đục như trận mưa rào  ngang khu phố cổ .



    Ngồi cạnh nhau, cùng nhìn ra khung cửa kính trong veo, chàng nghe nỗi im lặng của nàng .

       Dịu dàng :

      - Nghe biển hát xong thì im rơ buồn bã . Phải thế không ?


    - Đoán thử xem em đang nghĩ gì ?

    - Em đang hát trong đầu .

    - Sao anh biết ?   Bài gì ?



    - Bài tên là " H "



      Nàng hứ lên một tiếng nhỏ, khi yêu ai, nàng thích chn người thông minh . Thông minh để đoán được những điều thầm kín nhất trong đầu người yêu .





    &







    . TÊN của NGƯỜI YÊU.
      ( by @ Eve  )




      Chuyện tình này có hai nhân vật không có tên Lan và Điệp nổi tiếng ở trong bản văn và những tuồng hát ở ngày xưa .


    Vở cải lương ấy không có đoạn Lan mặc  bikini ,Lan rời chuà sau khi cắt dây chuông để Điệp chạy theo nài nỉ .   Bây giờ là thời của Internet, của webcam và có nhiều điều hiện tại .



      Họ đang ở phố biển,đi dạo, đi sốp ping, đi lung tung . Đi mỏi chân,nàng đói, rủ chàng đi ăn . Chàng nói  là đang thèm một tô bún bò . Nàng tức cười nói " Chừng nào dìa nhà, tui nấu cho ăn . Bây giờ dắt tui đi ăn cơm tây đi ,đói rồi á " .



    Đi ngang cái tiệm Hăm Bơ Gơ, chàng ngó nàng . Nàng lắc . Đi ngang cái tiệm Ý Đại Lợi có mấy cô hầu bàn tròn núng nính, chàng quay sang nàng, nàng lắc .
    Đi thêm mấy ngã phố, chưa thấy cái nhà hàng nào . Nàng ngồi bệt xuống lề đường, chân đau với đôi giầy khá cao gót .Nàng trở chứng :

    - Cõng em đi anh, em mổi quá !



    Chàng nhăn nhó " Kỳ quái ! Đây là giữa phố, ai lại làm thế ? Họ tưởng mình khùng .



    Nàng nhéo lên đùi quần jean của kẻ đáng ghét kia :

       - Kệ họ . Ai đã viết thư tình nói là " Tôi điên vì em " hả ?


       - Tại lúc đó tôi bị say sẩm, tôi khùng .


       - Bây giờ thì sao ? Tỉnh chưa ?


      - Hơi hơi .



    Chàng cúi xuống, xoa bờ vai , bẹo  cái má bên tay mặt dấu  sau những cọng tóc. Chàng biết là nàng đang nổi cơn giữa phố .Chàng chiều lòng , gật đầu,xách cho nàng đôi giày quái quỷ và cõng nàng đi một khúc đường . Dạo này vì háu ăn nên nàng có vẻ nặng nề .


    Hú hồn khi tìm được cái quán ăn . Thấy nàng gọi các món ăn, chàng hết hồn . Khi  hú vía như thế, chàng bị mất trí nhớ, quên cả tên nàng là  chi ?   Vả lại khi mỗi chàng trai yêu một ai đó ,chàng không gọi nàng bằng cái tên cúng cơm nữa .



    Chàng gọi nàng bằng EM.


       . Ờ ! Em ăn nhiều đi,cho tối xầm mắt anh .


    &




    VIẾT BẰNG  Ý NGHĨ by @nguyênsơn
    .






      Có những người viết chuyện tình hay lắm vì dễ thương . Nàng giống con mọt gặp giấy . Nàng chong đèn mỗi đêm để viết rồi gi đăng báo,chẳng có tờ báo nào trả lời và có lẽ họ  đã vứt vào sọt rác toà soạn .


    Nàng an uỉ mình bằng cách tìm độc giả . Nàng tìm được độc giả ấy là hắn . Hắn đã thành thật khai báo là hắn yêu thơ ,văn .


    Ngày  đó, nàng mừng rỡ, gật đầu :

       - Giống tôi quá .


    Hắn có cái tính háu ăn . Nàng mừng, nàng gật gù thú tội tham ăn .

       Hắn nói hắn thích du lịch, xem ciné . Nàng khoái chí, gật đầu để yêu hắn và nàng chọn hắn làm độc giả .Mỗi lần làm xong một bài thơ, xong một bài truyện ngắn, nàng réo inh : Đọc đi, rồi cho em biết ý kiến .



      Hắn thiệt thà như đếm . Có bài hắn khen lia lịa. Có bài không ngửi nổi đành làm thinh .


    - Sao im ? Nói em nghe đi . Em muốn tiến bộ trên đường văn chương .



    Hôm nay . Rảnh rang . Đi chơi biển . Nàng ta túm húm mang theo một đống bản thảo ,định là khi ngồi  ở quán, đưa cho hắn đọc . Hắn sặc sụa khi nhấp ngụm bia . Hắn đóng tất cả xấp giấy in của nàng lại .

    Mặt nghiêm trọng kiểu hình sự .


    - Nè em . Dẹp cái trò viết lách lại đi .

    - Hơ ! Ơ ! Tại sao thế ?

    Chả có gì tại sao cả . Đừng lôi thôi . Ở một người yêu, tôi không cần chữ nghĩa của cô đâu . Tôi chỉ cần ngồi ngó sâu  vào hai con mắt của cô để tìm áng mây trắng bay bay . Tôi thèm hôn lên bờ môi như ngày nào tôi đón cô trước cổng trường và tôi nói tôi yêu cô .

       Cô đừng làm tôi sùng lên với mớ chữ nghĩa của cô nữa . Khi yêu ,ta không cần chữ . Chỉ cần biết run rẫy trong vòng tay nhau .









    Hình ảnh đã đăng




    XIN ĐỪNG RỜI XA
    by đăngsơn.fr






      Hình như anh không tin lắm ở chuyện T.Y


    Có lẽ em hiểu là tại sao anh viết tắt chữ tình yêu thành T.Y  ?   - Vì, bởi, thì là .... anh né nó . Anh tụt ngòi vì những lý do rất riêng tư .



    Và anh bìết những lý do ấy không thể nào đứng vững khi anh chạm vào ánh mắt của em . Ở ánh mắt nhẹ nhàng ấy, anh bắt gặp những tấm ảnh thơ mộng khi anh lang thang trên bải biển chiều .  Khi đứng trước mặt biển, ta thấy  ta chơ vơ và nhỏ bé lắm . Những hạt cát nhỏ tí ti, lấm tấm từ cơn gió bốc lên có thể làm cay lòng mắt .những đọt sóng quặn lên bờ cát làm ướt bàn chân dẫm lên vỏ sò,vỏ ốc sơ sát ....


    Những bức ảnh  mà anh  chụp ngày ấy  chưa có bước chân trần của em tinh nghịch chạy đùa với sóng . Chưa có nụ mắt và dáng cười trên khuôn mặt tóc dài và vầng trán thông minh . Tất cả những điều anh chụp đã như những tiếng động nhỏ dấu trong sự thầm lặng .


    Và em đến . Mình chạm nhau .



    Contraste là đều cần thiết ở tấm ảnh của người biết chụp ảnh . Và anh đi tìm sự cách biệt của hai luồng ánh sáng ấy. Mê say như lúc chạm vào cửa mắt em . Như uống rượu, anh đã bị say, bềnh bồng trong một thứ cảm giác không thể nào diễn đạt ( và ta lại gần nhau, thu nhỏ, kéo ngắn lại những khoảng cách )


    ...




    Chiều nay . Không mưa, không nắng . Anh đi dạo trên bãi biển còn thưa thớt người vì chưa vào mùa hạ . Không tìm thấy một thứ hứng thú nào để chụp cảnh biển nữa .


       Vì sao thế ? Vì đã nhìn thấy những cặp tình nhân kia . Họ đi dạo, họ tay trong tay, cười và nói . Còn em ? Lẽ gì ta đã rời nhau ?









    .