jeudi 6 mars 2014

* AO ƯớC

.











Là một gã nhà quê, tôi rất dốt về vi tính NHƯNG lại thích viết trực tiếp bằng phím chữ .

Ngày xưa, tôi quen gõ chữ ở cái máy đánh chữ sau khi vác chiếu đi học một khoá về thư ký  gõ chữ văn phòng .

Mẹ tôi cho tôi đi học đủ thứ hầm bà lằng, cái gì tôi thích thì mẹ bỏ tiền cho học trừ hai môn : Viết văn ( thơ ) và họa sĩ vì mẹ lý luận : -  Văn thơ khó kiếm ăn . Vẽ cũng khó kiếm ăn và  hay đói . -



Mỗi lần tôi bị xuống hạng điểm thì y như là mỗi lần  mẹ tố cáo " tội ác " của tôi bằng cách hăm he và mách cha để tôi bị phạt vạ và ăn đòn . Cha tôi ( tuy  là nhiếp ảnh gia và là nhạc sĩ chơi Jazz nhưng rất nghiêm khắc ) . Tôi ngậm miệng, chịu phạt, chịu đòn và vẫn âm thầm viết lách . Thần tượng của tôi là ông thầy giáo gìờ văn ở lớp 10 - 11 , thời đó,  ông hút thuốc trong lớp khi giảng bài . Tay cầm quyển sách, tay kia cầm điếu thuốc lá, học trò,chẳng có đứa nào phàn nàn .

   Gịong bắc của thầy trầm bỗng khi đọc thơ của Đoàn thị Điểm, Cao bá Quát, Nguyễn Công Trứ, Tế Xương . Ngó thầy, tôi mơ tôi sẽ là nhà văn ( tôi ghét thơ và ghét tên thi sĩ - Yếu ớt lắm ) . Tôi học làm thơ đuờng luật nhưng vẫn không làm thơ . Tôi  chỉ thích văn .



  Mẹ tôi không biết là tôi vẫn lì lợm viết văn đăng báo . Cha tôi là độc giả của bài thơ và văn lần tôi 16 tuổi, mặt búng ra sữa . Người " yêu " đầu tiên của tôi là cô giáo lúc tôi học lớp nhất . Cô không đẹp nghiêng nước, nghiêng thành, nhưng tôi yêu cô giáo của mình . Yêu cô khi cô vén tà áo dài màu xanh nhạt hay mặc và cô hay bảo tôi xích qua một bên khi cô ngồi xuống bên cạnh để đọc  bài, giảng bài . Tôi chỉ là thằng con nít, tôi ngờ nghệch, thỉnh thoảng quay sang bên cạnh  để ngắm mái tóc cô giáo . Mái tóc của một dòng sông .

Đó không phải là tình yêu của trai , của gái . Đó chỉ là từ một câu nói khi cô nói nhỏ lúc tan lớp :

- Cô biết khi lớn lên, em sẽ là một nhà văn . Và em sẽ viết về cô bây giờ .


Bàn tay cô chạm nhẹ lên quyển tập có chữ viết của  thằng học trò .

   Nó ngây ngô, tròn hai con mắt :

- Sao cô biết là em sẽ thành nhà văn ?


- Vì cách nhìn sự việc của em .



Tôi yêu cô vì câu cô đoán . Lúc ấy, chẳng biết nhà văn là cái  gì ? Nhà văn kiếm được bao nhiêu tiền một tháng và làm nhà văn để làm gì ?





...





  Bây giờ, năm tháng trôi qua . Ngồi yên ở văn phòng, nhìn qua ô cửa sổ, cht nhiên đọc lại những điều mình đã viết . Ao ước có một phép lạ : Gặp lại Cô Giáo  cũ ngày ấy .





đăng sơn.fr 








Aucun commentaire: